Một bàn điểm tâm ngọt khiến mọi người thật thỏa mãn.
Cầm Ngang cầm lấy bút và tờ giấy đã bị bỏ quên trong một góc,thanh thanh cổ họng nói “Hiện tại chúng ta phải tổng hợp lại tất cả các thông tin.”
Mọi người nhìn cậu
_”Tuy không biết chúng ta ở đây được bao lâu,nhưng từ hồi ức của mọi người cho thấy, tất cả đều bị đưa đến đây trong lúc ngủ. Khi tỉnh dậy, không ai phát hiện trên người mình có vết thương,cho nên khả năng duy nhất chính là bị chuốc thuốc mê.” Cố Ngang chỉ chỉ sơ đồ bản vẽ“Tiếp theo, dựa theo quy tắc nào đó, mọi người được an bài trong từng phòng. Trừ bỏ Dịch Khiêm và Dịch Bách, thầy Nghê An cùng Vi Miểu thì toàn bộ đều mỗi người một phòng.”
Dịch Khiêm đẩy đẩy kính mắt, thản nhiên nói “Bổ sung thêm,tôi cùng Dịch Bách là phòng tiêu chuẩn, một phòng 2 giường.”
Cố Ngang khó hiểu tại sao hắn lại cường điệu điểm này. Thầy giáo Nghê An đột nhiên ho khan,xấu hổ nói “Ách, có thể lúc ở trường tôi thường xuyên ngủ trưa cùng bọn nhỏ,cho nên…” Nói xong, gã không được tự nhiên liếc nhìn Vi Miểu.
Vi Miểu tựa hồ cũng nhận ra ánh mắt của gã,nhếch miệng cười cười
Cố Ngang xem xét bản ghi chú. Đúng vậy,phòng của thầy Nghê An là giường đôi, bất quá, có gì đặc biệt sao?
Mặc kệ như thế nào, cho dù là chi tiết nhỏ nhất cũng phải ghi lại.
_”Tề Yên Khách, xé cho tôi thêm tờ giấy nữa,chỗ này không nhớ được.” Cố Ngang hướng y vươn tay
_”Không cần. Tôi nhớ hết rồi.” Tề Yên Khách vùi đầu ăn pizza
Cố Ngang hồ nghi nói “…Anh nhớ lúc nào?”
Từ khi hải sâm được dọn lên bàn cho tới bây giờ, người này vẫn luôn há mồm ăn a! Bao giờ thì nhớ?!
Tề Yên Khách cười tủm tỉm đáp “Tại thời điểm cậu không biết!”
Cố Ngang đột nhiên ý thức được một chuyện cực kì nghiêm túc,vừa rồi cậu vốn nên ước thêm một cái roi, như vậy hiện tại có thể cầm roi quất vào mặt tên này.
Lúc trước, nhất định bị bánh của chú Chí Sĩ làm mờ mắt mới nghĩ tên này là người tốt!
Chú Chí Sĩ đột nhiên hắt hơi một cái.
_”..Vậy, có thể cho tôi mượn quyển sổ xem một chút sao?” Cố Ngang cố gắng bình tĩnh hỏi
Tề Yên Khách cười sáng lạn “Đương nhiên có thể.”
Cố Ngang tiếp nhận quyển sổ, thuận miệng nói “Sao phía dưới không có?”
_Ừ, bởi vì hiện tại tôi còn chưa tìm ra điểm nào kỳ quái.
Dịch Bách hiếu kỳ hỏi “Điểm kỳ quái là gì a?”
_”Này, từ từ,anh có thể trước giải thích cho tôi biết đây là cái gì sao…?”Cố Ngang đầu đầy hắc tuyến chỉ vào mặt giấy. Mọi người cũng không tự chủ được chồm người qua xem,phát hiện giữa hàng chữ rậm rạp đột nhiên xuất hiện hình vẽ.
Một cậu bé chibi đang mặc tạp dề nở nụ cười,bên cạnh có mũi tên chỉ vào tạp dề chú thích “Bên trong không mặc gì cả”. Trên đầu cậu bé còn viết “Mẹ nó thật đáng yêu =w=”.
…Bên trong không mặc gì cả…Bên trong không mặc gì cả…Bên trong không mặc gì cả…
Đó không phải là lõa thể tạp dề sao!
Còn có, “Mẹ nó thật đáng yêu” là gì a!
_”…A, quên.” Tề Yên Khách ngắn ngủi kêu một tiếng, nháy mắt mấy cái, mỉm cười nhìn Dịch Bách “Cái này chính là điểm kỳ quái.”
_”Xin đừng tùy tiện vẽ vời lung tung được không!” Cố Ngang phẫn nộ yêu cầu
_”Đùa đủ rồi!” Dịch Khiêm liếc mắt nhìn quyển sổ, “Ở trên ghi gì vậy?”
_”Tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, phát hiện túi áo có bút cùng sổ tay…Phòng của mình là “bộ não”…Nghê An cùng Vi Miểu nằm giường đôi…Thật sự biến ra hải sâm…Tiểu Hắc rất ngon…” Cố Ngang thay Tiểu Hắc bi ai nửa giây,sau đó tiếp tục lẩm nhẩm “Thứ mà mọi người muốn đều xuất hiện,nhưng không đại biểu lời cầu nguyện của người nào cũng đều linh nghiệm…” Cậu sửng sốt một chút, đồng ý gật gù.
Tất cả đều lâm vào tự hỏi.
_”…Qủa thật thức ăn có thể giải trừ cảm giác đói khát…Đồng hồ treo tường cũng giống như đồng hồ bình thường, kim chạy một phút, tim đập 82 lần. Tốc độ không thành vấn đề,nhưng không thể xác định có tương ứng với thế giới bên ngoài hay không…Phòng Dịch Bách và Dịch Khiêm có hai chiếc giường….”
Đọc tới đây, Cố Ngang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tề Yên Khách và Dịch Khiêm “Tại sao hai người lại cường điệu điểm này?”
_”Tôi chỉ muốn phòng ngừa mọi khả năng nhỏ nhất có thể xảy ra mà thôi.” Dịch Khiêm thản nhiên nói
Dịch Bách ôn nhu nhìn anh mình,sau đó giải thích “Đúng vậy. Tuy rằng mọi người đều biết hai chúng tôi là anh em ruột, nhưng giới truyền thông vẫn luôn nghi ngờ hai chúng tôi là…cho nên…mong mọi người có thể thông cảm…”
Cung Lý nhỏ giọng xác định “Đúng vậy. Qủa thật có nghe phong phanh…Bất quá rõ ràng là đồn nhảm.” Cô cố lấy dũng khí đối diện với Dịch Bách,tựa hồ muốn cổ vũ Dịch Bách “Fan của chị nhất định sẽ không tin những tin đồn này.”
_”Cảm ơn.” Dịch Bách mỉm cười
Bầu không khí xung quanh trong lúc nhất thời trở nên ấm áp. Dưới hương thơm của trà sữa cùng bánh ngọt, tất cả không khỏi thả lỏng.
_”Còn nữa không?” Dịch Khiêm hỏi
_”Hết rồi.” Cố Ngang trả sổ tay lại cho Tề Yên Khách,người này cũng không nhìn mà trực tiếp nhét vào túi
…Đúng rồi,sau khi anh ta tỉnh lại liền có bút và sổ tay ở bên cạnh.
Vì cái gì những người khác không có mà anh ta lại có?
Thôi, cho dù hỏi, chắc anh ta cũng không biết đâu. Cố Ngang nghĩ nghĩ,chỉ vào sơ đồ bản vẽ các phòng “Tôi, Cung Lý, Vi Miểu, còn có Tề Yên Khách đều là học sinh. Dịch Khiêm và Dịch Bách là người nổi tiếng, thầy Nghê An cùng Chú Chí Sĩ thuộc độ tuổi trung niên…”
Dịch Bách xì cười “Phân loại kiểu gì vậy…”
Nghê An sờ sờ tóc mai,ưu thương nói “A…Qủa thật tôi đã bước vào ngưỡng cửa trung niên…”
_”…Thực xin lỗi, tôi sai rồi.” Cố Ngang kéo kéo khóe miệng, “Tôi chỉ muốn tìm ra điểm giống nhau giữa chúng ta,vì cái gì lại đồng thời bị đưa đến đây.”
Dịch Khiêm bỗng nhiên nhếch miệng cười. Tề Yên Khách trợn to hai mắt, cũng bắt đầu cười.
Cố Khanh khó chịu nói “Các người đang liên kết với nhau cười nhạo tôi sao?”
_”Sừng sững trước mắt, cậu không đoán ra sao?” Dịch Khiêm thản nhiên nói “Chẳng lẽ cậu không phát hiện,cậu đều quen biết với tất cả mọi người ở đây sao?”
Cố Ngang lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
_”Vậy nên…” Dịch Khiêm đẩy đẩy chiếc kính,ánh mắt trở nên sắc bén “Nếu hung thủ đang lẫn trong đám chúng ta,như vậy hiềm nghi lớn nhất, chính là cậu.”
Cố Ngang ngây ngẩn cả người. Cung Lý, Dịch Bách, hai ông chú cũng sững sờ. Vi Miểu đang cúi đầu chơi với bát đĩa dường như nhận ra điều gì, hoang mang ngẩng đầu lên.
_”…Không thể nào!” Cung Lý đỏ mặt nói “Cậu ấy không thể nào làm thế!”
_”Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Dịch Bách cười cười, không cho là đúng,dùng khuỷu tay chọt chọt Dịch Khiêm “Anh hai anh suy nghĩ quá nhiều rồi,một học sinh trung học làm sao có thể cùng lúc bắt cóc nhiều người như vậy.”
Dịch Khiêm thở dài “Anh cũng chỉ suy đoán thôi.”
_”…Không đâu.”
Tề Yên Khách đột nhiên mở miệng. Y chậm rì rì móc sổ tay ra,vừa viết vừa nói “Cậu ấy không thể nào pháp sư.”
_”Pháp sư?” Tất cả mọi người đồng thời sửng sốt
_”Cậu ấy không biết biến ra đồ ăn.” Tề Yên Khách tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó thú vị,nhẹ nhàng cười nói “Nếu cậu ấy có thể, vậy cần gì tranh giành “gian tình bắn ra bốn phía” với tôi.”
Chúng: “…”
Dịch Khiêm ho khan một tiếng,đẩy đẩy kính mắt “Tôi không cách nào lý giải những cụm từ này.”
_”Ách…Gian tình bắn ra bốn phía,là món mới trong tiệm của tôi.” Chú Chí Sĩ giơ tay nói
Cố Ngang bất đắc dĩ nói “Cám ơn đã thay tôi biện giải.”Cậu liếc mắt nhìn một vòng, giận dữ nói “Qủa thật, tôi đều quen với mỗi người ở đây, về điểm này, chính tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Tôi không biết ý các vị thế nào.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc. Chỉ có Vi Miểu còn đang vùi đầu chơi, tiếng bát đũa va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy. Dao nĩa đều được mài nhẵn,sẽ không đứt tay, đĩa ăn cũng vậy nên Cố Ngang yên tâm để cho Vi Miểu chơi.
_”Hiện tại, thông tin còn quá ít. Chúng ta tốt nhất cứ yên lặng theo dõi diễn biến.” Dịch Khiêm đề nghị
_”Vậy…bây giờ về phòng sao?” Thầy giáo Nghê An nói
_Không được.
_Tốt nhất không nên.
Tề Yên Khách và Cố Ngang trăm miệng một lời. Hai người nhìn nhau mỉm cười,lập tức hiểu ý đối phương.
_”Ở chung tương đối an toàn. Vạn nhất trong phòng đột nhiên xuất hiện người thứ chín…” Cố Ngang còn chưa dứt lời,chợt bắt gặp Cung Lý hoảng sợ mở to hai mắt.
_Người thứ chín?…Ý cậu là, hung thủ?
Cố Ngang không muốn làm mọi người khẩn trương,đành châm chước nói “Chúng ta đột nhiên bị nhốt trong này,nhất định phải có nguyên nhân. Trước khi chưa biết rõ tình huống,tôi cảm thấy không cần phân tán là tốt nhất.”
_”Đồng ý.” Dịch Bách nói
_”…Có lý.” Chú Chí Sĩ gật đầu,thầy giáo Nghê an cũng tán thành
_”…Tôi cũng…đồng ý.” Cung Lý có chút run rẩy,ánh mắt chấn kinh như nai con “Mọi người ở cùng nhau, sẽ an tâm hơn…”
Dịch Khiêm lạnh lùng nói “Đến tối thì sao? Thay phiên nhau gác đêm?” Hắn lạnh lùng nhìn Dịch Bách “…Hai cô gái cũng phải ngủ chung với chúng ta?”
Cố Ngang chần chờ “Này…”
Tề Yên Khách đột nhiên đứng dậy,tới chỗ tủ lạnh
Tề Yên Khách mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng tuếch. Y thập phần thất vọng “A” một tiếng.
_”…Anh làm sao vậy?” Cố Ngang ngạc nhiên hỏi
Tề Yên Khách xoay người,nhìn về phía Cố Ngang “Không biến ra người.”
Cố Ngang nhất thời kinh tủng, “Anh, anh bắt đầu muốn ăn thịt người sao?”
Chúng: “…”
Tề Yên Khách nghiêm túc phủ nhận “Thịt người không ngon, tôi không thích ăn thịt người.”
Đừng nói như thể anh từng ăn rồi a!
Không khí trong nhà ăn trở nên lạnh lẽo,mỗi người đều cảm thấy trong lòng như hàng ngàn hàng vạn con ngựa đang càn quét.
_”Vậy cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Dịch Khiêm điện hạ cố gắng kiềm chế lửa giận,hiển nhiên đã sớm không kiên nhẫn.
_”…Tôi chỉ muốn biến ra một người, sau đó nhốt hắn trong phòng.” Tề Yên Khách vô tội nói “Để xem có kẻ thứ chín xuất hiện, giết chết hắn không?”
****
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không khỏi bối rối.
Biến ra một người làm thí nghiệm ? Đây là loại tư duy nào a….
Sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Cố Ngang hít một hơi thật sâu,cố gắng cười nói “Đừng đùa nữa,thật lạnh a, ha hả ha hả…”
Tề Yên Khách đóng tủ lạnh lại, thân thiết hỏi han “Còn lạnh sao?”
Này,không phải là lỗi của tủ lạnh a!
Cố Ngang đầu đầy hắc tuyến, nhất thời không còn gì để nói.
Tề Yên Khách tự đắc, thản nhiên trở về chỗ ngồi,lại lấy sổ tay ra, hí hoáy
_”Cậu viết gì vậy?” Dịch Bách tò mò hỏi
Tề Yên Khách cũng không ngẩng đầu lên,chậm rãi nói “Tủ lạnh chỉ có thể biến ra đồ ăn. Dụng cụ làm bếp rất dễ dàng trở thành hung khí.”
Mọi người lập túc khiếp sợ liếc nhìn dụng cụ bên cạnh bồn nước,mấy con dao đang vững vàng cắm trên giá đỡ.
Trong tủ lạnh chỉ có thể biến ra thức ăn,nói cách khác không thể xuất hiện thêm bất cứ thứ gì, bao gồm cả hung khí. Bởi vậy, vật thích hợp làm hung khí nhất chỉ có dao trong phòng bếp.
Bất quá, người bình thường sẽ nghĩ tới điểm này sao?
Năng lực liên tưởng quá đáng sợ.
“…” Dịch Khiêm nheo nheo mắt, cảnh giác nhìn Tề Yên Khách
Tất cả mọi người bất giác trở nên khẩn trương,Cố Ngang cũng không ngoại lệ. Nhưng cậu cảm thấy Tề Yên Khách không có khả năng là hung thủ. Nếu không đã không quang minh chính đại nói ra suy nghĩ của mình.
Quan trọng hơn là…Tề Yên Khách chính là người cùng tranh giành “gian tình bắn ra bốn phía” với cậu a!
Cố Ngang đã không phải “pháp sư” thì Tề Yên Khách tự nhiên cũng không phải.
Cứ việc tìm một lý do ngớ ngẩn để tin tưởng,nhưng cậu thật không muốn hoài nghi Tề Yên Khách. Có lẽ bởi vì Tề Yên Khách là kẻ đầu tiên cậu gặp sau khi tỉnh lại,Cố Ngang không tự chủ được mà xem Tề Yên Khách là đồng minh.
Ngay lúc tất cả đều hai mặt nhìn nhau thì “Đinh!” một tiếng vang lên, lập tức lôi kéo sự chú ý mọi người.
Con dao ăn rơi xuống đất.
Vi Miểu ngẩn ngơ, phát hiện toàn bộ đều đang nhìn mình. Nó bất an quan sát, mếu máo muốn khóc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trở nên khổ sở.
Nhất định là mọi người đang quở trách nó.
Cố Ngang hiểu được suy nghĩ của nó,nhanh chóng xoay người nhặt dao ăn lên,cười xoa xoa đầu Vi Miểu “Vi Miểu? Sao buồn vậy? Không sao hết, anh giúp em nhặt lên a.”
Hai mắt Vi Miểu ngập nước,cầm cán dao, dùng sức khịt khịt mũi.
_”Ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Không có việc gì, không có việc gì.” Cố Ngang tối không thể chịu đựng được Vi Miểu khổ sở,đau lòng vội vàng ôm lấy nó,nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an “Ngoan a, nam sinh sao có thể tùy tiện khóc nha? Nước mắt của con trai là vàng, rất quý a!”
Vi Miểu nghe vậy, ngoan ngoãn không khóc,sau đó từ trong ngực Cố Ngang ngẩng lên, cố gắng nở nụ cười.
_”Thật ngoan.” Cố Ngang chỉ chỉ mũi nó,khích lệ nói “Vi Miểu ngoan nhất đúng không?”
Vi Miểu trừng mắt nhìn,hơi nước trong mắt nhanh chóng tiêu tán. Nó gật gật đầu,nhếch cao khóe miệng,sau đó lại chuyên tâm chơi với dao ăn.
Đột nhiên, Cố Ngang hốt hoảng trừng lớn hai mắt, vội vàng đoạt lấy dao ăn từ tay Vi Miểu. Vi Miểu nháy mắt mấy cái, khó hiểu nhìn cậu.
_”Sao có thể sắc bén như vậy…” Cố Ngang kêu lên
Tề Yên Khách lập tức hé mắt nhìn qua
Mọi người yên lặng nhìn một lớn một nhỏ hỗ động,, thẳng đến khi Dịch Bách cắn môi, nghẹn ra ba chữ “ “Đáng…yêu quá!”
Cung Lý cũng đỏ mặt, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Hai ông chú Chí Sĩ cùng Nghê An không hẹn mà gặp liếc mắt nhìn nhau. Cố Ngang xấu hộ xoa xoa tóc.
_”Mẹ nó thật đáng yêu.” Tề Yên Khách nhìn Cố Ngang, mỉm cười từ ái nói
Cố Ngang nhất thời đen mặt,buồn bực nói “…Không được vẽ vớ vẩn đâu đấy.”
_”…A…” Tề Yên Khách ủ rũ nhíu mày, “Thật đáng tiếc. Nếu không ghi lại sẽ quên mất.”
_”Trí nhớ của anh kém tới vậy sao?” Cố Ngang liếc y
Cung Lý cười rộ lên “Không phải ai cũng nhớ lâu như cậu đâu.”
Tề Yên Khách lại đột nhiên “A” một tiếng, kinh ngạc hỏi Cố Ngang “Trí nhớ của cậu tốt lắm sao?”
_”Tàm tạm…” Cố Ngang nghi hoặc nói “Làm sao vậy?”
Tề Yên Khách nhìn nhìn ghi chép trong tay mình, hỏi “Cậu còn nhớ, vừa rồi lúc chúng ta gọi món,thứ tự lần lượt là gì sao?”
_”Hỏi chi vậy?” Cố Ngang thập phần không giải, nhưng vẫn phối hợp trả lời “Một phần bánh chocolate,một ổ pizza thịt nướng kiểu Hawaii,một ly trà sữa trân châu,một phần bánh kem Chí Sĩ, hai ly Espresso,một phần bánh Matcha trà xanh,một phần kem đậu đỏ,một ly sữa tươi cho tôi.”
Trình tự không hề sai sót, thậm chí ngay cả thời gian hồi tưởng cũng rất ngắn.
_”…Thật lợi hại!” Dịch Bách sợ hãi than
Dịch Khiêm liếc nhìn Tề Yên Khách,sau đó nghiền ngẫm nhìn Cố Ngang. Loại ánh mắt soi mói này khiến Cố Ngang cảm thấy rất không thoải mái.
_”Làm sao vậy…Có vấn đề gì sao?” Cố Ngang hỏi
_”Hiện tại không biết.” Tề Yên Khách nhún nhún vai,vẫn cái cách bất cần đời như vậy.
Cung Lý rõ ràng có chút lo lắng, theo bản năng nhích lại gần Cố Ngang. Hai ông chú cũng không hiểu ra sao, không rõ mấy thanh niên này đang nghĩ gì.
Dịch Khiêm rốt cuộc thu hồi tầm mắt,ngược lại hướng về phía Tề Yên Khách. Hắn nheo mắt lại, không khỏi lạnh lẽo hơn trước.
_Rốt cuộc cậu là ai?
Tề Yên Khác vô tội đáp “Tôi là sinh viên, không lừa anh a.”
_Chuyên ngành?
_Tài chính.
Cố Ngang không thích thái độ hoài nghi người khác một cách tùy tiện của Dịch Khiêm,nhịn không được mở miệng nói “Anh ấy là sinh viên T đại, tôi từng đụng phải anh ấy bên ngoài. T đại có khoa tài chính rất nổi tiếng…”
_”Tôi biết.” Dịch Khiêm lạnh lùng đánh gãy cậu,tiếp tục ép hỏi Tề Yên Khách “Trừ cái này ra thì sao?”
Tề Yên Khách không hề sợ hãi,lẳng lặng nhìn hắn “À…Tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám.”
_”Tôi có thể chứng minh.” Mặc kệ như thế nào,vẫn không hy vọng mọi người nghi ngờ lẫn nhau. Cố Ngang vội vàng giải thích, “Anh ấy và tôi đều thích cùng một tiểu thuyết gia.”
Tề Yên Khách đột nhiên nhìn Cố Ngang cười cười
Dịch Khiêm tựa hồ vẫn không quá hài lòng với đáp án này,híp mắt nhìn Tề Yên Khách. Dịch Bách xem không được,lắc lắc tay hắn nũng nịu nói “Anh~ đừng gây chuyện nữa. Thảo luận lâu như vậy, em đói bụng rồi!” Cô hớn hở nói với Cố Ngang “Có thể ăn cơm trưa sao?”
Dịch Khiêm lập tức mềm nhũn. Hắn thở dài, bất đắc dĩ nói “…Lại đòi ăn. Không sợ béo phì sao?”
_”Chán ghét! Em vẫn ngoan ngoãn tập thể dục mà!” Dịch Bách bất mãn chu chu cái miệng nhỏ
Cung Lý nhẹ nhàng thở phào một cái, trộm nhìn Cố Ngang
Đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ hai mươi lăm. Nếu xem như tất cả mọi người đều thức dậy vào buổi sáng, thì hiện tại vừa vặn là giờ cơm trưa.
_”…Đúng rồi, mọi người cũng nên ăn cơm.” Cố Ngang thức thời tiếp nhận bậc thang,đứng dậy hỏi “Mọi người muốn ăn gì?”
Tề Yên Khách mỉm cười nhìn cậu nói “Mẹ nó làm gì cũng ngon.”
Cố Ngang đầu đầy hắc tuyến “…Tôi chỉ biết nấu thuốc độc thôi.”
Chú Chí Sĩ đột nhiên trở nên hưng phấn “Tôi giúp cậu!”
Cố Ngang u oán nói “Giúp tôi dùng thuốc độc hủy diệt thế giới sao?”
Chú Chí Sĩ kinh ngạc mở to hai mắt
Hai cô gái nhịn không được bật cười,ngay cả thầy giáo Nghê An bình thường không hề có cảm giác tồn tại cũng cười ha hả. Vi Miểu tuy không quá hiểu mọi người đang nói gì,nhưng vẫn phối hợp nhe răng.
“…” Dịch Khiêm hậm hực hừ một tiếng, không nói nữa.