Độc Sủng Băng Phi

Chương 113: Hoàng thượng đến

"Muội muội không cần phải tự trách mình" Tôi nhìn thấy cô ấy mỉm cười "Kỳ thực tỷ đã sớm biết thân phận của muội rồi"

Cô ấy kéo tay tôi, cười cười "Lúc tỷ biết được điều đó cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thế nhưng, sau đó nghĩ lại, việc này có khi lại làm khó cho muội, một người nương nương ở hậu cung vì bách tính mà không chịu khuất phục, không những cứu được bọn tỷ mà lại còn lo liệu cho đám dân đen ngoài thành..." Cô ấy nói, không hề tức giận, mà rất mực tôn kính.

"Tỷ thật là người tỷ tốt của muội!" Nước mắt không ngừng rơi, không ngờ cô ấy lại hiểu tôi đến vậy.

"Nhưng mà... Lệ nhi tỷ, sao tỷ lại biết?"

"Là Cao Vũ nói với ta" Cô ấy cười "Có điều muội muội, muội đừng trách tội Cao Vũ, hắn cũng là không chịu nổi tra hỏi mà nói ra thôi."

"Bởi vì ta lâu rồi không gặp muội, có lúc rất lo lắng cho muội, sau đó khi gặp lại nhau, ta phát hiện ra muội hình như có điều gì giấu giếm khó nói, hơn nữa, rất nhiều việc của muội làm ta cảm thấy muội hoàn toàn không đơn giản, mới không chịu được mà đi hỏi Cao Vũ". Cô lo lắng "Muội biết Cao Vũ không chịu nổi tỷ cho nên mới nói cho tỷ biết mà!"

"Được rồi, tỷ tỷ, tỷ còn không trách cứ muội, muội sao có thể trách tỷ chứ!"

....


"Đúng rồi ông ngoại, cục diện kinh thành hiện nay ra sao rồi?" Tôi cười hỏi.

"Nguyệt nhi, con yên tâm, ta đã phái người sang bên Kiêu Kỵ Hầu đó rồi!"

....

Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền tới giọng của tiểu nha hoàn.

"Lệ nhi tỷ tỷ, bên ngoài có một nam nhân nói muốn gặp Nguyệt nhi cô nương"

Lẽ nào là Thụy, nhanh vậy.....Tôi...

Vội vàng mở cửa, không phải Thụy thì còn có thể là ai....

Tôi ôm lấy hắn, vẫn cảm giác ấm áp như vậy, rộng lớn như vậy...

Tôi được hắn ôm lại bằng tất cả sự sủng ái...

Những người đứng bên cạnh nhìn thấy chúng tôi như vậy, không nhịn được mà ho lên vài tiếng...

Tôi vội bỏ hắn ra, đóng cửa lại, từ chối tất cả mọi người trong Nguyệt Lệ Các.

"Tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" Nhìn thấy tôi chui vào vòng tay hắn lúc đó, biết được thân phận của tôi, tự nhiên cũng biết được thân phận của hắn.

"Mọi người mau đứng lên đi, trẫm còn phải cảm ơn các người đã giúp trẫm chăm sóc Nguyệt nhi mới phải" Hắn cười nói.


"Thụy" tôi gọi hắn có ý muốn bảo hắn dừng lại, trước mặt còn bao nhiêu là người...

Tôi chuyển hướng sang nhìn bọn họ, rồi lại nhìn sang Thụy, mở miệng nói "Lệ nhi tỷ tỷ, ông ngoại, Cao Vũ, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, ta và Hoàng thượng muốn nói chuyện"

"Vâng, nương nương" Bởi vì có Hoàng thượng ở đây, bọn họ mới thi hành lễ, rồi sau đó rời đi...

Chân sau của bọn họ vừa bước ra khỏi phòng, Thụy đã tóm lấy tôi trong vòng tay.

"Nguyệt nhi, nàng mau cho ta xem vết thương của nàng. Có nặng lắm không?" Hắn lo lắng hỏi.

"Thụy, không cần phải lo, ta đã khỏi rồi, yên tâm đi" Rồi xoay một vòng" Người nhìn đi, ta rất khỏe mà"

Hắn một tay bế tôi lên "Nguyệt nhi, ta nhớ nàng chết đi được"

"Nàng hồi kinh, sao không trở về cung?" Hắn kêu ca

"Thụy, ta làm như vậy là để che tai mắt mọi người, người còn trách ta..." Tôi giả vờ một khuôn mặt ủy khuất.


"Được rồi, Nguyệt nhi, ta không nói nàng cũng không được!" Đúng là sủng nịnh.

......

"Nguyệt nhi, gặp lại nàng thật tốt, nàng làm cho ta thắc mắc vô cùng. Huyền Vũ Sơn lúc trở về nói với ta, Xuân Mãn Lầu này là của nàng, việc này rút cuộc là sao?" Ôm tôi vào lòng, hắn cuối cùng cũng hỏi tới. Kỳ thực tôi cũng sớm nghĩ tới rồi, để hắn nhịn đến bây giờ mới hỏi, có thể nói hắn đối với tôi rất trọng thị...

"Thụy, không phải ta muốn giấu giếm gì người, chỉ là, vốn dĩ muốn làm cho người ngạc nhiên" Tôi cười cười rồi nói.

"Người còn nhớ ta lần đầu tiên xuất cung không?"

"Nhớ a! Ta còn nhớ rõ sự việc đêm trước đó a!" Hắn cười ranh mãnh, tôi cũng không phải là đã quên....có điều hắn không thể...

"Thụy, người lại bắt đầu trêu ta, đáng ghét!" Tôi đấm vào ngực hắn... tuyệt bị hắn tóm lấy cả hai tay.