Độc Sủng Băng Phi

Chương 97

Thật không ngờ, hôm nay lại chính mắt trông thấy.

"Muốn ta bỏ qua cho bọn họ, ngươi đừng nằm mơ!" Không ai ngờ vừa nói xong hắn vẫy tay "Người đâu, bắt đám người thối tha này lại cho ta, bản quan nhất định sẽ trừng trị nghiêm minh"

Hắn nói xong, đám quan binh đằng sau đã bao vây xung quanh.

"Ai dám!" Cao Phong đứng chắn trước mặt tôi.

"Còn đứng đó làm gì, không mau bắt người..." mặt lão tri phủ tối sầm, hung dữ quay qua hét đám người đứng sau.

Không chờ cho người bọn chúng bước đến, Cao Phong đã gạt ra một mảng lớn.

"Các ngươi, các ngươi dám..."

Tôi liếc tên tri phủ, rồi quay lại phía sau giao phó "Tuyên thánh chỉ"


"Vâng, nương nương"

Chỉ nghe thấy Cao Phong hô to một tiếng " Tri phủ Lợi Châu tiếp chỉ" Tôi nhìn thấy hắn đã vội quỳ xuống đất.

"Thần tri phủ Lợi Châu Lý Vu Thế tiếp chỉ"

"Phụng thiên thừa vân, Hoàng đế chiếu viết, về việc lũ lụt ở Lợi Châu, đặc phái đại tướng quân Lãnh Phong xử lý, yêu cầu tri phủ Lợi Châu toàn lực phối hợp, dẹp yên lòng dân, có Lãnh Phi nương nương thay trẫm đích thân lo liệu, tất cả mọi việc đều phải tuân theo Lãnh Phi nương nương."

Tôi nhìn thấy trên mặt người đang quỳ dưới đất hiện lên một tia lãnh ý.

"Tri phủ đại nhân, còn không tiếp chỉ" Cao Phong lạnh lùng cười.

"Thần tiếp chỉ, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"

"Tri phủ đại nhân, còn không bái kiến đại tướng quân và Lãnh Phi nương nương?"

Nhìn thấy hắn sợ hãi quỳ dưới kia "nô tài không biết đại tướng quân và Lãnh Phi nương nương giá đáo, mong tha tội..."

"Đứng lên đi, Lý đại nhân"

"Tạ ơn nương nương"

Tôi liếc thấy đám dân đen bị bao vây, bèn lên tiếng "Tri phủ đại nhân, còn không bảo người của ngươi thả bọn họ ra?"

"Vâng, vâng, thần sẽ bảo ngay" Hắn quay qua "Nhanh lên, còn không nghe lời nương nương, thả bọn họ ra"

"Đa tạ ơn cứu mạng của Lãnh Phi nương nương"


"Đa tạ ơn cứu mạng của Lãnh Phi nương nương"

"Xin mọi người mau đứng dậy", thấy bọn họ bị thương như thế, quay sang hỏi lão tri phủ "Rút cuộc là chuyện gì?"

"Bẩm nương nương, bọn họ là đám dân dối trá, tranh thủ Lợi Châu lũ lụt mà đến...."

"Ngươi đáng chết, nương nương muốn bọn ta giúp, bọn ta chính là dân Lợi Châu.." Không chờ nói hết, đám dân đen đó đã hét lên. Lại thấy đám quan binh muốn đánh bọn họ, tôi vội lên tiếng "Tri phủ to gan, còn dám ăn nói hồ đồ..."

"Nương nương, nô tài..."

"Câm mồm cho ta!"

Tôi quay sang đám dân đen, bỏ mạng che mặt xuống

"Mọi người còn nhớ ta không" Tôi nhẹ giọng,

"Mọi người mau nhìn, là Nguyệt nhi tiểu thư, là Nguyệt nhi tiểu thư!" đám người huyên náo lên, ngay cả đến Lãnh Phong cũng hoài nghi nhìn tôi mấy lần, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

"Tham kiến nương nương, tham kiến nương nương..."


"Mọi người mau đứng lên, không cần phải đa lễ" tôi đi về phía họ, đỡ vài người dậy"Mọi người cứ gọi ta là Nguyệt nhi đi, đừng xưng hô nương nương..."

Nhìn thấy mọi người xung quanh nghi hoặc, tôi cũng chẳng để ý, tiếp tục nói. Còn tên tri phủ kia, đang đứng đó run run nhìn tôi, tôi tuyệt coi hắn như biến mất trong không khí.

Có lẽ lời tôi nói làm bọn họ dần dần thấy quen, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến

"Nguyệt nhi tiểu thư, người đến rồi, chúng ta được cứu rồi!" Người nói đó chính là Lý Nhị, lúc đó tôi để cho hắn tổ chức đám người quay về,

"Lý Nhị, ngươi yên tâm, Hoàng thượng lần này phái ta đến là để giúp Lợi Châu xử lý lụt lội, để mọi người có nơi sinh tồn."

"Lý Nhi, ta mong ngươi giúp một việc"

"Tiểu thư xin cứ chỉ bảo" Lý Nhị này cũng biết tính khí của tôi, nên mới không gọi nương nương "chỉ cần Lý Nhị làm được, nhất định sẽ đi làm"

Nhìn bọn họ một chút, tôi bèn lần lượt phân phó.