Editor: nhuandong
Mặc dù ý thức được Noãn Noãn do dự, nhưng Mộ Dung Thánh Anh lại giả vờ làm hồ đồ, xem ra, hắn muốn nhanh chóng nghĩ biện pháp lấy được tâm Noãn Noãn mới được, Mộ Dung Thánh Anh hay là Kim Ưng, hai thân phận này vô luận là thân phận nào cũng có thể.
※
Trong doanh trướng, Mộ Dung Thánh Ly từng chén từng chén một uống… Nữ Nhi Hồng trăm năm thượng hạng, giống như là nước lọc, hơn nữa còn mang theo chua xót.
Doanh trướng vừa động, Dung Yên Nhi lạnh lùng đứng ở trước mặt nam nhân, ánh mắt đều là châm chọc: “Bổn cung đã sớm nói, ngươi sớm muộn cũng sẽ bị hủy trong tay nữ nhân Long Noãn Noãn kia!”
Thân thể Mộ Dung Thánh Ly cứng đờ, không để ý tới ả, tiếp tục ngẩng đầu uống rượu.
Dung Yên Nhi yêu kiều cười ha ha, tiến lên, vươn cánh tay trắng đến chói mắt, mập mờ vuốt râu mới mọc ra của nam nhân, cười dâm đãng dị thường: “Như thế nào? Cùng ta hợp tác đi, một mình ngươi là không được, nếu như ngươi đồng ý, hiện tại ngay lập tức bổn cung sẽ bắt lấy Mộ Dung Thánh Anh, buộc hắn phải thoái vị, đến lúc đó vương triều Mộ Dung sẽ là của ngươi!”
Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng xoay mặt, làm rơi tay của nữ nhân: “Tại sao không giết hắn?”
Dung Yên Nhi sững sờ, lập tức làm nũng: “Người ta không bỏ được nha, rơi vào trong tay bổn cung, có rất nhiều thủ đoạn khiến hắn sống không bằng chết!”
“Thật sao? Thật chỉ là không bỏ được sao? Không phải sợ Thánh hoàng sao? Nói thế nào, Mộ Dung Thánh Anh cũng là con trai của Thánh hoàng không phải sao?” Mộ Dung Thánh Ly phát ra một trận cười lạnh.
Dung Yên Nhi mặt đỏ lên, như bị hắn chọc trúng điểm yếu, nhưng vẫn nói xạo: “Long Kỳ giận tiện nhân kia, căn bản không biết Mộ Dung Thánh Anh là máu mủ của hắn!”
“Vậy ngươi cho ta biết, Mộ Dung Thánh Anh thực sự là con riêng của Thánh hoàng sao?” Mộ Dung Thánh Ly tiến lên một bước hung hắng bắt được y phục của nữ nhân.
“Ai nha, chết cũng sung sướng, Thánh Anh dịu dàng, ngươi thô lỗ, bổn cung thích như vậy đấy!” Dung Yên Nhi không trả lời, lại thừa cơ vươn tay nhỏ bé âm thầm tiến vào lồng ngực của nam nhân.
Mộ Dung Thánh Ly biến sắc, không dám đẩy nữ nhân ra, chỉ có thể lui về phía sau.
Trong ánh mắt Dung Yên Nhi tất cả đều là hai lòng: “Mộ Dung Thánh Ly, cõi đời này có một câu gọi là không bỏ được hài tử không bắt được sói, ngươi không muốn bỏ ra, lại muốn lấy được giang sơn cùng nữ nhân, đó là không thể nào!”
“Được!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng ngước mắt: “Ta đồng ý với ngươi, cùng hợp tác. Buổi trưa hôm nay, ta mang binh công thành, ngươi đi hoàng cung bắt Mộ Dung Thánh Anh. Chúng ta trong ngoài liên hiệp, nhất định sẽ mã đáo thành công (chiến mã đi đến đâu là thành công đến đó)! Nhưng ta chỉ có một điều kiện, nếu như ngươi bắt được Mộ Dung Thánh Anh, liền mang hắn trở về nơi ở của ngươi, cũng không cần xuất hiện ở Vương triều Mộ Dung nữa, hiểu chưa?”
Dung Yên Nhi khẽ trầm ngâm, sau đó nhanh chóng ngước mắt: “Được, một lời đã định, ngươi muốn giang sơn của ngươi, ta muốn nam nhân của ta, nước sông không phạm nước giếng, nhưng Long Noãn Noãn thì làm như thế nào? Có cần ta giúp ngươi hay không…” Dung Yên Nhi làm động tác rắc rắc.
“Nữ nhân kia ta sẽ tự mình xử lý, không cần ngươi lo lắng!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng.
“Rất tốt rất tốt, chỉ là ngươi là đối thủ của nàng sao? Độc của nàng vô cùng lợi hại!” Dung Yên Nhi cười nhạt: “Thôi, giúp người giúp đến cùng, dù sao nha đầu người ta nhìn cũng không thoải mái, ta giúp ngươi chế phục nàng, đến lúc đó ngươi muốn như thế nào cũng tùy ngươi!”
Mộ Dung Thánh Ly ngước mắt, siết chặt ngón tay, cuối cùng vẫn là gật đầu.
※
Bên trong Phượng Tê cung, Noãn Noãn vẫn vì Như phi nghiên cứu chế tạo thuốc giả, nàng phải ở trước khi thân thể Như phi xảy ra biến hóa nghiên cứu ra thuốc giải.
Hai mắt tràn ngập tơ máu, mệt mỏi nâng cánh tay, Noãn Noãn tựa vào trên giường thơi hổn hển.
“Nàng lại một đêm không ngủ?” Âm thanh Mộ Dung Thánh Anh vang lên ở sau lưng, trong đó bao hàm một chút đau lòng.
“Không có thời gian, ta phải…” Noãn Noãn muốn đứng dậy, lại một hồi choáng váng.
Mộ Dung Thánh Anh lập tức tiến lên đỡ nàng, sau đó nhanh chóng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn: “Nàng đến cơm cũng không ăn? Cứ không ăn không ngủ như vậy làm sao chịu được?”
Noãn Noãn phất tay một cái, ý bảo Mộ Dung Thánh Anh an tĩnh: “Đừng tranh cãi nữa, nếu không đầu của ta càng choáng váng!”
Mộ Dung Thánh Anh đau lòng cau mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Mau đem thuốc này cho mẫu hậu ngươi uống, đây là thuốc điều chế hoàn mỹ nhất, nếu như vẫn không được…” Noãn Noãn đem một viên thuốc đặt vào trong tay Mộ Dung Thánh Anh.
Mộ Dung Thánh Anh nhận lấy, hơi dừng lại, an trí tốt cho Noãn Noãn, đỡ thân thể Như phi dậy, hòa tan viên thuốc vào trong nước cho bà uống.
Noãn Noãn liếc mắt nhìn, ngồi ở trước bàn, gặm một cái bánh màn thầu. Thấy ánh mắt nóng ruột của Mộ Dung Thánh Anh, vì vậy khó khăn lên tiếng an ủi: “Không nhanh như vậy đâu, ít nhất một canh giờ nữa mới có hiệu quả!”
Lúc này Mộ Dung Thánh Anh mới đặt Như phi nằm xuống, xoay người ngồi vào bên cạnh Noãn Noãn, mắt sắc nhìn chằm chằm nàng. Hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Cám ơn!”
Noãn Noãn uống một hớp cháo đã lạnh, đang muốn mở miệng, lại bị Mộ Dung Thánh Anh đoạt mất, trực tiếp xoay người đi ra ngoài nhỏ giọng phân phó hạ nhân. Một hồi, thức ăn nóng hổi đã được bưng lên.
“Tốt lắm, một bữa cơm nóng là cám ơn ta được rồi!” Noãn Noãn nói xong, lập tức uống một hớp cháo nóng, đột nhiên, nàng cau mày, khom người nhổ ra “Cháo này có độc!”
Mộ Dung Thánh Anh sững sờ, nhanh chóng đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Làm sao có thể, cháo này là ta tự mình nhìn người chế biến, không biết…” Lời của hắn vẫn chưa nói hết, mắt sắc liền tối sầm lại, khom người lại, đôi môi cũng biến thành màu tím.
“Không phải trong cháo có độc, mà là trong chén có độc. Đây chính là Tuyết Hương Ngưng Lộ vô sắc vô vị bổn cung nghiên cứu chế tạo nhiều năm, người bình thường không thể nhìn ra! Long Noãn Noãn, ngươi thật đúng là có nhãn lực tốt!” Cửa phòng vừa mở Dung Yên Nhi yêu kiều đi vào, phía sau ả, Lãnh Cầm và Hàn Tiêu đã sớm nằm ở trên đất.
Noãn Noãn không nói lời nào, một mặt áp chế độc tính, một mặt tìm hai viên thuốc, cùng Mộ Dung Thánh Anh hai người nuốt xuống.
“Lãnh Hương hoàn của ngươi có thể giải mọi loại độc, nhưng lại không thể giải Tuyết Hương Ngưng Lộ của ta. Long Noãn Noãn, ngươi uổng phí tâm cơ rồi!” Dung Yên Nhi yêu kiều cười ha ha, ở trước mặt hai người chậm rãi ngồi xuống.
“Độc của bà có lợi hại hơn nữa, chỉ cần một chút thời gian, ta nhất định sẽ giải ra!” Noãn Noãn lạnh lùng nói, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
“Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội như vậy!” Dung Yên Nhi yêu kiều cười ha ha: “Thánh Anh, ngươi nghe, âm thanh gì vậy? Là tiếng kèn a, là âm thanh Mộ Dung Thánh Ly công thành, đến lúc đó hoàng cung hỗn loạn, bổn cung sẽ mang hai ngươi xuất cung, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không có cơ hội trở lại!”
Mộ Dung Thánh Anh mắt sắc tối sầm lại, muốn đứng dậy chống cự, nhưng lại bị một cước của Dung Yên Nhi đè ở trên đất. Nữ nhân cười lanh nói: “Thánh Anh, ngươi không phải gấp, bổn cung sẽ không làm thương tổn Long Noãn Noãn, chỉ muốn nàng nhìn xem, năm đó bổn cung đùa bỡn ngươi như thế nào. Khi nữ nhân này nhìn thấy dáng vẻ hồ mị của ngươi ở phía dưới bổn cung, không biết có còn thích ngươi hay không?”
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Anh trắng bệch, những lời này của Dung Yên Nhi hung hăng chọc trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn, cho dù chết, hắn cũng không nguyện ý để Noãn Noãn thấy hình ảnh như vậy.
“Lão vu bà, bà làm như vậy thật không có tý sáng tạo! Những lời này ta nghe không phải một lần hai lần rồi, còn những chiêu khác không?” Noãn Noãn tức giận kêu to.
“Chiêu thì không mới, có tác dụng là được!” Dung Yên Nhi ngồi xổm người xuống, bàn tay trắng noãn cởi cổ áo của Mộ Dung Thánh Anh ra, bừa bãi đùa bỡn hai khỏa hồng trước ngực hắn: “Ta biết rõ ngươi thà chết cũng không chịu ta giày xéo, nhưng lần này giống như lần trước, nếu như ngươi dám chết, bổn cung liền giết Long Noãn Noãn!”
Dung Yên Nhi vung ống tay áo, hung hắn quấn lấy cổ Noãn Noãn.
Sắc mặt Noãn Noãn đỏ lên, cơ hồ không thở nổi.
Ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh nhanh chóng đỏ như máu, màu sắc quen thuộc khiến Noãn Noãn giật mình sửng sốt.
“Buông trẫm ra!” Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo chuyển thành buồn bã khắc cốt: “Nếu không trẫm sẽ chết ở trước mặt ngươi!”
Dung Yên Nhi sững sờ, kinh dị nhìn Mộ Dung Thánh Anh: “Xem ra bổn cung đánh giá thấp ảnh hưởng của Long Noãn Noãn đối với ngươi. Cũng đúng, loại người như ngươi ngay cả tâm cũng không có, làm sao lại có thể yêu người?”
Mộ Dung Thánh Anh yếu ớt cười một tiếng: “Trầm có lòng!” Hắn chuyển mắt nhìn về phía Noãn Noãn: “Chỉ vì yêu nàng, mới không thể dùng phương thức khuất nhục này đổi lấy tính mạng của nàng. Coi như nàng còn sống, cả đời này, nàng cũng sẽ sống trong cơn ác mộng khuất nhục. Trẫm yêu nàng, cho nên chỉ muốn mang vui vẻ đến cho nàng.”
Noãn Noãn đột nhiên lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng), lần đầu tiên cảm thấy thì ra sinh mạng là ý nghĩa như vậy.
“Noãn Noãn, nàng chết, ta cùng nàng!” Mộ Dung Thánh Anh không hề xưng mình là trẫm nữa: “Cả đời này, lên trời xuống đất, bích lạc hoàng tuyền (lạc xuống suối vàng), ta đều theo đuổi nàng, kể cả nàng ghét bỏ, ta cũng nhất định theo nàng!”
Noãn Noãn không trả lời, Dung Yên Nhi nổi giận trước tiên, một cái tát vung lên trên mặt Mộ Dung Thánh Anh: “Tiện nam nhân!”
Noãn Noãn hận nghiến răng nghiến lợi, la lớn: “Bà mới là tiện nữ nhân! Cho tới bây giờ chưa có gặp qua loại nữ nhân biến thái táng tận lương tâm như bà! Bà buông hắn ra! Nếu không Long Noãn Noãn ta có thành quỷ cũng không tha cho bà!”
Dung Yên Nhi phất tay một cái hung hăng đánh vào mặt Long Noãn Noãn: “Long Noãn Noãn, ngươi bị nam nhân này lừa cũng không biết, ngươi cho rằng hắn nói những lời này là vì tốt cho ngươi sao? Hắn không muốn dùng thân thể trao đổi mạng của ngươi mà thôi! Hắn qua lại biến ảo thân phận lừa ngươi, còn không phải là nói dối ngươi? Mộ Dung Minh Nguyệt vì trả thù Như phi, là lời nói dối! Ngươi thực sự cho là ngươi là chúa cứu thế? Ngươi thực sự cho là ngươi là cứu tinh của vương triều Mộ Dung? Ha ha, thực sự quá buồn cười!”
“Biến đổi thân phận?”
“Lời nói dối?”
Gần như là đồng thời, Noãn Noãn cùng Mộ Dung Thánh Anh đều nghi vấn mở miệng.
Hai người đối hỏi, trong mắt sắc đều không nhìn ra được tâm tình.
“Ha ha ha, không sai, chính là như vậy, bổn cung vui mừng nhất chính là nhìn vẻ mặt của hai ngươi như vậy!” Dung Yên Nhi hả hê cười to, đầu tiên là xoay người nói với Noãn Noãn: “Ngươi không phải biết chứ, Kim Ưng chính là hắn! Hắn vì để cho ngươi cứu vớt vương triều Mộ Dung, lừa gạt tâm ngươi!” Ả lại chuyển mắt hướng về phía Mộ Dung Thánh Anh sắc mặt tái xanh trên đất mở miệng: “Ngươi cũng không có nghĩ đến chứ? Ngươi căn bản không phải là con trai ruột của phụ hoàng ngươi, hắn chỉ nói cho ngươi biết, Long Noãn Noãn là cứu tinh duy nhất của vương triều Mộ Dung, chỉ là không muốn Mộ Dung Thánh Ly bị Hộ Long đường lợi dụng mà thôi. Phụ hoàng ngươi đã sớm nhìn ra Hộ Long đường nhắm vào vương triều Mộ Dung!”
Trong phòng trừ tiếng cười hả hê của Dung Yên Nhi, chỉ có tiếng kèn bên ngoài, tiếng cười đắc ý cuồng vọng của nữ nhân hòa với âm thanh kèn thổi như đòi mạng, ở trong không gian hai người nhìn nhau từ từ biến thành vô lực.
“Thật sự là như vậy phải không?” Hai người đồng thời lên tiếng, tất cả đều là ánh mắt không dám tin.
Mộ Dung Thánh Anh chính là Kim Ưng? Noãn Noãn châm chọc nâng lên khóe môi, nàng đã sớm nghĩ tới, bọn họ có rất nhiều chỗ tương tự, chỉ là nàng không muốn tin tưởng mà thôi!
Bên ngoài cửa cung tiếng bước chân hỗn loạn, Dung Yên Nhi ngưng cười một tiếng: “Rất tốt, đã đến lúc!” Nói xong, ả khom người muốn xốc Mộ Dung Thánh Anh trên đất lên.
Một bóng dáng trắng như tuyết lao tới, nhanh như tia chớp, cũng trong lúc này, thân thể Dung Yên Nhi như lá khô, chợt đổ xuống đất.
Cùng lúc đó, thân thể của Mộ Dung Thánh Anh bị đưa đến sau lưng người đó.
Noãn Noãn sững sờ kinh hãi nhìn nữ nhân trước mặt, bà là Như phi, tuyệt mỹ tiên tử mang trên mặt vẻ hận thù thấu xương, bàn tay như ngọc phiếm máu đỏ.
Dung Yên Nhi nhếch nhác nửa ngồi dậy, không dám tin nhìn nử nhân tuyệt mỹ trước mặt: “Như Nhi?”
“Dung Yên Nhi, ngươi xứng gọi tên bổn cung sao?” Như phi mắt sắc lạnh rét, đầu ngón tay như ngọc có xu thế hóa thành kinh lôi, tung một chưởng hướng Dung Yên Nhi.
Thân thể Dung Yên Nhi lập tức như gió bay lên, nhưng lại quá trễ, giống như ở trước mặt của Như phi, ả hoàn toàn mất đi năng lực phản kích, thân thể đụng vào vách tường, vách tường sụp đổ.
Thân ảnh trắng như tuyết mau lẹ bay tới, lạnh lùng nắm chặt, Dung Yên Nhi nằm ở dưới đất như bị ghìm chặt cổ, thân thể chậm rãi bay lên không.
“Dung Như Nhi, ta dù gì cũng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi…” Dung Yên Nhi sắc mặt đỏ tím, tay chân vô lực giùng giằng trên không.
Như phi sau khi nghe hai chữ tỷ tỷ, vẻ mặt trở nên cực kỳ tức giận, ngón tay tuyết trắng như ngọc, ở trên không bén nhọn mà có lực từ từ siết chặt.
Đầu Dung Yên Nhi rốt cuộc vô lực xụi đi trong không trung, màu đỏ của y phục theo gió lay động, cực kỳ kinh khủng.
Dung Yên Nhi cứ như thế mà chết đi? Noãn Noãn sững sờ đứng lên, hoàn toàn chưa ở trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần.
Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra như là cảnh trong mộng, vô cùng không chân thật!
Ngón tay trắng như tuyết của nữ nhân chậm rãi mở ra, thân thể Dung Yên Nhi giống như khăn lau, lập tức rơi xuống đất.
Thời gian giống như đọng lại, Noãn Noãn chống đỡ thân thể, thở dài nhẹ nhõm.
Ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh tràn ngập trong suốt, cúi đầu hô lên hai chữ: “Mẫu phi…”
Bóng dáng trắng như tuyết chậm rãi xoay người, ánh mắt hồng hồng rơi trên mặt Mộ Dung Thánh Anh, sau đó nhanh chóng xẹt qua, dừng lại trên người Noãn Noãn, cánh môi khinh động: “Thánh Anh liền giao cho ngươi!”
“Mẫu phi!” Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng hô.
“Bổn cung đi thay con thu phục giang sơn!” Chín chữ lạnh nhạt lạnh nhạt từ miệng phát ra kèm theo hơi thở mùi đàn hương, bóng dáng trắng như tuyết mơ hồ không thấy.
Thi thể Dung Yên Nhi, vách tường sụp đổ, còn có đôi nam nữ tràn đầy tâm tư nhìn nhau.
Noãn Noãn phủ ngực, giọng điệu thở nhẹ ra: “Làm như lời ta nói, ta giúp ngươi giải độc!”
Mộ Dung Thánh Anh gật đầu một cái, ngồi thẳng người.
Nửa canh giờ trôi qua, tiếng kèn lệnh từ từ biến mất, thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi mở mắt, trước mặt đã không có một bóng dáng, sắc mặt hắn biến đổi, lập tức đứng lên tìm kiếm, bất đắc dĩ bóng dáng giai nhân mờ mịt, không biết tìm phương nào!