_”Hôm nay…là sinh nhật Vi Miểu.” Mẹ Vi Miểu ngóng nhìn con mình bên cạnh. Vi Miểu nhận ra ánh mắt ôn nhu của bà,lập tức nhếch miệng cười ngọt ngào.
Mẹ Vi Miểu thấy thế, trong mắt không khỏi chua xót “Đáng tiếc tôi phải tăng ca,cha nó cũng vậy…”
Nghê An thở dài,ôn hòa nói “Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”
_”Thật sự cảm ơn thầy…” Mẹ Vi Miểu cảm kích gật đầu nhìn Nghê An,ánh mắt khôn giấu nổi mỏi mệt.
Nghê An đứng trước cửa lớp,nhìn theo bóng dáng mẹ Vi Miểu đi xa,nhất thời có chút cảm khái.
Hoàn cảnh gia đình Vi Miểu vốn không tốt. Mấy năm nay cha mẹ đều phải hối hả ngược xuôi,muốn chữa khỏi bệnh cho con mình,nhưng ngay cả việc Vi Miểu bị bệnh gì cũng không tìm ra được. Dù thế,hai vị gia trưởng vẫn cố gắng công tác,hy vọng sớm ngày đưa Vi Miểu ra nước ngoài, kiểm tra một lần nữa.
Tấm lòng cha mẹ, rốt cuộc có bao nhiêu rộng lớn?
Nghê An không khỏi hoang mang.
…Sau khi tan học.
_”Thầy Nghê, anh vất vả rồi! Mai gặp.” Nữ giáo viên cùng văn phòng cười hì hì phất tay với gã
Nghê An ngồi soạn giáo án,lên kế hoạch ngày mai dẫn bọn nhỏ đi chơi,thường thường ngẩng đầu, trông chừng Vi Miểu đang chơi bên cạnh.
Cậu bé đang vẽ. Tranh nó vẽ không ai hiểu,sắc thái chằng chịt xen lẫn vào nhau. Nhưng vẻ mặt lại phi thường nghiêm túc,nắm chặt bút màu giống như đang làm chuyện gì đó vô cùg vĩ đại.
Chiếc cỗ trắng nõn của thiếu niên lộ ra đường cong gợi cảm,chiếc cằm tinh xảo như điêu khắc. Hai má non mềm nhẵn nhụi,ửng hồng mọng nước khiến người ta chỉ muốn cắn một hơi.
Nó nhìn chằm chằm bức tranh,cặp mắt trong veo mở to,lông mi đen dày như hai cánh quạt. Thỉnh thoạng lại suy tư cắn môi,đôi môi khéo léo mềm mại…
Nghê An nhìn xem không khỏi xuất thần.
…Một tiếng nữa mẹ Vi Miểu mới tới đón nó.
Không biết như thế nào lại nghĩ đến chuyện này.
Miệng Nghê An khô khốc, gã nhịn không được liếm liếm môi. Ánh mắt rốt cuộc không thể rời khỏi chiếc cổ tinh tế đó, mà dưới lớp áo sơmi, lại là…
_”…Vi Miểu, lại đây.” Nghê An cảm thấy thanh âm của mình có chút phát run
_”?” Vi Miểu nháy mắt mấy cái,ngoan ngoãn đi đến trước mặt gã
_”Có nóng không?” Nghê An chậm rãi vươn tay ra,đụng đến cúc áo sơ mi trên cùng của Vi Miểu,đột nhiên khựng lại. Gã chột dạ nâng mắt lên,chống lại đôi mắt ngây thơ thuần khiết.
Vi Miểu nghĩ nghĩ,nghiêm túc gật đầu. Sau đó, nhếch miệng nở nụ cười.
_”…” Nghê An rốt cuộc nhịn không được, kéo Vi Miểu qua ngồi lên đùi mình, thò tay vào vạt áo sơmi.
_”A…” Vi Miểu lại cười rộ lên,khẽ vặn vẹo cơ thể, muốn né tránh bàn tay tham lam kia. Nghê An bị nó xoay xoay, trong lòng càng nóng ruột, xúc cảm non mềm lướt qua trên từng ngón tay khiến người ta không khỏi phát cuồng. Gã lớn mật sờ lên trên, chạm vào một viên nhỏ xinh, lợi dụng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn.
_”A!” Vi Miểu nhíu mày,không biết là đau, theo bản năng bắt lấy tay gã.
_”Vi, Vi Miểu đừng cử động!” Nghê An vội vàng hôn lên cổ nó,dùng đầu lưỡi liếm láp da thịt trơn bóng.
_”…Ngô…” Vi Miểu khó chịu khuynh thân về phía trước,lại bị Nghê An dùng sức ôm lấy. Nó cau mày nghĩ nghĩ,đại khái cảm thấy hẳn phải nghe lời thầy giáo nói,vì thế ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Dưới thân Nghê An nóng mãnh liệt,gã tham lam vuốt ve hai khối vật nhỏ,nghe được Vi Miểu khẽ hừ một tiếng,trong lòng tràn ngập vô hạn khoái cảm. Nhiệt độ trong cơ thể thúc giục gã càng thêm lớn mật,một tay vuốt ve trước ngực Vi Miểu,một tay mò mẫm xuống dưới.
Thân thể cậu bé phát triển vô cùng thong thả,nơi đó cũng phá lệ nhỏ xinh. Nghê An cách quần sờ soạng khí quan bé nhỏ,cảm thấy thiếu niên trong ngực vẫn không quá phản ứng.
…Hoàn toàn không có cảm giác?
Quả nhiên…chỉ là con nít a.
Một tia tội ác lập tức nảy lên trong lòng,Nghê An rất nhanh liền vứt nó sau đầu. Gã có chút không cam lòng,vói vào quần Vi Miểu, trực tiếp xoa nắn.
_”…” Vi Miểu cắn môi nhíu mày, thần sắc không hề thoải mái,cực lực nhẫn nại
…Thôi, không có cảm giác cũng không có biện pháp a.
Nghê An thất vọng thở dài. Vốn suy tư, nếu đứa nhỏ này khóc trong lòng mình,rên rỉ bắn ra,…Cảnh tượng kia tốt đẹp biết bao?
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó,Nghê An lại nặng nề nuốt một ngụm nước bọt. Bàn tay to chuyển ra sau,gã chậm rãi đẩy ra hai mảnh cánh hoa mềm mại, ngón tay nhẹ nhàng chen vào. Thiếu niên trong lòng lập tức căng thẳng,bắt đầu liều mạng giãy dụa.
_”Vi Miểu! Đừng cử động”! Nghê An tức giận gầm nhẹ
_”…Nha…” Vi Miểu khó chịu rụt lui thân thể, hai mắt lã chã chực khóc, ủy khuất chớp nháy.
…Xem ra thật sự không được. Dù sao cũng còn quá nhỏ! Nếu miễn cưỡng, không chừng sẽ bị phát hiện.
Nghê An thở dài,cực kì tiếc nuối thu tay về.
Thân thể thiếu niên dần dần trầm tĩnh lại. Nó quay đầu qua,khó hiểu bi thương nhìn thầy giáo của mình.
Cái loại ánh mắt này nhanh chóng khuếch trương cực đại ác cảm giác tội lỗi trong lòng Nghê An.
Nhưng đồng thời cũng đem lại càng nhiều khoái cảm.
Nghê An hô hấp dồn dập,thả Vi Miểu xuống dưới,sau đó vội vã mở khóa quần. Quần lót vừa kéo xuống, thịt heo xấu xí lập tức nhảy ra.
_”Đến, ngậm…” Gã ấn đầu Vi Miểu,muốn cái miệng nhỏ đáng yêu phải đối mặt với dục vọng ghê tởm của mình.
_”…” Vi Miểu vô lực phản kháng,nước mắt lũ lượt chảy xuống.
Khuôn mặt lấp lánh lệ quang,thoạt nhìn càng chọc người trìu mến,mặc người chà đạp.
_”A…Hút vào…Dùng sức ngậm…” Nghê An đè nó lại,bức bách nó cố gắng nuốt sâu thịt heo của mình. Thiếu niên khó chịu chảy nước mắt,không rõ vì sao thầy giáo lại đối xử với mình như vậy.
Nhưng nếu…phản kháng?
Đối với hai chữ này mà nói, chưa từng nghĩ qua.
Bởi vì đây là chuyện mà thầy muốn nó làm.
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng có lẽ…nhất định phải có lý do…
…Nhất định có điều gì đó mà nó không thể hiểu được!
…Nửa tiếng sau.
Mẹ Vi Miểu đứng trước cửa văn phòng, cung kính gõ gõ.
_”Ai nha, mẹ Lâm tới rồi.”Nghê An dắt Vi Miểu xuất hiện cuối hành lang,ôn hòa mỉm cười đi tới “Vi Miểu nhớ cô muốn chết!”
Mẹ Vi Miểu kinh ngạc nhìn đứa nhỏ trong lòng mình “…Vi Miểu? Làm sao vậy?”
Vi Miểu từ ngực bà ngẩng đầu lên,khóe miệng nhếch cao, lộ ra nụ cười. Nó giơ que kẹo cho mẹ xem,khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo.
Nghê An có chút ngại ngùng nói “Thật có lỗi, vừa rồi không cẩn thận để em ấy ăn nhiều đồ ngọt…Tôi quên mất em ấy bị sâu răng. Bất quá đừng lo,tôi đã dẫn em ấy đi đánh răng rồi.” Gã tiến lên một bước,nhu nhu tóc Vi Miểu,mỉm cười nói “Vi Miểu, còn thừa lại không được ăn hết đâu đấy.”
Vi Miểu dùng sức gật đầu.
_”…Phiền thầy rồi.” Mẹ Vi Miểu cảm kích đến mức không biết nên nói gì cho phải “Mỗi lần đều phiền thầy như vậy,tôi thật sự là…”
_”Không sau, ai bảo tôi là giáo viên của em ấy.” Nghê An đứng lên,ánh mắt không rời Vi Miểu, “Hơn nữa, Vi Miểu đáng yêu như vậy,tôi cũng muốn ở cùng em ấy thêm chút nữa.”
_”Đến, Vi Miểu, chúng ta về nhà.” Mẹ Vi Miểu nắm lấy bàn tay nhỏ bé,hướng Nghê An quơ quơ “Chào thầy mình về.”
_”…” Vi Miểu khó hiểu nhìn mẹ mình. Nó căn bản không biết ý nghĩa của hành động trên,bất quá vẫn ngoan ngoãn làm theo lời mẹ.
Nhìn một lớn một nhỏ dần dần biến mất trong tịch dương,Nghê An nở nụ cười đầy thâm ý.
Ban đêm.
Cha Vi Miểu vội vàng từ công trường trở về,thật cẩn thận ôm chiếc hộp lấy ra một ổ bánh kem,đỏ mặt giống như nam sinh.
_”Con trai, có thích không?” Mặc dù là cha, nhưng vẫn hy vọng được con trai mình khích lệ
Vi Miểu trừng mắt nhìn,trong mắt không khỏi hoang mang. Nhưng rất nhanh, nó lại nhếch miệng cười.
Đây là một trong những lần hiếm hoi, nó hiểu được chuyện gì đang xảy ra chung quanh mình.
Cho dù không rõ,chỉ cần mỉm cười thì tốt rồi.
Bởi vì mỗi khi mọi người nhìn nó cười,cũng sẽ bắt đầu cười theo.
Mà nhìn thấy mọi người mỉm cười,nó cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Cha, mẹ, còn có thầy Nghê An, cùng bạn bè trong trường, mọi người ngày ngày đều nở nụ cười.
Thật vui vẻ.
_”Đến, thổi nên thôi.” Mẹ Vi Miểu ôn nhu ôm lấy bả vai con mình,nhìn mười hai ngọn nến trên chiếc bánh kem tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
_”…” Vi Miểu nhìn ngọn nến, có chút xuất thần
_”Ha ha ha đến con trai, ba người chúng cùng nhau thổi nến!” Cha Vi Miểu cười trong sáng,ôm vợ và con trai,đồng thời cúi xuống.
Vi Miểu kinh ngạc nhìn, hai mắt trong suốt bỗng dưng đong đầy hơi nước
_…Quang…
Nó mở miệng,khẽ gọi một tiếng.
Mười hai ngọn nến, đồng thời tắt ngấm. Làn khói mỏng mong mang theo mùi bánh kem ngọt lịm, du du phập phồng.
Cùng lúc đó,cách đó con phố trong một ngôi nhà xa lạ.
_”…Ưmm..” Thiếu niên đột nhiên che ngực.
Xảy ra chuyện? Sao đột nhiên lại đau như vậy.
Thiếu niên cố gắng hít sâu, hơi đỡ một chút. Tầm mắt lần thứ hai liếc về phía “Kế hoạch công tác của lớp trưởng” đang nằm trên bàn.
A! Thật sự phiền chết mà! Rốt cuộc phải làm gì mới được đây!
Cậu suy nghĩ nửa ngày, chợt nảy ra một ý tưởng.