Độc Sủng Băng Phi

Chương 150

"Các vị đừng nói như vậy, tiểu thư nhà ta nói giúp các vị thì nhất định sẽ giúp, chỉ là, các vị cũng phải đáp ứng lại tiểu thư, phải yên phận tại đây, không được..."

Thấy đám người kia đã bao vây xung quanh bọn tôi, Lục Ý vội vàng bảo vệ, mặt mày căng thẳng, vừa la lên, vừa lo lắng. May thay, bọn họ cũng vừa đến kịp lúc, không chờ đến lúc Lục Ý nói hết câu, Huyền Vũ Sơn đã đến "nương nương... không, tiểu thư, mấy người mang gạo đến muốn gặp tiểu thư!"

"Mau mời họ đến đây" Tôi vội vã nói, bọn họ đến đúng lúc quá, nếu cứ chậm trễ thêm nữa, đến tôi cũng không biết nên phải an ủi họ như thế nào.

"Tiểu thư!"


"Bác Vương, tất cả đều đến rồi chứ?"

"Tiểu thư xin yên tâm, chỉ là không biết tiểu thư muốn lão phu mang đến đây là vì lẽ gì?"

"Bác Vương, bác nhìn đi!" Tôi chỉ chỉ về phía đám người kia, trong lòng chua xót.

"Ý của tiểu thư là...." Bác Vương nhìn tôi có đôi chút không dám tin vào mắt. Thấy tôi gật đầu, trong mắt đầy sự khâm phục "Trả trách tiểu thư muốn lão phu mua hết gạo của các tiệm gạo, lại còn bảo lão phu...Tiểu thư, tấm lòng của tiểu thư thật là tốt!"

"Mọi người yên tĩnh một chút, ta đã phái người mang gạo đến, chỉ cần mọi người đảm bảo yên phận, không kéo vào thành nữa, ta đảm bảo sẽ sắp xếp cho mọi người ở ngoài này yên ổn, cũng không còn lo lắng về cái ăn nữa, mọi người nghĩ sao?"

"Tiểu thư, lời của cô làm sao chúng tôi có thể tin được? Chúng tôi người đông thế này, kỳ thực tiểu thư gia tài vạn quán cũng không thể....."

"Đúng a, đúng a..."


Lời tôi vừa dứt, âm thanh hoài nghi lại cất lên, tôi định đứng ra giải thích thì bác Vương đã mở lời rồi. Có lẽ bởi vì tuổi tác ông đã cao, càng có lẽ làm cho người khác cảm thấy đây mới là đại biểu cho bách tính, đám người ồn ào đó bỗng chốc yên tĩnh hết cả.

"Các vị hãy tin tiểu thư chúng tôi..." Ông nói bằng giọng chắc nịch. Tôi không biết ông nói những gì, cho đến khi tôi chú ý lắng nghe thì mọi người đã yên lặng cả rồi. Tôi thấy trên mặt bác Vương vô cùng xúc động, như nhớ về một giai đoạn đã qua "Các vị chắc không biết, đám người chúng tôi" Ông chỉ vào những người đứng đằng sau, "Đám người chúng tôi, cũng giống như các vị. Vốn dĩ nông thực không no đủ, chính là tiểu thư đã cứu chúng tôi, còn nghĩ cách giúp chúng tôi kiếm ra tiền. Các vị chắc cũng từng nghe qua tiếng của Nguyệt nhi cô nương a, các vị có thể tin tưởng ở cô ấy, tiểu thư nhất định sẽ giúp đỡ các vị..."

"Nguyệt nhi cô nương? Nguyệt nhi cô nương? Có phải vị cô nương đã từng ở tại Lợi Châu trị thủy đó không?" Không biết ai trong đám người đó đột ngột hỏi, làm đám đông trong chớp mắt ầm ĩ trở lại, cơ hồ như đang bàn bạc gì đó....

"Không sai, chính là tiểu thư nhà chúng tôi"

"Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!"


.........

Trong bầu không khí kích động đó, đột nhiên lại truyền tới âm thanh quát tháo ầm ĩ, tôi quay lại nhìn, một đám binh sĩ cưỡi ngựa xông tới. Chắc không phải người của Huyền Sơn Vũ đi, bởi vì bọn họ mặc thường phục hơn nữa không có lệnh của tôi thì không được hành động. Thấy quan binh đến, tôi kỳ thực có chút hiếu kỳ, không biết họ đến đây vì lẽ gì...

"Là người nào huyên náo nơi này? Đám cẩu dân các ngươi mà lại dám đứng dưới chân thiên tử làm ồn à... thật không biết sống chết...." Không chờ tôi hiểu cho rõ, một người có vẻ như quan binh đã tiến lên phía trước, tức giận hét lên "Là ai bảo các ngươi mở cổng thành, lẽ nào không biết...."

Không chờ hắn nói hết, trong đám người kia mấy vị lão niên kéo kéo tay áo tôi thì thầm "Cô nương, chúng tôi biết cô có lòng muốn cứu chúng tôi, nhưng mà, quan binh này...." Rồi lại thở dài một tiếng "Cô nương tốt hơn hết hãy đi đi, ý tốt của cô nương chúng tôi ghi nhận, nhưng không thể vì chúng tôi mà để cô nương phải chịu thêm...."