Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 50: Hỗn loạn

Edit: Lăng Tử Nhi.

Càn Khôn điện, Mộ Dung Thánh Khuynh phiền não bứt tóc, cả người dường như phát điên: "Hoàng huynh, tại sao huynh không đứng ra cãi lại? Tại sao lại để mặc cho Thất ca vũ nhục huynh như vậy... Huynh căn bản không phải là người như vậy, huynh là vì...."

"Thập Nhất..." Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi xoay người lại, hơi nhếch khóe môi băng lạnh: "Sự thật chính là sự thật, ta rất bẩn, đây chính là sự thật! "

"Không! Hoàng huynh, huynh là vì mẫu hậu, là vì đệ còn nhỏ tuổi, nếu không phải lão vu bà lấy tính mạng mẫu hậu và sự trong sạch của đệ ra uy hiếp huynh... Huynh sao lại..." Mộ Dung Thánh Khuynh chợt xoay người chạy ra ngoài: "Đệ đi tìm Thất ca, đệ muốn giết cái tên xấu xa này! "

Thân hình thoắt một cái, Mộ Dung Thánh Anh đã lạnh lùng đứng trước mặt Mộ Dung Thánh Khuynh: "Thập Nhất, đệ không phải là đối thủ của lão Thất, còn nữa, bây giờ không phải là thời điểm huynh đệ chúng ta tương tàn, kẻ địch của chúng ta là Dung Yên Nhi!"

"Nhưng hoàng huynh, qua nhiều năm như vậy, lão Thất chỉ khuếch trương thế lực của mình, giành thế lực với huynh, giành nữ nhân với huynh, bây giờ hắn công cao chấn chủ, vì một Long Noãn Noãn, hắn có thể mang theo ba vạn tinh binh xông vào Hoàng Thành, trong mắt hắn, trong lòng hắn căn bản là không có hoàng thượng là huynh, sao hắn chịu hợp tác với chúng ta? Hơn nữa Long Noãn Noãn là người duy nhất có thể cứu vớt Mộ Dung Vương Triều, hoàng huynh, huynh sao có thể tặng cho hắn?" Mộ Dung Thánh Khuynh khổ sở mở

miệng: "Qua nhiều năm như vậy, lão vu bà hạ độc huynh, bức bách huynh đi vào khuôn khổ nhưng huynh vẫn đối phó với bà ta, bảo vệ mẫu hậu, bảo vệ đệ! Hoàng huynh, đệ hiểu huynh rất vất vả, rất khổ sở, tại sao lại không thể để đệ gánh chịu một chút? "

Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên nhỏ giọng nói: "Thập Nhất, lão Thất dù thế nào cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ với chúng ta, ta tin tưởng trái phải rõ ràng trước mặt, hắn nhất định sẽ đứng về phe chúng ta! "

"Được, coi như lão Thất có thể đứng về phía chúng ta, nhưng còn Long Noãn Noãn thì sao? Bây giờ không dễ dàng mới khiến Long Noãn Noãn thay đổi cái nhìn về huynh, hoàng huynh, tại sao huynh lại muốn tự hủy hình tượng? Ít nhất khi lão Thất chửi bới huynh, huynh cũng nên đứng ra nói rõ chứ!" Mộ Dung Thánh Khuynh không cam tâm kêu to: "Huynh mau đi nói cho Long Noãn Noãn, đứa bé của Lệ Phi không phải của huynh, huynh cũng chưa từng cưng chiều Diêu Thục phi, càng không cam tâm tình nguyện bị lão vu bà chà đạp, huynh đi nói với nàng ta đi! "

Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi cười lạnh: "Thập Nhất, đứa ngốc này, đệ cho rằng chỉ dựa vào những lời này của ta, nàng sẽ thay đổi dự tính ban đầu ở lại đây chiến đấu cùng chúng ta sao? Nàng không phải Long Noãn Noãn trước kia nhưng cũng sẽ không vì Mộ Dung Vương triều mà lưu lại! "

"Không phải!" Mộ Dung Thánh Khuynh lớn tiếng ngắt lời Mộ Dung Thánh Anh: "Là hoàng huynh hèn nhát mà rút lui, những lời vừa rồi Noãn Noãn nói huynh không nghe thấy sao? Nàng nói huynh…"

"Đủ rồi!" Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời của Mộ Dung Thánh Khuynh, cả người bao trùm một loại khí hung ác nham hiểm: "Trẫm không muốn nghe nữa, Mộ Dung Thánh Khuynh, đệ nghe đây, chuyện của trẫm trẫm sẽ tự mình xử lý, không cần đệ phí tâm, bây giờ đệ mau về phủ của mình, đi mau! "

Mộ Dung Thánh Khuynh uất ức chu môi, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy vẻ mặt đáng sợ của hoàng huynh, hắn chỉ có thể không cam tâm rời đi.

Càn Khôn điện lớn như vậy chỉ còn lại một mình Mộ Dung Thánh Anh.

"Mộ Dung Thánh Anh không phải người như vậy, thật ra hắn rất khổ, luôn dùng nụ cười để ngụy trang mình, hắn thật ra thì rất đáng thương, đáng thương khiến ta không bỏ được!" Từng lời nói của Long Noãn như đập vào trái tim hắn, Mộ Dung Thánh Anh sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhếch môi cười khổ.

※ Phía sau hòn giả sơn, Noãn Noãn vẫn còn đang từ từ tiêu hóa mấy lời kia của Mộ Dung Thánh Ly.

Mộ Dung Thánh Anh là tâm cam tình nguyện sao? Không, sẽ không! Nếu như vậy, tại sao hắn lại phải chịu nỗi khổ bị tằm độc cắn, ngoan ngoãn làm "tiểu bạch kiểm" [1] của lão thái hậu là được rồi, tại sao còn phải phản kháng?

[1] Tiểu bạch kiểm = trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)

"Noãn Noãn!" Thấy Noãn Noãn lộ vẻ xúc động, Mộ Dung Thánh Ly bắt lấy tay nàng: "Lần trước ở lãnh cung, muội bị hạ thuốc mê cũng là Mộ Dung Thánh Anh làm, hắn chỉ muốn muội vĩnh viễn lưu lại trong hoàng cung này mà thôi, ta tin muội mất trí nhớ cũng là do hắn hạ độc thủ, muội đừng bị vẻ ngoải của hắn lừa gat! "

Noãn Noãn để mặc cho hắn nắm, vẫn không phục hồi tinh thần lại.

Nàng rốt cuộc nên tin tưởng vào lòng mình hay là tin tưởng Mộ Dung Thánh Ly? Nhưng mặc kệ là tin tưởng ai, hiện tại nàng đều muốn mau mau rời khỏi hoàng cung này, không phải sao?

Mặc kệ Mộ Dung Thánh Anh ngụy trang hay là thật sự đáng thương, không phải nàng đã quyết định không quan tâm rồi sao?

"Mộ Dung Thánh Ly, ta muốn rời khỏi hoàng cung!" Noãn Noãn chuyển mắt, nhìn Mộ Dung Thánh Ly, thấp giọng nói.

"Thật sao? Tốt quá, Noãn Noãn, cuối cùng ta cũng đợi được những lời này của muội! Ông trời phù hộ, xem ra muội vẫn chưa hoàn toàn mất trí nhớ!" Mộ Dung Thánh Ly nắm tay nàng, kích động như một đứa trẻ: "Bây giờ chúng ta đi đi, muội yên tâm, có ta ở đây, Mộ Dung Thánh Anh sẽ không thể ngăn cản muội đâu".

Chỉ đơn giản như vậy? Noãn Noãn sững sờ, không ngờ nàng trăm phương nghìn kế muốn xuất cung lại đơn giản cùng Mộ Dung Thánh Ly đi như vậy!

"Mộ Dung Thánh Ly, không ngờ ngươi vẫn chưa hết hi vọng!" Đột nhiên thanh âm lạnh lùng của một nam nhân vang lên.

Mộ Dung Thánh Ly sắc mặt đại biến, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về giữa không trung.

Tia sáng ngân bạch quét xuống từ trên đỉnh hòn núi giả, tay áo tung bay, tóc đen tung bay, mặt nạ hoàng kim phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Là Kim Diện Nhân?! Noãn Noãn sững sờ, không ngờ Kim Diện Nhân lại xuất hiện vào lúc này.

"Kim Ưng, ngươi quản tốt việc của ngươi là được rồi, tại sao cứ ba lần bảy lượt đối nghịch cùng ta?" Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng, tay phủ lên bội kiếm bên hông. Thì ra Kim Diện Nhân này gọi là Kim Ưng, xem tình hình thì có vẻ là kẻ thù lâu năm của Mộ Dung Thánh Ly, chỉ là... Con mắt của Noãn Noãn run lên, Kim Ưng này sẽ không tìm nàng gây phiền toái chứ?

"Rời khỏi nàng, tự mình xuất cung, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!" Lợi kiếm vung lên, Kim Ưng lạnh lùng mở miệng.

"Ít nói nhảm đi, đừng tưởng Mộ Dung Thánh Ly ta sợ ngươi, dù Kim Ưng ngươi có lợi hại hơn nữa thì hoàng cung này cũng là thiên hạ của ta!" Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng hô một tiếng, chợt đứng dậy nhảy lên, như đại bàng giương cánh nhảy lên hòn núi giả, đánh nhau với Kim Ưng.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng đao kiếm chạm nhau, Noãn Noãn nhàm chán nhíu mày, nàng mặc kệ Kim Ưng và Mộ Dung Thánh Ly có ân oán gì, bây giờ phải rời khỏi hoàng cung nhanh một chút mới là mấu chốt!

"Ta giúp ngươi!" Noãn Noãn lạnh lùng hô một tiếng, đột nhiên lắc mình bay lên, vung cánh tay, một làn khói trắng bắn ra từ trong tay áo.

Con mắt Kim Ưng tối sầm lại, khóe môi mím lại thật chặt, hình như sớm có chuẩn bị, xoay tròn thân thể trên không trung, nhanh chóng tránh được khói độc của Noãn Noãn, nhưng tại cũng lúc đó, chiêu kiếm của Mộ Dung Thánh Ly cũng đâm tới trước ngực.

Kim Ưng rên lên một tiếng, đột nhiên oán giận trừng mắt nhìn Noãn Noãn, Noãn Noãn ngẩn ra, chẳng biết tại sao trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, ánh mắt này...

"Kim Ưng, chịu chết đi!" Mộ Dung Thánh Ly thấy Kim Ưng bị thương, lập tức hưng phấn hô to một tiếng, kiếm quang sáng quắc, khí lạnh tầng tầng, chiêu kiếm càng ngày càng bén nhọn, sát khí cũng càng ngày càng nồng đậm, tất cả đều hướng đến trên người Kim Ưng.

"Ai nha, Kim Ưng là của ta, không thể chết trong tay ngươi được!" Đột nhiên, một tiếng rít lên trên không trung, to một tiếng, dài như ưng, nhanh như cắt, tựa như chim bổ nhào xuống con mồi, thuận gió thẳng xuống dưới…

Đỏ tươi chói mắt!

Nhanh như tia chớp, thân pháp mau lẹ chỉ có thể bắt được một chút tàn ảnh, không dấu vết.

Giơ tay nhấc chân càng không chút dùng lực, dáng người mạnh mẽ không chút làm bộ, không lộ chút hơi thở, giống như một tia chớp chợt phóng xuống, cắm ở giữa Kim Ưng và Mộ Dung Thánh Ly, màu đỏ ngăn lại, dễ dàng hóa giải chiêu kiếm của Mộ Dung Thánh Ly.

"Người nào?" Mộ Dung Thánh Ly kinh hô một tiếng, cảnh giác ngước mắt, biến đổi chiêu kiếm trong tay, đề phòng người tới đột nhiên tập kích.

Con mắt Kim Ưng cũng tối sầm lại, ngưng thần nhìn về phía bóng đỏ tươi kia.

"Ai nha! Không được!" Lúc hai người đang vận sức chờ phát động lúc, cái bóng màu đỏ kia đột nhiên quát to một tiếng, rớt xuống hòn núi giả, tới chỗ Noãn Noãn đang ngẩng đầu xem cuộc chiến...

_________________