Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 27: Nét đứt

-Tiểu Như! Ekey đang đợi em ở bên ngoài, em mau ra gặp nó đi! Còn anh, anh có chút việc cần nói với Đặng Vũ!-Tae nhìn nó bình thản nói như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trên thực tế, anh lại cố kiềm nén cảm xúc-Mau lên! Mau đi ra ngoài có nghe không? Hay em muốn, anh nổi giận mới chịu đi hả?-Đối diện khuôn mặt đang đỏ rực của Tae, nó sợ hãi đứng òa khóc.

Từ xa trông thấy nó, Ekey khẽ cau mày. Nếu anh không đến, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mất!

-Tiểu Như!-Ekey lớn tiếng gọi, rồi chạy đến bên cạnh nó-Anh đưa em rời khỏi đây! Hai người họ có chuyện cần nói với nhau, chúng ta không thích hợp để nghe đâu!-Ngước mắt lên nhìn anh, nó ủ rũ gật đầu-Ngoan lắm! Không được khóc nữa! Có gì đâu phải khóc chứ? Anh đưa em ra ngoài mua kem, có chịu không?-Nói rồi, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nó kéo đi. Trước khi rời khỏi, Ekey không quên nhìn vào Tae, rồi gật nhẹ đầu.

_______________

Một phút trôi qua, hai con người đứng cạnh nhau im lặng. Những tán trắng của hoa bồ công anh, cũng đang bay lượn giữa màn không trung.


Bầu không khí ở hiện tại, chỉ thoang thoảng tiếng thở dài.

-Chúng ta, đã từng là bạn thân suốt 10 năm qua. Khoảng thời gian đó, cũng được coi là dài chứ nhỉ?

Cười nhẹ, Tae quay mặt sang phía Rin. Ai kia hít thở thật sâu, rồi bất giác gật đầu.

-Đúng vậy! Nó cũng được tính là dài!-Anh đồng tình, rồi quay lại đối diện Tae-Có lẽ ngay lúc này, tao nên nói xin lỗi mày! Nếu không phải vì sự hiểu lầm của tao, có lẽ, mày đã không trở nên như ngày hôm nay. Tao cũng vì sự nông nổi đó, mà trả một cái giá rất đắt. Thiên Thiên! Là vì sự ích kỷ của tao mà chết. Đối với mày và cô ấy, tao không thể nào bù đắp lại được. Còn đối với Tiểu Như, tao lại không xứng đáng yêu con bé. Nhưng mà Nhậm Phong, mày đừng cướp con bé từ trong tay tao được không? Coi như, là tao van xin mày đó!-Khép chặt đôi mắt lại, Tae vội vã lắc đầu. Nếu nói đến người si tình nó, thì phải tính cả phần của Rin. Vì Rin và anh, cũng đứng cùng trên một chuyến tiếng.

-Tao đến đây, cũng là vì chuyện của Tiểu Như! Tao không phủ nhận, mình rất yêu con bé. Nhưng mà, nếu yêu không thì chưa đủ. Vì giữa chúng tao, có một thế lực khác đang chen vào. Tao chỉ có thể yêu con bé, và chăm sóc con bé thôi! Nhưng bằng ngược lại, Tiểu Như không được đáp trả tao! Bởi vì..con bé là em gái của tao!-Tae tuyệt vọng khẳng định, nghe xong những lời của anh, Rin như không tin vào tai mình. Anh cũng không biết, mình nên vui hay phải buồn?-Nếu nói ra, đúng là một chuyện rất buồn cười! Nhưng thà là buồn cười, còn hơn là phải đối mặt nó. Chuyện này Ekey và Tiểu Như chưa biết. Tao mong, mày có thể đừng nói với họ, được chứ?-Rin gật đầu, rồi đưa tay chỉ vào nơi ngực trái Tae.

-Đau chứ?-Anh hỏi, Tae cười-Có lẽ hơn ai hết, mày là người chịu đau với cái bí mật này nhất! Nhưng không sao, từ nay đã có tao gánh vác cùng với mày! Thật sự mà nói, tao không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào? Vì..Tiểu Như, con bé chỉ thích một mình mày thôi! Nếu giữ không tốt, tao e rằng..-Rin bỏ lửng câu, rồi quay mặt sang phía khác.

Anh! Cũng có cùng một nỗi lo với Tae!

-Vì vậy, tao cần mày giúp tao một chuyện. Cũng là, để trả nợ cho tao. Nếu cảm thấy có lỗi với tao, thì hãy cố gắng bảo vệ em gái tao. Trong ba năm tao không có ở đây. Tiểu Như của tao, mày phải chăm sóc thật tốt đó!

Nói rồi, Tae quay người bỏ đi. Vội quay lại nhìn theo Tae, Rin bất giác bật cười, rồi lớn tiếng vọng theo:


-Sai rồi! Phải là Tiểu Như của chúng ta mới đúng! Tao hứa với mày, sẽ chăm sóc cô bé kiêu ngạo đó thật tốt! Cho nên, mày phải cố gắng điều trị bệnh thật tốt có nghe không?

Anh không quay đầu lại nhìn Rin, mà cứ tiếp tục bước thẳng. Mỗi bước chân của anh, cứ như đang trải nghiệm trên gai nhọn. Bảo không đau, là anh đang nói dối rồi!

-Cố lên! Mày sẽ làm được mà!

________________

-Em đang buồn, vì chuyện Tae lớn tiếng với em sao?-Tựa lưng vào thành giường, nó lắc đầu. Hai cánh tay, vẫn đang xiết chặt gấu teddy. Bộ dạng khó coi của ai kia, khiến Ekey bật cười. Anh đưa tay lên tóc nó, rồi bất giác vuốt nhẹ-Ngoan nào! Có lẽ vì áp lực, cho nên, Tae mới tỏ ra không vui. Con người mà, ai cũng có lúc như vậy! Em phải thông cảm cho anh ấy chứ!-Ngước đôi mắt đẫm nước nhìn vào anh, nó ủ rũ gật đầu.

Thấy nó nghe lời, Ekey chợt cảm nhận được vị nhói. Thu vội bàn tay, anh đặt nhẹ lên ngực trái của mình.


Thật sự, là tim đau! Hay, tim anh có vấn đề?

-Được rồi! Em mau nghỉ ngơi đi! Anh ra ngoài một chút. Nhớ là, không được khóc nữa đâu đấy!

Anh dặn dò, rồi đi thẳng ra khỏi phòng.

Nó trầm ngâm, hướng mắt về bức ảnh trên tủ đầu giường, rồi cười nhẹ:

“ Làm sao đây? Em có nên ích kỷ giữ lấy anh không? ”