Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 93

"Ngươi không tin?" Tàn Diên thấy phản ứng của Nguyệt Ca thì cười lạnh lùng.

"Đương nhiên không tin." Ngải Thiển trả lời giúp Nguyệt Ca.

"Vậy thì cứ chờ đi." Tàn Diên cũng không nói thêm gì, đôi môi tà khí hơi nhếch lên, bỗng lắc mình tới cạnh Ngải Thiển, cúi người hôn một cái lên mặt nàng.

Ngải Thiển còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra thì Tàn Diên đã nghênh ngang rời đi.

Nguyệt Ca thấy thế thì định đuổi theo tiêu diệt Tàn Diên trong cơn giận dữ nhưng bị Ngải Thiển đã phục hồi tinh thần kéo lại.

"Người làm sao vậy?" Ngải Thiển giả vờ như không biết Nguyệt Ca đang ghen, hỏi đầy vô tội.

Nguyệt Ca thu hồi sự tức giận, thản nhiên nói: "Không sao." Trong lòng thầm mắng sao toàn bộ tinh thần của mình lại đặt lên người Tàn Diên, để hắn có cơ hội khoe khoang. Hối hận thì đã muộn rồi!

"Không sao thật chứ? Rõ ràng con thấy vừa rồi người tức giận, định đuổi theo giết Tàn Diên." Ngải Thiển mở to đôi mắt, nói rất vô tội.

"Không thể nào." Nguyệt Ca không muốn nói thẳng tâm tư của mình, sống chết không thừa nhận.

"Được rồi." Ngải Thiển ngồi lên cái ghế bên cạnh, một tay chống má, thờ ơ nói: "Con cảm thấy Tàn Diên cũng không tệ lắm. Có lẽ con có thể làm Ma Hậu của hắn thật."

"Như vậy sao được? Tiên ma không đội trời chung. Con là đệ tử của tiên gia, sao có thể làm Ma Hậu?" Nguyệt Ca không còn bình tĩnh nữa, vội vàng ngăn cản, không phát hiện ra ý cười nơi đáy mắt Ngải Thiển.

"Sao lại không được?" Vẻ mặt Ngải Thiển không cho là đúng: "Con mới không quan tâm tới tiên gia hay ma gia gì đâu."


"Con muốn như vậy thật?" Sắc mặt Nguyệt Ca lập tức trở nên rất khó coi, như tờ giấy Tuyên Thành đẹp đẽ bị đứa trẻ nghịch ngợm quệt lung tung lên vài nét bút thật mạnh.

"Sư phụ đại nhân có ý kiến gì?" Ngải Thiển không trả lời mà hỏi ngược lại, hạ quyết tâm phải ép Nguyệt Ca nói ra lời.

"Sao con có thể cam chịu rơi vào ma đạo?" Nguyệt Ca đau lòng nói.

Thấy đau đớn trong đáy mắt Nguyệt Ca, đầu tiên là Ngải Thiển thở ra một hơi thật dài, sau đó mớidゞđゞlゞqゞđnói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Vì người mình yêu thì có gì không thể?"

"Vì người mình yêu thì có gì không thể?" Nguyệt Ca lẩm bẩm, cúi đầu nhắc lại lời Ngải Thiển. Một lúc lâu sau hắn mới hỏi tiếp: "Hắn là người con yêu mến?"

Hỏi lời này rất tốn sức. Nguyệt Ca cảm thấy mình muốn rời đi lập tức, không muốn nghe câu trả lời của Ngải Thiển nữa. Hắn sợ nghe câu trả lời của nàng.

Ngải Thiển bỗng đi tới phía sau Nguyệt Ca, dán sát vào tai hắn, nói: "Trong giấc mơ, hắn nướng cá cho con, rất quan tâm con."

"Cho nên con..." Trái tim Nguyệt Ca đập nhanh hơn một nhịp, không biết là bởi vì hơi thở của Ngải Thiển phun lên cổ hắn hay là bởi vì nghe thấy lời nàng.

"Cho nên con...Bất vi sở động." Ngải Thiển nói xong lời này thì bật cười, thấy Nguyệt Ca mở to đôi mắt phượng, vẻ mặt không dám tin, sự dịu dàng thanh nhã thường ngày đã sớm biến mất, chỉ có kinh ngạc lan tràn.

"Con đã có người mình thích trong lòng, sao có thể động lòng với người khác." Ngải Thiển không ép Nguyệt Ca nữa, nói thẳng tâm tư mình.

Nhưng Nguyệt Ca vẫn không phản ứng kịp: "Con thích ai rồi hả?" Hoàn toàn không hướng suy nghĩ lên người mình, đầu óc lâm vào trạng thái ngừng hoạt động.

Ngải Thiển im lặng ngẩng đầu, đảo cặp mắt trắng dã. Bị nàng kích thích đến mức choáng váng thật à? Nàng đã nói rõ ràng như thế mà sao Nguyệt Nguyệt vẫn không phản ứng kịp?


Nguyệt Ca nhìn Ngải Thiển chằm chằm, mong chờ nàng nói ra nhưng lại sợ nàng nói ra thật. Trong lòng hắn lặp đi lặp lại suy đoán răng người Ngải Thiển thích không phải là Tàn Diên, vậy sẽ là ai? Nam nhân nàng biết chỉ có vài người. Chẳng lẽ là hai vị sư huynh? Không đúng. Bình thường không thấy bọn họ thân mật gì. Cũng không đúng, bình thường nha đầudʊđʊlʊqʊđrất gần gũi với đại sư huynh, cũng không biết hai người lén lén lút lút làm gì. Chẳng lẽ người nha đầu thích là đại sư huynh? Nghĩ tới đây, trong đầu Nguyệt Ca trống rỗng.

Có thế nào Ngải Thiển cũng không ngờ người Nguyệt Ca nghĩ tới là Vân Chiến. Nàng ho khan hai tiếng mới nghiêm trang nói: "Người con thích nhất là Nguyệt Nguyệt sư phụ, mới không để nam nhân khác vào mắt đâu."

"Con nói gì?" Nguyệt Ca như sống lại lập tức, đôi mắt phượng lóe sáng, nhìn Ngải Thiển. Người nha đầu thích nhất là hắn?

"Không nói lời hay lần thứ hai." Ngải Thiển bĩu môi.

"Con nói lời hay à?" Nguyệt Ca cũng giả vờ ngốc nghếch.

"Vậy được rồi, cứ coi như con chưa nói gì cả." Ngải Thiển mới không mắc mưu, cũng giả vờ giang hai tay đầy bất đắc dĩ.

Lần này Nguyệt Ca không giả vờ được nữa, kéo tay Ngải Thiển, nhẹ nhàng nói: "Tốt nhất là thích vi sư. Nếu con dám thích người khác nhiều hơn vi sư thì ta sẽ để hắn bị diệt cả hồn lẫn xác."

"Gì?" Ngải Thiển trừng lớn mắt, không thể tin được mà nhìn Nguyệt Ca. Lời này là do Nguyệt Nguyệt sư phụ nói ra thật à? Nàng không tin mà kéo mặt Nguyệt Ca lại, nhìn cẩn thận xem có phải là ai đó giả mạo không.

"Được rồi. Nhớ kỹ lời ta là được rồi." Nguyệt Ca cười, kéo bàn tay đang ăn đậu hũ của hắn của Ngải Thiển xuống, tâm tình thật tốt.

"Nguyệt Nguyệt sư phụ này, lời vừa nãy là người nói thật à?" Tay Ngải Thiển bị kéo xuống, đành phải dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nguyệt Ca.

"Đúng vậy." Nguyệt Ca gật đầu thừa nhận.

"A, lời này là có ý gì?" Miệng Ngải Thiển há hốc, hỏi. Nàng còn muốn nghe thấy lời dễ nghe hơn cơ, một chút cũng không bài xích Nguyệt Ca độc chiếm một cách ngang ngược như vậy.

"Ý là không cho phép con thích nam nhân khác." Nguyệt Ca mỉm cười, nói.

"Tại sao lại thế?" Ngải Thiển nghiêng đầu, giả vờ không hiểu.

"Không tại sao cả. Con nghe vi sư là được rồi." Nguyệt Ca cũng không nói thêm gì.

"A, sao người có thể ngăn cản con thích người khác được? Nếu người không nói ra một lý do có sức thuyết phục thì con sẽ không nghe lời người." Ngải Thiển ra đòn giết người.