- Thích ca ca, anh hãy tin ở tình yêu của em đối với anh!
- Phải, nhưng trong đời sống của một đôi vợ chồng, không thể thiếu được về tình ái. Tôi rất xấu hổ về việc ấy, và xấu hổ suốt đời đối với cô... - Không nên thế, Thích ca ca, chúng ta sẽ xin một đứa bé làm con nuôi, để quên đi những việc bất hạnh đã xãy ra trong đời ta...!
- Không thể được, tôi không thể làm sao quên đi được! Vậy, cô hãy trở về Mê Hồn Cung đi, đồng thời bảo cho Thất Hải Thần Long biết tất cả mọi việc của bản môn sẽ do cô tạm thời phụ trách...!
- Còn anh?
- Tôi sẽ đến Đào Hoa Đảo để tìm Đào Hoa Thần Nữ!
Hải Vân Tiên Tử nói:
- Thích ca ca, có lẽ nào anh thực sự không tin tôi hay sao?
- Tôi tin cô, những hãy đợi tôi đi Đào Hoa Đảo trở về rồi sẽ nói chuyện lại!
Hải Vân Tiên Tử buồn bã nói:
- Tôi cùng đi với anh cho vui!
- Không, cô trở về Mê Hồn Cung giúp tôi lo liệu mọi việc. Nếu trong vòng mời hôm mà tôi không trở về thì đã xãy ra chuyện bất trắc!
Câu nói ấy của chàng đã làm cho Hải Vân Tiên Tử biến hẳn sắc mặt, vì đấy có lý nào là một lời trối cuối cùng lúc lâm chung.
Hải Vân Tiên Tử rùng mình nói:
- Thôi được, tôi sẽ chờ đợi anh trong vòng mời hôm... Ngng lại trong giây lát, nàng buồn bã nói tiếp:
- Xin anh chớ quên, tôi ở Mê Hồn Cung chờ đợi anh... Câu nói của Hải Vân Tiên Tử cha dứt, bỗng nghe một tiếng quát từ xa xé không gian vọng đến. Thích Đinh Nhạn và Hải Vân Tiên Tử đều không khỏi giật mình. Họ đưa mắt nhìn lên thì trông thấy có mấy mươi bóng người từ phía xa đang chạy bay đến.
Thích Đinh Nhạn đưa mắt quét qua thì không khỏi biến sắc. Vì số người ấy chính là Ngân Cung Cung Chủ và số môn hạ của bà ta.
Thích Đinh Nhạn liền khẽ quát một tiếng:
- Sứat!
Hải Vân Tiên Tử liền biến hẳn sắc mặt. Ngay lúc đó, Thích Đinh Nhạn đã vọt người bay lên, nhắm hướng Ngân Cung Cung Chủ và số người tùy tùng của bà ta lao vút đến.
Võ công của Thích Đinh Nhạn lúc ấy khác hẳn trước kia. Do đó, sức vọt người lao tới của chàng thực nhanh nhẹn không tả xiết.
Hải Vân Tiên Tử khẽ quát:
- Thích ca ca, không thể làm như vậy được!
Liền đó, Hải Vân Tiên Tử cũng nhanh nhẹn lao người theo, nhưng không còn chận Thích Đinh Nhạn lại kịp nữa. Bởi thế, chỉ trong thoáng chốc là Thích Đinh Nhạn đã tiến tới trước mặt Ngân Cung Cung Chủ rồi.
Ngân Cung Cung Chủ vừa chợt nhận ra, thì Thích Đinh Nhạn đã quát to:
- Ngân Cung Cung Chủ, bà có thể chạy thoát được hay chăng?
Câu nói cha dứt, chàng liền vung tay lên, đánh xéo một chưởng về phía địch.
Thế chưởng ấy của Thích Đinh Nhạn chẳng những vừa nhanh nhẹn, mạnh mẽ và hiểm hóc mà đồng thời từ trong thế đánh ấy lại diễn biến thành ba thế chụp, chém, và thoi... Ngân Cung Cung Chủ vừa kêu lên một tiếng kinh hoàng, liền xoay người tránh khỏi được thế công của Thích Đinh Nhạn một cách tuyệt diệu. Trong khi đó, bà ta lại thừa thế vung tay mặt lên phản công lại một thế võ.
Nhưng, vì lúc ấy Thích Đinh Nhạn đã quyết tâm đổi mạng với đối phương, nên chàng không nhảy tránh mà còn tràn ngay tới trước, vung cánh tay mặt lên chụp thẳng về kẻ địch với một thế võ kỳ diệu.
Trong khi ấy, người đàn bà xấu xí trong số mời cung nữ của Ngân Cung liền xử dụng một thân pháp nhanh như điện xẹt, tràn đến phía sau lưng Thích Đinh Nhạn, rồi bất thần vung chưởng đánh thẳng tới... Hải Vân Tiên Tử giận dữ nạt:
- Người muốn chết hay sao...?
Tức thì, nàng liền phi thân lên lao người tới, rồi vung cánh tay ngọc đánh thẳng vào người đàn bà xấu xí ấy nhanh như một cơn gió hốt.
Thế đánh ấy của Hải Vân Tiên Tử đã hất bắn luồng chưởng lực của người đàn bà xấu xí đi. Nhưng trong khoảng thời gian chớp nhoáng đó, luồng chưởng lực của Hội trưởng Ngân Diện Hội lại ồ ạt cuốn tới nơi.
Đôi bên đánh nhau đều lấy sự nhanh nhẹn để thủ thắng. Hội trưởng Ngân Diện Hội vừa đưa tay đánh ra, người lão cũng tràn nhanh tới cách Thích Đinh Nhạn trong vòng năm thước.
Hải Vân Tiên Tử đã kịp thời vung tay ra đỡ, khiến luồng chưởng lực của Hội trưởng Ngân Diện Hội lại bị nàng gạt phăng đi.
Tình thế trở thành hết sức căng thẳng. Thích Đinh Nhạn lúc nào cũng tràn tới tấn công không hề tránh né. Chàng đánh liên tiếp ba thế võ hết sức mãnh liệt, khiến Ngân Cung Cung Chủ phải lùi ra sau hằng mời bước.
Chiếm được ưu thế nên Thích Đinh Nhạn càng quyết tâm giết địch. Chàng ồ ạt tràn tới bám sát đối phương như hình với bóng công ra chớp nhoáng năm chưởng, đồng thời đá bồi thêm hai đá.
Một tiếng hự khô khan, tức thì thân hình bé nhỏ của Ngân Cung Cung Chủ Giang Tiểu Phân đã bị hất bắn ra xa một trượng, miệng trào máu tươi ngã lăn ra đất.
Thích Đinh Nhạn quát to:
- Hãy nạp mạng đây!....
Đi đôi với tiếng quát ấy, người chàng đã vọt thẳng lên cao, bay vút tới như một con chim, nhắm Ngân Cung Cung Chủ Giang Tiểu Phân chụp tới.
Nhưng trong khi người chàng vừa mới vọt lên, thì mấy mươi luồng chưởng lực đã công một lúc cuốn thẳng về phía chàng. Mấy mươi luồng chưởng lực ấy có một sức mạnh như xô bạt cả núi, chớ nói chi Thích Đinh Nhạn, mà dù cho người da đồng xương sắt cũng không làm sao chịu đựng nổi.
Dù lúc ấy Thích Đinh Nhạn đã quyết liều mạng, nhưng nào phải chàng coi rẻ mạng mình, do đó chàng vung chưởng quét ra rồi nhanh nhẹn nhảy lùi một trượng.
Nhưng ngay khi ấy chàng lại vọt người lao thẳng tới trước như một luồng gió cuốn... Tức thì, một tiếng gào thảm thiết vang lên, máu tươi tung toé, bóng người lồng lộn.
Thế là đã có ba cung nữ và bốn người mang mặt nạ bạc ngã lăn ra đất chết tốt.
Thích Đinh Nhạn lúc ấy chẳng khác nào như điên dại. Chàng vung chưởng đánh ào ào như ma sa bảo táp, miệng không ngớt quát:
- Sứat!.... Sát!....
Thế là một cuộc chém giết đẫm máu lại diễn ra... Thích Đinh Nhạn bừng bừng lửa giận nên chém giết như một người say máu.
Bởi thế, trên mặt đất nằm la liệt cả chục xác chết.
Bảy người cung nữ còn lại cùng hợp lại chống đỡ với Thích Đinh Nhạn, để Ngân Cung Cung Chủ cướp thời giờ lo việc chữa trị thương thế.
Thốt nhiên, một tiếng gào thảm thiết lại vang lên, tức thì ai nấy đều thấy Hội trưởng Ngân Diện Hội lảo đảo rồi ngã lăn ra đất.
Trong khi Ngân Cung Cung Chủ còn đang kinh hoàng, thì Thích Đinh Nhạn đã thừa thế lao thẳng người về phía bà ta. Hành động của chàng thực nhanh nhẹn không thua chi điện chớp.
Ba cung nữ của Ngân Cung vừa hay kịp, thì liền vung tay đánh thẳng ra... Bỗng ngay lúc ấy, lại có ba tiếng gào thảm thiết vang lên. Thế là ba cung nữ ấy đã bị Thích Đinh Nhạn đánh ngã lăn ra đất chết tốt trong một cái nháy mắt.
Ngay lúc đó, lại có một cung nữ khác, nhanh nhẹn chạy tới bồng Ngân Cung Cung Chủ liên, rồi bỏ chạy bay đi!
Thích Đinh Nhạn hét to:
- Ngươi chạy không thoát đâu!
Tức thì chàng lao thẳng người đuổi theo như gió.
Ba cung nữ khác trông thấy thế liền nhảy tới chận đường của chàng lại, khiến Thích Đinh Nhạn phải vội vàng lui người trở về rồi vung tay quét ra một chưởng... Bỗng nhiên, cùng một lúc đó, có một bóng người xẹt thẳng về phía Ngân Cung Cung Chủ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Ngân Cung Cung Chủ đã được cung nữ ấy bồng lên chạy bay ra xa hàng mấy mươi trượng rồi.
Thích Đinh Nhạn trông thấy Ngân Cung Cung Chủ đã chạy thoát, tức giận nghiến răng nghe kèn kẹt, rồi cất tiếng nguyền rủa và vung tay đánh ra vun vút.
Thế là tiếng gào thảm thiết lại vang lên đinh tai, xác chết nằm ngổn ngang khắp nơi trên đất, máu chảy thành dòng... Như vậy là mấy mươi cung nhân của Ngân Cung đều hoàn toàn bị tiêu diệt, ngoại trừ người cung nữ đã bồng Ngân Cung Cung Chủ chạy thoát.
Sau khi cơn tức giận đã qua, tâm trạng Thích Đinh Nhạn như lắng dịu trở lại.
Chàng đứng trơ trơ nhìn vào số xác chết nằm ngổn ngang trên đất, không ngớt trầm t.
Hải Vân Tiên Tử kêu lên:
- Thích ca ca!
Thích Đinh Nhạn như chợt tỉnh trở lại, chàng liền giận hầm hầm nói:
- Bà ta chạy thoát được!
Hải Vân Tiên Tử nói:
- Bà ta chắc hẳn là không cam tâm chịu thua, nhất định rồi sẽ tìm đến nữa!
Thích Đinh Nhạn đưa mắt nhìn Hội trưởng Ngân Diện Hội đang nằm trên đất, rồi thò tay nhắc bổng ông ta lên.
Lúc ấy trong miệng lão ta máu tươi không ngớt trào ra. Thích Đinh Nhạn liền vung tay mặt lên, điểm thẳng vào mấy huyệt đạo của lão.
Hội trưởng Ngân Diện Hội thực chẳng ngờ ngày hôm nay ông ta lại rơi vào tay Thích Đinh Nhạn?
Hội trưởng Ngân Diện Hội cất tiếng cười chua chát nói:
- Hôm nay ta đã bị rơi vào tay ngươi, thì muốn giết chết hay muốn xẻo thịt chi, tùy ngươi vậy!
Thích Đinh Nhạn cười lạnh lùng nói:
- Tôi hỏi ông, còn Truy Hồn Kiếm Khách ở đâu?
- Hắn đã chết rồi!
Thích Đinh Nhạn lạnh lùng quát:
- Chết rồi? Chết dưới tay của ai?
- Dới tay của chính ngươi!
Thích Đinh Nhạn hỏi:
- Ta có giết hắn bao giờ đâu?
- Vì hắn mang mặt nạ bạc, lẽ cố nhiên là ngươi không còn nhận ra được!
Chàng lại hỏi:
- Hắn đã bị ta giết lúc nào?
- Mới tức thì đây!
- Vậy xác chết của hắn ở đâu?
Hội trưởng Ngân Diện Hội liền đưa tay chỉ vào một cái xác chết, nói:
- Chính là xác nầy!
Thích Đinh Nhạn liền nhanh nhẹn tràn tới bên cạnh xác chết ấy. Chàng thò tay ra chụp lấy chiếc mặt nạ bạc, rồi đưa mắt nhìn qua, thấy quả nhiên đấy chính là Truy Hồn Kiếm Khách.
Thích Đinh Nhạn quát to một tiếng, rồi lại vung tay mặt lên giáng mạnh xuống.
qua một tiếng nổ ầm thực to, xác của Truy Hồn Kiếm Khách đã bị đánh nát thành từng mảnh vụn, bay tung toé khắp cả mọi nơi.
Tuy thế, Thích Đinh Nhạn như cha nguôi cơn giận trong lòng, quát:
- Hội trưởng Ngân Diện Hội, bộ Ông chờ tôi gỡ chiếc mặt nạ bặc của ông ra hay sao?
- Không cần phải thế, tôi chính là Hà Văn Ngọc, cũng tức là Lu Tinh Phi Hiệp đây...!
- Cũng chính là tên gian phu của Giang Tiểu Phân phải không?
- Đúng thế, Hứa Trân nhận rằng cô ta là con gái ruột của tôi!
Thích Đinh Nhạn không ngờ một tên gian manh số một như lão ta mà đến giờ chót lại trở ra thẳng thắn như thế. Do đó, chàng liền cười nói:
- Ông thật là người thẳng thắn. Dù cho ông đã giết người không phải ít, nhưng tôi nghĩ đến cái tình tỏ ra thành khẩn của ông, nên bằng lòng để cho ông được chết toàn thây vậy!
Tức thì, chàng liền vung tay mặt điểm ra, giáng thẳng xuống Mạng Môn huyệt của lão ta. Thế là Hội trưởng Ngân Diện Hội Hà Văn Ngọc, một con người khét tiếng bấy lâu nay, cuối cùng đành chịu chết thảm thiết dưới tay của Thích Đinh Nhạn.
Thích Đinh Nhạn đưa mắt nhìn Hải Vân Tiên Tử, nói:
- Tôi lại được cô giúp đỡ cho!
Nàng mỉm cười, nụ cười của nàng vẫn buồn bã, nói:
- Việc ấy thì có kể chi!
- Thôi, cô hãy trở về đi!
Nàng khẽ gật đầu, nhưng giờ phút chia tay ai lại không xúc cảm?
Nàng bỗng lại ngã người vào lòng Thích Đinh Nhạn, và không đè nén được cơn xúc động, nên lại cất tiếng khóc nức nở.
Thích Đinh Nhạn sửng sốt, bùi ngùi nói:
- Tại sao cô lại khóc nữa?
Hải Vân Tiên Tử úp mặt vào ngực chàng nói:
- Tôi sợ... Tôi rất sợ!
Thích Đinh Nhạn hỏi:
- Cô sợ cái chi?
Hải Vân Tiên Tử nói:
- Tôi sợ anh không trở về. Anh thực sự không trở về!
Thích Đinh Nhạn mỉm cười:
- Không, tôi rất yêu cô, hơn nữa cũng hứa với cô là sẽ trở về!
Hải Vân Tiên Tử đưa mắt ngó lên:
- Thật chứ?
Thích Đinh Nhạn gật đầu:
- Phải, nhiều nhất là mời hôm!
Hải Vân Tiên Tử hỏi:
- Còn chậm nhất?
- Thì độ nửa tháng!
- Như vậy là tôi đã yên lòng. Nhưng... Ôi, thôi mà không nói làm gì...!
Chàng cúi xuống hôn nàng, nên khiến câu nói của nàng bị cắt đứt.
Cái hôn ấy tuy không có sự hiện diện của nhục dục, nhưng tình yêu vẫn đậm đà. Nàng đưa tay ôm chầm lấy người chàng, rồi hôn chàng như cuồng dại.
Bỗng nhiên, có một giọng cười lạnh lùng truyền đến:
- Ôi chao, thẹn chết người được!
Thích Đinh Nhạn nghe thế, liền xô Hải Vân Tiên Tử ở trong lòng ra, quay mặt nhìn về phía có tiếng nói, trông thấy có một cô gái áo lam, đang đứng sững ở phía sau lưng họ ba thước từ lúc nào.
Thích Đinh Nhạn quát:
- Cô là ai thế?
Cô gái áo lam tươi cười nói:
- Nầy các hạ, tôi và các hạ hoàn toàn không dính dấp chi nhau cả, vậy các hạ hỏi tôi là ai để làm gì?
Câu nói ấy khiến cho Thích Đinh Nhạn không khỏi sửng sốt. Phải, giữa đối phương và chàng hoàn toàn không tương quan chi nhau cả, vậy chàng tìm hiểu cô ta có ích gì?
Bởi thế, chàng tự nhiên ấp úng một lúc thật lâu nói không nên lời. Cô gái áo lam lại khe cười nói:
- Nơi đây làm gì mà chết nhiều người thế?... Vậy, nhị vị Ở đây nói chuyện yêu đường chẳng hóa ra không hợp cảnh lắm sao?
Đôi má của Hải Vân Tiên Tử liền bừng đỏ.
Thích Đinh Nhạn không thể hiểu được cô gái áo lam nầy là người từ đâu đến.
Nhưng đối phương lúc nào cũng tươi cười, trông chẳng những rất hấp dẫn, mà còn chứng tỏ nàng không có ác ý chi cả.
Liền đó, chàng cũng ăn miếng trả miếng rằng:
- Như vậy, mới có một thú vị đặc biệt!
Cô gái áo lam ngạc nhiên, rồi nói:
- Đúng thế, ở giữa nơi đầy xác chết mà tình tự với nhau, thì quả là có một sự thích thú khác thường... Nói cha dứt lời, cô ta đã cất tiếng cười một mình.
Thích Đinh Nhạn không thể không sửng sốt, nói:
- Cô cười chi thế?