- Kẻ hèn này không khi nào có ý như thế. Nhưng thấy rằng nếu Phong Trần Cuồng Khách chưa chết, thì ngày hôm đó tất ông ta sẽ đến dự!
- Nói thế, tức ông đã có gặp Phong Trần Cuồng Khách rồi?
- Tôi không phủ nhận điều đó!
Huyết Kiệu chủ nhân cười lạnh lùng nói:
- Tốt lắm, vậy ông bảo Phong Trần Cuồng Khách chuẩn bị đến ngày hôm đó dâng chiếc thủ cấp lên cho ta!
- Lão phu sẽ thưa lại việc ấy cho.
Huyết Kiệu chủ nhân khẽ quát:
- Tiểu Thúy, Tiểu Nhàn, chúng ta đi thôi!
Hai cô tỳ nữ áo xanh cất tiếng vâng lệnh, rồi một trước một sau khiêng chiếc kiệu đầy không khí khủng bố và nồng nặc mùi tanh máu ấy chạy bay đi, chỉ trong chớp mắt là mất hút.
Ai là người ngồi trong kiệu? Đấy vẫn là một sự bí mật chưa ai giải đáp được cả.
Sau khi chiếc Huyết Kiệu đã đi, người áo vàng mới cảm thấy như trút bỏ được một phiến đá nặng đè trong lòng. Ông ta thong thả thở ra một hơi dài, rồi đưa mắt nhìn thẳng vào mặt của Hứa Trân.
Lúc đó, đôi má của nàng đang ràn rụa nước mắt, ai trông đến cũng phải cảm động.
Trên sắc mặt không một tí tình cảm của người áo vàng dường như có ít nhiều thay đổi. Ông ta bắt đầu cảm thấy cô gái này rất quen mặt.
Trong khi đó, bỗng có một sự cảm xúc khó tả đến với lòng ông. Ông buồn bã cất tiếng khẽ than!
Ông ta có một đoạn đời quá khứ rất bất hạnh!Đã nhiều năm qua, ông chôn chặt những việc bất hạnh ấy trong tận đáy lòng. Ông không van xin người khác phải hiểu ông, mà chỉ tự tìm lấy sự an ủi trong cái đau đướn của những chuyện bất hạnh ấy. Giờ đây, tất cả việc ấy đã qua rồi, cơn ác mộng ấy đã xem như kết thúc.
Từ nơi khuôn mặt của Hứa Trân đã gợi cho ông ta nhớ lại bao nhiêu việc cũ!
Ông gượng cười rồi bước đến trước mặt Hứa Trân nói:
- Cô nương!Có phải Thích Đinh Nhạn đã hiếp đáp chi cô không?
Hứa Trân nghe câu hỏi đột ngột ấy thì cảm thấy mủi lòng. Nàng có vẻ như một đứa trẻ bị kẻ khác hiếp đáp và đang uất ức, nên bỗng ngã vào lòng của người áo vàng rồi òa lên khóc.
Người áo vàng đưa tay vuốt tóc của nàng, buồn bã nói:
- Việc chi thế, cô hãy nói lại cho tôi rõ!
Liền đó, Hứa Trân bèn đem hết mọi việc xảy ra giữa nàng và Thích Đinh Nhạn kể qua một lượt cho người áo vàng nghe. Nghe xong, người áo vàng người nhướng cao đôi mày, nói:
- Tại sao nó lại bỗng nhiên bỏ rơi cô?
- Tôi cũng không biết tại sao nữa!
- Có phải vì nó không trở về khách điếm tìm cô, nên cô phải đi tìm nó không?
- Đúng như vậy, như khi tôi vừa gặp anh ấy, thì anh ấy!đã tát tay tôi ngay!hu hu!
Nói đến đây, nàng lại nghẹn ngào. Người áo vàng nói:
- Không thể có như vậy được. Thích Đinh Nhạn tuy có tánh hung hăng ngang bướng, nhưng chắc chắn không thể tệ đến mức ấy. Vậy bên trong việc này chắc còn có nguyên nhân chi khác, để ta hỏi rõ nó rồi sẽ phân xử sau!
Người áo vàng liền thò tay vào áo lấy ra một gói thuốc bột trút vào miệng Thích Đinh Nhạn, rồi lại giải trừ huyệt đạo cho chàng. Kế đó, ông lại vận dụng nội lực để chữa trị vết thương cho chàng.
Thích Đinh Nhạn vừa tỉnh lại liền vùng người đứng phắt dậy. Chàng đưa mắt nhìn người áo vàng nói:
- Cám ơn cho thuốc và chữa thương, nếu Thích Đinh Nhạn tôi chưa chết, tất sẽ có ngày đáp đền. Giờ đây, vãn bối xin cáo từ vậy.
Nói dứt lời, chàng liền quay người hối hả bỏ đi. Người áo vàng vụt quát to:
- Hãy đứng lại đã!
Thích Đinh Nhạn quay người lại, lạnh lùng hỏi:
- Có việc chi thế?
- Ta hỏi ngươi, cô nương này có lỗi chi với ngươi thế? Nếu hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng, thì ngươi không thể đi khỏi hơi đây đâu!
Thích Đinh Nhạn cười lạnh lùng nói:
- Có lý nào ông cho rằng họ Thích tôi đây là kẻ tham sanh úy tử hay sao?
- Ta biết ngươi là người hảo hán, nên giờ phút này đâu lại chịu bằng lòng chết.
Vì mối thù của mẫu thân ngươi, ngươi còn phải đi trả kia mà!
Câu nói ấy khiến cho Thích Đinh Nhạn phải giật nẩy mình. Vì ông ấy đã nhắc khéo chàng phải đi trả mối thù của mẫu thân. Chàng trầm ngâm một lúc khá lâu, mới nói:
- Việc cô ấy làm thì cô ấy biết rõ hơn ai hết. Vậy ông hãy hỏi cô ấy tốt hơn!
Hứa Trân kêu lên:
- Thích ca ca, sự thực thì em không biết em có lỗi chi cả!
- Cô!không biết thực à?
- Đúng vậy, Thích ca ca!em có lổi ở chỗ nào, mong anh hãy nói rõ ra!
Thích Đinh Nhạn tuy là người có tánh cứng cỏi ngạo mạn, nhưng nghe qua giọng nói buồn rầu của Hứa Trân thì cõi lòng cũng không khỏi mềm nhũn. Chàng có vẻ như chợt hiểu ra điều gì, nên sắc mặt liền biến hẳn, đầy vẻ kinh hãi buột miệng hỏi:
- Hứa cô nương, tôi hỏi cô có phải cô có một người chị em song sinh không?
Câu hỏi ấy của Thích Đinh Nhạn cũng làm cho sắc mặt của Hứa Trân biến hẳn.
Vì nàng nhớ vừa rồi Huyết Kiệu chủ nhân cũng chẳng phải đã hỏi nàng như thế hay sao?
Nàng rùng mình đáp:
- Không có!
- Không có? Nếu không có, thì cô gái ấy chắc chắn là cô rồi!
Người áo vàng nói:
- Việc đã xảy ra thế nào?
Thích Đinh Nhạn bất đắc dĩ phải đem việc gặp Hứa Trân tại Vạn Tinh Cổ Mộ nói lại cho người áo vàng nghe, nhưng riêng việc chàng đã cưỡng hiếp Hứa Trân thì giấu đi không nói.
Hứa Trân kêu lên:
- Thích ca ca, vì tôi không thấy anh trở lại khách điếm nên mới ra đi tìm anh.
Chớ tôi có giết người tại vùng Cổ Mộ ấy bao giờ đâu? Tôi!từ trước đến nay chưa hề giết một người nào cả.
Thích Đinh Nhạn nghe thế không khỏi hoang mang kinh hãi, chàng cất giọng run run nói:
- Thực đấy chứ?
- Hoàn toàn là thực.
- Không thể có được!Không thể có được, chắc chắn người ấy là cô rồi!
Hứa Trân cuống quít giậm chân nói:
- Tại sao anh lại không tin tôi?
Thích Đinh Nhạn nhận rằng quyết không thể có một việc lạnh lùng như thế. Vì khắp trong thiên hạ không làm thế nào tìm được ra một cô gái khác lại trông giống y hệt như Hứa Trân. Phương chi, Hứa Trân lại không có người chị em song sinh nào.
Chừng ấy, Thích Đinh Nhạn bỗng có ý nghĩ là có thể Hứa Trân mắc một chứng bịnh thần kinh chăng?
Vì chứng bịnh đó mà nàng có thể trong một khoảng thời gian nào, tính tình trở lại khác hẳn tánh tình vốn có của nàng. Và, qua cơn đó, thì nàng lại trở thành một con người bình thường như cũ?
Đấy thực là một sự phán đoán rất hữu lý, nhưng nàng thực sự có một chứng bệnh như thế không?
Người áo vàng bỗng nhiên nói:
- Thích Đinh Nhạn nghe ta hỏi đây, có phải người trông thấy hai người thanh niên bị giết là một người mặc áo vàng và một người mặc áo xám không?
- Đúng thế!
- Bọn chúng rồi!
- Ai thế?
- Đúng là Trung Châu Song Anh. Mấy hôm trước, ta nghe đồn đại rằng Trung Châu Song Anh đã lẻn vào Thiết Kỳ Bang trộm mất hai vật vô cùng quý báu!
- Có phải bọn chúng đã trộm đi cây Thiên Niên Hà Thủ Ô và viên Phích Độc Châu không?
- Đúng như vậy!
- Trung Châu Song Anh trộm hai vật ấy để làm gì?
- Ta không hiểu rõ. Nhưng sau đó, có người trông thấy bọn họ chết phơi thây ở gần Vạn Tinh Cổ Mộ!
- Như vậy là hoàn toàn phù hợp với việc tôi trông thấy rồi!
- Không sai tí nào cả. Nhưng đáng tiếc là các cao thủ Thiết Kỳ Bang đã lục soát tử thi của họ, vẫn không tìm được hai vật quý báu kia đâu nữa.
- Tất đã bị Hứa Trân lấy đi rồi?
Hứa Trân kêu to lên:
- Tôi không có! Thích ca ca, nếu anh không tin thì cứ soát trong người tôi sẽ rõ!
Thích Đinh Nhạn hoang mang không hiểu sao cả. Vậy Hứa Trân này không phải là Hứa Trân mà chàng đã gặp hay sao? Chàng càng nghĩ càng thấy mập mờ khó hiểu.
Người áo vàn hỏi:
- Có lẽ ngươi đã nhận lầm người rồi?
- Chắc chắn là không lầm!
- Như vậy, là một cô gái khác, chớ không phải Hứa Trân!
- Ai thế?
- Giờ đây chưa có cách nào chứng minh được!
Thích Đinh Nhạn nói:
- Hứa cô nương, tôi xin hỏi cô, cô có bị bệnh thần kinh không?
- Tại sao anh lại không tin tôi? Sự thật là tôi không có bệnh chi cả, mà cũng chưa hề giết người lần nào, lại càng không có trộm hai bảo vật ấy. Tôi có thể thề, vậy anh nên tin tôi!
Nhưng vì nhân vật giang hồ phần đông đều xảo trá gian manh, do đó Thích Đinh Nhạn tất nhiên không thể tin được là Hứa Trân này không phải là Hứa Trân mà chàng đã gặp.
Bởi thế, chàng gượng cười nói:
- Hứa cô nương, tôi tin cô vậy!
- Thực không? Anh!không giận tôi nữa chứ?
Thích Đinh Nhạn gượng cười thầm nghĩ:
- Từ đây, tôi sẽ để ý theo dõi cô!
Nghĩ thế, chàng liền nói:
- Tôi không phiền cô nữa đâu!
- Thích ca ca, anh thật là tốt!
Người áo vàng gượng cười nói:
- Thích Đinh Nhạn có phải ngươi định đi tìm Truy Hồn Kiếm Khách để báo thù chăng?
- Đúng thế, nhưng hắn không có ở trong Cô Lâu Bang.
- Tự nhiên là hắn không dại gì ngồi yên chờ chết. Vậy trừ giặc thì trừ tên đầu sỏ trước. Nếu Ngân Diện Hội đã trừ xong, còn sợ chi mối thù ấy không báo được nữa?
Thích Đinh Nhạn gật đầu nói:
- Xem ra chỉ còn cách ấy mà thôi. Lão tiền bối đi tiếp xúc với các môn phái, thấy tình hình ra sao?
Người áo vàng cau đôi mày nói:
- Trở về khách sạn chúng ta sẽ nói chuyện tỉ mỉ hơn!
Thích Đinh Nhạn gật đầu, rồi cả ba người phi thân lướt đi, chỉ trong chớp mắt là đã đi xa hàng mấy dặm.
Bỗng nhiên, trước mặt họ có bóng người thoáng qua, khiến người áo vàng buột miệng kêu lên:
- Ai thế?
Tức thì, ông ta liền dừng chân ại, đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, nhưng nào trông thấy có bóng người quanh đó.
Thích Đinh Nhạn cũng trông thấy rõ ràng có một bóng người lướt qua mình, nhưng khi đứng lại nhìn kỹ chẳng thấy có ai cả.
Lúc đó, bỗng nghe có tiếng Hứa Trân kêu lên rằng:
- Thích ca ca, đây là chi thế!?
Câu nói của Hứa Trân chưa dứt, bỗng từ xa nghe tiếng hú dài!
Tiếng hú ấy khiến ai nghe đến cũng phải ớn lạnh cả người.
Thích Đinh Nhạn bèn ngó theo ngón tay chỉ của Hứa Trân thì thấy mấy dòng chữ rằng:
- Độc Nhãn Hắc Lang, hãy xa rời ngay cô gái bên cạnh ngươi, nếu không thì chẳng còn hối hận kịp nữa. Tình Hải Đoạn Trường Nhân lưu bút.
Thích Đinh Nhạn xem qua không khỏi nổi da gà khắp người và bắt rùng mình, một lúc thật lâu nói chẳng nên lời.
Hứa Trân hỏi rằng:
- Thích ca ca, viếc chi thế?
Thích Đinh Nhạn biến hẳn sắc mặt nói:
- Không có việc chi cả!
Người áo vàng trông thấy sắc mặt của Thích Đinh Nhạn khác thường, liền thò tay lấy miếng giấy nhỏ ấy để xem, thì sắc mặt ông ta cũng không khỏi biến hẳn.
Những dòng chữ trong tấm giấy ấy, rõ ràng là bảo chàng phải xa rời Hứa Trân.
Ngụ ý cảnh cáo Thích Đinh Nhạn, nếu không thì sẽ bị chết dưới tay của Hứa Trân vậy.
Hơn nữa, một việc làm cho chàng hết sức kinh ngạc, là người viết những dòng chữ ấy lại là nhân vật số một trong nhóm Tình Thiên Trường Hận tức Tình Hải Đoạn Trườn Nhân.
Ông ta lưu bút để cảnh cáo, cố nhiên là không phải không có lý do. Người áo vàng bèn xé bỏ miếng giấy nhỏ ấy đi, cười nhạt nói:
- Thôi chúng ta hãy đi!
Câu nói của người áo vàng vừa dứt, bỗng nghe từ phía sau lưng có tiếng người nói rằng:
- Quả là đây rồi!
Người áo vàng và Thích Đinh Nhạn đều kinh hãi, vội vàng quay người ngó lại, thấy từ trong cánh rừng thong thả bước ra hai người. Đó là Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách. Chừng ấy, người áo vàng và Thích Đinh Nhạn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thích Đinh Nhạn nói:
- Nhị vị tiền bối đã làm cho chúng tôi giật nẩy mình.
Phong Trần Cuồng Khách ngạc nhiên nói:
- Vậy tai đây đã xảy ra việc gì rồi hay sao?
Người áo vàng lạnh lùng cười:
- Cũng may là ông đến chậm một bước, nếu không có lẽ Phong Trần Cuồng Khách cũng khó thoát khỏi tay Huyết Kiệu chủ nhân rồi đó!
Phong Trần Cuồng Khách biến hẳn sắc mặt nói:
- Cái chi? Hắn!.định giết tôi à?
- Đúng thế, Huyết Kiệu chủ nhân rất có thể là Lê Thái Hoa!
Phong Trần Cuồng Khách giật bắn người, buột miệng nói:
- Cái chi? Huyết Kiệu chủ nhân có thể là Lê Thái Hoa sao?
- Rất có thể là bà ta!
Phong Trần Cuồng Khách kinh hãi đến tái xanh cả mặt, không ngớt rùng mình.
Người áo vàng lạnh lùng nói:
- Nhưng chiếc Huyết Kiệu đã đi rồi, vậy nên an tâm. Giờ đây, nhị vị tìm chúng tôi có việc chi cần không?
Đôi lông mày rậm của Thiên Âm Lão Nhân cau lại, nói:
- Mọi việc có vẻ rất bất lợi!
Phong Trần Cuồng Khách bỗng ngắt lời hỏi:
- Ông có thể đoán chắc Huyết Kiệu chủ nhân chính là Lê Thái Hoa không?
- Tuy không dám quả quyết, nhưng tám chín phần mười là bà ta đó!
Câu nói của người áo vàng chưa dứt, từ phía sau lưng bỗng có một giọng nói lạnh như băng vọng đến rằng:
- Không phải, Lê Thái Hoa đã chết rồi!
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều kinh hoàng biến sắc. Ai nấy ngó về hướng có tiếng nói phát ra, thì thấy từ trong cánh rừng, chậm chạp bước đến một cô gái thần bí.
Nàng chính là cô gái áo xanh Khôi Tâm Nhân.