“Anh, anh tuyệt lắm!… Tôi rất thích sách của anh!” Cố Ngang khó nén nổi hưng phấn, vạn phần thành kính mà đưa sách lên.
Người thanh niên thâm trầm nội liễm hướng cậu mỉm cười, cúi đầu, ký lên hai chữ rồng bay phượng múa: ki-lô-gam. Sau đó đem sách trả lại cho cậu.
“Cám ơn vì đã thích tôi.” Người thanh niên gật gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh mà chân thành.
Trái tim vui sướng mà gia tốc nhảy lên, Cố Ngang ôm chặt sách, cảm thấy đám người xung quanh mình đều đã biến mất đâu không thấy rồi, nơi này chỉ còn lại có hai người họ.
Người kia đứng dậy, ánh mắt nhìn cậu, đột nhiên cười rộ lên. Y hé miệng, giống như muốn nói gì.
…
Một khúc sáo du dương vang lên, đem Cố Ngang từ trong mộng đẹp bừng tỉnh. Cố Ngang không tình nguyện mà sờ sờ di động, đem đồng hồ báo thức tắt đi. Cậu nhắm mắt ngồi dậy trong chốc lát mới rời giường, đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày vô cùng quan trọng.
Ki-lô-gam ký sách!
Cả người bỗng nhiên tràn ngập năng lượng, Cố Ngang từ trên giường nhảy dựng lên, tâm tình sung sướng mà chạy đi rửa mặt. Nửa giờ sau đến trường rồi cậu mới phát hiện mình hôm nay tới quá sớm rồi, trong lớp còn chả có mấy người. Bọn kia đến sớm chẳng phải để chép bài tập của nhau đến bất diệc nhạc hồ (còn gì vui/dễ chịu hơn) sao, thấy cậu liền cười hì hì chào hỏi.
“Ha ha trưởng lớp tới sớm thế, đề toán ngày hôm qua…”
Cố Ngang sảng khoái mà ném bài tập toán qua, một đám người vui mừng mà đón lấy. Cố Ngang ngồi vào chỗ ngồi của mình, sắp xếp lại bài tập cần nộp sáng nay, sau đó lấy sách ra ôn lại. Chỉ muốn mặc kệ cái bài tỳ bà gì đó kia mà đến chiều đi, đã dài lại còn chán, làm cậu tối hôm qua có bao nhiêu mệt mỏi thì có bấy nhiêu rồi.
Mọi người lục tục đến đầy đủ, trong lớp trở nên náo nhiệt hẳn lên.
“Chào buổi sáng.” Cung Lý đi tới chỗ cậu cười cười.
“Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn…(1)” Cố Ngang đầu choáng váng não căng phồng mà buông sách, “Chào buổi sáng.”
Trường học lại bình tĩnh mà bắt đầu hoạt động.
Kỳ thi tới gần, các chương trình học đều trở nên gấp rút hơn. Hôm nay không chỉ là ngày ký sách mới của ki-lô-gam, mà còn là ngày đã định đi bồi Vi Miểu chơi. Vì vậy còn chưa tan học cậu đã sắp xếp lại sách vở, tính toán thật nhanh mà trực nhật xong rồi chạy đến nhà sách chờ ký, sau đó mới đến nhà Vi Miểu.
Khi cậu vác cây lau từ chỗ vòi nước trở về, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cung Lý đang từ trên cầu thang đi xuống.
“Tạm, tạm biệt.” Cung Lý đỏ mặt, cúi đầu, muốn đi vượt qua cậu. Cố Ngang hướng cô cười cười, nghiêng người né tránh, không ngờ tới Cung Lý lại vấp ngã phía sau cậu.
Cố Ngang sợ hết hồn, nhanh chóng ném cây lau đi, hỏi: “Cậu không sao chứ? Sao lại ngã thế này?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Lý ửng hồng, bàn tay theo bản năng vuốt ve mắt cá chân, mày nhẹ nhăn lại: “Không sao đâu, không sao.” Nói xong đã vội vã đứng lên, hướng sang phía bên cạnh bước đi mà lảo đảo suýt ngã. Cố Ngang hoảng sợ vội vàng chạy lại giúp, Cung Lý lại như bị điện giật mà rụt người lại. May mà phía sau là tường, không thì cũng lại ngã phát nữa rồi.
“Cậu bị trật chân rồi!” Cố Ngang nhìn nhìn đồng hồ, nghĩ người ở phòng y tế hẳn vẫn chưa tan tầm, liền nói, “Tớ đưa cậu đi phòng y tế.”
“… Ừ.” Cung Lý cắn cắn môi, ngượng ngùng mà nhìn cậu một cái.
“Cậu ở đây chờ tớ một chút.” Cố Ngang nói xong liền nhấc cây lau chạy về phòng học, lấy chìa khóa từ người phụ trách khóa cửa, sau đó lại như bay mà chạy xuống.
Hy vọng cậu ta không có việc gì… Phải nhanh lên còn đi xếp hàng chờ được kí tên!
Cố Ngang trong lòng sốt ruột, trên mặt lại trưng ra vẻ bình tĩnh thong dong, còn an ủi Cung Lý không cần khách khí đều là bạn học cả chuyện nhỏ cả thôi.
Cung Lý mặt vẫn cứ hồng hồng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.
May mà Cung Lý có người nhà lái xe tới đón, nếu không Cố Ngang còn tiếp tục do dự nên hay không nên đạp xe đưa cô về nhà. Mắt thấy người nhà cô đưa cô đi, lúc này Cố Ngang mới một hơi chạy về phòng học trực nhật nốt cho xong, sau đó lại vội vã chạy đến nhà sách.
Vừa đến nơi, cậu liền trợn tròn mắt.
Sao lại lắm người thế này! Nhà sách lớn có thể chứa được vài trăm người thế mà lại chật như nêm cối, ngoài cửa còn đứng thêm một đám người đông nghịt! Cố Ngang nhìn những độc giả mang tâm tình vui sướng chờ mong, cũng ngại chen vào xem tình hình bên trong. Cậu dùng sức kiễng chân, vậy mà chỉ có thể nhìn thấy một đám người đông nghìn nghịt.
Bắt đầu ký sách rồi sao?
Mỗi người đều cẩm một quyển 《vô hạn nghi kỵ 》, nhiều người còn cầm đến mấy bản, tất cả đều mang vẻ mặt thích thú mà cùng những người xung quanh trò chuyện về nội dung trong sách. Cố Ngang cố gắng không nghe, cuối cùng vẫn nhịn không được mà duỗi lỗ tai ra.
“Ai nha kết cục thật sự buồn lắm, tôi đọc xong mà khóc luôn á!”
“Đúng vậy á! Ki-lô-gam đại đại quá độc ác đi!”
“Kỳ thật tôi là không nghĩ ra, người nữ sinh đó rốt cuộc đã chết như thế nào? Tôi thấy ngã một cái không đến mức sẽ chết á!”
“Ki-lô-gam đã giải thích rồi mà! Là ngã xuống đập đầu vào thành bồn tắm lớn, kết quả xỉu luôn ở trong nước, nghẹt thở mà chết.”
“A, hóa là như vậy!”
Cố Ngang vừa muốn nghe vừa không muốn nghe tẹo nào, rối rắm nửa ngày, quyết định trước tới khu bày sách mua một quyển đã. Cậu xem xét một hồi, người trong nhà sách một chút cũng chưa giảm bớt, vài người còn có chút lo lắng đứng lên. Nghe nhân viên công tác giải thích là trên đường bị kẹt xe, ki-lô-gam hiện đang cố gắng tới thật nhanh.
Cố Ngang nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ cậu hẹn với Vi Miểu rồi. Ngồi xe đến đây ít phải mất nửa canh giờ nữa, nhìn nơi này nhiều người như vậy, cho dù ki-lô-gam xuất hiện ngay lúc này, đợi đến lúc sách của cậu được ký thì cũng muộn mất rồi.
Vẫn là muốn tiếp tục chờ…
Đây là lần đầu tiên ki-lô-gam đích thân xuất hiện ký sách, nghe nói sẽ có rất nhiều hoạt động giao lưu với độc giả… Không, trọng yếu là ki-lô-gam người thật lộ diện á!
Mỗi lần đọc sách của y, Cố Ngang đều sẽ nhịn không được mà tưởng tượng bộ dáng người kia ngồi trước máy tính đánh chữ. Thời điểm viết xuống những lời này thì y đang nghĩ gì? Đang mang biểu tình gì?
Đọc sách của người kia, một bên sẽ bị kéo vào nội dung truyện như đi lạc vào cảnh giới kỳ lạ, một bên lại nhanh chóng thoát ra mà cảm nhận được mị lực của chính tác giả.
Có thể viết ra được câu chuyện kỳ diệu mà hoa lệ như thế này, có thể viết ra những câu văn lãnh tĩnh mà tao nhã như thế này, rốt cuộc là người như thế nào chứ?
Nhưng mà…
Vừa nghĩ tới Vi Miểu ba ba mà chờ bóng dáng của cậu, Cố Ngang lại không đành lòng. Một tuần chỉ gặp một lần, Vi Miểu thật sự rất quý trọng, luôn dùng ánh mắt đầy luyến tiếc chuyên chú mà nhìn cậu, thật nghiêm túc nhập tâm mà chơi cùng cậu. Bởi vậy, đừng nói thất hứa, mà ngay cả đến trễ thôi cũng khiến Cố Ngang sinh ra cảm giác tội lỗi vô cùng.
Bởi vì sợ đứa bé kia thất vọng, sợ nó mất mát uể oải, sợ nó sinh ra dù chỉ một chút cảm xúc tiêu cực.
Chẳng biết tại sao, cùng Vi Miểu ở chung càng lâu, lại càng cảm thấy tâm tình của mình sẽ bị nó tác động. Trái tim cứ như không phải của mình vậy, mà như cùng với Vi Miểu liên kết với nhau, phóng đến tận sâu trong thân thể của cậu mới thôi.
Cố Ngang thở dài, lưu luyến không rời mà hướng nhà sách bên trong nhìn vài lần, cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Cậu đi vào nhà ga, thoáng nhìn tiệm bánh “Chi sĩ chính là lực lượng” bên đường. Tiệm này mới mở không lâu, khách hàng đến không nhiều cũng không ít. Lúc này bên trong tiệm cũng đãng đãng trống trơn, chỉ có một cô gái trong chiếc váy tạp dề đang đối với một người đàn ông trung niên chỉ trỏ.
Cố Ngang đột nhiên cảm thấy đói, liền quyết định đi mua cái bánh mì. Còn chưa vào đến nơi, chợt nghe thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:
“Tiết tháo a! Chú còn biết tiết tháo là cái gì à! Cửa tiệm sắp mở không nổi nữa rồi chắc chú về sau định uống gió Tây Bắc ăn tiết tháo đúng không?!”
Ông chú mặc tạp dề ủy ủy khuất khuất nói: “Nhưng mà, cháu nói những cái tên đó cũng có chút…”
Cố Ngang yên lặng cầm lấy một cái bánh mì bơ, thuận tiện ngắm tên của nó một chút: bánh bao bơ đậu đỏ. Cái tên rất phổ thông, hình dáng cũng rất bình thường, giá cả cũng vô cùng hợp lý. Cô nàng tóc đuôi ngựa cùng ông chú mặc tạp dề thấy có khách đến, tạm thời ngừng cuộc thảo luận lại. Ông chú tạp dề đến quầy thu ngân tính tiền cho cậu, hướng Cố Ngang lộ ra nụ cười hòa khí.
Cố Ngang liền sinh hảo cảm, cũng hướng phía ông chú cười cười, mang theo bánh mì đi khỏi cửa tiệm.
Đúng lúc vào nhà ga thì xe bus vừa đến nơi, Cố Ngang trong lòng đắc ý mình vận khí tốt ghê, một bước nhảy lên xe.
Cùng lúc đó, đối diện nhà ga có một chiếc xe đến từ phía ngược lại của xe bus. Cố Ngang tùy ý mà hướng chiếc xe kia liếc mắt một cái, sau đó tìm được hàng ghế trống ngồi xuống, bắt đầu gặm bánh mì.
Ngay lúc Cố Ngang ngồi xuống thì tài xế lái xe chạy, chiếc xe kia đối diện kia cũng đứng lại.
Một nam sinh đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời nhẹ nhàng đi ra từ trên xe, trong lỗ tai cắm tai nghe, đang nói chuyện điện thoại. Miệng nói thực xin lỗi thực xin lỗi tôi lập tức đến đây, biểu tình trên mặt lại vẫn cười hì hì, có loại bình tĩnh mà tao nhã làm người ta cảm thấy thoải mái.
Chàng trai cúp điện thoại, chuyển sang chế độ nghe nhạc, sau đó đút tay vào trong túi áo, nhẹ nhàng ngân nga mà đi về phía cửa hàng sách.
… Đêm, mười một giờ bốn mươi lăm.
Trong tiệm bánh chỉ có mình ông chủ và một nhân viên, hôm nay cô bé nhân viên lại chạy đi tham gia ký sách, cuối cùng chỉ có một mình ông chú tạp dề trông tiệm. May mắn là cửa tiệm cũng vắng khách, ông chú cũng không đến mức quá bận rộn.
Chú mỗi ngày mười hai giờ mới đóng cửa, buổi sáng thì năm giờ rưỡi đã mở rồi. Kề bên này vừa có trường học vừa có những người đi làm về đêm, quá sớm hay quá muộn đều sẽ không tìm được chỗ mua đồ ăn, cho nên bản thân chú có vất vả cũng không hề gì, mỗi lần nghe được khách hàng vui vẻ mà đi tới nói “Ai nha chú đã mở hàng rồi”, hoặc là “Ai nha vậy mà chư có đóng cửa nha”, chú đều cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Lúc này tới gần đêm khuya, trên đường cái đã gần như không có một bóng người. Ông chú tạp dề đang nghiên cứu tỉ lệ bơ với đường, cũng bắt đầu có chút buồn ngủ. Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, chú dụi mắt nhìn ra ngoài, thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở ngay phía trước cửa hàng.
Một người đàn ông anh tuấn mặc bộ tây trang phẳng phiu đi tới. Tư thái đi đường của hắn vô cùng có khí độ, khiến người ta cảm giác lúc này hắn không phải là đêm khuya đi vào một tiệm bánh mì, mà là đang bước trên thảm đỏ với bao người vây quanh. Người đàn ông nhìn qua giá hàng, thấy bên trên không còn mấy cái bánh mì, liền thản nhiên hỏi: “Còn cái nào mới không?”
“Đều mới nướng xong từ một giờ trước.” Ông chú tạp dề nhanh chóng đứng lên. Khí tràng của người đàn ông này khiến chú có chút bất an.
Người đàn ông đứng trước giá hàng đẩy đẩy mắt kính, nhìn chằm chằm tên bánh, có chút kinh ngạc mà thì thầm: “… Vương bát dê yêu đậu xanh…”
Ông chú tạp dề lập tức quẫn bách đến xấu hổ vô cùng —— Đã thế ngày mai lại cho bánh mì đổi tên!
Người đàn ông trầm mặc hai giây, cầm lấy “Vương bát dê yêu đậu xanh” nói: “… Bên trong là nhân đậu xanh à?”
Ông chú tạp dề yên lặng gật gật đầu.
Người đàn ông liền cầm hai cái bánh đậu xanh đến quầy thu ngân tính tiền, ông chú tạp dề thu tiền và đưa lại tiền thừa vào bàn tay đang đưa ra của người đàn ông, bỗng nhiên thấy trên tay người này có vết chai rất dày. Điều này cho thấy, có vẻ nó đã từng phải làm qua những công việc nặng nhọc.
Khí độ và trang phục của người đàn ông đều bất phàm như thế, hẳn là người sống an nhàn sung sướng, nhưng những dấu vết trên tay lại không thể che dấu được quá khứ của anh ta.
Ông chú tạp dề đột nhiên cảm thấy người thanh niên này thật không đơn giản. Tuyệt đối không phải là phú nhị đại hay quan nhị đại (cậu ấm con nhà giàu có) gì, nhất định là dựa vào chính sức mình mà kiên định dốc sức làm việc, dùng mồ hôi và máu mà đạt được địa vị ngày hôm nay.
“…?” Người đàn ông nhíu mày, hồ nghi mà nhìn chú.
“Không, tôi xin lỗi.” Ông chú tạp dề bối rối gãi đầu, nhanh chóng buông đống tiền thừa.
Ngoài cửa chợt vang lên một giọng nữ thanh thúy dễ nghe: “Anh! Còn bánh không? Em đói sắp chết rồi nè!”
Người đàn ông đi về phía xe có rèm che, trong nháy mắt mở cửa xe, bên trong chợt lóe qua một cô gái với lúm đồng tiền. Người đàn ông bước lên nhanh chóng khởi động xe, chiếc xe màu đen có rèm che cứ như thế hào nhoáng mà lao đi.
Ông chú tạp dề đi ra ngoài cửa, thấy trên đường cái cũng không còn người, liền xoay người vào tiệm đem mấy cái bánh cuối cùng bỏ vào bao, tính mang về cho cún con với mèo con ăn.
Gần tới khuya có một vị khách xuất hiện rồi lại biến mất, cũng không lưu lại nhiều ấn tượng lắm với chú. Chú xoay người liền đem người kia quên mất, trong đầu trải đầy những chuyện ngày mai cần làm.
A, đúng rồi, đứa cháu gái nói, làm điểm… Ách, cái loại hình dạng bánh gì thế này!
Một ngày cứ bình tĩnh mà sắp đi qua.
Chỉ duy nhất điều tiếc nuối là không được gặp ki-lô-gam. Cố Ngang nằm mơ còn thấy rối rắm.
Không gặp được người độc giả đặc biệt thú vị, đáng tiếc ghê. Người tác giả với bút danh ki-lô-gam một bên gõ chữ một bên lại bĩu môi.
Lịch trình ngày mai cũng không quá dày đặc, cô rốt cuộc cũng có thể thở phào một cái. Người đàn ông nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu thấy cô gái gầy gò miệng đang ngậm một nửa cái bánh mì mà lại ngủ mất rồi.
Ai nha, thiếu chút nữa quên chó không thể ăn socola! Nghĩ vậy ông chú tạp dề nhanh chóng đổi cái bánh mì khác, đút cho mấy chú mèo hoang chó hoang.
“…” Trong lúc ngủ mơ, miệng đứa trẻ treo một nụ cười yên tĩnh.
Thật vui quá, anh Cố Ngang hôm nay lại tới chơi với mình.(1): Đây là câu thơ trong bài “Tỳ Bà Hành”.