Đọc Thầm

Quyển 2 - Chương 13: Humbert Humbert 13

Không thể nào, không thể nào!”

Lúc này đã hơn nửa đêm, người phụ trách hành chính của cung thiếu niên rõ ràng là bị lôi dậy khỏi giấc mơ, đôi mắt ngái ngủ sưng đến xương mày, áo sơ mi khuy nọ cài vào khuy kia, chân xỏ dép lê: “Nơi này từ sáng đến tối ra ra vào vào bao nhiêu đứa trẻ? Bảo vệ đều là nghiêm nhất, ngay cả phụ huynh ra vào cũng phải ghi tên, camera ba trăm sáu mươi độ không góc chết, anh nói trong đây có kẻ bắt cóc, anh đùa cái gì vậy? Tôi dùng đầu đảm bảo, tuyệt đối không thể! Trừ khi cô bé đó tự mình nhấc chân đi, bằng không dù là người ngoài hành tinh xâm lược Trái Đất, cũng không vào nổi trường chúng tôi!”

“Đội phó Đào, bọn em vừa dựa vào phần mềm theo dõi trên di động của Trương Vũ Thần bật điện thoại từ xa, đã tìm được định vị đại khái, ngay gần hẻm Bạch Đào!”

“Hẻm Bạch Đào,” Đào Nhiên sửng sốt, “Sao lại ở hẻm Bạch Đào?”

Hẻm Bạch Đào cách cung thiếu niên này khoảng ba trạm, là nơi tập kết tiểu thương phẩm có tiếng của thành phố, không ít cửa hàng trên mạng buôn bán ở đây, thường mở quầy suốt đêm, có người bán sỉ quần áo, có người bán kí phụ kiện trang sức, người bán sỉ bao lớn bao bé đi khắp nơi, hơi sơ sẩy là sẽ mắc bẫy bọn trộm cắp và lừa đảo, vừa náo nhiệt vừa hỗn loạn.

Đối với trẻ em tự mình lén chạy đi chơi mà nói, hẻm Bạch Đào quá lộn xộn, và thật sự chẳng có gì để chơi, còn đối với loại biến thái bắt cóc trẻ em thì, hẻm Bạch Đào lắm người nhiều mắt, không khỏi quá nguy hiểm.

Đào Nhiên bóp mạnh sống mũi: “Khoan đã, để anh suy nghĩ…”

Anh còn chưa dứt lời, mẹ Thần Thần đã đẩy hai cảnh sát ra lao tới: “Cảnh sát Đào, tôi nghe thấy rồi, có phải đã định vị được di động của Thần Thần không? Con bé đang ở đâu?”

Lang Kiều nửa đêm chạy tới vội đi đến ngăn người mẹ lại, nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Tôi rõ ràng đã nói với nó, ngày nào tôi cũng nói, ra ngoài phải chú ý an toàn, không được tùy tiện đi theo người lạ, không được đi đến nơi không quen, có chuyện gì phải gửi tin nhắn cho người lớn bất cứ lúc nào, tôi nói đến mức chính tôi cũng cảm thấy phiền, nếu cái miệng này làm bằng sắt, thì đã bị mài mòn một lớp rồi…”

Thường Ninh một tay quệt nước mắt, một tay kéo bà: “Cô ơi, cô đừng như vậy.”

Đào Nhiên vừa nhìn thấy Thường Ninh lau nước mắt, vốn ba phần nôn nóng đã tăng vọt lên mười phần: “Tiểu Kiều Nhi, em ở lại đây kiểm tra camera, mấy người các chú đi theo anh đến hẻm Bạch Đào.”

Xe cảnh sát lướt đi trong bóng đêm như một ngôi sao băng, bốn bánh cơ hồ rời khỏi mặt đất, quãng đường ba trạm mà năm sáu phút đã đến. Gần giao mùa, loạt quần áo mùa thu sớm nhất sắp sửa treo lên, hẻm Bạch Đào sắp thành “hẻm Bạch Mao”, người buôn bán chen chúc chỉ dựa vào hít thở đã tạo ra hai mùa cục bộ trong thành phố. (Mao là lông, hẻm Bạch Mao đại khái muốn nói là khắp nơi treo áo lông)

Người đi trong đây, không đến ba phút thì mặt đã mướt mồ hôi.

Đào Nhiên hoang mang nhìn quanh, hỏi nhân viên kỹ thuật: “Có thể thu nhỏ phạm vi nữa không?”

“Đang ở cửa tây hẻm Bạch Đào,” Tiếng nhân viên kỹ thuật vang lên trong tai nghe, “Đối phương bây giờ còn chưa phát hiện di động đang bật, anh phải nhanh lên.”

Đào Nhiên đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới, mấy người lập tức ăn ý chia nhau hành động, từ vài hướng tới gần mé cửa tây hẻm Bạch Đào, Đào Nhiên cất bước chạy đi, ánh mắt quét qua mỗi một người đi ngang. Xe rác, xe hàng nhỏ, túi hàng cao bằng một người… Tất cả những chỗ có thể giấu người, một chỗ cũng không bỏ qua, lần lượt kiểm tra, tuy rằng không ai bật còi cảnh sát, nhưng lục soát rất nhanh, bầu không khí trong hẻm Bạch Đào đột nhiên trở nên căng thẳng.

Bỗng nhiên, trong tai nghe của Đào Nhiên truyền đến cảnh cáo của nhân viên kỹ thuật: “Đội phó Đào, đối phương phát hiện khác lạ, đã tắt điện thoại rồi!”

Đào Nhiên vô thức quét ánh mắt căng thẳng ra xung quanh, đúng lúc dừng ở cạnh một thùng rác lớn, một gã loắt choắt vô tình ngẩng đầu lên, hai người vừa vặn nhìn nhau một cái, gã kia dừng một giây, kế đó thấy rõ đồng phục của Đào Nhiên, liền ném thứ trong tay đi, co cẳng bỏ chạy.

Thứ gã ném là một chiếc di động màu trắng, sau lưng dán đầy hình lung tung.

Đồng tử Đào Nhiên co lại: “Đứng lại!”

Một người bán sỉ đúng lúc đẩy xe hàng nhỏ đi tới trước mặt, gã kia quen đường thuộc lối, như một con khỉ đạp một chân lên thành xe hàng, quần áo trên xe đẩy rơi xuống như núi lở trong tiếng la hoảng sợ của người phụ nữ đẩy xe, một chiếc xe máy nhích đi một cách khó khăn vội vàng thắng gấp tránh thứ lăn đến dưới bánh xe, chửi ầm lên.

Trong cảnh hỗn loạn, gã kia thoáng cái đã trèo qua hàng rào bên đường, sắp sửa băng qua đường, một viên cảnh sát cao to từ một ngã tư nhỏ cạnh đó nhảy ra, túm gáy gã như bắt gà con, vặn ngược tay gã đè xuống đất. Đào Nhiên quay lại nhặt chiếc di động màu trắng bị ném, mở máy lên, màn hình chính là ảnh mặt mèo Thần Thần tự chụp.

Anh thở ra một hơi dài, sải bước đi đến kẻ bị khống chế: “Người đâu?”

Gã kia lúc bị xô ngã đập trúng mũi chảy máu, mặt đủ mọi màu sắc mà ngẩng đầu lên, vẻ mặt cầu khẩn khóc xin Đào Nhiên: “Tôi tôi tôi tôi sai rồi, anh cảnh sát, lần này tôi cam đoan cải tà quy chính, không bao giờ tái phạm… ối… á… anh, anh nhẹ thôi…”

Đào Nhiên túm cổ áo gã: “Cô bé kia đâu?”

“Hả?”

Lúc này, Lạc Văn Chu đã lái xe chạy đến cổng cung thiếu niên.

Lang Kiều nhìn thấy biển số xe quen thuộc vội rảo bước chạy tới: “Sếp!”

“Tình hình thế nào, Đào Nhiên đâu?” Đoạn Lạc Văn Chu lại quay đầu khoát tay nói với trong xe, “Cứ ngồi trong xe trước đi.”

Người bên trong không nghe anh, một tay treo lủng lẳng đi xuống.

Lang Kiều không khỏi sửng sốt: “Ô, chủ tịch Phí… cậu… sao lại ‘khôi giáp trên người’ rồi?”


“Sự cố nhỏ,” Phí Độ ngẩng đầu nhìn lướt qua kiến trúc gần cung thiếu niên, “Có tin tức gì chưa?”

Lang Kiều còn chưa kịp trả lời, một chiếc xe cảnh sát inh ỏi đã thắng gấp ngay cổng cung thiếu niên, Đào Nhiên và mấy cảnh sát hình sự sắc mặt nặng nề bước xuống.

Thấy Lạc Văn Chu ném tới ánh mắt thắc mắc, Đào Nhiên lắc đầu: “Di động của Thần Thần bị trộm, một kẻ lọc lõi, tái phạm, mới thả khỏi nơi tạm giam. Hắn nói là có một cô bé cột dây giày ven đường, để di động trên bồn hoa bằng đá bên cạnh, cột dây giày xong thì đi, để quên di động ở đó, cho nên hắn chỉ là ‘nhặt’.”

Lạc Văn Chu: “Con đường nào? Trộm khi nào?”

“Chắc là gần cung thiếu niên…” Đào Nhiên vò đầu, mày nhíu lại, “Soát được trên người tên đó bảy tám cái di động chuẩn bị bán lại, đều là công trạng của một ngày hôm nay, thời gian địa điểm cụ thể chính hắn cũng không nhớ.”

“Anh,” Phí Độ ở bên cạnh hỏi, “Anh đang hoảng cái gì, làm sao vậy?”

“Anh đã hỏi Thường Ninh, hôm nay Thần Thần mặc váy hoa nhí.” Sắc mặt Đào Nhiên rất khó coi, anh hạ giọng xuống vừa nhanh vừa vội, “Nếu thật sự là… Hung thủ trong vòng năm ngày liên tục bắt cóc hai đứa trẻ, tần suất này quá cao, cho thấy Khúc Đồng đã trăm phần trăm… Thần Thần bị bắt cóc khoảng trước sau năm giờ, đến bây giờ đã hơn bảy tiếng, rất có thể cũng…”

“Suỵt-” Phí Độ vỗ vỗ cánh tay anh, “Anh bình tĩnh nào.”

“Anh có gì mà không bình tĩnh?” Đào Nhiên cười khổ, “Anh đâu phải phụ huynh cô bé – những phỏng đoán này đến bây giờ anh cũng chưa dám nói với gia đình Thần Thần… Lần trước em nói kẻ khả nghi là một ông lão đúng không, em xác định chứ?”

“Không xác định, cách xa quá,” Phí Độ nói, “Thần Thần là một cô bé nhạy cảm, lần trước lúc em cảnh cáo chú ý an toàn đã làm cô bé sợ, chắc hẳn không đến mức quên nhanh như thế. Bao gồm người già và người quen, em tin cô bé sẽ có phòng bị, cho dù có người lừa ra ngoài, cũng sẽ không quên gửi tin nhắn cho gia đình.”

“Đội phó Đào, tìm được cô bé đó trong camera của phòng vẽ tranh rồi!”

Đào Nhiên lập tức quay người, đang định nhấc chân đi, Lạc Văn Chu đã đè vai anh lại: “Giao cho tôi, ông phụ trách nói chuyện với phụ huynh, xem gần đây cô bé có gì khác thường không, phụ huynh có đắc tội với ai không, quan hệ gia đình họ thế nào – chúng ta không thể để sót bất cứ khả năng nào.”

Phí Độ dựa vào một bên: “Có cần tôi hỗ trợ không?”

Lạc Văn Chu hơi do dự: “Cậu tính là gì?”

Phí Độ dày mặt trả lời: “Tôi thuộc nhóm người thân bạn bè.”

Lạc Văn Chu giơ một ngón tay chỉ hắn hơi cảnh cáo, rốt cuộc vẫn không đuổi hắn đi chỗ khác chơi.

Camera của phòng vẽ rất nét, tầm bốn giờ rưỡi, các bạn khác lục tục được phụ huynh đón đi, Thần Thần ngồi một mình trong lớp, chốc chốc lật xem tập tranh giáo viên để lại, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong vòng mười phút, cô bé chăm chú nhìn cửa sổ đã hơn năm phút.

Lạc Văn Chu nghi hoặc: “Cô bé nhìn gì thế?”

Lang Kiều: “Gương.”

Lạc Văn Chu trưng ra vẻ mặt mù tịt.

“Con gái hay coi cửa sổ thủy tinh là gương, nếu ngắm phong cảnh chỉ cần quay đầu là được, không cần phải quay cả người còn ghé sát vào đó, em ấy còn dùng bút bi cuốn đuôi tóc,” Lang Kiều nói, “Con gái đều hiểu… Ồ?”

Cô chưa dứt lời, đã thấy Thần Thần đột nhiên ngồi thẳng dậy, cả người hơi rời khỏi ghế, bỗng nở nụ cười, đứng dậy mau chóng dọn đồ chạy mất – thời gian trên góc màn hình hiển thị khoảng bốn giờ bốn mươi.

Lạc Văn Chu lập tức đưa mắt nhìn vị trí phòng vẽ, cửa sổ quay thẳng ra sân thể dục.

Camera trên kiến trúc gần sân thể dục nhất cũng tức tốc được mở ra, có thể nhìn thấy Thần Thần mau chóng chạy khỏi tòa nhà dạy học, đến chỗ đám trẻ tụ tập trên sân thể dục, camera hơi xa, chỉ quay được cô bé ở trong đám trẻ giây lát, sau đó cùng vài bạn nữ đi đến góc chết, rất nhanh đã ra khỏi phạm vi ống kính.

Dựa theo hiện trường để phán đoán, hướng lũ trẻ đi hẳn là loạt kiến trúc màu đỏ ở góc tây bắc cung thiếu niên.

“Thế này là thế nào?” Lạc Văn Chu nhíu mày hỏi, “Không phải người phụ trách nói trong cung thiếu niên không có góc chết à?”

“Dãy nhà màu đỏ ở góc tây bắc là nhà vệ sinh công cộng, không gắn camera.”

“Mẹ kiếp không nói sớm! Xác định danh tính mấy đứa trẻ trong đoạn băng, lập tức đi tìm chúng hỏi chuyện – đem bản đồ tới đây.”

Góc tây bắc cung thiếu niên liền với một công viên nhỏ, quản lý rất lỏng lẻo, mặt cỏ bên ngoài đã bị người dân tản bộ giẫm rạp, dấu chân với phân chó làm bật nhau lên, sâu bên trong thì không ai đi, cỏ cây tốt tươi, muỗi bay như máy bay ném bom. Chó cảnh sát mau chóng vào vị trí, ánh đèn pin và tiếng chó sủa nối tiếp nhau.

Phí Độ ở một bên hơi suy tư nghe cuộc nói chuyện của Đào Nhiên và cha Thần Thần.

“Tôi đến tầm năm giờ năm phút, đã nói với con bé rồi… Mới đầu tôi ở ngoài cổng gọi điện thoại, nghe thấy tắt máy còn tưởng là hết pin, bấy giờ mới ghi tên chỗ cổng bảo vệ rồi vào tìm – nhưng trong lớp cũng không có. Lúc ấy tôi không nghĩ đến con bé có thể mất tích, đây là cung thiếu niên, đâu khác gì trường học, còn cho là nó đi vệ sinh hoặc chạy đi đâu chơi rồi… Tôi còn rất giận đợi trong phòng vẽ một lúc, chờ tới khi bảo vệ đã bắt đầu lần lượt kiểm tra cửa sổ muốn tắt đèn, tôi mới hơi lo, vừa đi hỏi khắp nơi, vừa nhờ cô giáo vào nhà vệ sinh tìm giúp…”


Mẹ Thần Thần kéo vai ông, mặt nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi: “Nó là đứa trẻ như thế sao? Rõ ràng biết người lớn chờ mình, cũng không nói một tiếng một mình chạy mất… Hả? Có ai làm cha như ông không? Có chuyện gì toàn trách con tôi trước, nếu con xảy ra chuyện gì, tôi…”

Cha Thần Thần bị kéo lảo đảo, ngậm chặt miệng không hé môi một tiếng, Đào Nhiên và Thường Ninh vội vàng một trái một phải tách hai người họ ra.

Phí Độ đột nhiên mở miệng hỏi: “Nghe nói hệ thống theo dõi trẻ em trên di động có thể mở máy từ xa, vừa rồi cảnh sát cũng định vị được điện thoại của Thần Thần bằng cách này, sao lúc ấy ông không nghĩ tới chuyện bật di động của cô bé?”

“Tôi có nghĩ tới rồi,” Cha Thần Thần vẻ mặt như sắp suy sụp, cố gắng nhịn xuống, cực kỳ kiềm chế mà không ngừng hít vào, “Nhưng lúc ấy không biết phần mềm có vấn đề gì, liên tục báo rằng kết nối từ xa thất bại… Tôi lại không quen dùng cái này…”

“Đã tìm được di động của Thần Thần,” Đào Nhiên nói, “Ít nhất còn một nửa pin, chắc là khi ông gọi lần đầu đã bị tên móc túi ăn trộm. Liệu có khả năng là cô bé phát hiện di động mất rồi tự mình đi tìm không?”

“Trộm cắp trong cung thiếu niên quá nguy hiểm,” Phí Độ lắc đầu, “Khả năng không cao, chắc là do nguyên nhân nào đó, cô bé đã tự mình rời khỏi khu công viên. Từ lúc tan học đến thời gian hẹn với ông có hơn nửa tiếng, cô bé mua đồ ăn vặt trong hàng quán xung quanh, chơi với bạn… đều có khả năng, nhưng thường sẽ không rời khỏi phạm vi một kilomet, như vậy chỉ cần nhận được điện thoại của ông, có thể lập tức quay về cổng cung thiếu niên – Gia đình đã dạy cô bé ở bên ngoài bị trộm đồ phải làm thế nào chứ?”

“Đã dạy rồi,” Thường Ninh nhìn Đào Nhiên một cái, nói khẽ, “Mấy hôm trước mình còn đùa với con bé, nói về sau gặp chuyện gì có thể tìm anh Đào Nhiên, nó biết gọi điện thoại báo cảnh sát, nếu thật sự không được thì cũng biết quay về trường tìm bảo vệ.”

Đào Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay cô, dành cho cô một ánh mắt an ủi, dịu giọng nói: “Xung quanh cung thiếu niên đều là khu sầm uất, lúc ấy là giờ cao điểm tan tầm, hẳn là tương đối an toàn, ngoại trừ khu vực sâu bên trong công viên nhỏ góc tây bắc…”

“Không đâu,” Thường Ninh nắm cổ tay anh như tìm kiếm sự an ủi, “Thần Thần rất nhát gan, đọc truyện kinh dị xong cũng không dám ngủ một mình, con bé không thể một mình chạy đến nơi vắng người được!”

Phí Độ đột nhiên nói: “Nếu không phải một mình, mà là đi cùng bạn thì sao?”

Mấy người đều sững sờ nhìn hắn.

Phí Độ đi đến trước mặt cha Thần Thần: “Lúc ông lần đầu tiên bật di động của cô bé từ xa, là khoảng mấy giờ?”

“Sáu giờ… sáu giờ hơn,” Cha Thần Thần nói, “Là giáo viên của nó nhắc nhở tôi.”

Phí Độ: “Lúc ấy thao tác thế nào, ông có thể thực hiện lại không?”

“Sếp, vừa rồi giáo viên bên kia đã giúp đỡ liên lạc với lũ trẻ trong camera!” Lang Kiều gạt một đám cành cây che trước mắt, rảo bước đuổi theo Lạc Văn Chu, “Bọn trẻ muốn vào nhà vệ sinh thay quần áo, sau đó lại cùng nhau chạy tới công viên nhỏ chụp ảnh.”

“Chụp ảnh?”

“Có một em lớp nhiếp ảnh phải nộp bài tập, hẹn mấy cô bé đi làm người mẫu, có mấy đứa còn đặc biệt đem theo quần áo chụp ảnh, chỉ một lúc, chụp xong Trương Vũ Thần phải về cung thiếu niên, lũ trẻ giải tán ngay cổng công viên, không đứa nào biết sau đó Trương Vũ Thần đã đi đâu.”

Lạc Văn Chu hít sâu một hơi – hỏng rồi.

Nếu Thần Thần là sau khi chia tay bạn phát hiện di động bị mất, suy nghĩ đầu tiên là rơi ở chỗ chụp ảnh, cô bé sẽ quay về công viên ít ai lui tới để tìm – nhưng công viên kia không phải đường cái, sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cũng khó có thể lần theo.

Lang Kiều: “Sếp ơi, làm thế nào đây?”

Lạc Văn Chu trầm ngâm một lát, lấy di động ra gọi cho người phụ trách theo dõi Hứa Văn Siêu.

“Báo cáo hướng đi của Hứa Văn Siêu ngày hôm nay.”

“Hứa Văn Siêu đã đưa bản hành trình của xe cho đội phó Đào, năm giờ bốn mươi phút mới đi khỏi cục chúng ta, lái xe hai mươi mấy phút đến một tiệm thức ăn nhanh, đóng hộp mang về nhà, sau đó không hề đi đâu.”

Lạc Văn Chu thấp giọng hỏi: “Chú xác định anh ta ở nhà suốt?”

“Xác định, anh ta không kéo màn, vẫn ở suốt trong thư phòng, không hề rời khỏi tầm nhìn của chúng ta – sao vậy sếp?”

“Sếp, hay chúng ta hoài nghi sai người rồi,” Lang Kiều nói, “Hoặc là vụ án này không liên quan đến vụ Khúc Đồng mất tích – em thấy thật lạ, sao trên thế giới lắm kẻ biến thái thế?”

Lạc Văn Chu còn chưa kịp nói gì thì di động đã đổ chuông, màn hình hiển thị là “Phí Lắm Chuyện”.

“Sao thế?”

Tiên sinh “Phí Lắm Chuyện” ở đầu bên kia nói không nhanh không chậm: “Tên trộm không phải trộm di động trên người Thần Thần, hắn giảo biện rất có lý, lúc ấy quả thật là cô bé cầm di động ‘bỏ quên’ nó ở đó.”

Lạc Văn Chu lập tức hỏi ngược lại: “Làm sao cậu biết?”

“Khoảng sáu giờ Trương tiên sinh đã thử bật di động của cô bé từ xa, nhưng lần đó thất bại, tôi cho rằng thao tác của ông ta không có vấn đề, với tình huống này, hoặc là lúc ấy một trong hai người không có tín hiệu, hoặc là di động của cô bé đã bị tháo pin.” Phí Độ dừng lại, “Tên trộm không cần phải tháo pin rồi lắp lại, cũng chưa chắc sẽ biết trên di động có phần mềm gì, tôi chỉ có thể nghĩ đến một khả năng – trong số đám trẻ đó có đứa lợi dụng thời gian Thần Thần thay quần áo hoặc tạo kiểu giấu điện thoại đi, sau khi Thần Thần phát hiện, đã đề nghị cô bé quay về công viên tìm, còn xung phong đi cùng.”

Cô bé sẽ rất tự nhiên tin tưởng bạn mình, còn cho đối phương biết điện thoại của mình có hệ thống điều khiển từ xa.

“Cậu nói là một đứa bé – rất có thể còn là một bé gái, sắp đặt chuyện này.” Lạc Văn Chu hít sâu một hơi, “Chẳng những bắt cóc bạn, còn cố ý ném di động của nạn nhân ra để đánh lừa? Việc này không khỏi cũng quá…”

Phí Độ khẽ cười một tiếng không rõ ý nghĩa.

Lạc Văn Chu chợt nhớ tới thiếu niên có ánh mắt tối tăm và lạnh lẽo năm ấy, nuốt lại câu kế tiếp.

“Tại sao cậu lại nghĩ theo hướng này?”

“Bởi vì tôi đã cảnh cáo cô bé cẩn thận người lớn, người quen, người lạ, đàn ông, đàn bà, thậm chí cụ già,” Phí Độ nói, “Duy nhất không nói, chính là trẻ con giống cô bé.”

Tại sao không thể là trẻ con?

Bé gái hơn mười tuổi, như nụ hoa, xinh xắn và yếu ớt, ngây thơ và mong manh, toàn thế giới đều coi chúng là nạn nhân tiềm tàng, giống như chúng thiếu linh hồn đoản trí tuệ, che chở chu đáo còn không kịp, làm sao lại nghi ngờ chúng cũng sẽ phạm tội?

Lạc Văn Chu cúp máy, quay sang Lang Kiều: “Khi nãy giáo viên trong cung thiếu niên gọi điện thoại, có cuộc gọi nào ngay từ đầu không phải phụ huynh nghe máy không?”

Lúc tay không bắt tội phạm giết người cầm dao Lang Kiều cũng chưa từng xuất hiện vẻ mặt hoảng sợ như vậy: “Hình… hình như có một…”