- Ông là Truy Hồn Kiếm Khách, Bang chủ Cô Lâu Bang đây chăng?
- Đúng như vậy!
Trên miệng của lão ta hiện lên một nu cười, rồi lạnh lùng nói tiếp:
- Ông bạn họ Thích đến đây để tìm ta chăng?
Thôi Thiên Hàn nghe nói vậy thì giật nẩy mình, nói lớn:
- Ai họ Thích? Ta họ Thôi đây mà.
- Thôi?
- Đúng thế! Ta họ Thôi, vậy sao ông lại bảo ta họ Thích?
Truy Hồn Kiếm Khách lộ vẻ ngạc nhiên. Lão đưa mắt ngó về Phấn Diện Sứ Giả, ý chừng muống hỏi:
“ Vậy không phải là nó hay sao?”.
Phấn Diện Sứ Giả gật đầu, rồi đáp lại bằng một nụ cười gượng.
Thôi Thiên Hàn hết sức nghi ngờ qua thái độ của hai lão già Cô Lâu Bang.
Truy Hồn Kiếm Khách quả không hổ là một lão già gian ngoan, liền cười tự nhiên hỏi:
- Vậy có lẽ ta nhận lầm rồi! Thế ông bạn họ Thôi từ xa đến đây có điều chi chỉ dạy chăng?
- Tôi đến đây để hỏi Bang chủ một việc.
- Việc chi xin cứ nói!
- Có phải ông đang giữ một số quân cờ tướng bằng hồng ngọc chăng?
- Đúng như vậy, nhưng ông bạn đến thực không phải lúc. Vì hai quân Tốt đỏ ta giữ bấy lâu nay đã bị mất đi ngày hôm trước rồi.
Thôi Thiên Hàn nghe thế không khỏi giật bắn người.
Giờ đây, ngoài sáu quân Xa, Pháo và Mã thì số quân cờ bên đỏ đã xuất hiện đầy đủ cả rồi. Hơn nữa, ngoại trừ con Tượng đỏ mà chàng đang cất giữ trong người, còn thì đều rơi cả vào tay của Người Mặt Bạc.
Vậy, hiện nay ai là người giữ sáu quân Xưa Pháo Mã? Sáu quân Xưa Pháo Mã ấy có một sự tích to tát chi? Ngoài ra, còn mời sáu quân cờ xanh đâu cả?
Tất cả những nghi vấn ấy thật là khó tìm câu giải đáp.
Bởi thế, Thôi Thiên Hàn không khỏi cau mày, nói:
- Hai quân Tốt đỏ của ông giữ đã mất thật đấy chứ?
- Vậy ta có thể gạt cách hạ hay sao?
Thôi Thiên Hàn định lên tiếng trả lời, bỗng nhiên từ xa có tiếng nói vọng lại rằng:
- Có phải đấy là gạt thằng bé đen ngư ơi không thì thật là khó nói!
Giọng nói ấy truyền đến đã khiến Truy Hồn Kiếm Khách, Phấn Diện Sứ Giả và Thôi Thiên Hàn đều giật mình.
Họ đưa mắt nhìn về phía đó thì trông thấy từ trong cánh rừng khá xa đang có một bóng người tập tểnh bước ra.
Bước chân của người này loạng choạng như kẻ say rợu.
Hơn nữa, một việc khiến cho mọi người đều lấy làm lạ, chính là ngọn cờ trắng to trong tay của y.
Trên lá cờ có viết mấy chữ:
“Dùng cờ tướng để tập hợp bạn bè. Ai thắng tôi một ván, tôi sẽ giải đáp giúp cho một nghi vấn. Thua tôi một ván thì xin uống một bữa rợu”.
Lá cờ to ấy bay phất phới theo chiều gió khiến ai nấy đều phải chú ý nhìn.
Lão già có vẻ như một tên ăn mày điên cuồng. Lão cứ đi lần từng bước một về phía mọi người.
Ngay lúc ấy, mấy mươi gã áo đen đứng trên con đường trải đá bèn nhanh nhẹn tiến tới chận lấy lối đi của lão.
Lão già ấy bèn cười ha hả, nói:
- Ôi chao! Hà tất phải làm như vậy? Tôi chẳng qua muốn thắng một ván cờ để tìm một bữa rợu uống chơi. Vậy, Cốc bang chủ bảo có phải không?
Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn bỗng biến hẳn, nói:
- Cốc Bang chủ, nói như vậy thì hai quân Tôt đỏ của ông giữ nào có mất?
Bang chủ Cô Lâu Bang biến hẳn sắc mặt, nói:
- Không, thực sự đã bị mất trong ngày hôm kia rồi. Ông bạn họ Thôi có phải chịu mệnh lệnh của Thích Cung chủ tìm lý do đến đây hỏi về những quân cờ đó, hầu dọ dẫm mọi h thực trong bổn bang hay chăng?
Thôi Thiên Hàn lộ sắc giận dữ, nói:
- Tại sao ông lại bảo tôi là ngư ơi của Thích Thiết Hoa phái đến? Ông rõ ràng chỉ nói ba láp thôi!
Trong khi Truy Hồn Kiếm Khách đang định trả lời thì bỗng nghe một tiếng “ ôi chao” xé không gian vọng lại, đồng thời, có tiếng nói của lão già ấy truyền đến rằng:
- Các ngư ơi ỷ người đông rồi định hiếp đáp già đây sao? Ôi chao, Tôi chỉ muốn đến để đánh một ván cờ với Bang chủ các ngư ơi, thế sao các ngư ơi lại...vây đánh ta đông như thế này?
Mọi người đưa mắt nhìn về phía đó, thì thấy lão già nọ đã té lăn trên đất. Truy Hồn Kiếm Khách liền quát to:
- Các vị hãy lui ra...
Câu nói cha dứt thì lão ta đã lắc người phi thân tới đứng trước mặt lão già ấy.
Bọn môn hạ liền thối lui ra sau tất cả.
Lão già có vẻ như ăn mày ấy liền gào to:
- Môn nhân của ông đánh ngã tôi, vậy ông...ông không kéo tôi đứng lên sao?
Truy Hồn Kiếm Khách tuy là một Bang chủ, nhưng biết lão già ngông cuồng này chắc hẳn không phải là một tay võ công tầm thường trong giới giang hồ, cũng như địa vị trong võ lâm. Bằng cớ là lão đã xâm nhập vào đây trong khi chung quanh đều có sự canh gát rất cẩn mật, nhưng không một ai hay biết chi cả. Bởi thế, Truy Hồn Kiếm Khách liền làm vui, nói:
- Xin ông bạn chớ chấp nhất cái lỗi của tiểu nhân. Vậy hãy đứng lên thôi!
Nói dứt lời, ông ta liền đưa tay kéo lão già ngông cuồng kia đứng dậy.
Sau khi đứng dậy xong, lão già đó xoay đôi tròng mắt trắng bệt, nói:
- Này, Cốc Bang chủ, tôi từ xa nghìn dậm đến đậy là có ý muốn thắng ông một ván cờ để xin uống một bữa rợu...
ha ha ha...Ông thấy thế nào?
- Muốn uống rợn thì chẳng có hại chi, nhưng muốn đánh cờ thì hiện giờ thực ra tôi không có rảnh để hầu!
- Hừ? Có phải bận chuẩn bị đối phó với việc đêm nay chăng?
Câu nói ấy làm cho Truy Hồn Kiếm Khách biến hẳn sắc mặt, nói:
- Tại sao ông biết!
- Ha ha! Thích Thiết Hoa là cháu gái của lão đó! Nhưng lão không có giúp nó đâu, việc ấy xin ông an lòng...
- Ông đã biết về cái hẹn giữa tôi và Mê Hồn Cung tại Ngũ Hầu Miếu trong đêm nay?
- Đúng như vậy...ha ha... thế thì sao?
Truy Hồn Kiếm Khách rùng mình, sắc kinh sợ thoáng hiện qua nét mặt của y, nói:
- Xin các hạ hảy chỉ dạy cho biết quý tánh đại danh?
Lão già ngông ấy bèn cười ha hả đáp:
- Lão cũng không biết lão gọi là gì? Nhưng ông cứ gọi lão là Bách Địa Nhiệt được rồi!
- Bách Địa Nhiệt?
- Ha ha, đúng thế, đúng thế!
Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn biến hẳn, quát to:
- Thực tôi trông ông chướng mắt quá!
Đôi tròng mắt trắng bệt của lão già ngông ấy xoay qua một lợt, rồi chú ý nhìn vào Thôi Thiên Hàn nói:
- Ta có cái chi mà thằng ranh đen một mắt ngư ơi lại cho là chướng mắt?
- Tôi họ Thôi, ông lại nói ông là họ Bách. Tôi tên Thiên Hàn, thì ông lại bảo ông tên Địa Nhiệt. Vậy, có phải lão già ngông ông có ý trêu chọc tôi không?
- Thien Hàn, Địa Nhiệt...ha ha ha...nghe hay tuyệt!
Thôi Thiên Hàn nghe thế không thể dằn được lửa giận.
Lão già ngông cuồng này có ý muốn đến trêu phá chàng chơi, chứ làm gì có người tên gọi là Địa Nhiệt?
Bởi thế trên miệng chàng liền hiện lên một nụ cười lạnh lùng, nói:
- Nếu ông không nói rõ ông là ai, ha ha...Tôi sẽ quật chết Bách Địa Nhiệt ông đấy!
- Như thế, Thôi Thiên Hàn ngư ơi cũng không được yên thân đâu!
Trong lúc đó, Truy Hồn Kiếm Khách đã từ từ đến bên cạnh Phấn Diện Sứ Giả nói khẽ:
- Này Phó Bang chủ, thằng bé này xem ra không phải là hắn!
- Theo tôi có lẽ cũng không phải. Mời lăm năm về trước, thằng ranh ấy đã bị tôi vứt xuống Lang Cốc. Ha ha, thì làm thế nào còn sống được nữa?
- Nhưng này Phó Bang chủ, dù sao chúng ta nên thận trọng là hơn.
- Người xa nói rất chí lý là người tính sao bằng trời tính. Vậy tốt nhất là ta bắt sống nó để tra hỏi cho rõ mọi lẽ h thực!
- Có lý lắm!
Câu nói của Phấn Diện Sứ Giả cha dứt thì bỗng nghe lão già ngông cuồng kia nói rằng:
- Thằng bé đen kia, ngư ơi là Thiên Hàn còn ta là Địa Nhiệt. Vậy chúng ta kẻ trời người đất, không ai đụng chạm đến ai. Nếu trái lại, đôi bên gây sự đánh nhau thì...Ha ha, trong trường hợp ngư ơi không thể thoát ra khỏi Thiên Thạch Cốc thì ta sẽ không ngó ngàng đến ngư ơi đó.
Nói đến đây, lão ta đưa mắt nhìn về phía Truy Hồn Kiếm Khách một lợt, nói:
- Này Cốc Bang chủ, chúng ta đánh một ván chứ?
- Hiện giờ tôi không có rảnh, nhưng tôi có thể mời lão uống một bữa rợu ngon thứ để lâu năm!
- Nói bá láp! Tôi nào phải là thứ ăn mày đâu?
Nói dứt lời lão liền khập khễnh bỏ đi trở về đường củ. Thôi Thiên Hàn trông thấy thế mặt mày biến sắc, nói:
- Ông điên rồi sao?
- Lẽ tất nhiên ta không phải là điên! Thằng bé đen kia, ngư ơi hỏi ta điều gì ta cũng không trả lời đâu, trừ phi...ha ha... ngư ơi có thể làm đúng theo điều kiện ta ghi rõ trên lá cờ này...!
Nói đoạn, lão ta lại loạng choạng rảo bước đi ngay.
Thôi Thiên Hàn bỗng có ý nghĩ:
- Lão già này rất có thể là Cuồng Hiệp mà Tuyệt Hồn Khách đã nói. Ta hiện nay đang có nhiều nghi vấn cần phải nhờ ông ta giải cho.
Bởi thế, trông thấy Cuồng Hiệp bỏ đi, thì chàng vội vàng quay về phía Truy Hồn Kiếm Khách nói:
- Cốc Bang chủ, tôi đến quấy rầy hôm nay, xin đợi đến hôm khác sẽ tạ lỗi này!
Nói dứt lời, chàng liền nhún người phóng đi, nhắm hướng lão già ngông ấy đuổi theo.
Nhưng thốt nhiên, Phấn Diện Sứ Giả lao nhanh người đến, chận mất lối đi của chàng, nói:
- Ông bạn họ Thôi, chậm chân đã!
Thôi Thiên Hàn biến sắc mặt, quát:
- Để làm gì?
Phấn Diện Sứ Giả cười tự nhiên đáp:
- Ông bạn họ Thôi từ xa đến đây, để truy hỏi những quân cờ bằng hồng ngọc, chắc hẳn là không có nguyên nhân. Vậy, ông bạn có phải là do Mê Hồn Cung...?
- Rõ là nói ba láp!
Phấn Diện Sứ Giả cười lạnh lùng, nói:
- Du sao đi nữa, chúng tôi cũng muốn ông bạn la lại đây đã.
- Nếu tôi không bằng lòng thì sao?
- Thì chỉ còn cách dùng võ lực để thực hiện ý muốn đó của chúng tôi!
- Chỉ khoác lác! Các ông có dám làm như thế không?
- Đấy là cách chót mà chúng tôi bắt buột phải làm!
Trong khi ấy, Thôi Thiên Hàn bỗng sực nhớ ra là mọi người đều cho mình họ Thích. Hơn nữa, Phấn Diện Sứ Giả và Truy Hồn Kiếm Khách lại nhận chàng là người của Thích Thiết Hoa Cung chủ Mê Hồn Cung phái đến.
Vậy chàng và Thích Thiết Hoa một cô gái độc ác ấy có lý đâu lại có mối tương quan chi hay sao?
Nghĩ đến đây thì tâm thần chàng không khỏi xao động.
Nhưng theo như sự nhận định của chàng thì đấy là một việc hoàn toàn không thể có được.
Vì Thích Thiết Hoa họ Thích, trong khi đó chàng họ Thôi. Hai đàng không dính dấp chi với nhau cả. Vậy số người đã xem chàng và Thích Thiết Hoa là một nhóm với nhau thực ngây ngô không thể tưởng tượng.
Chàng đưa mắt nhìn qua Phấn Diện Sứ Giả thì trông thấy mời một gã hộ pháp của họ cũng đều đang vây chặt lấy chàng.
Trong khi đó, Truy Hồn Kiếm Khách đứng bên cạnh không ngớt tiếng cười đầy nham hiểm.
Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn liền thay đổi, đồng thời, một luồng sát khí rùng rợn cũng thoáng hiện qua nét mặt của chàng. Khoé miệng của chàng đã hiện lên nụ cười đầy âm u lạnh lùng, nói:
- Tốt nhất là các ông chớ nên chọc đến tôi!
- Vậy ông bạn họ Thôi chịu lưu lại thì êm xuôi tất cả.
- Hiện tôi đang bận công việc.
- Dù việc to bằng trời đi nữa, chúng ta...
Câu nói của Phấn Diện Sứ Giả cha dứt thì Thôi Thiên Hàn đã quát to rằng:
- Thực các ông đã gây sự một cách vô lý!
Câu nói cha dứt thì chàng đã vung tay lên v ơn năm ngón tay ra chụp thẳng vào mặt của Phấn Diện Sứ Giả một cách đột ngột với một sức mạnh mãnh liệt phi thường!
Thôi Thiên Hàn vốn có bản tánh hung dữ như sói, nên mỗi lần tức giận thì bất cứ là ai chàng cũng tấn công thẳng tay ngay.
Phấn Diện Sứ Giả là Phó Bang chủ Cô Lâu Bang lẽ tất nhiên là về võ công có nhiều chỗ độc đáo. Bởi thế, lão ta vừa khoát tay mặt lên là người lão đã trồi lui ra sau hai bước rồi. Trong khi lão ta thối lui, thì tiếp liền ngay đó, lại lao mình tràn ngay tới vung chưởng công thẳng về phía đối ph ương.
Lão tấn công nhanh như một luồng điện xẹt. Xem ra Thôi Thiên Hàn không thể nào đỡ lại hoặc tránh né chi cho kịp nữa. Nhất là chàng còn kém kinh nghiệm đối phó với kẻ địch. Do đó buột phải xõ tay trái ra để chống đỡ thẳng vào thế công của đối ph ương mà thôi!
Phấn Diện Sứ Giả thấy thế quát lớn:
- Ngư ơi muốn chết à...!
Lão ta cho rằng Thôi Thiên Hàn chẳng qua là một đứa trẻ mới mời tám mời chín tuổi, nội lực nào cao thâm bằng lão ta được.
Do đó, lão ta đã vận dụng toàn bộ chân lực trong người đánh ra mong áp đảo được đối ph ương ngay.
Nào ngờ khi hai luồng chưởng lực chạm thẳng vào nhau thì nổ “ầm” một tiếng to, cát bụi tung bay mù mịt. Đồng thời, Phấn Diện Sứ Giả cũng bị hất bắn ra sau mời bước, ụa lên một tiếng, rồi máu tư ơi từ miệng trào ra, té lăn ra đất.
Tất cả mọi người chung quanh trông thấy thế đều hết sức kinh hãi.
Thốt nhiên, lão già ngông vừa rồi cất tiếng ha hả cười to, nói:
- Khá lắm, khá lắm! Xem thế cũng đỡ nghiện!
Thôi Thiên Hàn ngước mắt nhìn lên trông thấy lão già ngông ấy vẫn còn đứng cách đó năm trượng, hả toác hoác miệng cười dài không ngớt.
Thôi Thiên Hàn quay về Truy Hồn Kiếm Khách nói:
- Cốc Bang chủ, đấy là tại ông ấy muốn tìm cái nhục. Vậy ông không thể trách tôi được.
Chỗ thất lễ ấy, đợi một dịp khác tôi sẽ tạ lỗi nhé!
Nói đoạn, Chàng định quay người bỏ đi. Truy Hồn Kiếm Khách thất thế vút quát lên:
- Đứng lại đã!
Thôi Thiên Hàn quay người ngó lại trông thấy sắc mặt của Truy Hồn Kiếm Khách tràn đầy sát khí, trông hết sức ghê sợ.
Chàng bèn cười lạnh lùng, nói:
- Cốc Bang chủ, ông lại cố ý bắt buộc tôi ở lại phải không?
- Chẳng dám bắt buột, nhưng ông bạn họ Thôi đã đánh trọng thương Phó Bang chủ bổn bang, vậy đứng về mặt tình lẫn lý, đều quấy cả. Ha ha ha...
Lão ta cất giọng cười khô khan, rồi lớn tiếng ra lệnh:
- Hộ pháp của bổn bang đâu? Mau bắt sống thằng ranh đen ấy lại?
Tất cả mời một vị hộ pháp đồng thanh vâng lệnh, rồi tràn cả về phía Thôi Thiên Hàn.
Thôi Thiên Hàn trông thấy tình hình đã trở nên bất lợi vì Truy Hồn Kiếm Khách có vẻ xem chàng như một kẻ thù địch rồi.
Trong khi đó, lão già ngông kia bỗng kêu to lên:
- Sưao mời một người mà xúm đánh có một người?
Này Cốc Bang chủ, chớ nên gây ra án mạng mới tốt...!
Câu nói của lão ta cha dứt thì một tiếng hét to nổi lên tức thì mời một vị hộ pháp kia nhất loạt lao mình về phía Thôi Thiên Hàn nhanh như điện chớp. Đồng thời, mỗi người đã vung tay công ra một chưởng.
Bạch Dung đang đứng bên cạnh, bỗng lên tiếng nạt to:
- Lũ ngư ơi không kể chi là liêm sỉ...
Nói vừa dứt lời, nàng đã vung trường kiếm ra lao thẳng về phía mời một vị hộ pháp kia.
Thôi Thiên Hàn trông thấy thế liền khẽ quát:
- Hãy trở lại!
Tức thì, chàng vung tay ra chụp Bạch Dung kéo trở về.
Cùng một lúc đó, người chàng lại vọt tới vung tay tấn công ba chưởng liên tiếp.
Lão già ngông khi nãy bỗng phất lá cờ trắng đang cầm trên tay, rồi từ từ tiến về phía mọi người đang choảng nhau.
Sau khi Thôi Thiên Hàn đánh ra ba chưởng, tuy đã đẩy lui được năm tên hộ pháp đứng đầu, nhưng số khác lại tràn ngay đến tấn công một cách hung dữ.
Mời một tên hộ pháp này chính là đệ nhứt cao thủ trong Cô Lâu Bang, cõ công cao cường không kém chi Phấn Diện Sứ Giả. Bởi thế, khi họ liên hợp lại thì chớ nói chi Thôi Thiên Hàn mà dù cho một người có võ công cái thế e rằng cũng khó đối kháng cho nổi.
Vì vậy, sau mấy mươi chiêu thì Thôi Thiên Hàn đã đổ mồ hôi nhễ nhại.
Thực trạng ấy, Bạch Dung đều trông thấy rõ tất cả nên không khỏi tái mặt vì sợ hãi. Nàng không còn kể chi nữa, bèn vung trường kiếm lên, nhắm phía mời một tên hộ pháp lao thẳng tới lần thứ hai.
Trong khi đó, bất ngờ có một luồng chưởng lực quét về phía Bạch Dung, rồi lại nghe tiếng của Truy Hồn Kiếm Khách quát:
- Lui trở lại!
Bạch Dung bất ngờ bị luồng chưởng lực của Truy Hồn Kiếm Khách hắt lui ra sau ba bước, khiến nàng cau đôi mày liễu, quát lên:
- Cốc Bang chủ, Thôi Thiên Hàn có thù oán chi với ông, mà ông nhất định phải giết chết anh ấy chứ?
Truy Hồn Kiếm Khách lạnh lùng nói:
- Ta chỉ có ý muốn giữ hắn lại đây thôi...
Khi ấy, bỗng nghe có một tiếng quát to vọng lại, rồi thấy lão già ngông kia vung lá cờ trắng lên nói:
- Thế là sẽ gây ra việc chết chóc rồi đó!
Tiếp theo câu nói của lão già là một luồng cuồng phong từ lá cờ trắng trên tay lão cuốn tới.
Tức thì, có hai tiếng gào thảm thiết vang lên...
Thì ra, có hai tên hộ pháp vì không đề phòng nên bị luồng kỳ phong ấy quét trúng ngã lăn ra đất.
Bao nhiêu người chung quanh trông thấy thế đêu không khỏi kinh ngạc.
Liền đó, Thôi Thiên Hàn bỗng gầm lên một tiếng to, rồi bất thần lao thẳng về phía Truy Hồn Kiếm Khách nhanh như chớp, nạt lớn:
- Cốc Bang chủ, giữa tôi và ông có thù oán chi?
Truy Hồn Kiếm Khách nhanh nhẹn thối lui ra sau một bước, nói:
- Không có!
- Nếu không có! Thì ông định giết chết tôi là có ý gì?
Giữa lúc ấy mấy tên hộ pháp chung quanh lại tràn tới. Truy Hồn Kiếm Khách khẻ cau đôi mày, tức thì đã nghĩ ra kế hay liền quát to ra lệnh cho những tên hộ pháp ấy lui trở lại, rồi quay về phía Thôi Thiên Hàn cất tiếng cười to, nói:
- Ông bạn họ Thôi, đấy là tôi chỉ muốn thử võ công của ông bạn thôi!
- Thử võ công của tôi để làm gì?
Truy Hồn Kiếm Khách cất tiếng cười khanh khách, nói:
- Theo lời đồn đại, thì ông bạn đã giết chết hai môn nhân của Mê Hồn Cung, và rêu rao sẽ giết chết cả Thích Thiết Hoa, nên tôi muốn thử xem ông bạn có phải là người đủ sức đối địch với cô ấy không? Vậy, cái hẹn tại Ngũ Miếu Hầu đêm nay, tôi phải nhờ vào ông bạn rồi đó!