Đọc Thầm

Quyển 3 - Chương 13: Macbeth 13

Cướp bóc, tấn công bạo lực, mưu sát… mục đích và hậu quả của những hành vi này trực quan như thế, có quy định hình phạt rõ ràng, chỉ cần bắt được hung thủ, tìm được bằng chứng, thì nạn nhân còn có thể đòi được một sự công bằng.

Song sự công bằng này chưa chắc luôn có thể đòi được.

Ví dụ như ở trên đường ném đá làm vui, dẫn đến người qua đường vô tội xảy ra tai nạn thiệt mạng; trộm cắp nắp cống và dây điện đèn đường, khiến người đi đêm rơi xuống cống chết; hoặc tinh anh xã hội hời hợt đưa ra quyết định nào đó, làm người phá sản trôi giạt khắp nơi tuyệt vọng tự tử… Những chuyện này lại nên đi tìm ai đòi công bằng đây?

Người nhà nạn nhân không chia sang hèn, đau khổ và oán phẫn cũng không phân nặng nhẹ, nếu như nhìn thấy kẻ gây tổn thương gây chết người có thể bị áy náy và lương tâm tra tấn cả đời, may ra còn có thể hơi được an ủi; tiếc thay lương tâm người đời đại để không đủ nặng, trước mặt sự tự chỉ trích nặng nề, nó thường sẽ bại trận trong sự mất cảm giác và vô vàn cái cớ-

Tôi không cố ý.

Tôi không nhằm vào anh.

Tôi không ngờ sẽ tạo thành hậu quả như thế.

Tôi cũng là nạn nhân xét trên một mức độ nào đó…

Nhưng ai khiến anh xúi quẩy?

Xét đến cùng, vận mệnh mới là tên đốn mạt hành hung.

Chiếc xe công vụ cà tàng của Cục công an không biết bị bệnh gì, vô-lăng vĩnh viễn không quay về đúng vị trí, thắng cũng chậm, luôn có cảm giác sơ sẩy một cái là sẽ tông vào đuôi xe trước mặt, trông chán cứ như chuẩn bị bãi công vậy. Lạc Văn Chu vốn tưởng loại phá gia chi tử dùng xế xịn chơi xe điện đụng như chủ tịch Phí lái hai bước phải nổi khùng, nào ngờ hắn chỉ hơi nhíu mày lúc vừa bắt đầu, rồi nhanh chóng quen thuộc con xe công tuổi già sức yếu này, cũng không có vẻ gì là khó chịu.

Lạc Văn Chu chú ý tới tuyến đường hắn đi, không nhịn được hỏi một câu: “Lái đi đâu vậy?”

“Bệnh viện tư nhân Hằng Ái,” Phí Độ nói, “Chu Hoài Cẩn thật ra chỉ ở bệnh viện công một ngày, đêm ấy lấy lời khai xong liền chuyển tới bệnh viện tư nhân nhà họ có cổ phần, em trai anh ta nói hoàn cảnh quá ồn ào không tốt cho phục hồi vết thương thể xác và tinh thần – tôi đoán là vì trốn cánh truyền thông.”

“Không phải anh ta chỉ bị rạch một đường nhỏ ở chân à, tôi nghe Đào Nhiên nói cũng chưa đến nông nỗi thương gân động cốt. Kịch liệt lên án hành vi lãng phí tài nguyên khám chữa bệnh thế này,” Lạc Văn Chu chỉ Phí Độ, “Đám các cậu chú ý chút đi, xa xỉ với hủ bại thường là bước đầu tiên của nhân phẩm bại hoại đấy!”

Khéo tên Phí Độ này có bệnh gì, nói tiếng người nhiều là sẽ treo máy, vĩnh viễn đứng đắn không quá ba câu, nghe thế hắn lập tức tận dụng triệt để mà trêu ghẹo một câu: “Như vậy đã tính là xa xỉ? Thế bây giờ anh ngồi trong xe tôi, phải chăng tôi đã xa xỉ đến mức ‘theo luật đáng chém’?”

Lạc Văn Chu dùng kính râm che già nửa khuôn mặt, nghe những lời này không nhịn được thở dài, dưới đất trời lanh lảnh làm một tạo hình nghiêm trang: “Bảo bối, loại trêu ghẹo kiểu văn chua giả dấm này, cũng chỉ có da mặt dày như cưng mới làm được, trước kia dụ bọn ngốc lên giường đều dùng chiêu này à? Chẳng trách lần nào cũng thuận lợi.”

Phí Độ thu lại ánh mắt không mấy đàng hoàng, chỉ cười mà không nói gì.

Hệ thống công kiểm pháp Yến Thành đều ở quanh khu trung tâm thành phố, cách nhau không xa, Phí Độ đổi tuyến đường, hai người vừa vặn phải đi qua gần Viện kiểm sát.

Đầu thu không khí khô ráo, trời cao mây thưa, mặt trời hơi hung hăng, khi xe cảnh sát lặng lẽ lái qua cổng sau Viện kiểm sát, vừa vặn trông thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở ven đường.

Bà cầm một chai nước suối, cổ đeo mấy tấm bảng, trên đó là mấy bé gái cười tươi như hoa. Đôi mắt bà hơi rời rạc, nhìn thấy xe cảnh sát, ánh mắt vô thức theo sát, lộ ra vài phần mù mờ hơi già nua.

“Đó là mẹ Khúc Đồng.” Lạc Văn Chu nhìn thoáng qua, nói với Phí Độ, “Lúc đến báo án lấy lời khai tôi có gặp vài lần, sao mới mấy tháng đã già như vậy rồi?”

Phí Độ: “Hôm nay cục trưởng Lục còn trò chuyện với tôi về việc này.”

Lạc Văn Chu: “Hửm?”

Phí Độ dừng lại, như cố ý như vô tình nói tiếp theo lời anh: “Nhưng không biết có phải ảo giác không, tôi luôn cảm thấy ông ấy đang thăm dò ý kiến của tôi.”

Lạc Văn Chu mặt không thay đổi, thản nhiên đảo mắt một vòng, xuyên qua kính râm che chắn nhìn trộm Phí Độ: “Ý kiến gì?”

“Không biết, nghe như… có lẽ ông ấy cảm thấy tôi sẽ tán thành người nhà nạn nhân mua hung làm thịt Tô Lạc Trản và đám ấu dâm bỏ tiền mua người.” Phí Độ nhún vai: “Sao vậy, nhìn tôi giàu tinh thần chính nghĩa thế à?”

Lạc Văn Chu một lúc không lên tiếng, sau đó anh đổi tư thế ngồi uể oải vừa rồi, ngồi thẳng dậy bắt chéo chân, ngôn ngữ cơ thể có vẻ nghiêm túc hẳn.

“Ông ấy còn gạch mấy bản án cũ tôi xin xem.” Phí Độ nói, “Tôi đại khái đã hiểu một chút, trùng hợp là, mấy vụ án đó hình như hoặc nhiều hoặc ít đều có tỳ vết, có khi là tức anh ách vì không đủ chứng cứ, có khi là nghi phạm nộp lên chẩn đoán bệnh tâm thần…”

“Phí Độ,” Lạc Văn Chu cười, “Là sếp Lục thử cậu, hay cậu muốn thăm dò tôi?”

Ngã tư xe cộ thưa thớt, đèn tín hiệu từ vàng chuyển sang đỏ, Phí Độ chậm rãi đạp thắng.

“Chuyện này tôi quả thật có biết một chút, trước kia sư phụ tôi quá chén từng lỡ lời,” Lạc Văn Chu trầm mặc một lúc, nói, “Nếu tôi không đoán sai, các bản án cũ cục trưởng Lục gạch đi đều đã xem từ thời điểm khởi động kế hoạch Tập Tranh lần trước?”

Phí Độ không ngờ anh dễ nói chuyện như vậy, không nhịn được nhìn anh một cái.

“Ngoại trừ kẻ nói mình bị bệnh tâm thần, mấy vụ khác đều là án chưa kết, lúc ấy người dẫn đầu kế hoạch Tập Tranh muốn từ một góc độ khác sắp xếp lại những vụ án này, hi vọng có thể tìm được vài đường phá vỡ bế tắc.”

Phí Độ im lặng lắng nghe.


“Nhưng bị trình độ kỹ thuật hạn chế, thời gian trôi qua, rất nhiều chứng cứ đều đã bị chôn vùi, và kỹ thuật phác họa tâm lý bất luận là từ độ hoàn thiện hay độ đáng tin, đều không thể làm bằng chứng trên tòa, cuối cùng những vụ án chưa kết này chỉ có thể dùng làm tài liệu nghiên cứu, không thể đưa kẻ tình nghi ra công lý. Các tiền bối và chuyên gia lúc ấy tham gia kế hoạch Tập Tranh đều tức anh ách, đúng lúc này, những người tình nghi trước sau gặp chuyện ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn như thế nào?”

“Có kẻ xảy ra tai nạn lạ lùng, có kẻ mất tích, còn có một tự sát mất mạng, chỉ để lại một bản di thư tự thú, những cái tên xuất hiện trong hồ sơ lần lượt biến mất. Quá trùng hợp, nếu không phải ông trời đột nhiên mở mắt giáng báo ứng, thì chỉ có một khả năng – mưu sát. Hung thủ IQ cực cao, hiểu người chết thậm chí còn hơn bản thân người chết, hơn nữa biết rõ trình tự phá án của cảnh sát, trăm phần trăm là người mình. Kế hoạch Tập Tranh bởi vậy mà bị buộc dừng khẩn cấp, trong cục thành lập tổ chuyên án bí mật, tất cả các nhân viên liên quan tạm thời bị đình chỉ công tác để điều tra.”

Phí Độ nghe thế, đã hiểu tại sao trên bàn cơm khi Đào Nhiên hỏi “kế hoạch Tập Tranh”, Lạc Văn Chu tránh không đáp. Năm đó cuốn vào vụ án này đại khái đều là tinh anh trong ngành và chuyên gia ngành học liên quan, bây giờ nếu vẫn chưa về hưu, chắc cũng đều thành tiền bối và nhân viên quản lý đức cao vọng trọng rồi.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tổ chuyên án rốt cuộc tập trung vào một người hiềm nghi,” Lạc Văn Chu nói, “Cụ thể ra sao thì tôi không rõ lắm, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào có thể tố cáo ông ta. Người này là nhân vật linh hồn của kế hoạch Tập Tranh, rất nhiều tiền bối lúc ấy tham dự kế hoạch Tập Tranh đều là học trò của ông ta.”

Phí Độ lập tức hỏi tới: “Người này là ai?”

Lạc Văn Chu lắc đầu: “Tôi không xác định, Dương lão không nói, sau đó tôi từng tra thử, hồ sơ của ông ta đã bị niêm phong cất đi, nhưng nghe ý sư phụ tôi thì người này đã chết rồi.”

“Anh không xác định,” Phí Độ thấp giọng nói, “Ý là anh từng tra được.”

Lạc Văn Chu không thừa nhận cũng không lắc đầu: “Tôi đã nói nhiều như vậy, giờ nên đến lượt cậu thẳng thắn rồi – Tại sao cậu trà trộn vào Đại học Công an Yến Thành, tại sao cậu vắt óc tìm kế gia nhập kế hoạch ‘Tập Tranh’ khởi động lại? Đừng nói đơn thuần là tò mò do rảnh quá.”

Phí Độ trầm mặc.

Hai người ngồi sóng vai trên ghế trước ô tô chật chội, cách nhau chẳng qua mấy nắm tay, chính giữa lại như cách một bức tường dày và lạnh ngắt.

Ánh mắt Phí Độ hơi mập mờ, Lạc Văn Chu giống như nghe thấy tiếng từng tầng cửa cống trong lòng hắn mở ra, chủ nhân đang bình tĩnh mở mấy cánh cửa an toàn cần thiết, bày ra ít nhiều, hòng đổi lấy thứ mình muốn.

Khi hướng dẫn chỉ đường đã biểu hiện sắp đến nơi, Lạc Văn Chu mới vất vả cạy miệng Phí Độ ra một câu.

“Anh biết tôi luôn hoài nghi ba tôi liên quan đến cái chết của mẹ.” Phí Độ nói, “Dù các anh loại trừ hiềm nghi cho ông ta, trong lòng tôi vẫn có cảm giác này, không xua đi được. Trên lý luận nói, trực giác và tiềm thức có liên quan, tôi rất muốn biết vì sao tôi có sự hoài nghi ăn sâu cắm rễ này, cho nên tôi đang nghĩ cách ngược dòng chuyện hồi nhỏ.”

“Tôi nhớ khi ấy nhà tôi có một tầng hầm, chỉ mình ba tôi có chìa khóa, ngay cả mẹ cũng không thể tới gần, giống như căn phòng khóa kín trong nhà Râu Xanh vậy, tôi âm thầm tìm cách suốt nửa năm mới có chìa khóa và mật mã, lẻn vào…”

Lạc Văn Chu nhạy bén nghe thấy hắn hơi vấp váp dừng lại.

“… Tôi nhìn thấy một bìa kẹp hồ sơ mở ra trên bàn ông ấy, bên trong là… khụ…” Phí Độ nói đến đây thì ho như bị sặc gió, hắn quay mặt ra ngoài cửa sổ, đóng cửa sổ xe, giọng hơi khàn khàn tiếp tục, “Bị sặc, xin lỗi – bên trong là một xấp luận văn, tôi xem lướt qua đại khái, lúc ấy còn quá nhỏ, mới biết chữ, chỉ nhớ mang máng hình như có chữ ‘sự kiện ác tính’ với ‘vết thương tâm lý’ nọ kia, luận văn kí tên là ‘Phạm Tư Viễn’. Sau đó tôi tra về người này, phát hiện ông ta thật sự quá thần bí, ngoại trừ từng dạy ở Đại học Công an Yến Thành, thì không còn bất cứ manh mối nào khác.”

Lạc Văn Chu không đáp, vừa nghe liền biết Phí Độ đang nói vớ vẩn – hồi nhỏ anh từng nhìn thấy các loại giấy tờ trên bàn cha mẹ, ngoại trừ có một lần xé biên bản cuộc họp của cha ra gấp máy bay bị đánh tuốt xác, còn lại ngay cả dấu chấm câu anh cũng chẳng nhớ.

“Một người làm ăn, tại sao lại xem mấy thứ này trong thư phòng bí mật của mình? Anh không cảm thấy rất kỳ lạ à?” Phí Độ lái xe cảnh sát vào bãi đậu xe của bệnh viện Hằng Ái, “Từ sau khi bị tôi xông vào, ba tôi liền bỏ nơi ấy, đồ đạc trong đó cũng dọn sạch không chừa lại gì, nhiều năm qua tôi vẫn chưa tìm được ông ta đã dọn các thứ trong thư phòng đi đâu – xấp luận văn thần bí kia là ký ức cuối cùng của tôi.”

“Ồ,” Lạc Văn Chu nhàn nhạt đáp một tiếng, chờ xe đậu xong, tháo dây an toàn, cũng không biết có chấp nhận giải thích nửa thật nửa giả của Phí Độ hay không, “Về sau muốn nghe ngóng gì, thì cậu cứ tới hỏi thẳng tôi, tôi thích nói rõ ràng một chút, chuyện có thể nói thì tôi sẽ trả lời ngay, không cần cậu bán sắc. Chuyện không thể nói, cho dù tế bào não tập thể thiếu một nửa nhiễm sắc thể, tôi cũng sẽ không nhiều lời một chữ. Không cần thiết dùng cách quanh co như vậy với tôi.”

Phí Độ sửng sốt một thoáng mới ngộ ra ý anh là gì: “Khoan đã, anh nghĩ tôi hẹn anh là vì việc này?”

Lạc Văn Chu không ngó tới hắn, giơ tay đẩy cửa xe, Phí Độ giữ vai anh lại.

“Sư huynh,” Phí Độ chẳng những không giận, ngược lại bật cười, “Từ lâu tôi đã muốn hỏi, có phải anh hơi sợ tôi không?”

Lạc Văn Chu nhướng hàng mày dài cơ hồ ra khỏi kính râm: “Tôi sợ cậu? Tôi sợ gì cậu?”

“Sợ tôi lãng phí tình cảm của anh, sợ tôi có ý đồ khác, sợ bản thân ở chỗ tôi mất khống chế, cuối cùng không thể kết thúc…” Phí Độ ngắt từng chữ, “Tôi đoán đúng cái nào rồi?”

Sắc mặt Lạc Văn Chu sầm xuống, anh giơ tay muốn gỡ hắn khỏi người mình: “Cậu nghĩ nhiều…”

Phí Độ: “Hay sợ tôi khiến anh không xuống giường được?”

Lạc Văn Chu: “…”

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ anh chưa từng gặp ai dám khoác lác như vậy, thực sự được mở mang kiến thức rất nhiều.

Lạc Văn Chu không đối đáp nổi, bèn câm miệng, ra tay xách Phí Độ xuống xe.

Cả hai mới ra khỏi bãi đậu xe liền trông thấy xe của cánh truyền thông vây kín cổng bệnh viện Hằng Ái, một đám người rướn cổ nhìn vào trong. Đột nhiên, không biết là ai la lên một tiếng: “Ra rồi!”

Ngoài cổng om sòm lên.


“Chuẩn bị chuẩn bị!”

“Này, chờ tới gần hẵng chụp.”

“Đừng chen lấn!”

“Không ổn rồi.” Phí Độ thò đầu nhìn thoáng qua, “Chu Hoài Tín không cho tôi biết hôm nay anh hắn xuất viện.”

Kỳ thực vết thương của Chu Hoài Cẩn còn không nghiêm trọng bằng vụ sặc nước ở sông Bạch Sa, xử lý một chút là có thể xuất viện. Song dù sao cũng là cậu ấm ngậm thìa vàng ra đời, da thịt đương nhiên phải đặc biệt mềm hơn người ta, nằm ở bệnh viện nhà mình đủ ba ngày, lúc này mới cẩn thận ngồi xe lăn ra viện.

Chu Hoài Tín tự mình đẩy xe lăn, sớm có chuẩn bị với sự hỗn loạn ngoài cổng, chỉ huy một đoàn vệ sĩ áo đen ùa lên, thô lỗ che Chu Hoài Cẩn sau bức tường người. Lại cởi chiếc áo khoác dị hợm ra che cho Chu Hoài Cẩn, chặn ống kính phía sau.

Chu Hoài Cẩn tốt tính cười cười: “Thích chụp thì chụp đi, không cần che.”

Chu Hoài Tín đẩy anh ta ra, trầm mặc một lát mới nói: “Anh, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Chu Hoài Cẩn phong độ ngời ngời, dù đang ở trên xe lăn, sắc mặt tiều tụy, cũng hết sức bổ mắt, thoạt nhìn quả thật không giống anh ruột Chu Hoài Tín: “Nói chuyện gì?”

Chu Hoài Tín quay đầu lại thoáng nhìn sau lưng mình, giữa cảnh ồn ào om sòm, nói khẽ với Chu Hoài Cẩn: “Anh, bất kể thế nào, bất kể anh làm gì… anh đều là anh trai em.”

“Nói gì thế, anh không phải anh em thì còn ai vào đây?” Chu Hoài Cẩn hơi khựng lại, sau đó bật cười, vừa nói vừa giơ tay tới Chu Hoài Tín.

Chu Hoài Tín như một con chó gầy còm xấu xí, nhìn tay anh ta một lúc, ngay sau đó như được huấn luyện, cúi đầu để Chu Hoài Cẩn nhẹ nhàng xoa đầu và mặt mình, bả vai căng lên từ từ thả lỏng, trên khuôn mặt như quỷ sống xuất hiện nụ cười có thể nói là yên bình.

Chu Hoài Cẩn ôn tồn nói: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”

Chu Hoài Tín ngoan ngoãn gật đầu, che cái áo khoác mới cởi lên chân anh mình, cẩn thận đẩy xe lăn tránh đá trên mặt đất.

Một đôi mắt từ xa nhìn họ, thầm nghĩ: ấm áp quá.

Cho người ngoài không biết chuyện xem kịch một lúc, có can hệ gì đâu? Họ vẫn có gia tài bạc triệu, xe xịn vệ sĩ đi theo, nở mày nở mặt. Hôm nay cho người ta chụp vài tấm ảnh, ngày mai sẽ có bản tin nói “Tranh chấp di sản là giả, hai người chủ tương lai của Chu Thị anh em thân thiết.”

Vĩnh viễn chẳng ai biết những chuyện bẩn thỉu dưới lớp da người sạch đẹp của họ, mọi người đều chờ xem màn biểu diễn làm lố của nhân vật nổi tiếng trên xã hội, chẳng ai quan tâm mạng người ẩn giữa những hàng chữ.

Có người từ khi sinh ra đến khi chết đi, đại khái chỉ xứng ké một cảnh bên rìa bản tin của người ta.

Nhưng dựa vào đâu mà như thế?

Điện thoại của Chu Hoài Tín đổ chuông, hắn sửng sốt nghe máy: “Phí gia?”

“Ngẩng đầu, nhìn đối diện.”

Chu Hoài Tín theo lời tìm kiếm bốn phía, trông thấy Phí Độ và Lạc Văn Chu ở bãi đậu xe đối diện.

“Cảnh sát có chút việc muốn trò chuyện với hai anh em anh,” Phí Độ vẫy tay gọi hắn, “Thế nào, có thoát thân được không? Chúng ta hẹn một chỗ ở đằng trước nhé?”

“Được, vậy thì…” Chu Hoài Tín quay đầu lại nhìn thoáng qua, bỗng nhiên phát hiện cánh truyền thông vốn bám đuôi đằng sau họ quay ống kính về một hướng khác, một cô gái trẻ độ ngoài hai mươi ôm trong tay một bó hoa, cũng không tới đây, cách thật xa sợ sệt cúi chào hai anh em.

“Tình huống này là sao?” Chu Hoài Tín nhíu mày, “Phí gia, em chờ chút, lát anh gọi lại sau.”

Một vệ sĩ chạy chầm chậm tới, khom lưng nói với Chu Hoài Cẩn: “Tiên sinh, cô gái đó là người nhà của người gây ra tai nạn cho ngài chủ tịch, vẫn chưa từng lộ mặt, hôm nay không rõ làm sao biết anh xuất viện, tìm đến đây, không hiểu muốn làm gì.”

Chưa dứt lời, cô gái đã lắp bắp mở miệng: “Nhà tôi chỉ còn lại một mình tôi, ba tôi gây ra vụ tai nạn như vậy, có thể chúng tôi táng gia bại sản cũng không đền nổi… tôi… tôi chỉ muốn đến đây gặp, tự mình nói lời xin lỗi, nhưng chắc người ta cũng chẳng thèm…”

Chu Hoài Tín nhìn Chu Hoài Cẩn.

“Kêu cô ấy tới đây đi,” Chu Hoài Cẩn nói, “Đâu phải cô ấy tông, cô ấy cũng rất đáng thương mà.”

Chu Hoài Tín không bất ngờ lắm, anh hắn ở bên ngoài luôn mang hình tượng ôn lương cung kiệm nhượng như vậy, hắn quay đầu dặn vệ sĩ vài câu, cho cô gái vào trong tiếng bất mãn của những người khác.

Phí Độ cách một con đường nheo mắt lại: “Cô gái này là thế nào, trông hơi quen mắt.”

“Hình như là… Đổng Hiểu Tình?” Lạc Văn Chu ngẩn người, lập tức lấy di động ra – khi nãy Đào Nhiên gửi một tin nhắn xin phép, lý do là Đổng Hiểu Tình nói có thứ gì muốn nộp cho cảnh sát, anh và Tiêu Hải Dương đến đó một chuyến, “Sao cô ta lại ở đây, không phải…”

Trực giác khiến người ta sởn gai ốc bò lên sống lưng Lạc Văn Chu, anh căn bản không kịp suy nghĩ, giơ tay chống hàng rào bảo vệ ngoài bãi đậu xe, trực tiếp nhảy qua.

Phí Độ sửng sốt, vội vàng đuổi theo.

Lúc này, Đổng Hiểu Tình đã ôm hoa đi tới đối diện Chu Hoài Cẩn, sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể còn hơi run rẩy, câu nệ khom lưng trước Chu Hoài Tín và Chu Hoài Cẩn, nói hai câu “xin lỗi” liền.

Chu Hoài Cẩn giơ tay nhận lấy bó hoa trên tay cô: “Tôi biết đó đều là chuyện ngoài ý muốn, không sao đâu cô gái.”

Lạc Văn Chu lao tới cổng bệnh viện, lại bị vệ sĩ và cánh truyền thông chật cứng chặn kín không vào được: “Cảnh sát đây, mau tránh ra!”

Đổng Hiểu Tình giống như bắt đầu ngân ngấn nước mắt, cúi người nhét bó hoa bách hợp to vào lòng Chu Hoài Cẩn: “Tôi đến để…”

Chu Hoài Tín giơ tay cản: “Anh tôi bị dị ứng phấn…”

Chữ “hoa” còn chưa kịp nói, hắn liền nhìn thấy phía sau bó hoa lóe lên ánh sáng. Trong tích tắc, Chu Hoài Tín căn bản không kịp suy nghĩ đó là cái gì, chỉ đẩy xe lăn của Chu Hoài Cẩn ra theo bản năng, cảm giác lạnh ngắt dán lên bụng, sau đó mới là đau nhức lan ra, Chu Hoài Cẩn cả người lẫn xe lăn cùng ngã xuống đất, khó lòng tin nổi mà quay đầu lại-

Đổng Hiểu Tình đâm mạnh con dao cắt trái cây vào bụng Chu Hoài Tín, điên cuồng gào lên một câu: “Tôi đến để tiễn anh lên đường!”

Cùng lúc đó, Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương vừa chạy đến tiểu khu “Lan Loan” căn bản không thể lái xe cảnh sát vào – tiểu khu đã bị xe cứu hỏa chặn lại.

Tiêu Hải Dương ngẩng đầu lên, khói đặc từ trên lầu cuồn cuộn bốc ra, giằng co với súng bắn nước cao áp của lính cứu hỏa, những tiếng chửi bới và tiếng khóc liên tiếp vang lên…

Tim cậu đập nặng nề.

Không thấy rõ điểm cháy, nhưng hình như là gần nhà Đổng Càn!