Độc Sủng Ái Phi

Chương 24

Trời vừa tờ mờ sáng, hai bóng người lén lút rời khỏi khách điếm. Chẳng bao lâu, hai người đó đã tới trước một sơn động bí mật trên sườn núi. Người trong hang thấy động liền tỉnh giấc, Tuệ Tâm cũng mơ màng mở mắt. Đứng trước mặt nàng là một bóng người to lớn quen thuộc, đi bên cạnh là Thanh Cúc, cung nữ thân cận của nàng ta. Nàng nhếch miệng cười, ngay cả khí lực để lên tiếng cũng không có.

Quách Liễu cảm thấy rất thỏa mãn trước bộ dạng của Tuệ Tâm lúc này, nàng ta cười lớn, vẻ hả hê vô cùng.

“Tiện nhân, nhìn ngươi lúc này, thật khiến ta vui sướng vô cùng.”

Tuệ Tâm gượng ngẩng mặt lên, từng thớ thịt trên người nàng đều căng đau, thật khó để tỏ ra mình không sao trước mặt ả độc phụ Quách Liễu này.

“Ta còn đang thắc mắc là sao nơi này đột nhiên lại thối đến thế, thì ra là do có con chồn hôi lớn mới vào.”

Quách Liễu tức giận, cầm lấy cây roi của gã nam nhân cầm đầu, quất mạnh lên cơ thể của nàng không chút nương tay.

“Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!”

Lại một trận đòn roi giáng xuống thân thể của Tuệ Tâm. Nhưng lần này, nàng cắn chặt răng, không để bản thân phát ra tiếng kêu la nào. Quách Liễu tàn nhẫn đánh đập nàng, cho đến khi nàng ngất xỉu mới tạm dừng lại. Sau khi bị hắt nước cho tỉnh lại, tâm trí của Tuệ Tâm càng trở nên mơ hồ. Nàng bắt đầu cười, cười một cách vô thức, giống như lên cơn điên vậy. Quách Liễu cầm lấy một thanh chủy thủ* đâm vào vết thương vẫn chưa lành bên bả vai phải của Tuệ Tâm. Vết thương cũ vẫn chưa lành, nay lại bị đâm vào khiến Tuệ Tâm càng thêm đau đớn. Không những vậy, Quách Liễu còn cố ý xoáy tròn lưỡi dao, khiến xương thịt của nàng như bị khoét ra. Máu ròng ròng chảy xuống, nóng bỏng. Cả đời nàng chưa từng phải chịu đựng nỗi đau nào khủng khiếp đến thế. Lúc này, nàng đã không còn chịu đựng nổi nữa, nàng thét lên, tiếng thét vang vọng khắp sơn động. Sau đó, nàng lại ngất lịm đi.

Quách Liễu đương nhiên không thể chỉ thỏa mãn như thế. Lại một lần nữa Tuệ Tâm bị hắt nước cho tỉnh dậy, lúc này nàng thậm chí không thể mở nổi mắt được nữa.

“Tiện nhân, dám tranh sủng với ta, dám sử dụng khổ nhục kế để câu dẫn hoàng thượng. Tiện nhân, ngươi đi chết đi.”

Quách Liễu vừa mắng chửi, vừa quật roi tới tấp vào người nàng. Tuệ Tâm dồn hết chút sức lực, cười lớn.

“Ngươi mới là tiện nhân. Từ trước tới nay, ngươi vẫn luôn muốn ganh đua với ta. Lý Dịch Chi ngươi muốn giành, hoàng thượng ngươi cũng muốn giành. Nhưng ngươi vẫn mãi là kẻ thất bại dưới tay ta thôi. Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy. Nếu không phải nhờ vào cha ngươi, ngươi sẽ có được địa vị như ngày hôm nay sao? Đồ con heo xấu xí.”

“Ngươi…” Mắt Quách Liễu long lên, nàng ta nắm lấy mái tóc dài của Tuệ Tâm giật ngược ra sau, bàn tay to béo vả đôm đốp vào mặt nàng, khiến khóe môi nàng rướm máu. “Chết đến nơi rồi còn già mồm. Ngươi muốn chết, ta sẽ cho ngươi chết.”

“Lão đại, nguy rồi!” Một tên tiểu tốt chạy vào hang, hốt hoảng kêu lên. “Quan binh đã tìm ra nơi này, đang kéo quân vây kín cửa hang rồi.”

Nghe thấy tin này, tên lão đại kia nhanh như chớp rút kiếm chém chết hết thuộc hạ của mình. Quách Liễu cũng nhanh tay dùng thủy chủ cứa đứt cổ Thanh Cúc, sau đó dùng thanh chủy thủ đó, chính xác đâm vào ngực trái của Tuệ Tâm. Tuệ Tâm rên lên một tiếng khe khẽ, sau đó toàn bộ thế giới chung quanh nàng chìm vào một khoảng không trắng xóa. Giây phút trước khi nhắm mắt, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh một nam nhân quen thuộc…

Trong cơn mê man, nàng nhìn thấy Hứa Hằng thân mặc hoàng bào, ngồi bên giường nàng, cầm tay nàng, kéo nàng ngồi vào trong lòng mình. Cằm hắn tì lên vai nàng, hơi thở quấn quýt nóng ấm, bàn tay ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

Nàng mỉm cười dựa đầu vào lồng ngực của hắn, ngón tay nghịch ngợm mơn trớn trên bàn tay của hắn. Chỉ là một cảnh tượng như thế thôi, mà sao hạnh phúc, sao ấm áp…

Không biết đã qua bao lâu, thế giới của nàng vẫn tĩnh mịch như thế. Đến khi nàng lờ mờ tỉnh dậy, toàn thân nàng đau giống như có hàng ngàn chiếc kim châm vào da thịt, từng thớ thịt như bị ai xé toạc, không thể cử động dù chỉ là một chút.

“Chủ tử, chủ tử, người tỉnh rồi. Yên Chi, mau tới Dưỡng tâm điện báo tin, chủ tử đã tỉnh rồi.”

Y Vân trên mặt rơi đầy nước mắt, kích động hô lên. Yên Chi nghe thấy vậy, vội vàng chạy tới bên giường nằm của nàng, xác nhận đúng là nàng đã tỉnh, vội vàng vừa khóc vừa chạy đi. Tiểu Trác Tử cũng chạy qua ngó một cái, sau đó lại vội vội vàng vàng tới thái y viện mời thái y tới. Y Vân ngồi bên đầu giường nàng cứ khóc không ngừng, lần đầu tiên Tuệ Tâm nhìn thấy nha đầu này tỏ vẻ yếu đuối như thế.

“Chủ tử, rốt cuộc người cũng đã tỉnh. Hoàng thượng cùng chúng nô tì rất lo lắng cho người. Tạ ơn trời phật, tạ ơn trời phật, người đã tỉnh.”

Tuệ Tâm toàn thân không có sức lực, không nói một lời, mệt mỏi nhắm mắt lại. Rất nhanh, Hứa Hằng, Phương Ngọc thái hậu, Cố Duệ và cả Bảo Ngọc đã tới Thanh Y các, nhìn gương mặt vẫn còn tái nhợt của Tuệ Tâm, trong lòng Hứa Hằng thấy thật khó chịu.

Tuệ Tâm cảm nhận được có người vừa ngồi xuống bên giường mình, liền nặng nề mở mắt. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Hứa Hằng, trong lòng nàng như có một dòng nước ấm chảy qua, vừa ấm áp, lại vừa có cảm giác an tâm. Nước mắt bất giác ứa ra, nhẹ nhàng rơi xuống.

“Hoàng thượng, thần thiếp thất lễ, không thể hành lễ với người, Mong người tha tội.”

“Lúc này mà còn hành lễ gì chứ? Nàng nằm yên đó cho trẫm.” Hứa Hằng nhíu mày.

“Ơn trời, ai gia thực sự rất lo cho con. Con đã hôn mê suốt hai ngày rồi đó.” Phương Ngọc thái hậu nắm tay Tuệ Tâm, gương mặt hồn hậu đầy nét lo lắng.

Tuệ Tâm muốn nói, nhưng trong lòng có ngàn vạn lời, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nước mắt nàng cứ thế ứa ra, nghẹn ngào. Tay nàng khó nhọc nâng lên, tìm đến những ngón tay mạnh mẽ của Hứa Hằng, nắm lấy.

Cố Duệ tinh mắt nhìn thấy, vốn dĩ cũng định cùng mọi người thăm Tuệ Tâm, nhưng suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Được rồi, mọi người đều đã biết Thần tần đã tỉnh, cũng đã ổn rồi. Để sau này hãy đến thăm có được không? Hoàng huynh mấy ngày nay đều rất lo lắng cho Thần tần, chúng ta nên để cho họ có không gian riêng một chút.”

Phương Ngọc thái hậu và Bảo Ngọc nghe nói vậy, lập tức đồng ý, cùng Cố Duệ rời khỏi Thanh Y các. Yên Chi và Y Vân cũng cùng Tiểu Trác Tử rời khỏi, để lại Hứa Hằng và Tuệ Tâm ở trong phòng.

Tuệ Tâm nắm chặt lấy tay Hứa Hằng, nước mắt cứ ứa ra không ngừng.

“Hoàng thượng, lần này có thể hỏi câu ‘Ta vẫn chưa chết sao?’ được rồi chứ?”

Hứa Hằng vươn tay, dùng ngón tay lau đi nước mắt của nàng, không cảm thấy buồn cười mà chỉ thấy đau lòng, nói.

“Đồ ngốc! Lúc này mà còn nói những lời này?”

Tuệ Tâm khóc nấc lên. “Thần thiếp cứ tưởng rằng mình chết rồi. Tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại người nữa.”

“Đừng khóc. Đã không sao nữa rồi.” Hứa Hằng dịu dàng nắm chặt lấy tay nàng. Hắn lúc này thật muốn ôm chặt nàng vào lòng, nhưng bởi vì người nàng toàn vết thương nên hắn không dám động vào. Khi Cố Duệ đưa được nàng toàn thân đầy thương tích trở về, hắn thật sự rất đau lòng. Khi ấy hắn chỉ muốn ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc những kẻ đã hành hạ nàng, nhưng rốt cuộc… Hắn là hoàng đế, là bậc cửu ngũ chí tôn, vậy mà lại không bảo vệ được nữ nhân của mình. Giây phút ấy, hắn cảm thấy bản thân bất lực biết bao nhiêu, hận chính mình biết bao nhiêu.

“Hoàng thượng.” Tiểu Mạnh Tử từ bên ngoài đi vào, ngập ngừng thông báo. “Bên Chung Linh cung vừa cho người tới báo, nói Quách phi cũng đã tỉnh, mời người di giá qua đó.”

Đôi mày của Hứa Hằng cau lại, rốt cuộc chỉ là trong chốc lát đã trở lại vẻ mặt bình thường, nhàn nhạt nói.

“Lát nữa trẫm sẽ qua, Thần tần cũng chỉ vừa mới tỉnh, trẫm sao có thể bỏ đi?”

“Hoàng thượng…” Tuệ Tâm dịu dàng nói. “Bên ấy đã cho mời thì người cũng không nên trì hoãn. Thần thiếp đã ổn rồi, cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Người cứ đi đi, đừng quá lo lắng cho thiếp.”

“Vậy…trẫm sẽ qua đó.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập vẻ áy náy, bàn tay nhẹ vỗ lên mu bàn tay của nàng an ủi. “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa trẫm sẽ quay lại thăm nàng.”

Tuệ Tâm mỉm cười, mi mắt hơi cụp xuống. Nàng biết người bên đó sẽ không dễ dàng để hắn rời đi. “Thần thiếp…cung tiễn hoàng thượng.”

Hứa Hằng lưu luyến nắm tay Tuệ Tâm thêm một lúc mới chần chừ rời đi. Hắn vừa rời khỏi phòng, ánh mắt của nàng lập tức trở nên lạnh như băng.

“Y Vân.”

Y Vân từ bên ngoài vội vã đi vào. “Có nô tì, chủ tử có chuyện gì sai bảo?”

“Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?”

“Chủ tử, nô tì cũng không biết gì nhiều. Hôm đó nô tì là người đầu tiên phát hiện ra chủ tử bị mất tích, liền lập tức bẩm báo với hoàng thượng. Hoàng thượng và vương gia đã cho người lục soát khắp nơi trong trấn nhưng vẫn không tìm thấy người. Rốt cuộc là sáng hôm sau vương gia phái người lên núi tìm mới cứu được người về. Nô tì có thăm dò được chút tình hình, nghe nói lúc đó Quách phi cũng có trong sơn động. Khi tìm thấy hai người thì cả hai đều đang trong tình trạng nguy kịch, chủ tử bị đâm trúng ngực trái. Nhưng có lẽ lúc đó vì quá vội vàng nên vết đâm bị lệch, người suýt chút nữa thì không giữ được mạng rồi. Quách phi cũng bị một dao đâm trúng ngực trái, nhưng vết đâm nông nên không nguy hiểm tới tính mạng. Ngoài ra những người trong sơn động và cả cung nữ theo hầu Quách phi cũng đều đã bị giết chết. Tên thủ lĩnh của đám người đó, sau một hồi chiến đấu với quan binh cũng đã tự sát. Nghe nói mục tiêu thật sự của hắn là Quách phi, hắn bắt cóc chủ tử là để quan binh tập trung vào việc tìm kiếm trật tự, nên lơ là việc bảo vệ những người khác thôi.”

Tuệ Tâm nhếch miệng cười nhạt. Ánh mắt càng lạnh thêm mấy phần.

Y Vân đứng bên cạnh càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt bắt đầu vòng quanh, sụt sùi.

“Chỉ nghe thôi cũng thấy toàn là lời dối trá. Rõ ràng kẻ chủ mưu là ả Quách Liễu kia, mục tiêu rõ ràng là chủ tử. Cô ta thấy chủ tử được sủng ái, không chịu được nên mới giở trò, vậy mà lại cứ thế bình an thoát tội. Còn nói cái gì mà trọng thương? Người khổ sở nhất chính là chủ tử. Khi vương gia đưa được người trở về, mạch đập của người rất yếu, hơi thở cũng sắp đứt đoạn, suýt chút nữa thì không giữ được mạng, khắp người toàn là vết thương. Càng nghĩ lại cảnh tượng ngày đó, nô tì càng cảm thấy sợ hãi trong lòng.”

Y Vân nói đến đây, nước mắt đã bắt đầu tí tách rơi xuống. Cuối cùng không kìm được mà khóc đến thương tâm.

“Tất cả là tại nô tì, nô tì đã không hầu hạ tốt cho chủ tử, mới khiến người rơi vào cảnh nguy hiểm. Là nô tì vô năng, không làm tròn trách nhiệm của mình.”

Tuệ Tâm toàn thân bất động, gắng sức lắm mới có thể lấy ra được một tấm khăn tay lụa. Nhưng loay hoay thế nào cũng không đưa tới cho Y Vân được.

“Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì. Bọn chúng muốn làm, ngươi cản được sao?”

Tuệ Tâm uất hận nắm lấy tấm chăn, những ngón tay siết chặt, ánh mắt trừng trừng nhìn lên màn thêu kim tuyến phía trên.

“Ta trước nay không tranh với đời, chỉ muốn sống một cuộc sống an nhiên tự tại. Nhưng cô ta lại luôn tìm cách bức ép ta. Trước đây cô ta sai người đánh Mạc Danh, ta vốn đã để trong lòng. Nhưng ta không phải không hiểu thân phận của bản thân mình. Ta sợ rằng nếu ta đắc tội với cô ta, sẽ khiến các ngươi phải chịu liên lụy giống như Mạc Danh năm đó. Nhưng ta đã nhầm rồi. Ở nơi hậu cung này, sao có thể có được cuộc sống như ta hằng mong khi mà luôn có kẻ ganh ghét ta chứ? Cô ta đã muốn đấu, ta sẽ đấu tới cùng.”

Hứa Hằng bước vào trong Chung Linh cung, Quách Liễu đã tỉnh lại từ lâu, nằm trên giường tỏ vẻ đáng thương.

“Hoàng thượng, thần thiếp cứ tưởng rằng sẽ không còn sống sót để trở về gặp người được nữa.”

Hứa Hằng cười khẽ, một nụ cười hiền lành chứa đầy sủng ái, nhưng trong lòng hắn lại lạnh như băng đá. Cũng là một câu nói, nhưng từ hai miệng phát ra lại cho hắn hai cảm giác khác nhau. Một cái xót xa, một cái chỉ toàn là chán ghét. Trong lòng hắn nghĩ, nếu người này có thể chết đi thật thì thật là tốt.

“Ái phi chịu khổ rồi.”

Quách Liễu vươn bàn tay béo mập ra, nắm lấy tay áo Hứa Hằng, nũng nịu nói.

“Hoàng thượng, thần thiếp đau quá đi.”

Hứa Hằng nhẹ vỗ mu bàn tay của Quách Liễu. Hướng về phía Tiểu Mạnh Tử, cau mày nói.

“Thái y đâu? Còn không mau vào xem vết thương cho Quách phi?”

Tiểu Mạnh Tử cúi gập người, vâng vâng dạ dạ, rồi lập tức ra ngoài truyền thái y vào.

“Hoàng thượng, người xem cho thần thiếp.” Quách Liễu tiếp tục nũng nịu.

“Trẫm đâu phải thái y, sao biết xem bệnh chứ. Đừng trẻ con nữa, thái y đã vào rồi, mau ngoan ngoãn để thái y chẩn mạch đi.”

Hứa Hằng mỉm cười tỏ vẻ sủng nịnh, nhưng ánh mắt của hắn lại tối đi một chút. Nếu là đau, một người khác còn đau hơn. Một người khác đã thật sự suýt chết trong vòng tay hắn. Khi Cố Duệ đưa được nàng trở về khách điếm, toàn thân nàng đều là máu đỏ, không có chỗ nào trên cơ thể nàng không có vết thương. Hắn thậm chí còn không nghe được tiếng thở của nàng. Ngay cả khi nàng đã tỉnh dậy, hắn cũng không thể ở bên nàng lâu, còn chưa nói được gì nhiều đã bị mời tới đây.

Khốn khiếp!!!

Tại Thanh Y các, tiếng khóc nức nở của Y Vân vẫn vang lên khe khẽ, khiến Tuệ Tâm thật sự thấy phiền lòng.

“Thôi nào, đừng khóc nữa. Mau mời thái y vào đi, người ta đã đứng chờ lâu rồi.”

Y Vân gạt đi nước mắt, cuống cuồng nói.

“Nô tì quên mất, nô tì sẽ mời thái y vào ngay đây.”

Tuệ Tâm nằm trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng nghe thấy tiếng cửa mở ra, tiếng bước chân chậm rãi mà vững chắc đến gần bên giường nằm của nàng. Nàng đưa tay ra, một chiếc khăn lụa được phủ lên cổ tay nàng, những ngón tay chạm vào cổ tay nàng qua một lớp lụa. Vị thái y kia trầm ngâm một chút rồi mới lên tiếng.

“Thể trạng hiện tại của nương nương rất yếu, có những vết thương đã nhiễm trùng, vết thương ở ngực cũng khá đáng lo ngại. Vi thần sẽ kê những phương thuốc tốt nhất, cũng sẽ nỗ lực hết sức để chữa trị cho nương nương.”

“Làm phiền thái y rồi.” Tuệ Tâm vẫn không mở mắt, mệt nhọc nói.

“Đây là trách nhiệm của vi thần, nương nương không cần khách sáo.”

“Ừm…” Tuệ Tâm chậm rãi mở mắt. Ngay khi nhìn thấy vị thái y vừa chẩn mạch cho mình, Tuệ Tâm trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Đã qua hơn hai năm, dù có cảm thấy chút quen thuộc, nhưng nàng không nhận ra giọng nói của hắn.

Nhưng gương mặt này, ánh nhìn này thì nàng tuyệt đối không quên được, không phải thực sự rất quen hay sao?

Lý Dịch Chi, sao hắn lại ở đây?

*Chủy thủ: Kiếm ngắn hoặc dao găm. Là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính. Hình dạng giống kiếm nhưng ngắn hơn.