Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 1-1

Cái gọi là thanh mai trúc mã từ trước đến nay không chỉ  là có cảm tình tốt với nhau, mà đôi khi có trường hợp ngoại lệ, cũng có cảm tình không tốt lắm.

Có người hận không thể cầu trời thương hại hắn, làm cho hắn sớm ngày giải thoát khỏi người nào đó bên cạnh, vĩnh viễn cũng không muốn làm thanh mai trúc mã với người đó, để tránh tự tìm lấy phiền phức.

Nhưng ông trời có bao giờ nghe đến lời cầu nguyện của hắn chăng?

Trên đời này, đại khái không còn có người nào oán hận ông trời nhiều bằng Ngọc Đằng Long. Mười tám năm trước hắn được sinh ra, trong một gia đình giàu nhất nhì trong kinh thành, so về tiền tài, sánh với Ngọc gia của hắn cũng chỉ có Cảnh gia mà thôi.

Cũng như vậy vừa vặn, vào ngày hắn sinh ra, toạ lạc tại kinh thành phía tây, Thiếu nãi nãi của Cảnh gia cũng sinh hạ một nam hài tử, gọi là Cảnh Băng Tuyền.

Cảnh Băng Tuyền ngày thường phấn điêu ngọc mài, có một đôi mắt ngập nước, cười rộ lên làm lộ rõ đôi má lúm đồng tiền làm mê người, người gặp người thích. Bộ dáng của hắn làm cho những người vừa gặp qua đã cảm thấy thương yêu ngay, luyến tiếc không có một đứa con giống như hắn.

Còn Ngọc Đằng Long thì sao?


Vừa sinh hạ đã có khuôn mặt đen sì sì như than, tiếng khóc kinh người, thanh âm to đến nỗi có thể truyền qua mấy dãy phố, quả thực là quỷ khốc thần sầu, bà vú chiếu cố hắn đều nói chưa thấy qua đứa nhỏ nào đen như vậy, cũng chưa gặp qua đứa trẻ mới sinh nào khóc vang dội đến như vậy.

Không có biện pháp, hắn chính là lớn lên giống phụ thân của hắn, cũng chính là di truyền của ông nội, khuôn mặt đen như than, trông rất dữ tợn bất thiện.

Bất quá, người khác còn không có nhìn đến mặt khác thiện tâm của hắn, đã muốn tự động kết luận nhất định là khi lớn lên hắn sẽ ỷ thế con nhà quyền quý mà ức hiếp mọi người.

Ai bảo hắn có bộ dạng ác hình ác trạng, rất giống ma vương từ địa ngục chuyển thế đầu thai. Mà ma vương ngoan ngoãn xưng vương trong phủ Ngọc gia cũng không nói làm gì, đằng này còn hiên ngang ra bên ngoài dọa người, tự nhiên là không chiếm được thiện cảm của người khác.

Hai nhà đều là phú thương, tự nhiên quan hệ chặt chẽ, một nhà trụ thành đông, một nhà ở thành tây, hai tiểu hài tử lại là đồng nhất sinh ra. Nếu là sinh một nam một nữ, chỉ sợ sớm từ nhỏ kết thân, cho dù sinh hai cái nam hài, cũng là muốn cho bọn họ cùng nhau đọc sách, làm hảo bằng hữu.

Hắn cũng giống như những người khác, lúc trước vừa thấy Cảnh Băng Tuyền xinh đẹp như hoa như ngọc, ba hồn liền bay mất hai hồn, bảy phách bị mất đi năm phách, bởi vì Cảnh Băng Tuyền so với Tiểu cô nương, tiểu tỳ nữ, thậm chí là đại cô nương, đại mỹ nữ hắn từng gặp qua còn muốn đáng yêu ba phần.


Đôi mắt to tròn long lanh, linh hoạt; đôi môi mọng đỏ, ướt át đẹp đến mê người, càng không nói đến đôi má lúm đồng tiền khi cười lại làm cho hắn có vẻ xinh đẹp nghịch ngợm.

Khi đó hai người đều là năm tuổi, hắn vừa thấy Cảnh Băng Tuyền, đầu óc liền choáng váng, mê muội ngay.

Cảnh Băng Tuyền lại còn đối hắn tươi cười, làm cho hắn thiếu chút nữa hứng khởi lý tưởng hào hùng sẽ bảo hộ hắn cả đời, trên thực tế, cũng may mắn hắn chưa kịp thề, bằng không nhất định sẽ hối hận cả đời.

Bởi vì không bao lâu sau, hắn đã thấy Cảnh Băng Tuyền lộ rõ bộ mặt ác ma đằng sau nụ cười thiên sứ.

Hắn thấy Ngọc Đằng Long đối với hắn ngây người, một chưởng liền bắn trúng mũi hắn, làm cho máu mũi hắn tuôn như suối, thế mà một bên còn phát ra tiếng kêu thật thê lương, giống như Ngọc Đằng Long khi dễ hắn.

“Không cần...... Đau quá, Đằng Long......”


Mọi người bị tiếng thét chói tai làm giật mình chạy tới, Ngọc Đằng Long trợn mắt há hốc mồm nhìn Cảnh Băng Tuyền gục đầu trên mặt đất giãy giụa khóc.

“Đằng Long muốn mấy viên kẹo đường trong tay ta, ta không cho hắn, hắn lại đánh ta.”

Hắn kể lể rất ư là sống động, làm ơn đi, hiện tại người lưu máu mũi chính là hắn, không phải Cảnh Băng Tuyền.

Nhưng mọi ánh mắt chỉ trích dường như toàn bộ đang hướng nhìn về phía hắn, mà Cảnh Băng Tuyền còn sát sát nước mắt đứng lên, cầm lấy kẹo đường trong tay nhét vào trong tay của hắn, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, kỳ thật căn bản là một bụng ý nghĩ xấu xa.

“Cho ngươi, ngươi không cần sinh khí.”

Là bởi vì trời sinh ra hắn có gương mặt xấu xí, cùng khuôn mặt thiện lương của Cảnh Băng Tuyền hoàn toàn tương phản, cho nên tự nhiên cho dù có giải thích như thế nào cũng không có ai tin, huống chi ngay lúc đó hắn mới vài tuổi, đã sớm bị Cảnh Băng Tuyền ác ma đầy quỷ kế này dọa cho ngây người, càng không nói đến việc mở miệng giải thích không phải lỗi của mình.

Cơ hồ là ngay lập tức, hắn đã bị chỉ trích là tiểu hài tử hư hỏng, cha hắn cũng lập tức đưa vài bao đường nhiều gấp trăm lần so với viên kẹo đường trong tay Cảnh Băng Tuyền đến Cảnh gia bồi tội.


Sau này hắn mới biết được nguyên nhân, thì ra là Cảnh Băng Tuyền rất muốn ăn cái loại đường này, nhưng cha mẹ hắn lại không cho, vì thế liền lợi dụng hắn bày ra quỷ kế như vậy. Cha hắn cứ nghĩ hắn thật sự đánh hắn, lập tức liền dâng vài bao cho hắn ăn.

Khá lắm tên tiểu quỷ âm hiểm này! Ngọc Đằng Long dù có ngốc nghếch như thế nào, cũng biết đối với loại tiểu nhân đê tiện này càng tránh xa thì càng tốt.

Nhưng mà chỉ cần hắn cố tình muốn chạy trốn, rời đi bên người Cảnh Băng Tuyền, là y như rằng Cảnh Băng Tuyền nhất định sẽ phát sinh một ít chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn.

Mà mấy chuyện ngoài ý muốn đó đối với hắn có quan hệ gì với nhau đâu, nhưng chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, cuối cùng tất cả đều biến thành lỗi của hắn, vì thế hắn đương nhiên phải bồi hắn đến khi vết thương hảo mới thôi.

Cho nên hắn chưa từng có rời đi quá bên người Cảnh Băng Tuyền. Bọn họ thật đúng là một đôi thanh mai trúc mã được người người ngưỡng mộ. Bất quá cái gọi là “thanh mai trúc mã” chỉ là danh xưng cho “kêu” vậy thôi chứ trên thực tế dùng từ “nô lệ, nô bộc” có vẻ thích hợp hơn.

Ghê tởm hơn chính là, Cảnh Băng Tuyền mới trước đây xinh đẹp như hoa, sau khi lớn lên lại là một mỹ nam tử.

Mà hắn mới trước đây là khối hắc than, sau khi lớn lên, diện mạo giống một tên lưu manh, mặc dù hắn có tâm tính rất đỗi thiện lương, lòng dạ ngay thẳng, thế mà vẫn như trước, người gặp người sợ, bảo hắn không bực mình sao được.