Độc Sủng Băng Phi

Chương 30: Bôi khúc

Chỉ trong chốc lát, đã có tiểu thái giám đem mười cái lưu ly bôi đến.
Tôi bày tất cả ra bàn, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc đổ dồn vào tôi.
Tôi lấy nước đang đựng trong ấm trà theo thứ tự từ phải sang trái, đổ
vào mười ly thủy tinh đang nằm theo hàng dọc, tùy ý mà cho vào không
quan tâm đến nhiều hay ít. Tôi lấy một đôi đũa, nhẹ nhàng gõ vào mội cái ly một cái, không ngờ lưu ly bôi lại có âm điệu tốt như vậy, so với âm
thanh tôi từng nghe từ ly thủy tinh thì hay hơn nhiều. Lấy ấm trà, tôi
đem nước trong ly thêm thêm giảm giảm, cho đến khi tôi cảm thấy tốt nhất mới thôi.

Sau khi thấy âm điệu của tất cả đã ổn, hai tay tôi giữ yên ngẩng đầu lên nhìn bao quát một vòng, trên mặt mọi
người đều hiện lên vẻ hoài nghi. Bốn người kia lại còn có thêm vẻ khinh

mạt. Tôi không để tâm đến, tay bắt đầu diễn tấu giai điệu quen thuộc của tôi, “Chớp mắt đã ngàn năm” **

Thanh âm thanh thúy, mới
đầu có chút đứt quãng dần dần cũng trôi chảy hơn, rồi biến thành một
giai điệu hoàn chỉnh. Tôi không nghĩ bản thân lại có thể nhớ kỹ từng âm
sắc, lại càng không nghĩ đến lưu ly bôi lại tạo ra thanh âm như vậy,
thật không khác gì thanh điệu từ một cổ tranh ***

Đến
đoạn cuối của bài nhạc, tay trái của tôi dừng lại, tay phải đưa cao lên
lần lượt gõ nhanh một vòng tất cả ly, tạo ra âm điệu kết thúc...

Khi đã dừng tay, tôi nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Tôi biết bản thân đã làm rất tốt. Vẻ mặt Yên nhi hào hứng vô cùng, cũng cầm lấy một đôi đũa gõ thử vào ly thủy tinh trên bàn. Nhưng lại chỉ có
những tiếng bang bang vang lên. Sau nhiều lần làm không được, vẻ mặt
muội ấy bất đắc dĩ đành buông chiếc đũa trong tay xuống, chạy đến nắm
lấy tay tôi.


"Hoàng tẩu, người đã làm như thế nào vậy?" vẻ mặt nũng nịu cầu khẩn

"Rất là đơn giản, chỉ cần để tấm lòng trải theo giai điệu, rồi luyện tập
nhiều lần nhất định sẽ làm được!" tôi cười cười nhìn vẻ mặt bất mãn cùng khao khát của Yên nhi, tôi tiếp tục nói "Lúc đầu ta cũng không làm
được, sau đó do thường xuyên chơi đùa thường xuyên luyện tập với đám bạn cùng phòng, từ từ mới được như vậy!" (ô ô ô, tỷ nói hớ roài kìa)

Nhớ tới cuộc sống ở ký túc xá trước đây, mặc dù rất khó nhọc, nhưng mà có
rất nhiều bạn bè bên cạnh, giống như trong cuộc sống tăm tối xuất hiện
ánh mặt trời vậy. Nghĩ đến trò này trước đây chúng tôi đã từng cùng nhau chơi đùa, tôi không kiềm được nói ra, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến đây tôi lại hoài niệm chuyện xưa nhiều như vậy "Nghĩ lại trước kia, khi ở ký túc xá, ta thường xuyên chơi trò này với bạn cùng phòng. Chúng ta
lấy rất nhiều cái ly, tạo ra rất nhiều âm thanh khác nhau. Sau đó thì sẽ thi đấu với nhau, xem ai là người gõ hay nhất, xem ai có thể tùy tâm sở dục tấu ra một khúc nhạc hay! Còn nhất định nghĩ ra cách trừng phạt khi thi đấu nữa..."

Say mê trầm tư nói chuyện của mình, tôi
hoàn toàn không chú ý đến mọi người xung quanh đang kinh ngạc nhìn mình. Càng không chú ý đến, bản thân đã bất tri bất giác nói đến những từ mà ở thế giới này họ chưa từng nghe qua …


Yên nhi liền nghi hoặc hỏi tôi "Ký túc xá? Bạn cùng phòng? Là cái gì vậy?"

"Không có gì, sau này ta sẽ dạy cho muội. Đừng hỏi nữa. Hoàng tẩu sẽ biểu diễn ảo thuật nhỏ cho muội xem!" tôi dĩ nhiên biết họ không biết trò này.
Nhưng lại không nghĩ đến tôi lại nói ra một từ mới lạ mà không ai biết.

"Ảo thuật? Ảo thuật là cái gì? Hoàng tẩu, người nói nhanh đi, muội muốn biết đó là gì!"

A a a.... chương này ngắn thật là ngắn ~~~~ hơi shock