Ba giờ sáng, đúng lúc con người ta mệt mỏi nhất.
Chú Chí Sĩ tựa vào tường,nhiều lần thiếu chút nữa đã ngủ gục. Chú dùng sức dụi mắt,cưỡng ép chính mình phải giữ vững tinh thần. Vạn nhất Dịch Khiêm nghĩ thông suốt chịu ra thì sao? Vạn nhất cậu ấy đói bụng muốn tìm chút đồ ăn?
Ngay khi chú Chí Sĩ miễn cường duy trì thanh tỉnh,cánh cửa trước mặt, rốt cuộc mở ra.
Chú Chí Sĩ lập tức sửng sốt,mà người mở cửa cũng không khỏi ngạc nhiên
_”…” Tương đối không biết nên nói gì
Chú Chí Sĩ lộ ra thần sắc mừng rỡ,vội vàng đứng lên. Muốn mở miệng,rồi lại sợ mình lỡ lời. Vừa nghĩ tới những lời Tề Yên Khách dạy mình lúc trước,chú thật sự vừa thẹn thùng vừa chột dạ, đành mở mắt nhìn Dịch Khiêm,vận động bộ não không quá linh hoạt của mình, vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì.
Nếu Tề Yên Khách ở đây thì tốt rồi…Không được,nếu cậu ấy có mặt,nhất định sẽ bắt mình nói những lời khiến người nghe không khỏi e lệ.
Chú Chí Sĩ rối rắm nghĩ tới nghĩ lui,sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi hột.
May mắn Dịch Khiêm đã mở miệng trước.
_”Nhẹ một chút….” Hắn dời mắt, thấp giọng nói “Là có thể.”
_”A?” Chú Chí Sĩ sửng sốt nửa ngày,bừng tỉnh đại ngộ “A! Cậu đói bụng sao?” Chú trở nên thật cao hứng, cười híp mắt “Được rồi! Tôi lập tức đi làm cho cậu!”
Dịch Khiêm nhìn chú Chí Sĩ chạy nhanh xuống lầu, có chút động dung. Hắn nhếch môi, phản thủ đóng cửa lại.
Đột nhiên, hắn có loại cảm giác bị người giám thị, vô cùng khó chịu. Lập tức quay đầu, chống lại một đôi mắt tò mò.
Tề Yên Khách đứng trước cửa phòng mình, xa xa nhìn Dịch Khiêm. Thần thái trên mặt có chút mừng thầm, tựa hồ thực hiện được trò đùa dai,ánh mắt lóe lóe,nhịn không được muốn cười.
_”Vô luận làm cái gì, đều nhỏ giọng xíu a.” Y đặt ngón trỏ lên môi,nghiềm ngẫm nhìn Dịch Khiêm
Dịch Khiêm cười lạnh “ Cậu biết tôi định làm gì sao?”
Tề Yên Khách không để ý cười cười,thản nhiên nói “Làm tình hay giết người, tôi mặc kệ.”
Dịch Khiêm nheo mắt, Tề Yên Khách đã xoay người, cười lui vào phòng “Tóm lại, không cần đánh thức tiểu ngốc quang nhà tôi cùng Vi Miểu bé nhỏ. Nhớ rõ phải giữ im lặng, im lặng….”
Cửa bên trong “Ba!” một tiếng, khóa lại
Dịch Khiêm lãnh mặt,quay đầu liếc nhìn cửa phòng của mình
Vì cái gì không phát hiện sớm? Phòng nơi này, chỉ có thể khóa trái từ bên trong.
Nói cách khác, nếu chủ nhân không ở…Ai vào được chứ?
Hắn nặng nề nhắm mắt lại, lộ ra một tia hối hận. Nhưng rất nhanh, hắn gian nan hít sâu một hơi,xoay người xuống lầu.
Trong nhà ăn, chú Chí Sĩ đang khoan khoái đánh trứng gà. Chờ chảo nóng, cho thêm chút gia vị,kiệt lực tản ra hương khí mê người. Gặp Dịch Khiêm đi xuống,chú Chí Sĩ lập tức cười rộ lên,nhanh chóng kéo ghế ra, hô “Cậu ngồi trước! Sắp xong rồi!”
_”Lại trứng rán mỡ bò hương thảo?” Dịch Khiêm liếc qua bàn ăn, đứng sau lưng chú Chí Sĩ
_”Không phải! Tôi cho loại hương liệu khác! Như vậy sẽ không ngấy mỡ…Là tôi tự mình nghĩ ra.” Chú Chí Sĩ ngại ngùng cười cười “Tôi còn chưa đặt tên,cũng chưa từng làm cho người khác ăn…Cái kia, nếu cậu có chủ ý, giúp tôi nghĩ ra một cái tên đi!”
Dịch Khiêm bỗng nhiên chồm người tới, từ phía sau ôm lấy chú Chí Sĩ
Chú Chí Sĩ hoảng sợ,vội vàng nói “Dịch Khiêm? Ách, cậu làm sao vậy?”
_”Rất thơm.” Dịch Khiêm nhắm mắt lại, môi kề sát vành tai chú
_”Cái kia…Ách…” Chú Chí Sĩ cứng đờ,ngay cả trứng cũng quên đánh. Chú liếm môi, do dự hỏi “Cậu, cậu muốn làm gì…”
_”Muốn thao tôi không?” Dịch Khiêm ôm hông chú,chậm rãi duỗi tay xuống
_”Ngô!” Thân thể chú Chí Sĩ nhất thời buộc chặt
Dịch Khiêm mở mắt ta, cúi đầu nhìn nửa người dưới của chú “Anh đang mệt, hay căn bản không muốn thao tôi?”
_”Không, không, không, không phải như cậu nghĩ…” Chú Chí Sĩ giãy dụa xoay người,mạch máu trên dưới lớp da như sắp nổ tung “Hình như cậu đang hiểu lầm!”
Dịch Khiêm nắm cổ áo chú, mạnh mẽ ném lên tủ lạnh. Chú Chí Sĩ hoảng hốt không thôi nhìn hắn,Dịch Khiêm một tay đè chú lại, một tay cởi bỏ thắt lưng.
Nơi đó mềm nhũn, không hề có phản ứng
_”Đừng vội vàng cự tuyệt,thử xem kỹ thuật của tôi thế nào?” Dịch Khiêm liếc nhìn bát trứng gà còn đang dang dở,sau vươn tay, quấy quấy chất lỏng bên trong.
Ngón tay xinh đẹp dính đầy chất lỏng màu vàng đặc sệt, chậm rãi chảy xuống. Dịch trứng từ đầu ngón tay trượt dài, sềnh sệch rũ một đường mịn như tơ.
_”…” Chú Chí Sĩ trừng mắt,nhịn không được nuốt nước miếng
_”Mau mau cứng lên đi,cho tôi xem đại côn th*t có bao nhiêu dài, bao nhiêu dũng mãnh.” Dịch Khiêm nhắm mắt lại,như chuồn chuồn lướt, hời hợt hôn lên gò má chú. Ngón tay dính đầy dịch trứng chui vào quần lót,giúp chất dịch lạnh lẽo chảy vào. Chú Chí Sĩ kinh hô một tiếng, lại chỉ có thể đỏ mắt, bất lực nhìn hắn.
_”Làm như người bị thao là anh vậy. Đừng sợ, chờ anh cứng,tôi sẽ nhếch mông mặc anh làm.” Dịch Khiêm buồn cười hôn lên khóe môi chú,thuận thế một đường xâm lấn. Mà lúc này bàn tay cũng không an phận vói vào quần lót chú Chí Sĩ. Chất dịch tinh mịn bám vào côn th*t của chú Chí Sĩ, vừa chạm đến liền dễ dàng trượt xuống. Dịch Khiêm thật cẩn thận nắm côn th*t đã có chút độ cứng,nâng mắt nhìn chú.
_”Dịch Khiêm, cậu, cậu rốt cuộc làm sao vậy…?” Chú Chí Sĩ đột nhiên tránh thoát,dùng sức bắt lấy bả vai hắn. Cũng không phải muốn đẩy Dịch Khiêm ra,chỉ dùng sức giữ chặt, ánh mắt phiếm hồng nhìn hắn nói “Chẳng lẽ cậu còn khó chịu vì…cái chết của Dịch Bách?”
_”…” Dịch Khiêm bất động
Chú Chí Sĩ nhất thời tâm hoảng ý loạn,vội vàng bổ sung “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!Tôi nói bậy! Tôi, tôi…”
_”…Không phải.” Ngón tay khẽ nhúc nhích,không hề giống như ban đầu, chỉ đơn thuần xoa nắn côn th*t. Túi thịt mềm mại cũng được hắn chiếu cố,bàn tay đặt trên vai lập tức buộc chặt. Dịch Khiêm cắn cắn hầu kết, nhả ra, dùng lưỡi liếm,sau đó ý loạn tình mê nói:
_Tôi chỉ rất, rất muốn, bị làm.
Chú Chí Sĩ lăng lăng nhìn hắn,ánh mắt dần dần mê ly, tình dục dâng trào.
…Hôm sau.
Ngay khi Cố Ngang thức dậy, trong phòng vẫn tối đen một mảnh. Cậu không biết hiện tại là mấy giờ,chỉ cảm thấy đói bụng muốn chết.
Vi Miểu đã sớm tỉnh,ngồi một bên chơi với cúc áo. Cố Ngang vừa cử động, lập tức phát hiện mình bị ôm.
A? Tề Yên Khách còn chưa tỉnh?
…Mỗi ngày vừa mở mắt ra đều nằm trong ngực của người nào đó,thật mẹ nó..Tuyệt vời!
Cố Ngang ngồi dậy,vốn định ngắm nhìn gương mặt y,không nghĩ tới y cũng tỉnh.
_”Ngô…Mẹ nó…” Tề Yên Khách dụi dụi mắt,khẽ mỉm cười “Chẳng lẽ anh, lại tỉnh quá sớm?”
_”…Anh dậy sớm hơn nữa cũng không bỏ lỡ cái gì.” Cố Ngang hừ một tiếng, bò xuống giường bật đèn. Đèn vừa sáng liền phát hiện chăn đệm của chú Chí Sĩ vẫn gọn gàng chỉnh tề,không biết đã sớm rời giường hay căn bản không trở về ngủ.
_”Ai? Chú Chí Sĩ đâu rồi?” Cố Ngang nhớ tới tối hôm qua giống như ngủ gục, không khỏi ngượng ngùng “Mấy giờ chú Chí Sĩ ra thay ca?”
_”Hơn mười hai giờ.” Tề Yên Khách duỗi người, liếc mắt nhìn bé Vi Miểu đều chơi với cúc áo nửa ngày, cười hì hì xoay qua, cài cúc áo cho nó.
_”A…” Cố Ngang nhìn cảnh này,trong lòng bỗng nhiên ấm áp.
…Mẹ kiếp, như thế nào lại có cảm giác quả phụ tái hôn bắt gặp cha ghẻ đối xử tốt với con riêng của vợ, vui mừng khôn xiết a!
Cố Ngang mếu máo,yên lặng đi vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Thời điểm quả phụ tái hôn cùng chồng và đứa con riêng ra cửa,mới phát hiện trong hành lang không một bóng người. Chính là chú Chí Sĩ cũng không có trong phòng bếp. Cạnh bồn còn bát đựng trứng gà đang đánh dở, thứ trong chảo đã cháy đen,không biết là cái gì.
Cố Ngang kinh ngạc thốt lên “A? Chú Chí Sĩ đâu rồi?” Lập tức có chút kích động quay qua hỏi Tề Yên Khách “Chú, chú ấy…”
Tề Yên Khách đứng bên tủ lạnh,ngồi xổm xuống,chìa tay chọt chọt vết bẩn dưới sàn.
_”Gì vậy?” Cố Ngang nhíu mày
_”…Chắc trứng gà.” Tề Yên Khách chuyển tầm sang bồn nước,lộ ra biểu tình trầm tư
Cố Ngang quá sợ hãi “Trứng gà? Chẳng lẽ chú Chí Sĩ đang làm điểm tâm, đột nhiên bị…”
_”Bị cưỡng gian?” Tề Yên Khách bật cười
Cố Ngang sửng sốt “A?”
Tề Yên Khách mỉm cười dắt tay cậu “Chẳng bị tâm lý thật tốt, dẫn cậu đi bắt gian. Hy vọng bọn họ quên khóa cửa.”
_”?”Cố Ngang không hiểu ra sao,theo bản năng liếc nhìn Vi Miểu
Vi Miểu còn ra vẻ tò mò hơn cậu,chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Cố Ngang.
Lầu hai, trong phòng có khắc “Quyển sách” của chú Chí Sĩ
Tề Yên Khách nhẹ nhàng xoay nắm cửa,không cảm thấy có chút lực cản nào.
_”Suỵt—-“ Y đặt tay lên môi,thập phần tự nhiên đẩy Cố Ngang lên trước.
Cố Ngang tim đập gia tốc,tuy rằng biết đang rình coi,nhưng vẫn nhịn không được hiếu kì
Đối diện cửa phòng là một chiếc giường lớn,hai người đang nằm trên giường.
Không thể nghi ngờ, đó là Dịch Khiêm và chú Chí Sĩ.
Quần áo hai người hỗn độn vứt trên sàn,hiểu nhiên đã từng phát sinh kịch liệt…vận động. Dịch Khiêm đang nằm nghiêng,nửa người trần trụi lộ hẳn ra bên ngoài. Từ góc độ của Cố Ngang có thể thấy hai chân trắng nõn thon dài của hắn,cùng bộ lông đen nhánh giữa hai chân.
Mà chú Chí Sĩ thì nằm ngửa mặt,há mồm ngáy to,tiếng vang không lớn, thập phần nặng nề.
_”…” Cố Ngang lẳng lặng lùi về sau,đè lại bé Vi Miểu tò mò cũng muốn nhìn trộm,không lời nào để nói “…Chú Chí Sĩ như thế nào lại ngây thơ để anh ta lừa lên giường…”
Tề Yên Khách nhẹ nhàng đóng cửa lại,không hề phát ra âm thanh. Y bỗng nhiên bĩu môi,lộ ra thần sắc bất mãn.
_Đây là trắng trợn khiêu khích a!
_”A?” Cố Ngang sửng sốt
_”Anh ta cố ý để chúng ta phát hiện nha,nếu không lấy tính cách cẩn thận của Dịch Khiêm,làm sao có thể quên đóng cửa….” Tề Yên Khách đột nhiên mỉm cười tươi sáng “A, bất quá không chừng quá vội,không rảnh để ý đến…”
Y nói rất rõ ràng,Cố Ngang tưởng tượng, lập tức đỏ mặt.
_Này…Liên quan gì đến chuyện khiêu khích…
_”Tuyệt đối là khiêu khích!” Tề Yên Khách thở phì phì hừ một tiếng,đột nhiên kéo Cố Ngang vào ngực tuyên bố “Khi nào chúng ta cũng làm trước mặt bọn họ một lần đi!”
Cố Ngang nhất thời cả người hỗn độn, không chút do dự đẩy y ra,tức giận mắng “Đi mẹ anh! Tôi mới không —– “
Tề Yên Khách cắn cắn môi,trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.
Cố Ngang chợt đau lòng,có tức cũng không dám nói. Cậu há miệng thở dốc,vội vàng sửa lời “Tôi mới không…làm, làm trước, trước mặt bọn họ…”
Vẻ mặt Tề Yên Khách lập tức sáng bừng lên,ánh mắt long lanh phát ra từ trong nội tâm.
_Thật sao? Miễn không làm trước mặt bọn họ là được?
Cố Ngang bỗng chốc kinh hoàng,không biết nên trả lời như thế nào,đành cúi đầu nhìn Vi Miểu.
_A? Là mình nhìn lầm sao? Vì cái gì cảm thấy Vi Miểu dường như…cao lớn hơn?
Hình như cặp mắt cũng to hơn…Chính là nhìn kỹ lại không phát hiện.
Chẳng là là do mình nhìn lâu lắm?
Vi Miểu cũng nhìn cậu,tò mò tràn ngập trong mắt.
Cố Ngang miên man suy nghĩ,đang tưởng hỏi Tề Yên Khách xem có cảm giác như mình không,vừa ngẩng đầu,đã chống lại một đôi mắt khác tràn đầy chờ mong, mang theo chút ngượng ngùng.
_”Vậy…Hiện tại có thể chứ?” Tề Yên Khách sờ sờ mũi,ngại ngùng cười cười. Dường như mỗi lần y thẹn thùng đều bất giác sờ sờ mũi.
Cố Ngang lập tức chấn động.
Hiện, hiện tại?Là chỉ…muốn…làm sao?
Tề Yên Khách hô hấp có chút loạn. Y ngóng trông Cố Ngang, sau đó thật cẩn thận nắm tay cậu.
_Để tôi sờ sờ cậu…được không?