Độc Sủng Băng Phi

Chương 153

"Tiểu thư, người sao rồi?"

"Nguyệt nhi, muội tỉnh rồi a!"

Tôi vừa mở mắt ra ngay lập tức nhìn thấy những bộ mặt lo lắng và sợ hãi, toàn những người của Xuân Mãn Viên. Thì ra, Lục Ý biết tôi không muốn trở lại cung đã đưa tôi tới nơi này.

"Ta không sao, mau đỡ ta dậy" Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lệ nhi bọn họ nhưng không thấy Huyền Vũ Sơn.


"Huyền đại nhân đâu? Về rồi sao?"

"Tiểu thư, Huyền đại nhân đột nhiên có việc, nói muộn một chút sẽ qua thăm tiểu thư!"

"Được rồi, ta không sao. Mọi người yên tâm đi." Không ngờ tôi lại yếu đến vậy. Lục Ý đỡ tôi ngồi bên mép giường. Thấy bọn họ có gì như muốn nói, tôi vẫy vẫy tay ngăn bọn họ lại, tôi không thể ở đây lâu hơn được. Càng sớm được giây phút nào càng tốt hơn chút đó.

"Ông ngoại, việc kia sao rồi?" Tôi gấp rút hỏi, hi vọng là tin tốt lành.

"Nguyệt nhi, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng bận tâm nhiều chuyện quá. Con yên tâm, ông ngoại đã phân phó xong xuôi, khoảng hai ngày nữa sẽ có tin tức, con đó, phải chú ý sức khỏe mới đúng, bây giờ không phải như....."

"Ông ngoại, con không sao" Tôi vội ngắt lời rồi lại quay qua một người khác, cho tới khi nhận được tin tức, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, bảo bọn họ ra ngoài hết, chỉ giữ lại trong phòng có Lệ nhi và Lục Ý.

"tỷ tỷ, Nguyệt nhi vốn dĩ không muốn làm phiền tới tỷ, có điều tình hình hiện nay mong tỷ giúp cho một viêc" Tôi kéo tay Lệ nhi, mặt cầu khẩn. Những lo lắng của họ tôi đều hiểu, quyết định của bọn họ tôi cũng đều biết, nhưng mà, không có ai có thể thích hợp để làm việc này ngoài tôi ra....


"Muội muội nói gì vậy, nhìn bọn họ đều có thể giúp đỡ được cho muội, chỉ có ta, hàizz, muội muội có gì cứ nói, chỉ cần ta có thể giúp được, ta nhất định sẽ dốc toàn lực"

"Được, vậy thì xin tỷ tỷ...." Tôi nói thầm vào tai Lệ nhi.

"Muội....muội....?" Lệ nhi kinh hãi, "Tỷ tỷ, muội biết mọi người đều muốn tốt cho muội, nhưng mà việc này nhất định phải muội làm mới được, người khác không thể thay thế cho nên mới mong tỷ tỷ đồng ý...."

"Nhưng mà, Nguyệt nhi, cơ thể muội....muội không nghĩ cho bản thân mình cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ, vì Hoàng thất một chút a!" Lệ nhi cố gắng thuyết phục tôi, cô ấy không biết những lời nói phía sau của cô càng làm tôi thêm phần thất vọng.

"Tỷ tỷ, muội cũng không giấu tỷ nữa, đứa bé này...đứa bé này, đã sớm không nên ở lại trên cõi đời này rồi........" Tôi thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa, nhìn thấy cô ấy bất lực gật đầu rồi đi khỏi, Lục Ý vội chạy tới dìu tôi.


"Nương nương, người thật sự muốn làm như vậy sao?"

"Lục Ý có sợ không? Lần này đi, có thể sẽ không thể trở về!"

"Lục Ý không sợ, có thể đi cùng với nương nương, Lục Ý có chết cũng cam lòng!" Lục Ý cười "Nương nương đối xử với Lục Ý rất tốt, lần này, có thể cùng với nương nương, Lục Ý vô cùng mãn nguyện, chỉ là, chỉ là, nương nương cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng một chút!" Nhìn vào bụng tôi, ánh mắt của Lục Ý như không nỡ.

"Lục Ý, chúng ta hãy nghe theo ý trời đi" Tôi nhìn lên trần nhà, sao có thể nỡ làm chứ, nhưng mà, nó còn chưa ra đời đã bị người ta khinh miệt,....nếu có ra đời, thì phải thế nào để đối diện....Còn tôi, càng không muốn để con mình lớn lên trong hoàn cảnh dối lừa này. Tôi không phải người của thời đại này, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ nhưng tuyệt đối không thể tùy tiện. Việc này tôi không làm được, cũng không muốn tiếp tục sống trong hoàn cảnh này nữa. Thời gian này, tôi càng nhận định được cuộc sống ở hậu cung hoàn toàn không phù hợp với tôi. Bỏ đi, có lẽ chính là lựa chọn tốt nhất rồi...