Trong một khu vườn rậm trước tam viện, Trương Nhược Huyền và Bành lão gia đứng đối diện nhau, cách chừng một trượng.
Trương Nhược Huyền trầm tĩnh hỏi :
- Lão tiên sinh vừa nói câu gì?
Bành lão gia đáp :
- Lão phu nói rằng đây là sản nghiệp của tư nhân, người ngoài không được phép xâm phạm!
Giọng Trương Nhược Huyền hơi châm biếm :
- Sản nghiệp của tư nhân ư?
Bành lão gia gật đầu :
- Không sai! Mọi tài sản đều có chủ!
Trương Nhược Huyền nói :
- Nhưng theo tôi được biết thì trang viện này đã bị bỏ hoang mười mấy năm, người ta còn gọi là Quỷ viện. Nếu nói rằng có chủ nhân thì đó phải là quỷ mới đúng.
Bành lão gia gõ cây trúc trượng xuống đất, thái độ có phần tức giận :
- Tiểu cô nương đừng ăn nói với lão phu bằng giọng đó. Ta hỏi ngươi, đến trú tại đây nhằm mục đích gì?
Trương Nhược Huyền đáp gọn :
- Tìm người?
- Tìm ai?
- Lão tiên sinh biết rõ rồi còn cố hỏi! Thôi được, để biểu lộ sự tôn trọng một vị võ lâm tiền bối, tôi nhắc lại một lần. Người mà tôi định tìm là Kình Thiên Kiếm Hoàng Thiên Vũ.
Bành lão gia chợt cười hô hố nói :
- Thật là quái sự? Tìm người sao lại tới đây chứ? Và nhân vậy uy danh hiển hách như Kình Thiên Kiếm có đâu lại tới nơi hoang phế này?
Trương Nhược Huyền nghiêm giọng nói :
- Lão tiên sinh! Vài canh giờ trước Kình Thiên Kiếm đã xuất hiện ngoài phố rồi đi vào một khu vườn lân cận Quỷ viện này. Lúc đó chính lão tiên sinh cũng có mặt, đánh lạc hướng người ta bằng cách đi xa xa nơi này. Quỷ viện rất rộng lớn, không ai đủ khả năng lục soát kỹ lưỡng được. Tôi khuyên lão tiên sinh nên giao người ra, song phương đều có lợi cả.
Bành lão gia hỏi :
- Có lợi thế nào?
- Đương nhiên có, bởi vì tôi đã quyết ý tìm bằng được.
Bành lão gia nhướn đôi mi trắng đục hỏi :
- Chỉ bằng vào lời nói suông đó thôi sao?
Trương Nhược Huyền đáp :
- Bằng vào một con dao sẵn sàng cắm vào người bất cứ ai ngăn cản.
- Ha ha ha ha...
Bành lão gia ngửa mặt cười vang một tràng mới dứt.
Từ đôi mắt đục lờ chợt phát ra ánh tinh quang bức xạ thẳng vào mặt Trương Nhược Huyền đầy uy hiếp.
Hồi lâu, lão mới chậm rãi nói :
- Tiểu cô nương! Ngươi ngông cuồng quá đấy! Dám lấy một con dao ra mà hù dọa ta... Cho ngươi biết, lão nhân gia ta chơi dao từ khi cha ngươi còn chưa lọt lòng, thật đáng tiếc...
- Đáng tiếc thế nào?
- Đáng tiếc ngươi còn quá trẻ, chưa sống được bao lâu thì phải đầu thai làm kiếp khác!
Tuy giọng lão không có gì thay đổi nhiều, thái độ cũng bình thường nhưng trong ngôn từ đã hàm chứa sát cơ.
Trương Nhược Huyền càng bình tĩnh hơn :
- Ý lão tiên sinh là định giết người?
Bành lão gia đáp :
- Thì còn biết làm cách nào khác? Một sinh vật phù du đã tự nguyện bay vào mạng nhện rồi...
Trương Nhược Huyền quay trở lại vấn đề :
- Như vậy là lão tiên sinh kiên quyết không giao người chứ gì?
Bành lão gia chợt thở dài :
- À! Tiểu cô nương...
Lão lại trở về trạng thái già nua yếu đuối, cất giọng thều thào :
- Ngươi tự mình dẫn thân vào Quỷ viện, nguyện ý biến thành quỷ, nói gì đến chuyện giao người nữa chứ?
Trương Nhược Huyền chợt cười mấy tiếng, bất cứ ai cũng có cảm giác rằng trong tiếng cười đó chứa đựng mũi dao sắc, dường như có thể giết được người!
Bành lão gia nhíu mày nhìn đối phương.
Nàng thu liễm tiếng cười, đanh giọng hỏi :
- Lão tiên sinh! Xin hỏi một lần cuối có chịu giao người hay không?
Bành lão gia cự lại :
- Tiểu cô nương! Lão nhân gia ta cũng nói một câu cuối cùng: Quỷ viện này sẽ là nơi an nghỉ vĩnh viễn của ngươi!
Trương Nhược Huyền buông gọn hai tiếng :
- Được lắm!
Dứt lời lắc nhẹ tay, đã thấy trong bàn tay xuất hiện một ngọn chủy đao sắc như nước, phát ra ánh thép xanh biếc nhìn mà phát ghê.
Động tác phát đao vô cùng phàm tốc và kỳ dị.
Bành lão gia chăm chú nhìn ngọn đao chỉ dài độ bảy tấc, sau đó ngước nhìn Trương Nhược Huyền, hỏi bằng giọng kỳ dị :
- Ngươi... có quan hệ thế nào với Thần Đao Vô Ảnh Bà?
Trương Nhược Huyền lạnh lùng đáp :
- Cái đó thì lão tiên sinh không cần biết.
Bành lão gia gặng hỏi :
- Nếu ngươi đúng là đệ tử của Thần Đao Vô Ảnh Bà thì lão phu còn có thể suy nghĩ lại...
Trương Nhược Huyền xua tay :
- Cái đó chẳng cần. Tôi đã nói rằng quyết tâm đạt cho bằng được mục đích.
Bành lão gia nhấc cây trúc trượng lên, nói :
- Tiểu cô nương! Dưới cây trượng này đã có không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm trở thành quỷ oan hồn. Xưa nay chỉ có một trường hợp ngoại lệ.
Trương Nhược Huyền đáp :
- Dưới con dao này cũng thế!
Bành lão gia tiếp giọng :
- Tiểu cô nương! Ngươi đừng tự phụ quá! Lão phu kể cho ngươi nghe một chuyện. Hai mươi năm trước ở núi Võ Di sơn, lão phu cùng Thần Đao Vô Ảnh Bà từng giao thủ một chiêu. Lão phu trúng một đao của bà ta phải nằm tới ba tháng. Thần Đao Vô Ảnh Bà cũng nếm một trượng miệng thổ huyết cả chậu, lão phu tin rằng chí ít cũng phải nằm liệt giường nửa năm. Ngươi tự nhận thấy thế nào?
Trương Nhược Huyền nghe nói biến sắc.
Đối phương đã không bịa đặt. Nàng từng nghe sư phụ Thần Đao Vô Ảnh Bà kể lại chuyện này, không ngờ lão nhân trông già lụ khụ này lại là nhân vật hiển hách võ lâm ba bốn mươi năm trước...
Tuy vậy, nàng trấn tĩnh lại ngay, thản nhiên nói :
- Tôi biết lão tiên sinh là ai rồi.
Bành lão gia tỏ vẻ đắc ý :
- Biết vậy là tốt, khỏi cần nói ra nữa. Lão phu đã có lời tha cho ngươi lần này. Hãy đi đi!
Trương Nhược Huyền lắc đầu :
- Tôi không thay đổi ý định.
Bành lão gia nhướn mày hỏi :
- Ngươi không muốn sống nữa sao?
Trương Nhược Huyền lạnh lùng đáp :
- Ai chết thì còn chưa biết!
- Ngươi tự cho mình hơn cả Thần Đao Vô Ảnh Bà hay sao?
- Cái đó rất khó nói!
Bành lão gia hấp háy đôi mắt kèm nhèm hói :
- Ngươi chịu nổi một trượng của lão phu không?
Trương Nhược Huyền phản vấn :
- Sao lão tiên sinh không tự hỏi mình xem có chịu nổi hai mũi đao của vãn bối không trước đã?
Bành lão gia mở to mắt nhìn hai bàn tay Trương Nhược Huyền, buột miệng hỏi :
- Chịu hai đao của ngươi?
Ánh mắt lão chuyển từ hai tay Trương Nhược Huyền hướng lên mặt nàng, từ đó phát ra những tia sáng kinh nhân, vừa có vẻ uy hiếp, vừa có nét ngạc nhiên.
Mãi hồi lâu lão mới nói :
- Ngươi cho rằng mình còn có cơ hội dùng đao tới hai lần sao?
Trương Nhược Huyền trầm tĩnh đáp :
- Đến lúc đó sẽ biết!
Bành lão gia hạ giọng :
- Tiểu cô nương! Nói thật cho ngươi biết rằng ngươi không có cơ hội dùng đao đâu, dù chỉ một lần. Bởi vì ngươi không thể đến gần lão phu trong khoảng cách năm thước.
Trương Nhược Huyền thừa nhận :
- Cũng có thể như thế. Tuy nhiên còn có một đao khác khi vừa động thủ sẽ cắm ngập vào hậu tâm lão tiên sinh!
Bành lão gia sững người ra một lúc, chợt hiểu ra liền nói :
- Đúng rồi! Ngươi còn có một đồng bọn nữa ẩn thân đâu đó gần đây, chờ thời cơ hạ thủ. Nhưng đối với lão phu, một khi dùng chủy đao như là ám khí để thi triển thì không đạt chút hiệu quả nào đâu! Còn như hiện thân dùng tuyệt chiêu hạ thủ thì phải cần có thời gian, nha đầu đó đã gục ngã dưới trượng của lão phu trước khi có bất kỳ hành động nào. Ngươi tin lời lão phu không?
Trương Nhược Huyền lắc đầu :
- Chỉ có sự thực mới chứng minh mọi giả thuyết.
Bành lão gia cũng lắc đầu vẻ thất vọng :
- Đến lúc đó thì đã quá muộn!
- Có thể lão tiên sinh nói đúng, cũng có thể sai.
Bành lão gia thở dài nói :
- Ngươi thật bướng bĩnh quá! Thôi được. Một người khi đã quyết tâm được chết thì chẳng ai ngăn cản được. Phát đao đi!
Trương Nhược Huyền mím chặt môi, từ từ bước tới...
Bành lão gia đưa trúc trượng hoành ngang trước ngực.
Bất luận ai đắc thủ thì thắng bại sinh tử cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt thôi. Cũng có thể kết quả là lưỡng bại câu thương.
Thông Thiên Trảm của Bành lão gia là tuyệt học bá đạo võ lâm, ngay cả vị Trưởng lão Võ minh Vũ Văn Tần cũng không tiếp nổi một chiêu phải cam nhận bại.
Nhưng thuật dụng đao của Trương Nhược Huyền đã được Thần Đao Vô Ảnh Bà chân truyền cũng là công phu thặng thừa trong võ lâm, xưa nay xuất thủ chưa bao giờ trệch đích.
Hai mươi năm trước, cả hai tuyệt học này đã gặp nhau, dẫn đến kết cục là cả hai cùng trọng thương xuýt chết như Bành lão gia vừa kể.
Có thể Trương Nhược Huyền không bằng sư phụ, nhưng còn sư muội là Hồng Cẩm ngầm tương trợ, cơ hội đắc thủ là lớn hơn.
Cự ly rút ngắn rất chậm.
Chín thước...
Tám thước...
Đấu trường vô cùng căng thẳng, không khí như ngưng kết lại. Đến cả Bành lão gia xưa nay không biết sợ là gì, nay cũng trở nên căng thẳng.
Giữa lúc ấy chợt vang lên tiếng quát :
- Không được động!
Đồng thời một nhân ảnh lướt tới như một vệt sao băng, đáp xuống giữa hai đối thủ, tay cầm chắc bảo kiếm sáng lòa.
Người đó là Kình Thiên Kiếm Hoàng Thiên Vũ.
Bành lão gia vô cùng kinh dị. Trong ý tưởng của lão thì Kình Thiên Kiếm sẽ không bao giờ xuất hiện trong những thời điểm thế này, nên mở to mắt ngơ ngác nhìn chàng.
Trương Nhược Huyền lùi lại hai bước, chăm chăm nhìn Hoàng Thiên Vũ, sắc mặt tái xanh, hơi thở dập dồn.
Hiển nhiên nàng rất kích động.
Đôi tình nhân đứng đối diện nhìn nhau, nhưng mỗi người có tâm sự chung lẫn nỗi niềm riêng, hồi lâu không ai nói gì.
Ba năm trước hai người lặng lẽ xa nhau. Nay gặp lại nhau trong hoàn cảnh éo le này, tuy muốn nói nhiều nhưng không ai thốt nên lời.
Sự thật, cả hai không biết nên mở đầu thế nào.
Cuối cùng Hoàng Thiên Vũ ngượng ngập lên tiếng trước :
- Đã ba năm chúng ta không gặp nhau...
Nhưng vẻ mặt chàng lại đầy đau khổ, không có chút bóng dáng nào của niềm vui trùng phùng.
Trương Nhược Huyền lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Hoàng Thiên Vũ thở hắt ra một hơi.
Vô số nỗi niềm dồn chặt con tim, muốn thổ lộ những tình cảm thiết tha nhất nhưng sao cổ họng tắc nghẹn lại.
Chàng không cần biết trong lòng nàng có còn giữ tình cảm với mình như trước hay không, nhưng chỉ riêng một ý nghĩ: “Nàng đến đây để tìm giết mình!” Đủ khiến lòng chàng đau nhói, mọi lời thiết tha tan biến.
Chàng không sợ chết, và chẳng chút luyến tiếc hối hận gì được chết dưới lưỡi dao của nàng, nhưng như thế thì tàn khốc quá.
Chàng cũng biết rằng bây giờ không phải là lúc thể hiện tình cảm, và chàng tới gặp nàng không phải với mục đích đó mà chỉ để giải bày lấy một lần, cho dù đó là lần duy nhất, rồi sẽ sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả, cho dù nàng quyết định thế nào...
Nhìn người đứng trước mặt mình, thân thiết bao nhiêu nhưng cũng xa cách bao nhiêu, chàng tưởng chừng muốn rơi lệ.
Hồi lâu, chàng trấn tĩnh lại dần, hỏi :
- Cô nương đến tìm tôi?
Giọng Trương Nhược Huyền không chút tình cảm :
- Không sai! Trước đây ta đã quyết định suốt đời sẽ không gặp ngươi nữa. Thế mà tạo hóa thật trớ trêu, bắt chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh thế này... Ta không thể không tìm ngươi...
Hoàng Thiên Vũ đi thẳng vào vấn đề :
- Hoàn cảnh có gì thay đổi?
Trương Nhược Huyền nghiến răng nói :
- Không những hoàn cảnh mà ngay con người của ngươi cũng hoàn toàn thay đổi, khác hẳn trước đây...
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Tôi không thay đổi!
- Hừ!
Trương Nhược Huyền khinh bỉ thốt lên một tiếng.
Hoàng Thiên Vũ bình tĩnh nói :
- Tôi không hiểu cô nương nói vậy có ý gì?
Trương Nhược Huyền rên lên :
- Ngươi hiểu! Rất hiểu là khác! Nhưng ta không muốn tranh luận với ngươi về chuyện đó, nhất là trong lúc này.
- Cô nương định nói về...
Chàng định nói “về vụ thảm án ở Đăng Phong” nhưng mới thốt ra được nửa chừng thấy không thỏa đáng nên dừng lại.
Trương Nhược Huyền nói :
- Chúng ta đi nơi khác nói chuyện tiếp.
Lời nàng không những giống như mệnh lệnh mà nghe trong đó đầy tuyệt vọng, hận thù và cả sự chết chóc...
Hoàng Thiên Vũ tán thành ngay :
- Được!
Bành lão gia chợt chen lời :
- Không ai được đi đâu cả!
Hoàng Thiên Vũ quay sang lão, đanh giọng :
- Ai nói không được đi?
Bành lão gia đáp :
- Lão phu nói!
- Vì sao?
Bành lão gia tỏ ra kiên quyết :
- Trước khi có chỉ thị của chủ nhân, lão phu không để bất cứ ai rời khỏi đây một bước.
Hoàng Thiên Vũ hiểu rằng lão nói chủ nhân đây chính là Hồ Điệp cô nương.
Chàng nhếch môi cười nhạt nói :
- Tại hạ không phải là tù binh của các người!
Bành lão gia xác nhận :
- Không phải, mà là quý khách!
Hoàng Thiên Vũ xua tay :
- Đa tạ! Kình Thiên Kiếm xưa nay không thích bị người khác câu thúc, cũng không muốn để người khác bảo hộ cho mình!
Bành lão gia vẫn không nhượng bộ :
- Lão phu chỉ chấp hành mệnh lệnh.
Trương Nhược Huyền quét mắt nhìn Bành lão gia đầy ác cảm rồi quay sang Hoàng Thiên Vũ nói :
- Không cần phải nhiều lời. Ngươi hãy trả lời rốt ráo một tiếng: có đi không?
Hoàng Thiên Vũ buông gọn :
- Đi!
Bành lão gia giương cây trúc trượng lên, run giọng quát :
- Lão phu đã nói là không ai được phép đi.
Hoàng Thiên Vũ cũng giương kiếm lên nói :
- Bành lão gia! Trừ phi tại hạ gục ngã, nếu không chẳng ai có thể ngăn cản được!
Bành lão gia khàn giọng :
- Ngươi định bức bách lão phu động thủ sao?
- Nếu tôn giá nhất quyết ngăn cản thì đó là kết cục tất yếu.
- Ngươi không nghĩ đến hậu quả?
Giọng chàng đầy kiên quyết :
- Tại hạ bất chấp hậu quả.
Vừa lúc đó vang lên tiếng kêu lanh lảnh :
- Ui chao! Hoàng đại hiệp...! Chàng thật là một hiệp khách phong lưu, đến cả mỹ nhân cũng tự tìm đến...
Dứt lời, nhân ảnh như cánh bướm sặc sỡ lướt tới hiện trường.
Người đó không phải ai khác, chính là Hồ Điệp cô nương.
Hoàng Thiên Vũ chợt thấy lòng thắc thỏm bất an.
Cô ta đến trước Hoàng Thiên Vũ, nhìn chàng đầy tình ý rồi lướt mắt sang Trương Nhược Huyền với cái nhìn khiêu khích.
Mặt Trương Nhược Huyền càng tái xanh.
Hồ Điệp cô nương nhận xét :
- Đẹp lắm! Bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng phát thèm!
Rồi hướng sang Hoàng Thiên Vũ hỏi :
- Hai người là bạn tình cũ chứ gì?
Hoàng Thiên Vũ không nén nổi tức giận, quát :
- Xin cô nói năng giữ gìn một chút!
Trương Nhược Huyền lạnh lùng hỏi :
- Cô ta là Hồ Điệp cô nương, kẻ rất nổi tiếng trong các phòng khách có phải không?
Giọng nàng không giấu sự châm biếm.
Hồ Điệp cô nương trâng tráo đáp :
- Không sai! Chính là ta!
Rồi uốn éo bộ mông hỏi :
- Còn cô nương là Trương Nhược Huyền, một nữ kiệt được mệnh danh là Võ lâm đệ nhất mỹ nhân?
Trương Nhược Huyền khinh khỉnh “Hừ” một tiếng.
Bành lão gia bổ sung :
- Cô ta là truyền nhân của Thần Đao Vô Ảnh Bà.
Nụ cười trên môi Hồ Điệp cô nương ngưng lại.
Thần Đao Vô Ảnh Bà là một trong số vài cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, võ công cao cường, rất ít khi xuất hiện trên võ lâm nhưng không ai dám dây vào, nể sợ hơn là kính trọng.
Có lần nữ quái này đã tiêu diệt cả một môn phái khi ái đồ của mình suýt bị tên thiếu gia của môn phái đó làm nhục.
Giá như Hồ Điệp cô nương biết điều này từ trước thì đã không để Bành lão gia đụng đến nàng.
Đương nhiên nếu Bành lão gia biết điều này thì chắc cũng đã không lộ diện.
Bây giờ tình cảnh đã tới nước này, cả hai đều thấy lúng túng không biết nên giải quyết ra sao cho ổn thỏa.
Hồ Điệp cô nương nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng :
- Trương cô nương! Tôi xin được hỏi một câu, cô nương tìm Kình Thiên Kiếm có việc gì?
Trương Nhược Huyền đáp :
- Giải quyết một chuyện ân oán!
Hồ Điệp cô nương ngạc nhiên hỏi :
- Giữa hai vị có ân oán gì sao?
Trương Nhược Huyền trả lời như dao chặt sắt :
- Không sai.
Ánh mắt Hồ Điệp cô nương chợt lóe lên, Hoàng Thiên Vũ lại hình dung là một cổ miếu bướm độc.
Cô ta lấy lại nụ cười vĩnh hằng trên môi, nói :
- Thế thì tốt. Trang viện này tuy nằm trong thành nhưng rất ẩn mật kín đáo. Hai vị cứ việc gật đầu ân oán thế nào mặc sức, chúng ta sẽ không can thiệp vào.
Trương Nhược Huyền “Hừ” một tiếng, hỏi :
- Ngươi không biết quy cũ trong giang hồ hay sao?
Hồ Điệp cô nương nhíu mày hỏi lại :
- Cô nương nói vậy có ý gì?
Trương Nhược Huyền bình thản đáp :
- Việc giải quyết ân oán giữa hai nhà, bất cứ người thứ ba nào cũng không được phép có mặt tại hiện trường.
Hoàng Thiên Vũ thấy trong lòng mình bấn loạn.
Chàng không rõ Trương Nhược Huyền nói mối ân oán đó là gì Nếu chỉ vì sự hiểu lầm ba năm trước khiến nàng bỏ đi, thì như vừa rồi Trương Nhược Huyền đã nói không bao giờ còn muốn gặp chàng nữa, do thể cũng đủ thấy chàng không nghiêm trọng tới mức gọi là ân oán.
Thật ra đó chỉ là một sự hiểu lầm, có lẽ bây giờ nàng cũng đã hiểu ra.
Nhưng hiện giờ, sự việc đã qua ba năm, nàng tìm đến đây với mục đích gì? Quan hệ giữa họ rốt cuộc là ân hay oán?
Hồ Điệp cô nương nói :
- Chúng ta có thể tránh đi.
Trương Nhược Huyền lắc đầu :
- Khỏi cần. Ta không muốn giải quyết việc đó ở đây.
Hồ Điệp cô nương hỏi :
- Cô nương định mang anh ta đi khỏi đây ư?
Chữ “mang” cô ta dùng không hiểu là vô tình hay cố ý, nhưng Hoàng Thiên Vũ cảm thấy sỉ nhục như mình là một thứ đồ vật.
Nhưng Trương Nhược Huyền đã nói trước :
- Không cần phải mang. Anh ta có thể tự đi được.
Còn nói thêm :
- Và đó là điều bắt buộc.
Hồ Điệp cô nương xua tay nói :
- Không được.
Trương Nhược Huyền lạnh giọng hỏi :
- Vì sao không được?
Ánh mắt nàng đã hàm chứa sát cơ.
Hồ Điệp cô nương thản nhiên đáp :
- Bởi vì bây giờ chàng là của ta!
Nói “người của ta” đã là quá lắm, đằng này lại “chàng là của ta”, câu đó phát ra từ miệng một thiếu nữ, nghe thật trâng tráo khiến ai cũng thấy khó chịu.
Thế mà Hồ Điệp cô nương không hề đỏ mặt, thái độ thản nhiên như không, quả là chỉ có mình cô ta mới làm được như thế!
Hoàng Thiên Vũ mặt sa sầm, nhưng chưa biết nên phản ứng thế nào thì Trương Nhược Huyền đã nhìn chàng hỏi :
- Ngươi là của nó?
Hoàng Thiên Vũ không đáp, khoát tay nói :
- Chúng ta đi thôi!
Hồ Điệp cô nương nói :
- Hoàng đại hiệp! Hoàn cảnh của đại hiệp bây giờ nguy hiểm thế nào, chính chàng hiểu rõ hơn ai hết. Chỉ cần xuất hiện giữa phố, đại hiệp cũng biết hậu quả thế nào rồi...
Hoàng Thiên Vũ lạnh lùng nói :
- Việc đó không phiền đến cô nương phải lo giúp.
Hồ Điệp cô nương nói :
- Xưa này tôi chưa từng quan tâm đến bất cứ nam nhân nào. Nhưng với Hoàng đại hiệp thì khác.
- Vì sao?
Hồ Điệp cô nương trả lời suông sẻ :
- Không sao cả! Đơn giản chỉ vì đây là lần đầu tiên trong đời tôi quan tâm đến một nam nhân.
Đó là lời tỏ tình.
Một nữ nhân rất trắng trợn mới chủ động nói lời tỏ tình đối với một nam nhân trước mặt người khác, nhất là có cả người cùng giới.
Trong lúc này, Hoàng Thiên Vũ chẳng những không chút rung động mà còn thêm sự ác cảm.
Trước đây chàng có ý ghìm nén để thăm dò manh mối về vụ án, nhưng bây giờ chàng kiên quyết từ bỏ ý định đó, vì hiểu rằng phải sống gần một nữ nhân như thế thì đối với mình sẽ chẳng thu được điều gì tốt lành.
Chàng lạnh lùng nói :
- Đa tạ hảo ý!
Trương Nhược Huyền “Hừ” một tiếng :
- Đúng là trơ tráo hết sức!
Nào ngờ Hồ Điệp cô nương không chút tức giận, thậm chí vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi hỏi :
- Trương cô nương nói ai thế?
Trương Nhược Huyền đáp :
- Ai nhận thì nói kẻ đó.
Hồ Điệp cô nương bật cười khanh khách nói :
- Ta hiểu rồi! Thực ra chẳng có ân oán nào cả. Đó chỉ là một cái cớ để đưa nam nhân đi mà thôi, đúng chứ?
Trương Nhược Huyền giận đến nỗi run lên, nghiến răng nói :
- Chỉ có hạng nữ nhân như ngươi mới nghĩ ra và nói được những lời hèn hạ đó mà thôi.
Bành lão gia chợt quát lên :
- Nha đầu! Nếu ngươi dám buông lời bất kính với tiểu thư ta như thế thì hãy liệu cái bổn mạng đấy!
Trương Nhược Huyền đã biết lai lịch của lão nhân này, nghe vậy ngạc nhiên hỏi :
- Thế nào? Cô ả là tiểu thư của ông sao?
Nàng buông tiếng cười khanh khách, nói tiếp :
- Không ngờ đường đường một vị Thanh Trúc Vệ Đà uy danh lừng lẫy võ lâm mà đi hầu hạ một nữ nhân bại hoại đó!
Hoàng Thiên Vũ nghe nói, trong lòng lập tức chấn động!
Chàng nằm mộng cũng không ngờ lão nhân được xưng là Bành lão gia này lại chính là Thanh Trúc Vệ Đà danh chấn Trung Nguyên ba bốn mươi năm trước.
Ngày xưa vị đó được coi là nhân vật số một số hai trong võ lâm, tại sao bây giờ trở thành nô bộc của Hồ Điệp cô nương?
Mà không chỉ riêng lão ta mà đến cả nữ nhi lão là Bành đại cô cũng theo hầu hạ cho nữ nhân này.
Vậy Hồ Điệp cô nương thực chính là nhân vật nào, lai lịch ra sao mà khống chế cả vị Thanh Trúc Vệ Đà?
Bành lão gia giương trúc trượng lên, mặt đanh lại, từ từ bước về phía Trương Nhược Huyền...
Hồ Điệp cô nương ngăn lại, nói :
- Bành lão gia! Người bậc cao niên thường ít khi phát nộ, nhất là câu chấp với một hậu bối thì không đáng đâu.
Bành lão gia nghe nói thì dừng lại, hạ trúc trượng xuống. Hoàng Thiên Vũ nghĩ ngợi một lát rồi nói :
- Trương cô nương! Xin cho biết thời gian và địa điểm, tại hạ sẽ đến đúng hẹn.
Trương Nhược Huyền lắc đầu :
- Không cần! Chúng ta cùng đi ngay bây giờ!
Hoàng Thiên Vũ gật đầu :
- Nào đi thôi!
Bành lão gia chợt quát lên :
- Kẻ nào dám đi?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Lão gia! Nếu chúng ta động thủ há chẳng mất hết ý nghĩa chủ khách như lão gia vừa nói đi sao?
Hồ Điệp cô nương cũng xua tay nói :
- Cứ để họ đi!
Hoàng Thiên Vũ không ngờ cô ta lại nói thế. Chàng càng thấy nữ nhân này càng lúc càng thêm khó hiểu.
Bành lão gia tức giận nói :
- Tiểu thư sao chịu nhượng bộ để chúng đi được dễ dàng như vậy chứ?
Hồ Điệp cô nương cười đáp :
- Lão gia! Người ta đã muốn đi, mình còn bắt ép họ ở lại làm gì? Hãy nhường nhịn một chút, sau này gặp lại chẳng vui vẻ hơn sao?
Bành lão gia vẫn còn hậm hực :
- Đó là ý của tiểu thư, sau này nếu phát sinh biến cố gì thì đừng trách...
Hồ Điệp cô nương nhẹ giọng :
- Tôi sẽ không trách lão gia đâu. Thôi đừng nói nữa!
Hoàng Thiên Vũ nghĩ thầm: “Sẽ phát sinh biến cố gì? Tại sao những người này cứ đeo bám lấy mình như vậy? Chẳng lẽ vụ án kia chỉ là mở đầu của một âm mưu vô cùng đáng sợ nào đó?”
Trương Nhược Huyền đã quay người bước đi.
Hoàng Thiên Vũ ôm quyền gật đầu với Hồ Điệp cô nương nhưng không nói gì, đuổi theo Trương Nhược Huyền.
Quả tình lúc này chàng thấy không có điều gì đáng nói cả, bởi quan hệ giữa song phương rất gượng ép và hoàn toàn không trung thực.