Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 119

Noãn Noãn nhịn cười, lắc đầu một cái.

Mộ Dung Thánh Anh sắc mặt tối sầm lại, nhịp tim nhảy lên: “Là ở trong hoàng cung?”

Noãn Noãn nheo mắt, tiếp tục lắc đầu một cái.

Sắc mặt Mộ Dung Thánh Anh trắng bệch: “Sẽ không phái là…”

“Thật ra thì trước khi Vân Ế đến ta đã tỉnh, nhưng…” Noãn Noãn vươn tay, kéo tay của hắn: “Nhưng chỉ muốn biết chân tâm của ngươi mà thôi!”

Bộ mặt Mộ Dung Thánh Anh 囧: “Đúng vậy, hiện tại nàng biết rồi, biết triệt để, nàng,… Nàng phải phụ trách với ta!”

“Cái gì?” Phụ trách? Phụ trách cái gì chứ?

“Cả đời này, ta cũng sẽ không mở rộng nội tâm với nữ nhân thứ hai, chỉ có nàng, Noãn Noãn. Cho nên, không thể vứt bỏ ta, để cho ta ở bên cạnh chăm sóc nàng có được không?” Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng, ôm chặt lấy Noãn Noãn: “Từ hôm nay trở đi, mặc kệ nàng đuổi ta hay là muốn giết ta, ta đều sẽ không rời khỏi nàng, ta cũng mặc kệ nàng thích Long Khê hay Thánh Li, hay là người nào khác, mặc kệ nàng thích ai, sẽ luôn ở bên cạnh nàng!”

Mắt Noãn Noãn đột nhiên ướt át, nguyên tưởng rằng nàng và Mộ Dung Thánh Anh đều là hai người không có dũng khí, sẽ dậm chân tại chỗ, lại không ngờ người đàn ông này lại dũng cảm hơn nàng, chủ động bước về phía trước một bước.

“Mộ Dung Thánh Anh, chàng nghe, ta không thích Long Khê, đối với Long Khê, ta chỉ có tình cảm tỷ tỷ đối với đệ đệ. Cũng không thích Mộ Dung Thánh Ly, mặc dù Long Noãn Noãn trước kia có thể thích hắn, nhưng bây giờ là một Long Noãn Noãn hoàn toàn mới, Long Noãn Noãn bây giờ, chỉ thích một mình chàng!” (đến lúc rồi, mình đổi xưng hô của Noãn Noãn nha!)

Mộ Dung Thánh Anh không dám tin nhìn Noãn Noãn: “Nàng nói là thật?”

Noãn Noãn gật đầu một cái: “Mặc dù ta không có dũng khí thừa nhận, nhưng ở dưới đáy lòng ta vẫn luôn là chàng. Đã từng Mộ Dung Thánh Anh và Kim Ưng khiến ta lẫn lộn, nhưng hiện tại họ là một người, cho nên ta xác định lòng của ta, mặc dù có lẽ không có dũng khí kiên trì, nhưng mà ta lại muốn hạnh phúc. Cho nên, Mộ Dung Thánh Anh, xin nắm chặt tay của ta, không cần buông ta ra. Dù ta đánh chàng mắng chàng, thích người khác, cũng không cần buông ra! Nếu như chàng có thể làm được, nhưng vậy…” Noãn Noãn dừng lại khẽ mỉm cười: “Vậy ta đồng ý gả cho chàng!”

Mộ Dung Thánh Anh vui mừng nhìn Noãn Noãn, đột nhiên ôm Noãn Noãn xoay tròn: “Long Noãn Noãn, nàng nghe, coi như nàng có đánh ta mắng ta, nói cho ta biết nàng thích người khác, ta cũng không rời khỏi nàng, ta vẫn sẽ nắm chặt tay nàng, đi thẳng về phía trước!”

Noãn Noãn đã lệ rơi đầy mặt, lần nữa tiếp nhận một người đàn ông, lần nữa bắt đầu một phần tình cảm. Nàng không biết tương lai có kết quả như thế nào, nhưng nàng vẫn hi vọng mình hạnh phúc, như vậy mới không uổng công đại sư tỷ hy sinh. Nếu có cơ hội trở lại hiện đại, nàng nhất định sẽ nói với đại sư tỷ, không cần đau lòng nữa, nàng đã không còn oán hận, sẽ dũng cảm yêu, dũng cảm đi về phía trước, mặc dù có lẽ sẽ chần chừ, nhưng ít nhất là đã lên đường.

Chôn đầu ở trong ngực nam nhân, hạnh phúc mỉm cười, cảm thụ giờ khắc hạnh phúc này.

Giờ phút này, ở Thiên Tế sơn cách không xe Trọng Lâu, Mộ Dung Thánh Ly dẫn đám người Hàn Ngọc, muốn giãy giụa lần cuối cùng.

Trọng Lâu là một quốc gia dân chúng có dung khí, phần lớn nam nhân tính tình nóng nảy hung tàn, nữ nhân cũng hào phóng lớn mật, nhất là đối với tình yêu, chưa bao giờ giống như vương triều Mộ Dung nhăn nhăn nhó nhó như vậy.

Mộ Dung Thánh Ly mang theo đám người Hàn Ngọc đi tới, mặc dù đằng đằng sát khí, ánh mắt lãnh ám, nhưng vẻ bề ngoài anh tuấn vẫn làm khuynh tâm rất nhiều nữ tử, công khai vứt mị nhãn không tính, càng có những động tác trêu đùa lớn mật, nhưng đều bị đám người Hàn Ngọc lấy kiếm ra hù dọa chạy mất.

Ở trong một khách sạn, đoàn người Mộ Dung Thánh Ly tiến vào dẫn tới ồn ào không nhỏ, khách sạn vốn buôn bán lạnh tanh trong nháy mắt ngồi đầy người, hơn nữa đều là những đại cô nương chưa lấy chồng, những người đã gả làm vợ người khác, chỉ có thể nuốt hận bên ngoài, ngó dáo dác.

Hàn Ngọc phiền não nhíu nhíu mày, dọc theo đường đi vẫn không nó được một chữ với Mộ Dung Thánh Ly, lời muốn nói như nghẹn ở trong cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra.

“Đại ca, nữ nhân Trọng Lâu chưa từng thấy nam nhân như thế nào sao? Tại sao…” Một tiểu đệ cuối cùng chống cự không được ánh mắt chòng chọc của những nữ nhân kia, thấp giọng oán trách.

Hàn Ngọc lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Mộ Dung Thánh Ly chậm để ly xuống, mắt sắc âm u: “Hôm nay sẽ phải vào triều, không nên trêu chọc rắc rối, mau ăn đi!”

Hàn Ngọc lập tức đáp, cùng với các huynh đệ khác ăn uống thả cửa.

Lúc này ở lầu hai của khách sạn, một công tử văn nhã tay cầm quạt giấy không vui nhìn tình cảnh phía dưới, không nhịn được hung hăng vỗ thư đồng chỉ một mực ăn bên cạnh: “Ta nói Tiểu Hà, bản công chúa giả nam trang cũng tuấn tú bức người, tại sao những nữ nhân kia không phản ứng chút nào, lại đối với một…”

Công tử kia lúc này mới cẩn thận dò xét Mộ Dung Thánh Ly, chỉ thấy mặc dù thật sắc hắn long đong mệt mỏi, tóc tai xốc xếch, trên cằm cũng có chút râu, nhìn qua có vài phần nghèo túng, nhưng cái loại nghèo túng cùng ánh mắt tức giận, hòa lẫn cuồng dã quanh thân, khiến lòng của nữ nhân sinh ra hai loại mâu thuẫn, một là muốn chinh phục nam nhân cuồng dã này, một loại khác lại muốn trấn an nam nhân bị thương này cho tốt.

Công tử văn nhã này nhìn, ánh mắt từ trách móc nặng nề dần biến thành thưởng thức. Không thể phủ nhận, phong cách của nam tử này quả thật khơi dậy tiềm thức chinh phục vốn có của nữ nhân Trọng Lâu.

Tiểu Hà ghé đầu nhìn xuống, viên thịt được kẹp trên đôi đũa bị rơi xuống trên mặt đất, miệng mở rộng ra, nước miếng cũng chảy ra. Hồi lâu, mới khó khăn mở miệng: “Thấy nam nhân kia, hiện tại mới phát giác công chúa giả nam nhân thật sự thất bại!”

Công tử văn nhã xoay người lại, lần nữa hung hăng gõ đầu Tiểu Hà, đột nhiên cười hắc hắc: “Tiểu Hà, bản công chúa tuyển hắn làm phò mã thì như thế nào?”

Tiểu Hà sợ hết hồn, rồi mới từ trong si mê phục hồi tinh thần lại: “Trời ạ, công chúa, người là ái nữ hoàng thượng sủng ái nhất Phượng Hoàng công chúa, tại sao có thể ở bên ngoài tự mình tuyển nam nhân, nếu như bị hoàng thượng biết…”

Tịch mỹ nhân của phụ hoàng, Ngu mỹ nhân, còn có Mai phi, không phải là tìm được ở bên ngoài sao? Bản công chúa tự mình tuyển phò mã thì thế nào!” Phượng Hoàng bốc đồng nói, đứng dậy, lại thấy đoàn người Mộ Dung Thánh Ly chuẩn bị rời đi.

_________________