Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 122

Nam nhân cũng không để ý nàng, ở trong sơn động đợi mấy ngày nay, hắn có thể khống chế đã là cực hạn. Hôm nay mỹ nữ trong ngực, làm sao có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?

Tinh tế hôn lên đôi môi của nữ nhân trong đêm tối, bởi vì mắt không nhìn thấy, cho nên cảm giác của cơ thể cực kỳ nhạy cảm.

“Thánh Anh, không cần…” Noãn Noãn thấp giọng cự tuyệt. Mặc dù muốn hạnh phúc, nhưng ám ảnh kiếp trước còn bao phủ, chính là lúc nàng đang hoan lạc với người đàn ông đó, tháo xuống sự phòng bị cuối cùng lại bị giết chết, nàng… Nghĩ tới trong nháy mắt con dao găm đâm thủng trái tim, nàng liền không ngừng phát run.

“Noãn Noãn…” Nam nhân cúi đầu gọi tên nàng, lưỡi linh hoạt dây dưa, một đôi tay dao động trên người của nàng.

Rõ ràng là đêm đông, Noãn Noãn lại cảm giác toàn thân nóng lên, dục vọng ở trong lòng như muốn phá kén bay ra, có thể không? Thật có thể không?

Khi khỏa tròn bị nam nhân nắm toàn bộ trong tay, Noãn Noãn không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ, thân thể cũng tự giác đón lấy nam nhân.

Giống như có được khích lệ, động tác của nam nhân cực kỳ dịu dàng, Trong đêm rét lạnh, hai thân thể dây dưa thật chặt, thỉnh thoảng kêu lên đạt đến đỉnh điểm.

Tại thời điểm này, Noãn Noãn theo bản năng sờ trái tim mình. Nàng cảm thấy trái tim gia tăng nhịp đập, đồng thời cũng ôm chặt lấy nam nhân!

Nàng sẽ không để cho màn kia tái diễn, tuyệt đối sẽ không!

Nằm ở trong ngực nam nhân, Noãn Noãn cúi đầu mở miệng: “Mộ Dung Thánh Anh, nếu như khi nào đó chàng muốn rời khỏi ta, xin mời cứ đi, ta sẽ không cưỡng cầu, nhưng không muốn rời khỏi, xin nhất định phải nắm chặt ta!”

Nam nhân lần nữa tinh tế hôn lên cổ nàng: “Đứa ngốc, đời này kiếp này ta sẽ không rời khỏi nàng. Nếu như có kiếp sau kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ dây dưa!”

Đột nhiên Noãn Noãn cười hạnh phúc, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hiện tại nàng rất hạnh phúc!

Nửa năm sau, Đô thành của vương triều Mộ Dung.

Vui mừng hớn hở, cả Đô thành bao phủ bởi không khí tưng bừng, trên cửa thành treo tơ lụa đỏ thẫm, đèn lồng đỏ lớn, thậm chí còn vui hơn cả mừng năm mới.

Dưới của thành, dân chúng đều ngó dáo dáo, giống như đang chờ đợi cái gì đó, trên mặt mỗi người đều là vui sướng, so với những ngày tháng âm u kia, quả thực là khác biệt trời vực.

“Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm!” Chỉ nghe một tiếng hô to, dân chúng rối rít nhường đường quỳ xuống đất, thỉnh thoảng có người lớn mật, len lén nhìn xung quanh.

Một tòa xe ngựa hao lệ tiến gần, xung quanh xe ngựa đều có trọng binh hộ giá, đánh xe chính là hai mỹ thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ, là Lãnh Cầm và Hàn Tiêu. Đương kim Thập Nhất vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh ngồi ngay ngắn trên đầu đại mã, trên trán đã sớm bỏ đi sự ngây thơ, uy phong lẫm liệt.

“Nghe nói lần này Hoàng thượng và Hoàng hậu tự mình xuất cung cải trang vi hành giúp dân khó khăn, giết tám đại tham quan, quả thực là hả hê lòng người!” Có người nhỏ giọng nghị luận.

“Đúng vậy, ta có thân thích ở huyện kia, nghe nói ngày tham quan kia bị chặt đầu có đi xem, thật là tấp nập người, tất cả mọi người đều rất vui mừng!”

“Kể từ sau khi Hoàng hậu trở về, Vương triều Mộ Dung chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện tốt. Mặc kệ mọi người an hưởng thái bình, nghe nói Tuy Dương một đời lúa nước cũng đã tới mùa thu hoạch rồi. Ban đầu chỉ có một loại lúa, mà bây giờ là ba quý, đất đai cũng vậy, thu hoạch gấp ba so với quá khứ!”

“Vậy coi là gì, tuyệt nhất chính là guồng nước đó, dù là khô hạn quanh năm cũng có thể bảo vệ mùa thu hoạch, Hoàng hậu nương nương tự mình thiết kế!”

“Còn có thuyền câu của chúng ta, hiện tại đã gắn mô tơ, một ngày có thể bằng mười ngày, ngư dân chúng ta càng ngày càng tốt hơn rồi!”

“Tuyệt nhất chính là chế độ tiền tệ, Hoàng hậu nương nương phát hành nhân dân tệ dùng tốt hơn rất nhiều so với bạc trong quá khứ, có dư thừa có thể bỏ vào trong ngân hàng, cũng có thể đầu tư mua cổ phiếu!”

Mọi người rối rít nghị luận, một người trong đó nói: “Nghĩ tới như vậy Hoàng hậu nương nương đã làm cho chúng ta rất nhiều chuyện!”

“Đúng vậy, Vương triều Mộ Dung ta có Hoàng hậu nương nướng như thế, là trời cao che chở!”

“Hoàng thượng vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!” Không biết người nào dẫn đầu hô to, mọi người rối rít hành lễ, trăm miệng một lời: “Hoàng thượng vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”

Xe ngựa chậm rãi tới gần, Noãn Noãn ngồi trên xe phất tay ý bảo dân chúng đang quỳ dưới đất đứng dậy. Trước kia làm sát thủ nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới hôm nay có thể nhận loại kính yêu này, không biết sư phụ ở hiện đại biết, có thể hay không ngất vì tức!

_________________