Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 93: Chân tướng sao?

Editor: nhuandong 

Ba bóng người trong nháy mắt dừng lại, đội trời đạp đất đứng ở đàng kia, gió đông đột nhiên tăng gấp, cuốn lên vô số bông tuyết, bay múa giữa ba người.

Noãn Noãn đuổi theo, một phát bắt được cánh tay của một người đàn ông trong đó, hỏi lại vấn để của mình: “Vân Vụ, Kim Ưng ở đâu?”

Người nam nhân kia chậm rãi xoay người, là khuôn mặt xa lạ, mặc dù cũng coi là tuấn mỹ, nhưng so với Vân Vụ, chênh lệch khá xa.

Noãn Noãn sững sờ, không nghĩ thế nhưng lại nhận lầm người, vội vàng chuyển mắt nhìn hai người còn lại, tất cả đều là mặt mũi xa lạ.

Sao lại thế này! Noãn Noãn trong lòng càng thêm nghi ngờ, mới vừa rồi mặc dù chỉ là một cái, nhưng thực sự Noãn Noãn thấy rất rõ ràng là Vân Vụ, Lôi Đình và Phong Tễ, làm sao có thể nhận lầm người chứ?

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương!” Nam nhân kia xoay người hành lễ, vẻ mặt cung kính. Hai người khác cũng thế.

“Các ngươi biết ta?” Noãn Noãn càng thêm sửng sốt.

Người kia nói: “Thuộc hạ là tướng sĩ thủ thành, đã từng gặp qua nương nương một lần, nương nương dẫn đội kinh kỳ tiến lên phía trước giúp hoàng thượng một tay, nương nương là anh hùng của Vương triều Mộ Dung!”

Noãn Noãn lúng túng cười cười, có lẽ bắt đầu nàng có ý tưởng muốn giúp đỡ Vương  triều Mộ Dung, nhưng mà ở trong ánh mắt của Mộ Dung Thánh Anh, nàng lại ép buộc mình thay đổi tâm ý.

“Đừng gọi ta là nương nương, gọi ta là Long cô nương đi!” Noãn Noãn cúi đầu mở miệng, buông người nọ ra, xoay người đi, vẻ mặt có chút cô đơn.

“Thuộc hạ cảm tạ Long cô nương nhấc tay giúp đỡ!” Âm thanh uy vũ của ba nam nhân từ phía sau truyền đến.

Noãn Noãn khoát khoát tay, trong lòng càng thêm xấu hổ, không ngờ Mộ Dung Thánh Anh lại có ảnh hưởng lớn với mình như vậy, lại dễ dàng thay đổi ước nguyện ban đầu của mình.

Ba nam nhân lạnh lùng đứng, nhìn nữ tử dần dần đi xa, một người trong đó vung tay lên, lộ ra gương mặt tuấn mỹ, chính là Vân Vụ không sai. Hai người còn lại cũng tháo mặt nạ xuống, như có điều suy nghĩ nhìn nhau.

“May mà có chuẩn bị, nếu không thật sự bại lộ bí mật!” Phong Tễ nhỏ giọng nói.

“Nếu như chúng ta thật sự bại lộ thân phận, Long cô nương sẽ làm như thế nào?” Lôi Đình đột nhiên nhỏ giọng nói, trong ánh mắt có tia giảo hoạt.

“Lôi Đình, đây không phải là chuyện chúng ta muốn làm, hiện tại đang đối đầu với kẻ địch mạnh, không thể cười giỡn!” Vân Vụ nhỏ giọng nói, nhìn sắc trời: “Chúng ta phải nhanh xuất cung phá vòng vây, nếu không sẽ tới không kịp!”

Lôi Đình phiền não thở dài một cái: “Cái tên Thánh Nguyên này, thật sự là muốn trở thành tội nhân của Vương triều Mộ Dung rồi!”

Phong Tễ cùng Vân Vụ liếc nhau một cái, cùng đều thở dài, ba người nhanh chóng rời đi.

Trong doanh trướng cách cửa thành ba mươi dặm, Mộ Dung Thánh Ly một thân khôi giáp đen ngồi yên, trước mặt là bản đồ phân bố quân sự.

Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Vừa nghĩ tới Trọng Lâu nhân cơ hội vượt qua núi Thiên Tế, chà đạp con dân vương triều Mộ Dung, trong nội tâm Mộ Dung Thánh Ly có một loại tức giận không nói được. Đã từng, hắn tức giận rời khỏi hoàng thành ba năm, biên cương chính là ngôi nhà thứ hai của hắn, nơi có huynh đệ của hắn, có thần dân của hắn, hôm nay…

Màn che mở ra, Hắc Ngọc vội vã đi vào: “Gia, người biên quan đến!”

Mộ Dung Thánh Ly vội vàng ngồi thẳng lên, chỉ thấy một bóng dáng lảo đảo xuất hiện ở sau lưng Hắc Ngọc, té ở trước mặt hắn.

“Hắc Lang?” Mộ Dung Thánh Ly sững sờ, tiến lên đỡ nam nhân cả người máu loang lổ “Làm sao ngươi biết tới nơi này? Chẳng lẽ thành Mục Dương thất thủ rồi sao?”

Nam nhân tên gọi Hắc Lang gật đầu một cái, cơ hồ trên mặt huyết nhục mơ hồ chậm rãi nặn ra một sự bi thương: “Lá chắn núi Thiên Tế đã rách, tam thái tử của Trọng Lâu mang người xâm chiếm thành Mục Dương, sau khi vào thành bọn họ vô ác bất tác (không có việc xấu nào không làm), giết con dân của ta, gian dâm phụ nữ, bắt hàng loạt binh lính, muốn dựng Thiên Tế trở thành nơi hiểm yếu của bọn họ, vương gia, mười một ám vệ, cũng chỉ còn một mình ta!”

Mộ Dung Thánh Ly nắm chặt hai quả đấm, khuôn mặt bi phẫn.

“Gia, trước hết thuộc hạ dẫn người đi xuống chữa thương!” Hắc Ngọc nhỏ giọng nói, mang Hắc Lang đi xuống. Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng ngồi, trên tay dính đầy máu tươi của Hắc Lang, trong đầu tất cả đều là hình ảnh súc sinh Trọng Lâu tàn nhẫn sát hại thần dân. Hồi lâu, hắn chợt đứng lên, đang định ra ngoài, bên ngoài trướng có người vọt tới, lập tức quỳ gối trước mặt của hắn.

“Gia, ngài giết Hắc Ngọc đi, là Hắc Ngọc khiến gia lâm vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa này, Hắc Ngọc…” Hắc Ngọc quỳ trên mặt đất, hung hăng đánh vào miệng của mình.

“Đứng lên!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng: “Là bổn vương dục niệm quấy phá, có liên quan gì tới ngươi? Lúc bổn vương xuất binh, đã nghĩ tới có một ngày như vậy, cho rằng Mộ Dung Thánh Anh là một con cọp giấy, lại không nghĩ rằng hắn lại chính là môn chủ Kim Ưng môn. Bổn vương tính sót một bước, mới để cho chuyện phát triển tới mức như thế!”

Thật ra hắn tính sót còn có Noãn Noãn, hôm đó nếu nhưng không phải là Noãn Noãn mang đội kinh kỳ chạy tới, coi như Mộ Dung Thánh Anh có Kim Ưng môn làm lá chắn, giờ phút này cũng đã là ngồi trong tù của hắn!

“Vương gia, hiện tại có lẽ có một người có thể trợ giúp vương gia!” Hắc Ngọc quỳ trên mặt đất nhỏ giọng nói.

“Nói!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng, nhưng ánh mắt rõ ràng đã lộ ra đề phòng.

“Là bổn cung!” Âm thanh yêu mị của nữ nhân vang lên, màn che đánh giặc mở ra, một hồng ảnh nhanh chóng đi vào.

Mộ Dung Thánh Ly tối sầm mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân mặt cười hồ mị trước mặt: “Là ngươi?”

“Ly, đã lâu không gặp, có nhớ bổn cung không?” Dung Yên Nhi hồ mị cười nói, ngược lại nhìn Hắc Ngọc đang quỳ trên mặt đất: “Ngươi nghĩ cũng không nghĩ đến người thuộc hạ ngươi tin tưởng nhất phản bội ngươi? A, không đúng, này không gọi là phản bội, phải gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”

Mộ Dung Thánh Ly tiến lên nhấc người Hắc Ngọc lên: “Tại sao? Tại sao phản bội bổn vương?”

Hắc Ngọc qùy trên mặt đất dập đầu: “Vương gia, Hắc Ngọc rất bất đắc dĩ, Hắc Ngọc…”

“Là bởi vì nữ nhân!” Dung Yên Nhi cười ha ha, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt như ngọc: “Anh hùng nan quá mỹ nhân quan (anh hùng khó qua ải mỹ nhân), huống chi hắn cũng không phải là anh hùng, một nữ nhân là có thể giải quyết hắn!”

Hắc Ngọc cúi đầu, khuôn mặt hối tiếc: “Gia, là lỗi của Hắc Ngọc, Hắc Ngọc bị ma quỷ ám ảnh, bị thái hậu  khống chế, Hắc Ngọc… A!” Bỗng nhiên Hắc Ngọc ngẩng đầu, trợn to hai mắt, nhìn hàn kiếm đâm vào thân thể hắn.

Mộ Dung Thánh Ly hung hăng rút kiếm ra, lạnh lùng nói: “Đây chính là kết quả của việc ngươi phản bội bổn vương!”

Hắc Ngọc che vết thương, trên mặt đột nhiên là sự thoải mái: “Hắc Ngọc có thể chết ở trong tay vương gia, Hắc Ngọc cũng coi như nhắm mắt, vương gia,… Thật xin lỗi!”

Nhìn Hắc Ngọc ngã xuống đất,  Mộ Dung Thánh Ly ánh mắt quyết tuyệt mở miệng: “Bổn vương sẽ không để cho ngươi nhắm mắt, bổn vương thề, đời này kiếp này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Hắc Ngọc khổ sở cười, mở to mắt không còn hô hấp.

“Bốp bốp!” Dung Yên Nhi hả hê vỗ tay: “Ly, coi như ngươi giết hắn thì sao, tội nhân của Vương triều Mộ Dung vẫn là ngươi!”

Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng xoay người, tức giận nhìn chằm chằm Dung Yên Nhi: “Ngươi đến cùng là muốn như thế nào?”

“Không hổ là Ly mà bổn cung nhìn từ nhỏ mà lớn lên, quả nhiên là thông minh!” Dung Yên Nhi ngồi xuống, cầm ly rượu của Mộ Dung Thánh Ly đưa lên trước mặt, bên trong còn một nửa ly rượu, ả hơi thả đầu ra, đem rượu rót vào trong ly, tiếp đến ả lại đảo một ly, mình uống trước một nửa ly, đem nửa ly còn lại cho Mộ Dung Thánh Ly: “Ngươi cũng uống đi!”

Mộ Dung Thánh Ly mắt sắc tối sầm lại, vươn tay đem ly rượu đổ xuống đất, lạnh lùng nói: “Dung Yên Nhi, bổn vương chắc chắn sẽ không nghe ngươi định đoạt!”

“Thật sao? Chẳng lẽ ngươi thật muốn làm tội nhân của Vương triều Mộ Dung? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn vì ngươi mà Vương triều Mộ Dung bị diệt vong?” Dung Yên Nhi nhõng nhẽo cười ha ha, mị nhãn thả ra ánh sáng lạnh lùng.

Mộ Dung Thánh Ly cắn thật chặt môi, nhìn chòng chọc vào Dung Yên Nhi: “Đây đều là ngươi ở sau lưng giở trò, ngươi…”

“Mộ Dung Thánh Ly, ngươi không cần lừa mình dối người, nếu như trong lòng của ngươi không có dục niệm, không có hạt giống, dù là bổn cung làm gì, cũng sẽ không có kết quả của ngày hôm nay! Hôm nay dục niệm của ngươi đã lớn thành đại thụ che trời, muốn nhỏ lại cũng đã không thể nào!” Dung Yên Nhi mắt sắc run lên, ha ha cười lạnh nói.

Mộ Dung Thánh Ly hổ thẹn cúi đầu, không sai, là chấp niệm của hắn nhất thời gây thành tai họa như thế, đừng nói trước thật xin lỗi người đời, cho dù chết rồi, đến dưới đất, mẫu phi của hắn cũng không dậy nổi!

“Này đều do phụ hoàng, nếu như không phải hắn thiên vị, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Mộ Dung Thánh Anh, phong Noãn Noãn làm hoàng hậu, bổn vương làm sao lại…” Mộ Dung Thánh Ly còn ôm một tia hi vọng cuối cùng.

“Ngươi sai lầm rồi, cũng bởi vì Mộ Dung Minh Nguyệt thương ngươi, mới không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi!” Dung Yên Nhi ngẩng đầu lên cười ha hả: “Ngươi biết tại sao nhiều năm qua bổn cung không động ngươi không? Cũng bởi vì Mộ Dung Minh Nguyệt ngăn cản, hắn có thể dễ dàng tha thứ bổn cung ở hậu cung tùy ý tác quái, nhưng chính là không thể động vào ngươi!”

Mộ Dung Thánh Ly sững sờ, cúi đầu mở miệng: “Không thể nào, không thể nào…”

“Thật ra thì hắn cũng không phải là đau lòng ngươi, bởi vì chỉ có ngươi có khả năng là hoàng tử hoàng tôn duy nhất của vương triều Mộ Dung!” Dung Yên Nhi ha ha yêu kiều cười nói.

Mộ Dung Thánh Ly càng thêm kinh hãi, không dám tin nhìn Dung Yên Nhi: “Ngươi nói cái gì?”

“Như phi không phải là do bổn cung hạ độc, bổn cung cũng chỉ là ứng hợp với tình hình làm ác nhân mà thôi, kẻ chân chính hạ độc chính là phụ hoàng ngươi Mộ Dung Minh Nguyệt!” Dung Yên Nhi miễn cưỡng trêu chọc sợi tóc, khẽ thở dài: “Hôm nay hưng trí thật là tốt, thế nhưng  đem bí mật cất giấu nhiều năm nói ra tất cả!” ả nhõng nhẽo cười ha ha nói: “Ngươi không nghĩ tới chứ? Phi tử phụ hoàng ngươi sủng ái nhất lại phản bội hắn, léng phéng cùng Thánh hoàng!”

Mộ Dung Thánh Ly sắc mặt xanh mét: “Không thể nào, không thể nào!’

“Như phi cũng coi như là có ân với ngươi, ngươi không tin cũng coi như xong, nhưng bổn cung bảo đảm nói sự thật!” Dung Yên Nhi lạnh lẽo cười một tiếng: “Vào mười lăm năm trước, không lâu sau khi Mộ Dung Thánh Khuynh ra đời, phụ hoàng ngươi liền phát giác Như phi cùng Thánh hoàng có gian tình, đã từng khổ sở không gượng dậy nổi, vì vậy bổn cung liền thêm dầu vào lửa, để cho hắn hận thấu xương đối với Mộ Dung Thánh Anh! Như phi có chỗ dựa là Thánh hoàng, phụ hoàng ngươi hiển nhiên không dám động nàng, trên mặt nói tin tưởng Mộ Dung Thánh Anh, nhưng âm thầm hận hắn thấu xương, càng đối với Hộ Long đường cùng với Hộ Long điện hận thấu xương!”

“Hắn giả bộ mượn tay bổn cung độc hại Như phi, mỗi ngày hoảng sợ không chịu nổi, bệnh nặng triền thân, sau đó Long Chiếu An nói trong cung có bảo vật của người Long Môn, muốn an bài Long Lệ Lệ vào cung, bị phụ hoàng ngươi đoán được, liền mượn kế khiến Long Noãn Noãn cùng Long Lệ Lệ đồng thời vào trong cung, hơn nữa nói cho Mộ Dung Thánh Anh biết Long Noãn Noãn chính là người duy nhất có thể cứu vớt Vương triều Mộ Dung, không muốn cho người của Long Môn có bất kỳ quan hệ gì với ngươi!”

“Hiện tại ngươi hiểu chưa? Ngồi trên cái ngôi vị hoàng đế này, ngươi là người có tư cách nhất, cho nên, cùng hợp tác với bổn cung đi, bổn cung sẽ giống như phụ hoàng của ngươi trợ giúp ngươi  ngồi lên cái ngôi vị đó, thậm chí còn có thể thống nhất thiên hạ!” Dung Yên Nhi ha ha yêu kiều cười, tiến lên ngả đầu vào bả vai của nam nhân.

Mộ Dung Thánh Ly đã hoàn toàn sợ ngây người, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là giả? Mọi người trong hoàng cung, hai mươi mấy năm qua chẳng lẽ cũng chỉ là sống cuộc sống trong giả tưởng hư ảo sao? Phụ hoàng bị hắn cho là thiên vị lại chỉ thương yêu nhất hắn, Mộ Dung Thánh Anh không phải là máu mủ của phụ hoàng? Quá buồn cười, đây quả thực là quá buồn cười.

“Ngươi cút ngay!” Mộ Dung Thánh Ly đột nhiên đẩy Dung Yên Nhi ra, lớn tiếng quát lên: “Ta không tin, ta không tin, yêu phụ, ngươi nói tất cả đều là giả, ta sẽ không tin tưởng, sẽ không!”

Dung Yên Nhi lạnh lùng nhìn hắn: “Không tin phải không? Thật sự không tin phải không? Bổn cung khuyên ngươi vẫn là nên tin tưởng đi, chỉ cần ngươi tin, thì ngươi hoàn toàn có lý do lên ngồi cái ngôi vị hoàng đế kia. Mà bổn cũng sẽ giúp ngươi một tay, ngươi cũng không cần phải đau khổ nữa, không cần lo lắng trở thành tội nhân của Vương triều Mộ Dung nữa. Bổn cung nói những điều này chỉ là muốn tốt cho ngươi, tại sao ngươi lại không tin?”

Mộ Dung Thánh Ly bị Dung Yên Nhi làm cho á khẩu không trả lời được. Không sai, nếu như sự thật thật sự là như vậy, vậy hiện tại tất cả những việc hắn làm đều có một lý do đường hoàng, ngôi vị hoàng đế kia chính là của hắn, chỉ có hắn là hoàng tử hoàng tôn của Vương triều Mộ Dung, hắn tuyệt đối không cho phép người ngoài mơ ước cái ghế đó, nhưng hắn không thể tin được, không thể tin!

“Mộ Dung Thánh Ly, ngươi không có thời gian, lời nói của Hắc Lang ngươi đã nghe được, bộ lạc Trọng Lâu đã bắt đầu tàn nhẫn chém giết đối với Vương triều Mộ Dung, chẳng lẽ ngươi cứ ngồi mặc kệ sao? Cùng hợp tác với bổn cung, tất cả sẽ rất nhanh kết thúc, coi như tất cả người đời đều cho rằng ngươi là tội nhân cướp ngôi soán vị, nhưng chỉ cần ngươi đuổi Trọng Lâu ra khỏi Vương triều Mộ Dung, như vậy ngươi chính là ân nhân của Vương triều Mộ Dung, lịch sử sẽ cả đổi! Đây mới chính là con đường của ngươi!” Dung Yên Nhi tiến lên, vươn một ngón tay chậm rãi nâng cằm nam nhân lên, từng câu chữ giống nhưng tẩy não, thấp giọng trần thuật.

Mộ Dung Thánh Ly ngẩng đầu lên, nhìn cặp mặt yêu dị của nữ nhân kia, chậm rãi gật đầu một cái.

Hiện tại hắn thực sự không thể lui được nữa!

Bên trong Linh Thứu cung, Noãn Noãn quyệt miệng có chút thất vọng đến gần nữ nhân tuyệt sắc, không nhịn được tự nhủ: “Chẳng lẽ mình thực sự nhìn lầm rồi sao? Nhưng vừa rồi rõ ràng là ba người bọn hắn, làm sao lại mắt mờ được!”

Long Khê ngồi ở trên đình nhấc tay lên, trên tay cầm theo một bầu rượu, lẳng lặng nhìn Noãn Noãn, cười một tiếng, lại uống một hớp.

“Long Khê, ngươi ở trên đấy làm gì thế? Làm ta hoảng sợ!” Noãn Noãn nghe được âm thanh, lúc này mới ngước mắt, thấy Long Khê không nhịn được oán giận nói.

Long Khê không nói gì, chỉ uống từng ngụm rượu, giương mắt, kinh ngạc nhìn trên nóc đình: “Nàng ở chỗ này gió táp mưa sa nhiều năm như vậy, không ngờ đến bây giờ mới có thể có một tòa đình che đậy mưa gió!”

Noãn Noãn sững sờ, thế mới ý thức được trong miệng Long Khê “nàng” chính là Như phi, suy nghĩ kỹ càng lại, cũng vậy, lần trước lúc nàng thức dậy, nơi này đúng là không có đình. 

Có thể là sau Dung Yên Nhi rời khỏi hoàng cung, Mộ Dung Thánh Anh mới an bài cho mẫu phi hắn, chỉ đáng tiếc Như phi muốn sống phải dựa vào gốc rễ của hoa Mạn Châu Sa, không thì sẽ không ở nơi này chịu gió táp mưa sa như vậy.

Trong mắt Noãn Noãn, nhìn dung nhan tuyệt lệ của Như phi, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nàng ấy rất đẹp phải không? Là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà ta từng gặp!”

Long Khê nhàn nhạt liếc mắt nhìn: “Đừng hâm mộ nàng, cũng bởi vì bộ dạng dung nhan tuyệt sắc này mà nàng ấy đã trêu chọc quá nhiều tội nghiệt!”

Noãn Noãn gật đầu một cái: “Đúng vậy, nếu không phải là bởi vì ghen tỵ, Dung Yên Nhi cũng sẽ không hạ độc nàng ấy, Mộ Dung Thánh Anh cũng sẽ không…”

Đột nhiên Long Khê cắn môi, từ phía trên nhảy xuống, một phát bắt được tay Noãn Noãn gấp giọng nói: “Noãn Noãn, chúng ta đi thôi, đi tới một nơi không ai biết chúng ta, không cần lo những chuyện này nữa!”