Độc Sủng Băng Phi

Chương 124: Trở về Lãnh Thu cung

"Tiểu thư, người trở về rồi!" Vừa mới vào cửa Lãnh Thu Cung, Lan nhi đã xông ra, vội vàng ôm chặt lấy tôi.

"Nương nương, người về rồi! Bọn nô tài nhớ nương nương chết đi được!"

"Nương nương, người trở về rồi! Bọn nô tài nhớ nương nương chết đi được" Tử nhi bọn họ đã đứng trước cửa đợi rồi.

"Được rồi, mau đứng hết lên đi!" Tôi cười, đẩy Lan nhi ra, bảo bọn họ đứng lên. Nhìn thấy bọn họ vui mừng, tuyệt nhìn thấy Hoàng thượng đứng ngay bên cạnh tôi, vội vàng đổi ngay nét mặt.

Lập tức quỳ xuống "Mong Hoàng thượng tha tội"


"Được rồi, trẫm biết các ngươi nhớ nương nương quá nên không chú ý tới trẫm, đều đứng lên đi. Chỉ cần các ngươi sau này chăm sóc tốt nương nương, trẫm sẽ không trị tội đâu!" Thật không ngờ, Hoàng thượng lại vui vẻ thế, kỳ thật, nhìn thấy đám nô tài đối với nương nương như thế, trong lòng hắn rất mừng, nghĩ lại, những người này chắc chắn sẽ chăm sóc tốt nàng đi!

"Tạ ơn Hoàng thượng tha tội"

"Nguyệt nhi, nàng trở về rồi, có nhớ nơi này không?" Vừa vào đến phòng, Thụy đỡ tôi nằm lên giường, cười nói.

"Vậy mà đi cũng khá lâu rồi!" nhìn tất cả mọi vật xung quanh, không hề có chút thay đổi nào. Tôi vùi mình vào ngực Thụy, tay ôm lấy eo hắn, một tình cảm ấm áp lại dồn lên trong tim.

"Thụy, ta hiện nay cảm thấy rất hạnh phúc. Thật không ngờ, ta lại có mang con của chúng ta"

"Ta cũng hạnh phúc a, Nguyệt nhi trở về rồi, lại còn mang cho ta món quà tốt như vậy! Ta nên cảm ơn nàng mới phải!" Nói xong, đã đỡ tôi từ trong lòng hắn dậy, mắt dịu dàng nhìn tôi, nhè nhàng hôn một cái, trong lúc tôi ngày càng thở gấp mà đè tôi xuống giường...

Đột nhiên nhớ ra, mình đang mang thai, tôi gấp gáp đẩy Thụy ra, làm hắn một phen kinh ngạc.

"Nguyệt nhi, sao thế?"


"Thụy, có làm tổn thương con không?" Tôi xấu hổ hỏi, càng làm cho mặt đỏ hơn.

"Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận!" Thụy hiểu ra lo lắng của tôi, mặt đầy dịu dàng, nhẹ nhàng tiến vào.

Trong Lãnh Thu Cung, xuân quang ngập phòng, như thời khắc đầu tiên tôi bước chân vào vườn địa đàng....

Nha hoàn đứng ngoài cửa, nghe thấy trong phòng truyền ra dư vị ấm áp, bụng bảo dạ mà cùng nhau cười lui xuống. Trong tâm âm thầm vui mừng, Hoàng thượng đối với nương nương thật tốt. Không những đích thân đi đón nương nương, còn....

Trong suy nghĩ của bọn họ, chủ tử được sủng ái chính là may mắn của bản thân, huống hồ đây là một người không coi bọn họ là hạ nhân, bọn họ sẽ dùng hết sức mà phục vụ chủ tử.

Sau trận hoan ái, tôi vùi đầu vào ngực Thụy, ngón tay bất tri bất giác nhẹ nhàng vẽ những đường vòng trên ngực hắn, tuyệt bị hắn nắm lấy.


"Tiểu yêu tinh, vẫn còn muốn thu hút ta a?" Thụy nhỏ giọng.

"Ta nào có" Tôi ngượng ngịu, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần cùng với hắn, tôi đều...

"Thật không có sao?" Thụy hôn lên trán tôi, "Nếu như không phải sợ làm tổn thương con chúng ta, ta vẫn còn muốn..."

"Thụy, người thật là xấu!" Không chờ hắn nói hết, tôi vội ngắt lời hắn, ngẩng đầu lên. Tôi biết nếu như tôi và hắn cứ nằm thế này, sợ lại... "Thụy, chúng ta dậy thôi! Để mọi người nhìn thấy sẽ không hay!"

"Không hay? Ai dám làm phiền ta?Huống hồ nếu như người khác nhìn thấy tình huống này, không phải là nói ta càng sủng ái nàng sao!" Thụy cười, tay phải cọ cọ mũi tôi một cái, rồi lại ôm tôi vào lòng.