Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 61

Trong vương phủ Thánh Nguyên, một hàng thị vệ áo đen quỳ trên mặt đất, người nào cũng cúi đầu thật thấp, nam chủ ngồi trên cao phát ra âm u cùng khí phách khiến cho bọn họ không dám thở mạnh.

“Gia, thật không ngờ người của Kim Ưng môn sẽ nhúng tay vào chuyện này!” Hắc Ngọc cúi đầu mở miệng.

“Câm miệng!” Mộ Dung Thánh Ly cực kỳ tức giận muốn giết người. Tối hôm qua, khi hắn muốn vào cung đón Noãn Noãn, đột nhiên lại bị Kim Ưng cuốn lấy. Hắc Ngọc chỉ có thể cầm theo lệnh bài của hắn vào cung, không ngờ cũng là không công mà lui. Hiện tại rốt cuộc Noãn Noãn bị Kim Ưng đưa đến nơi nào?

Hắc Ngọc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, thu mắt cúi đầu đứng sang một bên.

“Truyền lệnh của ta xuống, toàn lực điều tra vị trí của Kim Ưng môn, chỉ cần Kim Ưng môn tồn tại trên thế giới này, nhất định phải tìm ra cho bổn vương!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng.

“Dạ!” Một đám thị vệ áo đen đồng thanh lên tiếng, sau đó trong nháy mắt tản đi khắp nơi.

Hắc Ngọc yên lặng đứng chờ ở bên cạnh Mộ Dung Thánh Ly, do dự hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng: “Gia, ngài đừng sốt ruột quá, mặc kệ như thế nào, chỉ cần tiểu thư đã rời khỏi hoàng cung, gia đã thành công một nửa, không phải sao?”

Mộ Dung Thánh Ly sững sờ, chân mày nhíu chặt từ từ giãn ra. Hắn lạnh lùng gật đầu một cái: “Không sai, chỉ cần Noãn Noãn không còn là Hoàng hậu, bổn vương có lòng tin khiến Noãn Noãn nhớ lại bổn vương!” Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì, lạnh giọng hỏi: “Tối hôm qua khi các ngươi hành động, Mộ Dung Thánh Anh đang làm gì?”

Hắc Ngọc lập tức đáp: “Bẩm gia, Hoàng thượng vẫn gánh chịu đau đớn ở bên trong Càn Khôn điện. Theo ngự y nói thân thể lại không tốt, ho ra máu, Lãnh Cầm và Hàn Tiêu một mực đứng chờ ở trước cửa, cả đêm không rời đi!”

“Thật sao?” Mộ Dung Thánh Ly hơi cau mày: “Ta luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, Mộ Dung Thánh Anh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Noãn Noãn như vậy được!”

“Có lẽ bởi vì lần này Hoàng thượng bị thương quá nặng, đã không thể để ý đến tiểu thư rồi. Chẳng qua là thuộc hạ không ngờ Hoàng thượng lại biết võ công!” Hắc Ngọc đột nhiên nghi ngờ nói.

Mộ Dung Thánh Ly sửng sốt: “Chẳng những ngươi không biết mà ta cũng cũng không biết. Nếu không phải lần này liên kết với hắn đối phó lão nữ nhân kia, bổn vương vĩnh viễn không biết được Mộ Dung Thánh Anh yếu đuối nhưng lại là một cao thủ!” Hắn chuyển mắt: “Đúng rồi, việc ta bảo ngươi điều tra thân phận của Kim Ưng đã có tin tức gì chưa?”

Hắc Ngọc lắc đầu: “Trên giang hồ không ai biết được thân phận của Kim Ưng, ngay cả tứ đại đường chủ của Kim Ưng môn, nghe nói cũng chưa từng gặp qua diện mạo thật của Kim Ưng!”

“Tiếp tục tra, bổn vương không tin, Kim Ưng có thể ẩn núp sâu như vậy! Hơn nữa bổn vương vẫn luôn có một loại dự cảm, Kim Ưng là người bổn vương quen biết!” Mộ Dung Thánh Ly chậm rãi mở miệng.

Hắc Ngọc hoảng sợ: “Gia, vì sao ngài lại có cảm giác như vậy?”

“Không biết, chỉ là cảm giác!” Mộ Dung Thánh Ly ngước mắt, nhìn ánh mặt trời mới lên thở dài: “Một đêm rồi, vẫn không biết bây giờ Noãn Noãn đang ở đâu!”

Giáp ranh giữa vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu là một dãy núi Thiên Tế kéo dài ngàn dặm, núi non trùng điệp, một màu xanh mênh mông, rừng cây nối nhau, um tùm bát ngát, mênh mông không dứt. Bên trong dãy núi có một con sông Thiên Tế, giống như một con cự long lượn vòng ở lưng chừng núi, gió lớn sắc lạnh uốn khúc quanh co trong khe sâu gào thét rống giận, nước sông chảy xiết như muốn dời núi lấp biển, giống như vạn mã rít gào lao nhanh qua những dốc đá kỳ dị, kích thích từng đợt từng đợt bọt sóng tung bay, trong phút chốc lại rơi xuống vô hình.

Nghe nói Thiên Tế chính là một lá chắn thiên nhiên giữa vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc, bất luận người quốc gia nào, muốn vượt qua núi Thiên Tế này, xâm lược nước khác đều gặp rất nhiều khó khăn. Cho nên núi Thiên Tế liền trở thành nơi hiểm yếu mà các binh gia của vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc tranh giành.

Dọc theo sông Thiên Tế xuống dưới, có một thung lũng ở giữa hai ngọn núi lớn, chính là nơi gần nhất với vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc, mà căn cứ của Kim Ưng môn nằm ngay bên trong thung lũng này.

Trên đường đi, ngay cả Noãn Noãn cũng không nhịn được cảm phục địa thế hiểm trở ở nơi này. Chỉ có điều nàng nghĩ không ra, một chỗ quan trọng như vậy, làm sao Mộ Dung Thánh Anh có thể nhượng lại cho Kim Ưng môn!

Cảm giác được nghi ngờ của Noãn Noãn, Kim Ưng ngồi trên xe ngựa, miệng ngậm cỏ xanh, phóng đãng không kiềm chế được chỉ bảo: “Không hiểu sao, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Lại nói vị trí nơi này quá mức hiểm yếu, quan binh sợ khổ, không thể sống ở nơi này lâu dài, chính xác để cho chúng ta có được thời cơ cùng thời gian tốt, bên trong tòa núi lớn này có một đường tắt!”

“Đường tắt?” Noãn Noãn nhìn thạch bích bóng loáng trước mặt, lạnh lùng nhíu mày: “Xin hỏi Kim đại đường chủ, đường tắt mà ngài nói đang ở đâu vậy?”

Kim Ưng cười ha hả, đột nhiên chỉ lên một đỉnh núi, sau đó đưa ngón tay đặt ở trong miệng, huýt gió một tiếng rõ to, rất nhanh trên đỉnh núi có động tĩnh, xuất hiện mấy điểm đen nhỏ, sau đó điểm đen từ từ xuống núi.

Rốt cuộc thấy rõ điểm đen kia, thì ra là một cái sọt rộng khoảng hai thước vuông, phía trên sọt có thắt một sợi dây thừng, treo ở trên vách đá thẳng đứng, nối thẳng với đỉnh núi.

Noãn Noãn quay đầu lại liếc Kim Ưng, không ngờ quả thật có một đường tắt, nhưng…

“Ngươi không sợ ta sẽ đi tố giác sao?” Noãn Noãn cười lạnh, “Nếu bị Mộ Dung Thánh Anh biết nơi ở của ngươi…”

“Nữ nhân, người quá coi thường Kim mỗ rồi. Nếu ngay cả điểm ấy Kim mỗ cũng không nhìn đến, tuyệt đối sẽ không dẫn người tới nơi này!” Kim Ưng cười như đã định liệu trước, khóe môi mỏng manh nâng lên nụ cười đắc ý mà mê hoặc lòng người.

Đột nhiên, không biết vì sao, trong đầu Noãn Noãn lóe ra nụ cười của Mộ Dung Thánh Anh. Mặc dù mỗi lần hắn ta đều cười, cười rất dịu dàng, rất ấm áp, nhưng chưa một lần cười như vậy, thanh thản, thoải mái.

Kim Ưng tiến đầu đến gần: “Tại sao không nháy mắt khi nhìn ta, có phải thấy ta rất đẹp trai hay không?”

Noãn Noãn cười nhạt một tiếng, xoay mặt: “Không có, chỉ là nhớ tới một cố nhân, ta nói rồi ngươi rất giống hắn ta!”

“Hả! Mộ Dung Thánh Anh? Người đã từng hoài nghi rằng ta là hắn!” Kim Ưng không thèm để ý mở miệng, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra hào quang khiến người xem không hiểu được.

“Hiện tại ta khẳng định ngươi không phải là hắn ta!” Noãn Noãn thở dài: “Hắn ta sống quá mệt mỏi, trên lưng gánh vác quá nhiều việc, cũng chịu đựng quá nhiều. cho nên hắn ta vĩnh viễn không thể cười sảng khoái như ngươi được, còn có ca hát hào hùng vạn trượng như vậy!”

“Vậy người thích ta hay thích hắn?” Kim Ưng đột nhiên sát tới gần mặt nàng, ánh mắt thâm thúy như biển rộng trực tiếp nhìn chằm chằm Noãn Noãn.

Trên thân thể nam nhân có một loại mùi vị rất đặc biệt, là đàn hương, đột nhiên tiến đến gần, Noãn Noãn bị bao phủ bên trong hơi thở của hắn.

Noãn Noãn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mắt hắn, đột nhiên cười một tiếng: “Cả hai ta đều không thích!”

“Aiz!” Kim Ưng đột nhiên thở ra một hơi: “Vậy ta yên tâm rồi, còn tưởng rằng Mộ Dung Thánh Anh sẽ vào trước làm chủ rồi, bây giờ nhìn lại cũng không có gì đặc biệt!”

Noãn Noãn nở nụ cười thờ ơ, mắt chuyển tới cái sọt: “Chúng ta ngồi cái này đi lên sao?”

Lúc Kim Ưng nhìn về cái sọt, đôi mắt cười đến cong lên,: “Đúng vậy, người không dám?”

“Ngươi dám ta liền dám!” Noãn Noãn cười nhạt.

“Vậy xin mời!” Kim Ưng làm một dấu hiệu mời.

“Tỷ tỷ!” Đột nhiên Đạm Cúc tiến lên kéo váy Noãn Noãn: “Tỷ tỷ, cái này quá đáng sợ, ngộ nhỡ dây thừng đứt, hoặc có người cố ý cắt đứt, vậy…”

“Muội không dám?” Noãn Noãn đảo mắt nhìn nàng ta, “Nếu muội không dám vậy ở đây đi, tin tưởng Kim Ưng đường chủ sẽ phái người bố trí ổn thỏa chứ?”

Câu nói sau cùng là nói cho Kim Ưng nghe.

Kim Ưng lập tức nói: “Đó là hiển nhiên, trong sơn cốc này cũng có người của Kim Ưng môn, ta sẽ thông báo, nương nương người cứ yên tâm!”

Quả nhiên! Noãn Noãn xác nhận suy nghĩ của mình, Kim Ưng môn không chỉ có người ở đỉnh núi, sợ rằng cả Thiên Tế này đều đã bị hắn khống chế!

Đạm Cúc có chút do dự, nhưng ngước mắt nhìn đỉnh núi cao vút trong mây, tốt nhất vẫn gật đầu.

“Vào đi!” Kim Ưng tiến vào trước, vươn tay.

Hơi do dự, cầm tay của hắn, Noãn Noãn tiến vào cái sọt.

Kim Ưng đứng ở bên người nàng, đột nhiên cười khẽ: “Noãn Noãn, vậy chúng ta lên đường thôi!”

Noãn Noãn sững sờ: “Vì sao đột nhiên sửa lại cách gọi? Ta hình như không có quen thuộc quá với ngươi!”

Kim Ưng khẽ mỉm cười, không trả lời, cho đến khi cái sọt lên tới giữa không trung, hắn đột nhiên cười khẽ: “Noãn Noãn nàng xem, hiện tại chúng ta cách xa mặt đất ba mươi mấy thước, nếu sợi dây này đứt, rất có thể chúng ta bị rơi tan xương nát thịt!”

Nói xong, hắn chợt nắm hai sợi dây thừng ở một bên cái sọt.

Noãn Noãn sững sờ, theo dõi tay hắn lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

_________________