Độc Hành Thú

Chương 16

Nhận được điện thoại của Tạ Ngôn, Tiếu Thành cùng Du Duy Thu còn đang tìm kiếm Bách Tiệm Ly lập tức quay lại, hỏa tốc chạy tới bệnh viện thành phố.

“Cậu tên tiểu tử này đã làm gì cậu ấy? Nếu không đang yên đang lành thế nào lại đột nhiên té xỉu?”

Vừa nhìn thấy Tạ Ngôn, Tiếu Thành liền nổi giận xông đến, bất chấp đây là hành lang bệnh viện, túm lấy áo anh.

“Tiếu tiên sinh, bình tĩnh một chút, đừng nóng giận.” Du Duy Thu vội vàng tiến lên khuyên can.

“Cậu ấy dầm mưa quá lâu, chúng tôi lại nói chuyện vài câu, tâm tình quá mức kích động, thể lực chống đỡ hết nổi, nên mới té xỉu. May mà bác sĩ nói không có gì trở ngại, hiện tại đang truyền nước biển.”

Áo khoác của mình đã đưa cho Bách Tiệm Ly che mưa, Tạ Ngôn trên người chỉ còn một bộ tây trang hơi mỏng, bị mưa xối toàn thân ướt đẫm, trên tóc còn nhiễu xuống vài giọt nước mưa.

Lúc này đang là mùa thu, anh lạnh đến nỗi mặt mày tái nhợt, môi tím ngắt, Tiếu Thành nhíu mày nhìn anh, buông tay ra, “Cậu đã nói gì kích thích cậu ấy?”

“Chỉ là đem những chuyện trước kia chưa nói rõ ràng, hoàn toàn nói rõ ràng mà thôi.” Tạ Ngôn cười khổ, đột nhiên hắt xì một cái.

“Tạ đại ca, hay anh về nhà thay quần áo trước đã? Cứ thế này, không đợi Bách tiên sinh khỏi hẳn, chính anh đã ngã bệnh trước.” Du Duy Thu nhịn không được nói.

“Không sao, anh ở ngay đây, chờ cậu ấy tỉnh lại.”

Du Duy Thu biết, Tạ Ngôn một khi quyết định, sẽ rất khó thay đổi, chỉ có thể thở dài, đi theo anh.

Lúc này, một nữ bác sĩ trẻ từ trong phòng bệnh đi ra, Tạ Ngôn vừa thấy, lập tức tiến đến hỏi, “Bạn tôi cậu ấy thế nào rồi?”

Vị nữ bác sĩ trẻ kia mỉm cười, “Bạn của anh hiện tại không có việc gì, chỉ là còn sốt nhẹ, thân thể cũng vô cùng suy yếu, sau khi trở về phải tĩnh dưỡng thật tốt. Chờ anh ta tỉnh lại, anh có thể đưa anh ta xuất viện.”

“Thật tốt quá, cám ơn.” Tạ Ngôn thở dài nhẹ nhõm, “Tôi bây giờ có thể đi vào không?”

“Đương nhiên có thể.”

Tạ Ngôn như tên bắn vọt vào phòng bệnh, Du Duy Thu cũng muốn theo vào, thấy Tiếu Thành lại vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, liền hỏi: “Tiếu tiên sinh, anh không vào sao?”

“Quên đi. Nếu bác sĩ đã nói vậy, tôi cũng không lo lắng nữa. Để hai người bọn họ ở chung đi, tôi ở trong này, chỉ tổ biến thành siêu cấp bóng đèn a.” Tiếu Thành tiêu sái phất tay, cười nói: “Tôi đi đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Du Duy Thu cười gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh biến mất, sau đó, cậu cũng không đi vào, chỉ đứng trông ngoài cửa, để cho cặp đôi trải qua nhiều khúc chiết này một chút không gian riêng tư.

Tạ Ngôn chậm rãi đi đến bên giường, nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của người đang nằm, không hề chớp mắt, nhìn thật lâu thật lâu…

Phòng bệnh thực yên tĩnh, đem hết thảy ồn ào náo động đều ngăn cách bên ngoài.

Dịch truyền từng giọt từng giọt chậm rãi lưu động, truyền đến cánh tay gầy yếu của hắn, hắn hô hấp thực nhẹ, cơ hồ không cảm nhận được.

Không có mắt kính che dấu, vết sẹo nơi khóe mắt trái hắn hết sức rõ ràng, Tạ Ngôn nhịn không được vươn tay, ở chỗ vết sẹo nhẹ nhàng vuốt nhẹ, phát hiện đầu ngón tay mình thế nhưng lại run run.

Tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, chỉ thiếu chút nữa, hắn liền có thể biến mất ở nơi mình không hề hay biết, cũng không biết thời gian, nếu thật sự là như thế, bảo anh phải sống thế nào đây?

Tưởng tượng đến liền không thể chịu đựng được!


Lòng bàn tay bao lấy tay hắn, cùng hắn mười ngón giao triền, nhẹ nhàng đặt ở bên môi hôn, sau đó, áp lên mặt mình…

Ngón tay thon dài, khớp tay rõ ràng, thanh mảnh mà mềm dẻo.

Mấy năm nay trải qua những tháng ngày tự do tịch mịch, mặc kệ hắn kiên cường thế nào, vẫn là ăn không ít khổ, nội tâm cứng cỏi cũng bị mài mòn không ít, nhớ tới những lời hắn nói vừa rồi, rằng hắn không phải là người máu lạnh vô tình, nội tâm anh liền ẩn ẩn đau đớn.

Vận mệnh thực tàn nhẫn, trải qua vô số thế sự, ngày tháng xoay vần, bọn họ tựa như hai thế giới vĩnh viễn chỉ có thể nhìn nhau, không thể xuất hiện cùng nhau, rõ ràng có không ít giao điểm, mắt thấy có thể gần sát, rồi lại một giây sau, liền bị một đôi tay vô hình kéo xa, lần nữa gặp thoáng qua…

Chia lìa, luôn luôn là chia lìa, chờ đợi, chiếm cứ một khoảng thời gian quá dài trong sinh mệnh anh, thẳng đến khi anh nản lòng thoái chí, quyết định buông tay, hơn nữa còn hiểu lầm thật sâu…

Thật sự là nhiều lắm, nhiều đến cơ hồ không thể thừa nhận!

Vạn hạnh còn không thật sự buông tay, vạn hạnh cuối cùng giải thích rõ ràng, mà anh còn có thể nắm tay hắn, lẳng lặng nghe hắn hô hấp…

Tạ Ngôn thở dài một hơi, chưa bao giờ giống như bây giờ, thực cảm kích ân huệ trời xanh ban cho.

Bốn mươi phút sau, túi dịch truyền hết nhẵn.

Tạ Ngôn vội vàng gọi y tá đến, sau khi rút ra kim tiêm, Bách Tiệm Ly bừng tỉnh, chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ, biểu tình có chút ngẩn ngơ.

Thấy hắn không sao, Tạ Ngôn mặt mày vui mừng, vội vàng cúi xuống bên giường hắn, nhẹ giọng giải thích, “Đây là bệnh viện thành phố, em vừa rồi té xỉu, hiện tại cảm thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?”

“Tôi không sao.”

Bách Tiệm Ly nâng lên mí mắt, nhìn nhìn anh, tầm mắt chợt lóe, trong mắt một mảnh hiu quạnh, một lần nữa khôi phục lại vẻ thờ ơ khó gần trước đây.

Tạ Ngôn không khỏi âm thầm nhíu mày.

Loại cảm giác này, giống như là trải qua thiên tân vạn khổ, thật vất vả mới mở ra một chút cánh cửa trái tim hắn, rồi lại bị hắn ở ngay trước mặt đóng cửa thật mạnh.

Bách Tiệm Ly muốn ngồi dậy, vừa động một chút, đại não liền truyền đến cảm giác choáng váng mãnh liệt, hắn cúi đầu rên rỉ, đè lại trán.

“Để anh.” Tạ Ngôn muốn đỡ hắn ngồi dậy, lại bị Bách Tiệm Ly cự tuyệt.

“Không, để tự tôi.” Bách Tiệm Ly nhàn nhạt nói, cũng không nhìn anh.

Tạ Ngôn ngẩn ra, không nói gì, quay đầu hướng ra ngoài kêu lên: “Tiểu Du, đi làm thủ tục xuất viện, anh muốn đưa Tiệm Ly về.”

“Vâng.” Du Duy Thu lên tiếng trả lời rồi chạy đi.

“Chúng ta về nhà.”

Tạ Ngôn ôn nhu nói, cúi người muốn bế hắn, lại bị Bách Tiệm Ly lấy tay ngăn lại.

“Cám ơn, tự mình tôi có thể về được.”

Khẩu khí thực xa cách, biểu tình thực lãnh đạm.

Tạ Ngôn ngẩn ngơ, chậm rãi thẳng đứng dậy, “Tự mình về? Em là có ý gì?”

“Tôi tự mình có thể đi.” Bách Tiệm Ly nhìn anh, diện vô biểu tình.

“Em bệnh đến ngã trái ngã phải, còn đi như thế nào?” Tạ Ngôn lạnh lùng nói, chỉ cảm thấy một ngọn lửa vô danh bùng lên, nhưng đối phương dù sao cũng là người bệnh, không đành lòng trách móc nặng nề, vì thế kiên quyết đem lửa này áp chế.

Anh tiến lên một bước, không thèm phân trần, xốc chăn lên, bế hắn đi ra ngoài.

“Tạ Ngôn, anh thả tôi xuống!” Bách Tiệm Ly lắp bắp kinh hãi, ở trong ngực anh giãy dụa.

“Em nếu còn lộn xộn, tin hay không anh ngay tại nơi này làm em!?” Tạ Ngôn trầm giọng nói, trên mặt phủ một tầng sương khiến kẻ khác không rét mà run.

Bách Tiệm Ly chấn động, theo bản năng đình chỉ giãy dụa.

Cũng không phải sợ anh, mà là chưa bao giờ gặp qua Tạ Ngôn như vậy.

Trước bao nhiêu người, Tạ Ngôn bế hắn, sải bước hướng đến cổng bệnh viện…


Không đợi bao lâu, Du Duy Thu tay chân nhanh nhẹn liền lái xe tới, ló người ra gọi: “Tạ đại ca, lên xe đi.”

Tạ Ngôn gật đầu, đem Bách Tiệm Ly để vào ghế sau, chính mình cũng lập tức chui vào bên trong xe, ngồi sát vào hắn, đem hắn ôm thật chặt.

Không buông tay.

Bị cánh tay của anh cường ngạnh ôm trong ngực, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của anh, nội tâm Bách Tiệm Ly mờ mịt vô thố…

Xe vững vàng chạy, thân thể kề sát có thể cảm nhận hơi thở của anh, vừa ấm áp, lại vừa làm hắn có cảm giác sợ hãi phức tạp.

Hắn hối hận.

Hối hận chính mình nhất thời yếu đuối, ở trên cầu nói nhiều chuyện không nên nói.

Không biết là mưa gió khôn cùng, hay là sốt cao chưa dứt, làm cho hắn trở nên hoàn toàn không giống chính mình. Hắn sợ hãi loại cảm giác này, sợ hãi loại cảm giác giống như bị tầng tầng ánh sáng lột sạch, đem nội tâm yếu ớt nhất của mình toàn bộ lộ ra trước mặt người khác.

Hơn nữa người này không phải người khác, là Tạ Ngôn.

“Tạ Ngôn, đưa tôi đến nhà Tiếu Thành đi.” Bách Tiệm Ly yêu cầu.

“Mơ tưởng!” Tạ Ngôn dứt khoát từ chối.

“Buông ra sẽ thoải mái hơn đó.” Bách Tiệm Ly cười khổ, nghĩ muốn động, lại không thể động đậy. Bị anh gắt gao giam cầm vào trong ngực như vậy, hắn sắp không thể hô hấp!

“Anh không buông!” Tạ Ngôn lạnh lùng nói, cánh tay lại siết chặt vài phần.

“Tạ Ngôn, tôi đã suy nghĩ kỹ càng, chúng ta cũng không thích hợp…”

Tạ Ngôn liền nắm lấy cằm hắn, hung hăng lấp kín môi hắn.

Anh không chút khách khí xâm nhập vào khoang miệng hắn, dùng sức mút vào, hơi thở nóng cháy phả vào mặt hắn, nuốt hết tất cả những lời thoát ra từ môi hắn.

Đầu lưỡi anh quấn lấy hắn, kịch liệt liếm hút, giống như phải ép hết tất cả nước bọt trong miệng hắn, sức lực cường hãn làm cho hắn đầu váng m

ắt hoa…

Hoàn toàn không thể lấy hai chữ ôn nhu để hình dung nụ hôn này, lực đạo mạnh mẽ nóng cháy, khiến hắn có thể cảm nhận lửa giận anh áp chế sâu trong cơ thể.

Thật vất vả Tạ Ngôn mới buông hắn ra, Bách Tiệm Ly một lần nữa có được hô hấp, hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc, hai má tái nhợt vì nụ hôn vừa rồi mà đỏ ửng lên, xấu hổ vô cùng, không dám nhìn người “tài xế” trước mặt đang ngồi không nhúc nhích như lão tăng ngồi thiền.

“Anh điên rồi, Tiểu Du còn đang ở đây!”

“Không cần phải để ý cậu ta! Chỉ cần nhìn anh, nhìn một mình anh là được!” Tạ Ngôn nắm chặt cằm hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn, “Đến bây giờ em cư nhiên còn nói mấy lời vô nghĩa này, nếu em nói thêm một chữ nữa, Bách Tiệm Ly, em đừng mơ anh sẽ dễ dàng buông tha em!”

Bách Tiệm Ly mấp máy môi tính nói gì đó, lại bị Du Duy Thu ngắt lời, “Tạ đại ca, tới rồi.”

“Em trở về đi.”

“Vâng.”

Du Duy Thu lau mồ hôi trên mặt, như được đại xá.

Bọn họ lúc này đây quả thực là thiên lôi câu động địa hỏa (1), còn tiếp tục ở lại, cái bóng đèn nho nhỏ là cậu đây khẳng định sẽ bị trận đại hỏa ngùn ngụt này cháy sạch không còn cọng tóc a, thức thời như cậu, lòng bàn chân đương nhiên phải sớm bôi mỡ, chuồn cho lẹ.

Không để ý Bách Tiệm Ly cự tuyệt, Tạ Ngôn vẫn là một đường bế hắn, một cước đá văng cửa lớn đã mở sẵn, bắt đầu cởi áo vest, thô bạo tháo cà vạt, rút ra dây lưng, kéo khóa quần dài…

Chỉ chốc lát sau, một khối thân thể nam tính kiện mỹ dương cương liền hiện ra không sót một chút gì ở trước mặt hắn!

Vân da xinh đẹp, ***g ngực rộng lớn tinh tráng, cơ bụng săn chắc, phát ra mười phần mị lực của một người đàn ông thành thục, có thể nói dáng người hoàn mỹ, hơn nữa vật nam tính giữa hai chân cư nhiên bừng bừng phấn chấn… Hình ảnh này quá mức kích thích, cảm giác áp bách cùng lực hấp dẫn mãnh liệt làm người ta khó có thể hô hấp!

“Anh… Anh muốn làm gì?”

Bách Tiệm Ly hít một hơi thật sâu, đôi môi run rẩy, cảm giác như giọng nói của mình bị nghẹn lại.

Thay vì ảo não, vỏ đại não lại thu được tín hiệu nguy hiểm, khiến hắn vội lùi đến mép giường, muốn từ bên kia nhảy xuống, lại bị Tạ Ngôn túm lấy mắt cá chân.

“Em còn muốn chạy trốn sao?”


Tạ Ngôn ánh mắt dọa người, chầm chậm tiến về phía trước…

Động tác ung dung này khiến kẻ khác sốt ruột không thôi.

Rốt cục đối diện với ánh mắt anh, Bách Tiệm Ly chỉ cảm thấy da đầu tê rần, có loại cảm giác “Đại sự không ổn”, nhưng thân thể còn chưa kịp động, đã bị đối phương dùng sức lôi kéo, áp dưới thân anh…

Tạ Ngôn không chút khách khí tách ra hai chân, đè lên người Bách Tiệm Ly, kẹp chặt cả người hắn.

Người đàn ông lõa thể khắp người tản ra khí thế mãnh liệt nháy mắt tới gần, Bách Tiệm Ly thiếu chút nữa ngay cả hô hấp cũng đình chỉ!

“Tạ Ngôn, anh không cần nổi điên, mau cút xuống dưới cho tôi!”

“Anh rất thanh tỉnh.” Tạ Ngôn mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn hắn vài giây, đột nhiên động thủ, cởi bỏ quần áo hắn…

Áo sơmi roẹt một tiếng bị xé ra, nút áo văng tung tóe, ***g ngực trần trụi của hắn nhất thời lộ ra ngoài không khí.

“Tạ Ngôn, anh con mẹ nó dừng tay cho tôi…” Bách Tiệm Ly tức giận đến mức trước mắt biến thành màu đen, một trận thở gấp gáp.

Tạ Ngôn cúi người xuống, ghé vào tai hắn chậm rãi nói: “Anh vốn không muốn làm, bởi vì em còn rất suy yếu. Nhưng là không làm không được, bằng không không biết đầu óc em lại nghĩ tới mấy chuyện linh tinh nào nữa. Cho nên, anh một giây cũng không muốn chờ, chính là giờ khắc này, anh muốn khiến em hoàn toàn trở thành của anh!”

Anh tùy tay đem áo sơmi bị xé rách của hắn ném xuống giường.

“Anh dừng tay, Tạ Ngôn, tôi không phải đang nói đùa.” Bách Tiệm Ly quát.

“Anh cũng không nói đùa. Lần này anh sẽ không như trước kia, luôn bởi vì cố kỵ em mà năm lần bảy lượt nhẫn nại, lại càng không dừng tay, em không có quyền, cũng không có tư cách bảo anh dừng tay, đây là em nợ anh, Bách Tiệm Ly!”

Tạ Ngôn rất lãnh tĩnh, bình tĩnh đến độ gần như khủng bố.

Bách Tiệm Ly chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt này của anh, còn chưa kịp phản kháng, đã bị anh thuần thục lột sạch sẽ, trần như nhộng.

Hai người ở trên giường dây dưa quay cuồng, da thịt trần trụi cảm thụ được nhiệt độ cùng dục vọng của nhau.

“Tạ Ngôn, đừng để tôi hận anh.” Bách Tiệm Ly cắn răng thở dốc nói, mỗi một tấc cùng anh da thịt kề sát, đều khiến thân thể run lên.

“Em không hận anh, em yêu anh, so với em nghĩ còn sâu hơn nhiều lắm. Chính là em cự tuyệt nghĩ đến, em hận, là loại cảm giác yêu anh quá sâu này, bởi vì em sợ hãi loại cảm giác này. Bách Tiệm Ly, em thật sự đã cho rằng anh một chút cũng không hiểu em sao?”

Tạ Ngôn đè chặt hắn, nhìn chăm chú vào mắt hắn, đột nhiên đưa tay cầm lấy dục vọng cư nhiên lặng lẽ ngẩng đầu của hắn…

“A………”

Bách Tiệm Ly bất ngờ không kịp phòng, ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc bối rối. Chỗ yếu hại bị người ta cầm lấy, hắn rốt cuộc không thể phản kháng, cả người nhuyễn xuống.

Binh bại như núi đổ.

Dục vọng đàn ông bị nắm lấy, hắn liên tiếp bại lui, quân lính tan rã.

Kỳ thật hắn đã sớm đem chính mình giao ra, ở trên cầu, lúc ở trong lòng anh nói những lời kia, hắn cũng đã đem chỗ sâu nhất của mình xé ra, toàn bộ mạch máu, gân mạch đều thanh thanh sở sở, nhất nhất hiện ra trước mặt anh.

Lộ ra ngoài quá sâu, hiện tại mới lùi bước, đã quá muộn!

Nhưng mà, vẫn là sợ hãi, sợ hãi khó có thể ngăn chặn.

Hắn sợ ngày mai vừa mở mắt, lại không thể quay về cuộc sống đơn độc trước kia, chỉ có tịch mịch làm bạn.

Mất đi thế giới quen thuộc của mình, hắn phải đi đâu đây?

“Tiệm Ly…”

Tạ Ngôn cúi xuống thì thầm tên hắn, những nụ hôn nóng rực một đường trườn xuống phía dưới, lướt qua cần cổ thon dài của hắn, dùng sức mút vào da thịt bóng loáng, cùng lúc đó, hai tay anh cũng không thả lỏng, cầm dục vọng nóng cháy của hắn, bắt đầu cao thấp ma xát…

“Ưm……”

Bách Tiệm Ly cố cắn chặt môi dưới, nhưng làm sao cũng ngăn không được thanh âm của mình, chỉ có thể buồn bực đem ngón tay nhét vào trong miệng, nghĩ muốn ngăn chặn mấy tiếng rên rỉ này.

“Đừng cắn…”


Ngón tay hắn bị anh mạnh mẽ vặn bung ra, lòng bàn tay ấm áp bao lấy tay hắn, đan vào giữa các ngón tay, cùng hắn mười ngón tay gắt gao giao triền, đặt tại bên người, không để hắn dùng tay che miệng, tiếp đó, môi anh một đường lướt qua ngực, quay sang ngậm lấy đầu ngực trái của hắn.

“A……”

Chịu phải kích thích này, thân thể Bách Tiệm Ly mạnh mẽ ưỡn cong về phía trước, nhũ tiêm bị khoang miệng ấm nóng bao lấy, đầu lưỡi đối phương nhanh chóng nghiền nát đầu nhũ đã sưng lên của hắn, vừa mút vừa liếm, mỗi một chút khiêu khích, đều truyền đến khoái cảm khó có thể hình dung.

“Không…… Tạ Ngôn……”

Chiếc mặt nạ lạnh lùng, từng chút một bị đánh nát.

Hai má xinh đẹp, cái mũi thẳng tắp, đôi môi nhạt màu hơi mỏng, hết thảy đều vì những động tác làm càn của anh mà nhiễm một tầng phấn hồng mê người, khi hô hấp còn phát ra thanh âm gợi cảm, lại càng trêu chọc Tạ Ngôn vốn đã dục hỏa đốt người.

“Mau buông ra……”

Thanh âm đột nhiên nghẹn trong cổ họng, nói không thành tiếng.

Dục vọng nam tính ở giữa hai chân mình, thế nhưng lại vừa cứng thêm vài phần, tựa như ngọn lửa nho nhỏ vô pháp dập tắt, cháy sạch hai má nóng bỏng của hắn.

Trái tim lại là một trận kinh hoàng…

Tình dục đã lâu không có lặng lẽ bị khơi lên…

Trước lúc xuất ngoại, vào buổi đêm điên cuồng kia, mắt hắn cái gì cũng nhìn không thấy, tai hắn cái gì cũng không nghe được, trừ bỏ một trận pháo hoa rực rỡ!

Mà trong trận pháo hoa rực rỡ chói mắt ấy, những ôn nhu âu yếm, những nụ hôn dịu dàng của anh không ngừng rơi xuống trên môi mình, là tồn tại chân thật duy nhất.

Khắc cốt minh tâm, suốt đời khó quên.

Bách Tiệm Ly nhắm chặt mắt lại, ức chế không được toàn thân run rẩy…

Vẫn không cho hắn không gian thở dốc, Tạ Ngôn buông nhũ tiêm hắn ra, đầu lưỡi như có như không chạm vào, nhẹ nhàng lướt qua ngực hắn, xuống đến vùng bụng bằng phẳng, xuống chút nữa… Dần dần tiếp cận một nơi vô cùng yếu ớt…

Sau cùng, không một tia chần chờ, anh cúi thấp đầu, đem dục vọng xinh đẹp của hắn ngậm vào miệng…

“A…… Buông ra…… Mau buông ra…… Thực bẩn…….”

Trăm triệu không nghĩ tới, anh thế nhưng lại làm như thế, Bách Tiệm Ly bật kêu ra tiếng, toàn thân lập tức căng cứng.

Tạ Ngôn một tay chặt chẽ đè lại hắn, tiếp tục dùng miệng phục vụ yếu ớt của hắn, ôn nhu mút liếm từ gốc đến đỉnh, tận khả năng âu yếm đối phương.

Động tác của anh chẳng những không thành thạo, mà còn thực vụng về.

Đối với tính sự, kinh nghiệm của Tạ Ngôn cũng không phong phú lắm.

Anh cũng chưa bao giờ giúp người khác khẩu giao.

Những năm gần đây, thời gian rảnh của anh đại đa số bị công tác bận rộn chiếm cứ, cho nên trên thực tế, cuộc sống của anh luôn khắc chế kỷ luật.

Dùng miệng hầu hạ lão Nhị người khác?

Cảnh tượng như vậy, đối với Tạ Ngôn luôn ngạo khí mười phần mà nói, căn bản không thể tưởng tượng! Mà nếu đối tượng là Bách Tiệm Ly, liền có thể dễ dàng đánh vỡ bài xích của anh.

Có thể khiến anh làm đến thế này, Bách Tiệm Ly là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.

Ở trước mặt hắn, tất cả cường thế của anh đều hóa thành ôn nhu, tất cả nguyên tắc đều trở nên vô nghĩa, chỉ có hắn mới có thể làm anh cam tâm tình nguyện cúi đầu, chủ động vùi sâu vào trong đùi hắn, không để ý dục vọng sắp nổ tung của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ hắn, trước tiên làm cho hắn sung sướng.

Bất quá, cho dù kinh nghiệm không đủ, nhưng là một người đàn ông thành thục, Tạ Ngôn đối với dục vọng vẫn có những hành động bẩm sinh, đối phó với Bách Tiệm Ly trúc trắc như tờ giấy trắng, là dư dả.

Chính là, anh thật sự kinh ngạc.

Sao hắn lại trúc trắc như thế?

So với một lần trước lúc xuất ngoại kia, trúc trắc còn hơn gấp bội!

Quả nhiên đúng như mình nghĩ, mấy năm nay, cho dù thân ở nước ngoài, hắn cũng không quen ai, hắn ngây ngô như thế, làm anh càng thêm đau tiếc (2).


Anh tăng mạnh lực đạo mút vào, đem tính khí hắn ngậm cả vào miệng, khi thì nhập sâu vào cổ họng, khi thì dùng đầu lưỡi khẽ liếm, trêu trọc đỉnh mẫn cảm của hắn, không quá vài lần, liền như nguyện nghe được tiếng thở dốc mê người của hắn.

Nam tính trong miệng trở nên dị thường kích động, tràn ra xạ hương nồng đậm, ngày càng sưng lên..

. “Mau thả tôi ra…… Phải ra……”

Bách Tiệm Ly nhíu mi thở gấp gáp, mười ngón tay đan chặt vào tóc Tạ Ngôn, bắp đùi thon dài thoáng cái kẹp chặt, thoáng cái lại vô lực buông ra.

Tạ Ngôn bướng bỉnh tiếp tục làm, thêm vài lần nữa, tính khí đã căng đến cực hạn liền run rẩy phấn khích, không đợi anh buông ra, nhiệt dịch nồng đậm đã dâng lên, bắn vào trong miệng anh…

Tạ Ngôn từ giữa hai chân hắn ngẩng đầu, trên khóe môi gợi cảm góc cạnh rõ ràng còn dính chất lỏng màu trắng, nhắc nhở hắn chuyện mình đã đạt đỉnh trong miệng anh là sự thật, vẻ mặt Bách Tiệm Ly không khỏi đỏ bừng, “Anh…… Tại sao không sớm nhả ra… Tôi đã cảnh báo anh rồi mà…” Tạ Ngôn đứng dậy lấy khăn giấy ở đầu giường phun ra, thấy hắn cả người hư nhuyễn, hai mắt mông lung, mỉm cười, “Không sao, anh muốn nếm thử chút hương vị của em.” Sau đó, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi hắn… Bách Tiệm Ly muốn đẩy anh ra, tay lại suy yếu vô lực, bị hơi thở nóng cháy của anh bao lấy, đầu lưỡi hai người nhẹ nhàng quấn lấy nhau, nội tâm truyền đến từng trận rung động…

(1) Thiên lôi câu động địa hỏa: Sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất

(2) Đau tiếc: Đau lòng, thương tiếc