Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 17: Cùng yêu một người

Nhận lấy chai nước từ Ekey, Young cười khẩy rồi cầm lấy uống sạch. Ai kia nhìn vào Young, lại bất giác lắc đầu. Cũng đã rất lâu, anh không thử đá bóng với Young rồi.

-Sao vậy Ekey? Anh không vui, khi bị thua trận à?-Young nhướng mày, còn Ekey cười nhạt. Anh đi thẳng về phía Young, với mồ hôi đang lã chã-Sao vậy? Là lo lắng cho bệnh tình của Tae sao?-Lắc đầu, Ekey mệt mỏi ngồi xuống băng ghế đá. Anh cầm lấy chai nước, và uống sạch như cách của Young.

-Đó chỉ là lý do thứ nhất thôi! Thật ra, anh..

-Không cần phải nói! Em hiểu mà!-Young cướp lời, rồi ngồi xuống cạnh anh. Câu trả lời của Young, như khiến Ekey phải trùng bước. Thằng nhóc này, khi nào lại hiểu anh như vậy?-Có một người, đã từng nói với em rằng: Anh ta, sẽ không bao giờ yêu một người con gái. Nếu như cô ấy, có quá nhiều người theo đuổi. Nhưng mà, đến hôm nay, anh ta lại làm đúng câu nói anh ta đã từng nói với em. Không muốn chia sẻ, cũng không thể làm gì khác. Đúng chứ?-Quay sang Ekey, Young hỏi. Ai kia trầm ngâm, chỉ biết cố cười trừ.

Yêu một người, tại sao lại đau khổ, và dằn vặt nội tâm đến vậy? Phải chăng? Là Thượng Đế đã an bài?

______________


-Nếu sự xuất hiện của anh, đã cho em hi vọng quá nhiều. Thì có lẽ, anh phải nói xin lỗi rồi! Cô bé ngốc! Yêu một người, chính là: Không muốn người đó phải đau khổ vì mình. Nhưng tại sao? Anh lại không làm được điều mà anh đang muốn? Hả?

Đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc nó, anh cười nhạt. Bộ dạng khi say ngủ này của nó, thật sự rất đáng yêu.

Ngắm nhìn hồi lâu, Tae thở nhẹ:

Cùng lúc đó:

*Rung.. Rung.. Rung*

Từ từ lấy tay ra, anh cẩn thận để nó nằm xuống gối. Sau đó, thận trọng rời khỏi giường. Cầm điện thoại trên tay, Tae cười nhạt, rồi vô hồn nhấc máy:


-Bác sĩ Trương! Đã có kết quả rồi sao?

_______________

*Cộp*

Uống một ngụm trà sữa, Minh Minh đặt nhẹ xuống bàn. Sau đó, di chuyển tầm mắt về Đặng Vũ. Cái chàng trai, cô rất có cảm tình. Anh dù khó tính trong mắt nó, nhưng lại là người cô rất mực tôn trọng. Cô cũng không hiểu sao, luôn thích ngắm nhìn anh. Dù cô biết, anh chỉ xem cô là học trò. Ngoài ra, không có cảm giác khác.

Nhưng tại sao? Cô vẫn không thể ngừng thích anh?

Dừng lại, Rin gấp vội quyển vở rồi hướng mắt vào Minh Minh. Bắt gặp ánh mắt anh, cô thoáng chút ngượng ngùng.

-Những bài tập thầy giao, em đã làm rất tốt rồi! Ngoài ra, không có gì phải sửa. Nè, tập của em!-Nhận lấy từ tay Rin, cô mỉm cười-Được rồi! Nếu không còn gì khác, em có thể về nhà! Bây giờ, trời cũng đã gần tối. Con gái, đừng nên về khuya quá! Nhớ chưa hả?-Tiếng nhịp tim cô đang loạn xạ trước câu nói của anh. Vội vàng đứng lên, anh bất giác xoay người. Nhìn theo bóng dáng Rin, cô vội vàng đứng dậy.

-Đặng Vũ!