Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 8: Vị trí của anh

*Cộp*

*Cộp*

*Cộp*

*Cộp*

Tiếng bước chân như vậy một lúc càng nặng nề. Hai con người lặng lẽ bước đi, nhưng không nói câu nào. Young dừng lại, anh để hai tay lên lang cang nhìn ra xa.

Ở trên sân thượng này. Anh có thể quan sát mọi thứ rất rõ, nhưng mãi mãi không thấy rõ điều mình làm có ý nghĩa không?


-Tao nghĩ, dù sao cũng phải nói, tốt nhất nhân lúc bây giờ nói rõ ràng. Nếu không..

Ai đó đang nói thì dừng lại. Young cười nhạt, rồi cương quyết lắc đầu:

-Không được! Cả anh ấy cũng chưa từng muốn như vậy. Nếu Tae đột nhiên xuất hiện. Lúc đó Tiểu Như, lại một lần nữa yêu anh ấy mất! Nếu con bé không thể dứt, thì làm sao có hạnh phúc hả?-Quay người lại, anh phản đối, rồi bất giác quay người-Càng nhìn nhưng không được đáp lại, thật sự cảm giác này.. là rất đau. Tao không đành lòng!-Khóe môi Jeon cười nhạt, bước đến vỗ nhẹ vào vai Young:

-Không phải không đành lòng! Mà là, có cảm giác lo sợ, đúng không?

Nhìn Jeon, anh im lặng. Cảm xúc hiện tại dường như bị đảo lộn. Vị trí của anh, có thật sự bị lung lay?

“... ”

_____________

-Nhìn thấy thầy tốt với nó như vậy. Quả thật, mình không có cơ hội rồi! Hôm đó, thầy cũng là vì tốt bụng mới đưa mình về thôi. Còn người thầy thích, mới thật sự là Tiểu Như!

Gấp nhẹ quyển sách trên tay, Minh đặt nhẹ lên bàn. Sau đó, ngã lưng vào Sofa. Từ trên lầu nhìn xuống, Tuyết Nhi khẽ gãi đầu:

-Con nhỏ này! Nó bị làm sao vậy?


Cô lẩm bẩm. Rồi một người cũng từ trong phòng bước ra, vừa đi Hân vừa chăm chú vào điện thoại.

-Thì bị ông Rin mê hoặc rồi chứ gì! Ở đó mà hỏi cho mệt!-Cô đáp, Tuyết Nhi khẽ xoay người. Lúc này, Hân bất giác dừng lại, nhìn thẳng vào mặt Nhi-Ê! Mày có nhớ cái thằng cha bảo vệ ở trường mình không hả?-Hân nhướng mày, Nhi khẽ nhún vai:

-Nhớ thì đã sao?

-Dĩ nhiên là có sao rồi! Lần trước còn không cho tao vào lớp. Tao thù hắn tận xương tủy đây này! Lần này, tao tuyệt đối không tha cho hắn!

Xiết chặt điện thoại trong tay. Nhã Hân nhấn mạnh, rồi bỏ đi. Dõi mắt nhìn theo cô, Nhi khe khẽ xoa cằm.

_______________


-Đặng Vũ! Tại sao? Tại sao lại nợ tôi? Hả? Anh nói rõ ràng đi!-Nắm lấy áo anh, nó sốt sắng hỏi. Ai kia nhìn nó, rồi lấp liếm câu từ. Anh đang nói gì vậy? Anh đúng là bị điên rồi!-Đặng Vũ! Tại sao anh không nói hả? Rốt cuộc anh nợ tôi cái gì?-Nó hét, anh im lặng kéo nó vào người mình. Hai cánh tay, dần xiết chặt cơ thể nó, đầu hơi gục xuống:

-Em không cần phải biết tôi đã nợ em thứ gì. Chỉ cần em biết, ở kiếp này, tôi sẽ cố gắng trả nợ cho em. Như vậy là đủ rồi!

Anh nói, rồi xiết chặt nó hơn. Trong vòng tay anh, nó bất giác sửng người. Hai bàn tay di chuyển lên eo Rin, đẩy mạnh. Rời khỏi cơ thể nó, anh chau mày.

-Tôi không hiểu anh đang nói gì hết đó! Tôi cũng không cần anh phải trả nợ! Sau này, anh đừng chạm vào người tôi! Nhớ cho rõ đó!

Nói nhắc nhở, rồi tức tốc chạy đi. Một con người khác ở phía xa, đang từ từ lui vội. Anh tựa lưng vào bức tường, xòe tay đón nhận cánh hoa bồ công anh.

“ Vị trí của anh, có phải, mãi mãi là đứng đầu không? ”