Độc Hành Thú

Chương 11

“Rất nhiều người sống lặng lẽ an tĩnh, mà cái gọi là từ bỏ, khẳng định là đã vô cùng tuyệt vọng.”

-Tới hay không do cậu quyết định, nhưng tôi sẽ chờ. Bách Tiệm Ly, tôi muốn gặp cậu!

Đêm khuya trong căn hộ nhỏ, lời nhắn một lần lại một lần phát ra, nghe đi nghe lại, một lần lại một lần, giống như đang nghe một loại ma chú.

Thẳng đến lúc phương đông bừng sáng, nắng sớm hiện ra, Bách Tiệm Ly một đêm không ngủ mới ngồi xuống, chậm rãi nhấn một số điện thoại trong nước.

Qua thật lâu, mới có người nhận điện thoại.

“Alo, là ai đấy?”

Thanh âm mơ mơ màng màng, giờ này trong nước, cậu hẳn là còn đang ngủ say.

“Là tôi.” Bách Tiệm Ly thản nhiên nói.

Một đêm không ngủ, sắc mặt hắn thực tái nhợt, vẻ mặt phi thường mỏi mệt, nhưng trong mắt lại lóe ra quang mang kiên định u duệ.

“Tiệm Ly? Là cậu thật sao?” Đối phương lập tức tỉnh táo lại, mừng rỡ như điên kêu lên: “Cậu nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho tôi? Lại còn sớm như vậy? Mấy tháng nay cậu đi đâu? Tôi tìm khắp cũng không thấy cậu, cậu nhất định nghe được lời nhắn của tôi rồi đi…”

“Ừ, tôi tới thành phố khác chơi, hôm nay vừa mới về nhà.” Bách Tiệm Ly cũng không nói cho cậu chuyện tai nạn xe cộ, miễn cho cậu lo lắng.

“Là vậy sao, tôi đây an tâm rồi.” Đối phương thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa cười nói: “Tiệm Ly, giọng cậu nghe là lạ, không có việc gì đi?”

“Không có việc gì, chỉ là có tin tức muốn nói cho cậu.”

“Tin tức gì?”

“Tôi tính toán về nước, ngay bây giờ.” Bách Tiệm Ly lẳng lặng nói: “Chờ đặt xong vé máy bay, sẽ nói cậu biết ngày chính xác.”

“Thật sự? Thật tốt quá! Cậu rốt cục cũng muốn về nhà.”

“Ừm.”

“Tốt lắm, Tiệm Ly, đến lúc đó tôi nhất định phải tới đón cậu. Bốn năm qua đi cũng không biết cậu biến thành bộ dáng gì nữa, tôi rất nhớ cậu.”

“Tôi cũng rất nhớ cậu, Tiếu Thành.” Bách Tiệm Ly mỉm cười, “Trước cúp máy đã, tôi phải sắp xếp chút chuyện công ty, chờ xử lý xong, liền lập tức về nước.”

“Ừ, tôi chờ cậu, hẹn gặp lại!”

“Hẹn gặp lại.”

Bách Tiệm Ly cúp điện thoại, nhìn ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ, thở dài.

Mình xuất ngoại đến bây giờ, đã là lúc nên về nhà.

Tháng 10 năm 2007, Bách Tiệm Ly giải quyết xong mọi chuyện ở Australia, chính thức về nước.

Theo dòng người như nước chảy, Bách Tiệm Ly thông qua hải quan, hướng cổng sân bay quốc tế chậm rãi đi đến…

Bốn phía rợp bảng quảng cáo quen thuộc bằng tiếng Trung, mọi người đi đường cùng màu da với mình, trong không khí phiêu tán hương vị thân thiết…

Tựa như cách cả thế hệ.


Đẩy xe hành lý chậm rãi đi ra, liếc mắt một cái liền thấy ngay ở giữa đại sảnh, một người đàn ông anh tuấn đang liều mạng hướng mình múa may hai tay.

So với khuôn mặt trong trí nhớ, không chút thay đổi, từ nụ cười đến vẻ mặt sáng lạn như mặt trời.

“Tiệm Ly!”

Tiếu Thành hưng phấn một phen phóng qua lan can, mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn.

“Tiếu Thành.”

Bách Tiệm Ly hơi đứng không vững, tiếp nhận lực va chạm, sau đó, cũng gắt gao ôm lại cậu, hơi thở thanh thuần khỏe mạnh trên người đối phương, khiến hắn cảm thấy ấm áp.

Hai người ôm nhau thật lâu, lúc này mới buông nhau ra.

Tiếu Thành gắt gao nắm tay hắn, kéo hắn đến góc…

“Muốn chết tôi! Đi một cái liền bốn năm, cũng không trở về một chuyến, trong nhà cũng không phải không có tiền mua nổi vé máy bay, thật là…”

Tiếu Thành miệng không ngừng nén giận nói, mỉm cười cao thấp đánh giá hắn, “Cậu thế nhưng thật ra một chút cũng không thay đổi, bất quá sao đen vậy, còn gầy một vòng? Ăn bánh mì beefsteak nước ngoài lâu như vậy, hẳn là thực rắn chắc mới đúng… A, vết sẹo trên mặt cậu là sao đây?” Tay cậu không khỏi xoa xoa lên vết sẹo thấy rõ…

“Nói ra dài dòng lắm, trở về tôi chậm rãi kể cho cậu.” Bách Tiệm Ly ảm đạm cười.

“Được rồi, cậu chắc đói bụng rồi ha, tôi mời khách, cậu muốn ăn cái gì? Thịt cá hay sơn trân hải vị? Tội nghiệp ghê, vài năm nay cậu nhất định đói bụng lắm a.”

Bách Tiệm Ly không khỏi cười ra tiếng, “Australia cái gì cần có đều có, siêu thị người Hoa cùng nhà hàng khắp nơi đều có, không cần đem nước ngoài nghĩ thành đất cằn sỏi đá được không?”

“Tôi biết a, nhưng không thể nào giống được đồ ăn chính gốc trong nước nha.” Tiếu Thành ôm vai hắn, “Đi, tôi đây phải lăn cậu một phen!”

“Tùy cậu, dù sao tôi nếu đã trở lại, liền mặc cho cậu áp bức.”

“Cái gì a, căn bản vẫn là cậu chà đạp tôi nha, tôi nào dám áp bức cậu…”

Thanh âm trò chuyện của hai người, ở trong gió dần dần đạm đi.

Cơm nước xong xuôi, vốn Bách Tiệm Ly muốn quay về nhà mình, nhưng bởi vì cha mẹ sớm đã dọn đi, nhà ở vẫn để đó không dùng, không người ở, phải vệ sinh sửa sang lại một phen mới được, Tiếu Thành liền cố ý đem hắn mang về nhà mình, nói đã sớm chuẩn bị phòng ốc cùng chăn mền sạch sẽ cho hắn, cái gì cần có đều có, không để cho hắn chối từ, liền mạnh mẽ đem hắn tha đi.

Bách Tiệm Ly chỉ có thể cười khổ, đi theo cậu.

Tiếu Thành mua một căn biệt thự trong khu Trung Sơn cảnh uyển, kiến trúc Châu Âu, trước sau đều có hoa viên, thêm một bể bơi ngoài trời.

Cậu hiện tại đã trở thành phó tổng giám đốc của chứng khoán Thiên Hải, lương một năm trăm vạn, xuất nhập có xe công ty đặc biệt đưa đón, nghiễm nhiên là một người đàn ông thành đạt.

“Phòng ở rất được a.”

Sau khi mở đèn, Bách Tiệm Ly tán thưởng đánh giá bốn phía.

Biệt thự vô cùng rộng rãi, thiết kế mở, nhà ở hiện đại, lấy sắc màu ấm cúng làm tông chủ đạo, vừa trang nhã lại ấm áp.

“Tiệm Ly, chân cậu làm sao vậy? Bị trặc chân sao?” Tiếu Thành nhìn chăm chú vào chân Bách Tiệm Ly, nhịn không được hỏi.

Cậu đã sớm chú ý tới tư thế đi đường dị thường của hắn, vừa rồi vẫn nghẹn không hỏi.

“Không phải trặc chân, mà là tai nạn xe cộ, xương ống chân phải bị nát, này đã là hiệu quả tốt nhất sau khi chữa khỏi rồi.”

Bách Tiệm Ly đơn giản thuật lại một chút xe họa mình vừa trải qua, người nói bình thản, người nghe lại kinh tâm động phách, không đợi hắn nói xong, Tiếu Thành lập tức gắt gao cầm tay hắn, “Cậu một người ở bên ngoài, như thế nào còn không cẩn thận như vậy, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì…”

Tiếu Thành nói không được, giống như đứa nhỏ bị dọa kinh hách, nắm chặt hắn không buông.

“Tôi bây giờ không phải đã trở lại sao? Người ta nói ‘Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời’, đừng lo lắng, không có chuyện gì tệ hơn xảy ra nữa đâu.” Bách Tiệm Ly an ủi cậu.

“Tiệm Ly, lần này trở về, đừng đi nữa, được không?” Tiếu Thành nắm chặt tay hắn, thật sâu nhìn hắn, thấp giọng nói: “Để tôi chiếu cố cậu.”

“Chiếu cố tôi? Vậy vợ cậu làm sao hả?” Bách Tiệm Ly không khỏi bị tính trẻ con của cậu nở nụ cười, nhìn quanh bốn phía một chút, nghi hoặc nói: “Đúng rồi, từ khi vào cửa đến giờ vẫn không thấy bóng dáng Nhã Lệ, vợ cậu hôm nay không ở nhà sao?”

“Cô ấy từ nửa năm trước đã dọn ra ngoài rồi.”

Câu nói của Tiếu Thành làm Bách Tiệm Ly chấn động, “Dọn ra ngoài? Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Tụi này ly hôn, mới cuối tuần trước.”

“A?” Bách Tiệm Ly không khỏi ngây người.


Nghe giọng điệu qua điện thoại trước kia, hắn cũng ẩn ẩn cảm thấy bọn họ xảy ra vấn đề, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên nghiêm trọng như vậy, hai người đã ly hôn!?

“Vì sao?” Hắn giật mình hỏi.

“Cô ấy cùng người đàn ông khác lui tới, là đồng nghiệp trong công ty cô ấy, vừa lúc bị tôi bắt gặp, cho nên rất nhanh liền ly hôn.” Tiếu Thành cười khổ nói.

Cái gì?

Trong đầu Bách Tiệm Ly không khỏi hiện lên dung mạo bình thường không mấy nổi bật của An Nhã Lệ kia…

Cô ta?

Cư nhiên làm Tiếu Thành bị cắm sừng?

Bách Tiệm Ly cũng không phải là người coi trọng vẻ bề ngoài, nhưng giờ phút này trong lòng cũng không thể không toát ra một câu “Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo” này.

“Tôi không nghĩ tới… Cô ta lại ngoại tình.”

“Tôi cũng không nghĩ tới. Sau khi kết hôn, tôi đối với cô ấy ngoan ngoãn phục tùng, tự nhận là một người chồng mẫu mực, ai ngờ cô ấy lại phản bội tôi, cùng người khác vụng trộm lui tới, khiến tôi bị đả kích rất lớn.” Trên mặt Tiếu Thành không phải không có chua xót.

“Đúng vậy, cậu là người thực biết cách chăm sóc người khác. Cô ta còn có cái gì bất mãn?” Bách Tiệm Ly hoàn toàn không thể lý giải, “Tôi đến nay vẫn nhớ rõ, ngày hai người đính hôn, nụ cười trên mặt cô ta. Khi đó tôi đã nghĩ, tên tiểu tử nhà cậu, vẫn là cưới một cô gái không tồi a.”

“Lúc trước chính là nghĩ có thể cùng cô ấy sống lâu dài, mới kết hôn, không nghĩ tới hôm nay lại nháo tới tình trạng này, ly hôn cũng là cô ấy nói ra trước, tóm lại, thế sự khó liệu.”

Tiếu Thành thở dài một tiếng, tỉnh lại nói: “Tiệm Ly, kỳ thật tôi cảm thấy ngay từ đầu liền quá vội vàng, tôi cùng cô ấy quen biết không tới mấy tháng, liền vội vàng kết hôn. Sau khi lập gia đình, khuyết điểm trong tính cách đối phương đều lõa lồ không thể nghi ngờ, tương phản rất lớn, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý. Cũng từng lừa mình dối người nghĩ, không phải là kiên nhẫn chịu đựng là được sao, vợ chồng nào lại không gặp phải sứt mẻ va chạm, có lẽ sau khi cãi nhau, lâu ngày sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng sự thật là càng ngày càng hỏng bét. Tới cuối cùng, cơ hồ ngay cả chút việc lông gà vỏ tỏi cũng không chịu nổi. Cô ấy nơi chốn xem tôi không vừa mắt, tôi cũng nơi chốn cảm thấy cô ấy diện mục khả tăng (1), cùng một chỗ liền cãi nhau, ngày nào cũng vậy bảo phải sống sao đây? May mà không có con cái, sớm một chút chấm dứt, đối với nhau cũng là loại giải thoát.”

Bách Tiệm Ly trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Dù sao đã ly hôn rồi, vậy cố gắng nhìn về phía trước đi. Mặc kệ quyết định thế nào, tôi đều ủng hộ cậu, tôi tin tưởng năng lực phán đoán của cậu.”

Tiếu Thành nắm chặt tay Bách Tiệm Ly, hai mắt tinh quang lòe lòe nhìn hắn, “Ô ô…Tôi chỉ biết, Tiệm Ly, cũng là cậu tốt nhất.”

Bách Tiệm Ly không khỏi cười vỗ cậu một cái, “Cậu đây là ánh mắt gì, ít đến ghê tởm cho tôi.”

“Thời gian không còn sớm, cậu chắc mệt chết rồi đi, trước tắm rửa, sớm một chút nghỉ ngơi, nhanh điều chỉnh lại múi giờ.”

Tiếu Thành đẩy hắn tiến vào phòng tắm, trước khi hắn đóng cửa cậu đột nhiên ló đầu vào, cười đến mê đắm, “Nè, muốn tôi kỳ lưng giúp cậu không? Cung cấp phục vụ VIP xa hoa nha!”

“Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo (2).” Bách Tiệm Ly nhướn mi nhìn cậu, “Phanh” một tiếng, đem cửa phòng tắm đóng lại.

Còn lại mình Tiếu Thành ở ngoài phòng tắm trộm cười ngây ngô.

Tắm nước ấm thực thoải mái, mặc vào áo choàng tắm trắng tinh Tiếu Thành chuẩn bị sẵn, Bách Tiệm Ly đến ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại trong khách phòng…

Phòng thu thập thật sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, rất có cảm giác gia đình.

Chăn mền tản ra mùi nắng, rất dễ chịu, vì đón hắn tới đây, Tiếu Thành hẳn là đặc biệt giặt dũ phơi nắng đi. Tuy rằng quen ở một mình, nhưng giống như bây giờ, có người nhớ mong mình, không thể không nói thực cảm động.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, Tiếu Thành thực tâm lý về phòng mình, để hắn yên tĩnh nghỉ ngơi.

Bách Tiệm Ly lẳng lặng tựa vào đầu giường, cảm giác mệt mỏi sau chuyến lữ hành đường dài, từng đợt cuồn cuộn trào dâng.

Từ sau vụ tai nạn, tình trạng sức khỏe của hắn luôn không tốt, chủ yếu là do chất lượng giấc ngủ bị suy giảm mạnh, đến nỗi không thể thư thái nghỉ ngơi.

Phỏng chừng là di chứng tai nạn.

Tuy rằng không tạo thành chấn động não, nhưng đầu dù sao cũng bị va chạm nghiêm trọng, thực có thể dẫn tới chứng mất ngủ này. Liên tiếp mấy ngày đều trơ mắt tỉnh đến hừng đông, như thế liên tục bốn, năm ngày, thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi, mới mệt mỏi cực độ vào giấc, khó được nặng nề ngủ mấy tiếng, đến khi nào tỉnh ngủ, loại tuần hoàn ác tính này sẽ lần thứ hai bắt đầu.

Cho dù thật vất vả đi vào giấc ngủ, chất lượng cũng thập phần không xong, chỉ một chút tiếng động rất nhỏ, cũng có thể dễ dàng làm hắn bừng tỉnh, mà một khi bừng tỉnh, hắn đừng mơ lần thứ hai đi vào giấc.

Từ vụ tai nạn đến giờ đã hơn ba tháng, vẫn đều là như vậy, không thấy chút chuyển biến tốt đẹp.

Bách Tiệm Ly không đi khám, cũng không uống thuốc ngủ.

Đêm dài đằng đẵng, ngủ không được, liền dứt khoát mặc áo, đọc sách đến hừng đông, hoặc là lẳng lặng nằm ở trên giường, đếm số tới sáng.

Dư quang khóe mắt thoáng thấy chiếc vali đối diện, Bách Tiệm Ly xuống giường, mở vali ra, bên trong trừ bỏ một ít đặc sản ở Australia, chính là vài bộ quần áo sạch.

Lấy tay khẽ đảo, chen lẫn trong đám quần áo là một cái khăn quàng cổ lông dê màu xám, nhất thời lộ ra.

Tay hắn không khỏi dừng lại…

Ánh mắt trở nên nhu hòa…


Lấy ra khăn quàng cổ, do được người hết lòng giữ gìn, khăn quàng cổ này sờ lên vẫn là mềm mại như trước, ấm áp như trước.

Bách Tiệm Ly đi đến bên cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm phía xa ánh lên vạn ngọn đèn, ngón tay vô thức chạm vào khăn quàng cổ, nhẹ nhàng vuốt phẳng, sau đó, hắn lấy di động ra, ấn một dãy số luôn khắc sâu trong tâm trí, đã từng vô số lần muốn gọi cho đối phương, rồi cuối cùng lại lùi bước xóa đi.

Trong phòng tĩnh lặng tựa biển sâu, chỉ có tiếng điện thoại vang vọng yếu ớt trong đầu.

Từng tiếng từng tiếng khiến tim hắn đập như sấm, ngực như bị hung hăng va chạm.

Ẩn ẩn đau đớn.

Ngón tay thon gầy run rẩy, phải dùng hết chí lực toàn thân mới có thể khống chế tay mình không ấn nút tắt.

May mà cũng không phải chờ lâu lắm, Bách Tiệm Ly chợt nghe trong điện thoại truyền đến một thanh âm, “Alo, ai đó?”

Là giọng nam.

Khe khẽ đạm đạm, giọng trầm, không nhanh không chậm, phi thường êm tai, nhưng mà, này cũng không phải giọng Tạ Ngôn.

Bách Tiệm Ly ngẩn ra, “Xin hỏi Tạ Ngôn có ở đó không?”

Hắn không phải gọi lộn số chứ? Hay là Tạ Ngôn đã bỏ số này rồi?

“Anh tìm Tạ đại ca a, anh ấy bây giờ đang tắm, chắc phải chút nữa mới ra, anh có muốn nhắn lại không, hay là đợi lát nữa gọi lại?” Người đàn ông xa lạ nói.

“Không cần.” Bách Tiệm Ly theo bản năng cự tuyệt, “Anh là…”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn liền kinh giác không ổn.

Này không phải vấn đề hắn nên hỏi.

“Tôi là trợ lý của Tạ đại ca, tạm thời ở nhà anh ấy. Anh là bạn của Tạ đại ca sao? Thật sự không muốn nhắn lại sao? Chờ anh ấy tắm xong, tôi bảo anh ấy gọi lại cho anh?”

“Không cần, cám ơn anh, xin chào.” Bách Tiệm Ly cúp điện thoại.

Nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười hai giờ năm phút khuya.

Người đàn ông nhận điện thoại tự xưng là “Trợ lý” của Tạ Ngôn, người kia hẳn là cùng anh có quan hệ công việc, nhưng hai người lại ở cùng một chỗ, đã trễ thế này, lại còn chung một phòng.

Người kia nhận điện thoại của hắn, ngữ khí rất tự nhiên, nghiễm nhiên thay Tạ Ngôn nói chuyện, nếu không phải quan hệ thân mật đến trình độ nhất định, sao lại làm thế? Chưa kể từ trong giọng điệu của người

này cũng lộ ra chút mập mờ giữa anh ta và Tạ Ngôn.

Chỉ sợ… Đã quá muộn…

Cũng không phải không chuẩn bị tâm lý, nhưng mà, thật sự gặp phải cảnh này, tận sâu trong trái tim vẫn là đau nhói.

Nhưng là chỉ một cuộc điện thoại nho nhỏ, cũng không thể thuyết minh điều gì.

Mà nếu quả thực anh… đã có người yêu…

Sự xuất hiện của hắn thực không cần thiết.

Anh cùng bất cứ ai cùng một chỗ, so với cùng chính mình cùng một chỗ, đều càng hạnh phúc hơn.

Mà hắn, hy vọng anh có thể hạnh phúc.

Hoàng hôn an tĩnh, đen như hũ nút, cửa thủy tinh trong suốt phản chiếu khuôn mặt tái nhợt gầy yếu của hắn, Bách Tiệm Ly chăm chú nhìn chính mình một lúc lâu, sau đó, đem cái trán đang trướng đau muốn nứt ra, chạm vào mặt thủy tinh lạnh như băng…

Thân thể hơi phát run.

Một nửa lạnh, một nửa ấm.

Đêm nay, lại là một đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Bách Tiệm Ly đẩy cửa phòng, đã ngửi thấy hương khí từ phòng bếp truyền đến.

“Tiếu Thành, cậu bận rộn cái gì vậy?”


Tiếu Thành đang đeo tạp dề, xoay quanh trong phòng bếp nóng hôi hổi.

Bách Tiệm Ly mỉm cười tựa bên cạnh cửa, ký ức trước đây ùa về — vì giúp hắn mừng sinh nhật, cậu lấy cớ mời khách ăn cơm, kéo hắn về nhà, tự tay nấu ăn, cùng đốt nến trên bánh kem…

Đó là tiệc sinh nhật khắc sâu nhất trong cuộc đời hắn.

Cũng là sinh nhật duy nhất có người tổ chức cho hắn.

“Làm bữa sáng cho cậu a.” Tiếu Thành cầm lấy cái xẻng chiên, đem hai cái trứng vàng óng trong chảo đặt lên đĩa, bứng tới bàn cơm.

“Cậu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết liệu cậu có quen bữa sáng kiểu Tây hay không. Dù sao tôi đều chuẩn bị, vừa có cháo, sữa đậu nành, bánh quẩy, vừa có sữa, bánh mì nướng, thịt xông khói và trứng, tùy cậu chọn.”

“Nhiều như vậy, cậu muốn đem tôi nuôi thành mập ù a.” Trên bàn cơm tràn đầy điểm tâm sáng, Bách Tiệm Ly không khỏi cười khổ lắc đầu.

“Cậu thật sự rất gầy, hơn nữa sắc mặt cũng kém, không ăn nhiều chút sao được? Mau ngồi xuống, nguội sẽ không ngon.” Tiếu Thành đem hắn ấn xuống ghế.

“Tôi đây không khách khí.” Bách Tiệm Ly ngồi xuống, nếm một miếng trứng, không khỏi nhíu mày, “Tay nghề của cậu càng ngày càng cao a, hơn nữa càng ngày càng giống “Chử phu gia đình (3)” hoàn mỹ, ly hôn với cậu, thật sự là tổn thất của cô ta.”

“Đúng vậy đúng vậy, cuối cùng có cậu biết được tôi tốt.” Tiếu Thành vô cùng đắc ý, ngồi vào bên cạnh hắn, hắng hái gắp rau cho hắn, “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút…”

“Cậu cũng ăn đi chứ.” Bách Tiệm Ly cũng gắp một cái bánh quẩy, đặt vào trong chén cậu, hoàn toàn là hành động theo bản năng, không có ý gì sâu xa.

Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Tiếu Thành mắt sáng lòe lòe nhìn hắn, Bách Tiệm Ly hết hồn, “Sao vậy, đừng dùng biểu tình ghê tởm như vậy nhìn tôi!”

“Tiệm Ly, tôi cảm động quá đi……” Tiếu Thành mếu máo, vẻ mặt cảm động đến sắp khóc.

“Cảm động cái gì?” Bách Tiệm Ly mắt lạnh nhìn cậu.

Đều đã là phần tử kinh doanh trong giới đầu tư chứng khoán, lại nhìn thế nào cũng thấy cùng tiểu tử nhiệt huyết bốn năm trước kia căn bản không có gì khác nhau.

“Cậu thế nhưng lại chiếu cố người khác… Tôi thực cảm động…” Tiếu Thành rưng rưng nói.

“Tôi bất quá chỉ gắp cho cậu cái bánh quẩy thôi mà.” Bách Tiệm Ly trở mình xem thường.

“Kia đã là rất khó được! Nếu là trước kia, cậu chỉ biết chê tôi phiền, ngay cả khóe mắt cũng không nhìn tôi một chút.” Tiếu Thành kêu lên.

“Nói hưu nói vượn. Đừng có không biết đủ, trên đời này trừ cậu ra, người khác tôi đều mặc kệ.”

“Tôi biết.” Tiếu Thành vẻ mặt thâm tình nhìn hắn, “Cho nên tôi mới có thể đối với cậu nhất vãng tình thâm (4) đấy thôi.”

“Cậu thôi buồn nôn đi, đừng làm bữa sáng tôi thật vất vả ăn vào phải ói ra.” Bách Tiệm Ly cười lườm cậu một cái.

Hai người ngươi một lời, ta một tiếng, thoải mái vui vẻ đối thoại, giống như trở lại thời đại học.

“Ha ha, bất quá nói thật, Tiệm Ly, cậu thay đổi thực tốt, trở nên nhu hòa hơn.” Tiếu Thành nghiêm túc nhìn hắn.

Tay Bách Tiệm Ly đang cầm dao nĩa không khỏi dừng lại, “Người ai cũng phải thay đổi thôi.”

Có lẽ là nhiều năm trôi qua, rốt cục hiểu được phải lấy một trái tim mềm mại, quý trọng từng tí quan tâm người khác dành cho mình.

Mặc dù bản chất hắn vẫn là Bách Tiệm Ly trước kia, thâm căn cố đế, không thể lay động, nhưng ở trước mặt bằng hữu tốt nhất của mình, hắn nguyện ý bày ra nhiều tươi cười, nếu điều này có thể làm cho cậu vui vẻ.

“Tôi thích thay đổi như bây giờ của cậu.” Tiếu Thành cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bất tri bất giác, đã qua mười giờ sáng.

Bách Tiệm Ly lúc này mới phát hiện có điểm không đúng, “Tiếu Thành, cậu không phải đi làm sao?”

Hôm nay là thứ năm, không phải chủ nhật.

“Không sao, cậu mới về nước, tôi muốn bồi cậu nhiều một chút a.”

“Nơi này là quê tôi a, cần cậu bồi làm cái gì? Tôi cũng sẽ không chạy mất, nhanh đi làm cho tôi, tôi có việc tự nhiên sẽ gọi cho cậu.” Bách Tiệm Ly nhịn không được mắng, “Nào có phó tổng giám đốc nào giống cậu chểnh mảng công việc như vậy, cẩn thận bị người ta khiếu nại, nhanh đi làm đi.”

“Nhưng mà tôi muốn ở với cậu a.” Tiếu Thành thực tủi thân nhìn hắn.

“Cậu tan tầm có thể gặp tôi, thật là, chúng ta đã mãn cái tuổi nữ sinh tiểu học rồi, không nên suốt ngày dính cùng một chỗ vậy chứ?”

“Nhưng mà tôi còn có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu với cậu.”

“Chờ cậu tan tầm là có thể cùng tôi tán gẫu một đêm.”


“A… Được rồi, tôi đi làm.” Tiếu Thành vẻ mặt lưu luyến không rời. Không giống đi đi làm, thật giống cùng tình nhân trải qua một hồi sinh ly tử biệt.

“Nếu không đi tôi đá mông cậu a.” Bách Tiệm Ly làm bộ muốn đánh, Tiếu Thành vội cuống quít cầm lấy túi công văn, lẻn đến ngoài cửa…

“Tiệm Ly, có chuyện gì gọi di động cho tôi. Buổi tối chờ tôi trở lại, tôi dẫn cậu đi ăn.” Cậu còn tại bên ngoài nói với vào…

“Biết rồi, bà quản gia, tôi cũng không phải con nít ba tuổi.”

Bách Tiệm Ly bất đắc dĩ đáp.

(1) Diện mục khả tăng: mặt mày thấy ghét

(2) Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo: Không có việc gì lại đến xum xoe, không phải kẻ gian trá cũng là phường trộm cướp.

(3) Chử phu gia đình: Người chồng lo liệu việc bếp núc trong nhà.

(4) Nhất vãng tình thâm: tình sâu mãi mãi