Độc Sủng Băng Phi

Chương 133: Gió mưa đến [2]

"Dương, tìm ta gấp thế này có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không?" Đuổi tất cả bọn họ đi, tôi đóng cửa lại, bảo Tuyên Dương ngồi nhưng hắn không hề ngồi xuống mà mặt mày rất nghiêm trang.

"Tẩu tẩu, người đoán không sai, Kiêu Kỵ Hầu quả nhiên đã hành động rồi, hắn tập kích một thôn trang, bắt tất cả những người dân dồn về kinh thành, không biết hắn muốn làm gì?" Tuyên Dương nghiêm nghị nói, xem ra sự tình đã rất nghiêm trọng, nếu không hắn sẽ không mạo hiểm lúc mưa to gió lớn thế này mà đến.

"Xem ra hắn không nhẫn nại được nữa. Để người dân dồn về kinh thành, đương nhiên là để kinh thành mất trật tự mà loạn rồi. Chúng ta không thể ngồi đây mà chờ chết được, phải chủ động đối phó thôi" Tôi trầm ngâm vài giây, nhẹ nhàng nói "Đúng rồi, tình hình kinh thành hiện nay ra sao?"

"Dân đen đang dồn về cửa ngõ kinh thành, để phòng việc bọn họ tràn vào trong kinh, cửa thành đã đóng, nhưng mà đối với sinh hoạt hằng ngày của kinh thành đã có những ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa ta phát hiện ra, Kiêu Kỵ Hầu cơ hồ như đang sắp đặt việc gì đó, đại quân của hắn đóng quân cách kinh thành 1km nếu như hắn đột nhiên muốn....hậu quả e rằng.." Tuyên Dương thở dài một tiếng, "Hơn nữa, ta hiện nay lại nhận được tin tức, Yên nhi...."


Nhưng không chờ hắn nói hết, bên ngoài truyền đến giọng của Lan nhi "Tiểu thư, Hoàng thái hậu và thái hậu đến"

Giờ này Hoàng thái hậu và Thái hậu còn đến ư? Hắn vừa nói chuyện của Yên nhi rút cuộc là việc gì? Không có thời gian để hỏi thêm, tôi bèn quay qua Tuyên Dương vừa nói, vừa mở cửa ra bên ngoài nghênh đón "Dương, chút nữa sẽ nói chuyện, việc này trọng đại, không được chậm trễ"

Vừa bước tới chính điện đã nhìn thấy mấy vị mama và thái giám đỡ Hoàng thái hậu và Mẫu hậu đến.

"Nguyệt nhi không biết Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu giá đáo, đã không nghênh đón từ xa, mong Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu tha tội"

"Nhi thần xin thỉnh an Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu!"

"Được rồi, mau đứng lên" Hoàng thái hậu lạnh nhạt nói hoàn toàn không có vẻ hiền từ như mọi hôm. Ánh mắt quét qua tôi và Tuyên Dương ngờ vực cơ hồ như muốn nhìn thấy cái gì đó làm tôi và Tuyên Dương rất không tự nhiên, tuyệt không biết rút cuộc là có việc gì. Nhìn một lúc, tôi muốn hỏi cho rõ đó là việc gì, lại phát hiện ra ánh mắt Hoàng tổ mẫu càng thêm phần lạnh lẽo.


"Hoàng tổ mẫu, Mẫu hậu, mời ngồi!" Tôi cười nói, che giấu đi nỗi phấp phỏng trong lòng, quay qua Lan nhi nói "Còn không mau rót trà...."

"Được rồi, không cần, đều lui ra hết đi. Nguyệt nhi, Tuyên Dương, ai gia có lời muốn nói với các ngươi!" Không chờ tôi bảo bọn họ xong, Hoàng tổ mẫu đột nhiên ngắt lời, lạnh lùng nói.

"Vâng, nô tài, nô tỳ xin cáo lui!" Chớp mắt, trong điện chỉ còn lại bốn người chúng tôi, không khí lạnh lẽo khác thường làm tôi có chút sợ hãi, cuối cùng là có việc gì?

"Tuyên Dương a, ngươi sao lại đến chỗ của Nguyệt nhi?" Thái hậu đột nhiên cười hỏi, nhưng không có lấy một chút dịu dàng ấm áp.


"Bẩm Mẫu hậu, là Yên nhi bảo nhi thần đến thăm Hoàng tẩu" Tuyên Dương bất ngờ, ngay lập tức đã kịp lấy lại bình tĩnh, cười cười đáp trả.

"Vậy a, Yên nhi này gần đây ngay cả ai gia cũng không có gặp, không biết Hoàng nhi gặp nó ở đâu? Lại có việc gì mà nhờ Hoàng nhi đến gặp Nguyệt nhi?"

Tôi nhìn thấy Tuyên Dương mặt có chút kinh hãi, cố gắng giấu đi "Khởi bẩm mẫu hậu, Yên nhi ở phủ của nhi thần, mấy ngày trước Yên nhi đến phủ nói muốn ở lại đó hai ngày, hôm nay nghĩ ra có mấy đồ để ở chỗ Hoàng tẩu mới bảo nhi thần qua đây lấy giúp"

"Thì ra là vậy, Nguyệt nhi a, là vậy sao?" Khuôn mặt thái hậu vẫn giữ nguyên biểu hiện đó quay sang tôi, cười hỏi. Mặc dù là cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ.