Khúc An thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương bên cạnh, trong mắt rõ ràng là ý tứ muốn xem kịch.
“Kỳ, số điện thoại của em họ cậu là gì!” Cách gần nửa phút, Quý Tiêu Dương mới nói. Thanh âm rất lạnh, rất lạnh, còn mang theo cảm giác đáng sợ.
Tiêu Dương, thực sự tức giận rồi…… Nam Cung Kỳ cùng Khúc An liếc nhau. Đều cảm thấy rất kì quái, em trai đối với Tiêu Dương rất quan trọng?……
“151754” Thanh âm Nam Cung Kỳ thực ôn nhu, thản nhiên đọc ra một dãy số.
Quý Tiêu Dương lập tức bấm điện thoại gọi Nam Cung Cửu. Nam Cung Cửu đang ngủ trong lớp, khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên sự không kiên nhẫn. Nhưng số điện thoại của cậu chỉ có một người biết, nếu có gọi chắc cũng chỉ có người đó. Đến lúc này mới không cam lòng lấy di động ra “Có việc?” Thanh âm vẫn như trước lạnh lùng.
“Dẫn Thần Thần ra ngoài!” Thanh âm Quý Tiêu Dương rất lạnh lùng cứng rắn. Chết tiệt…… Cái thằng nhỏ kia, cư nhiên muốn hôn Thần Thần của hắn…… Nắm chặt di động trong tay như muốn bóp nát nó…..
Nam Cung Cửu nghe thanh âm trong điện thoại. Không phải người kia…… Sửng sốt một chút.
“Nhanh lên!” Thanh âm Quý Tiêu Dương cơ hồ là rống lên.
Nam Cung Cửu cất điện thoại, cậu vừa nghe được thanh âm đó là từ cửa sổ truyền vào. Ánh mắt nhanh chóng lướt qua cửa sổ, lập tức nhìn được khóe miệng của một người mang theo lúm đồng tiền ôn nhu…….
Khi Nam Cung Cửu chuyển tầm mắt nhìn sang bên cạnh Quý Thần Quang thì xem như đã hiểu vì sao Quý Tiêu Dương tức giận. Không chút do dự đẩy đứa bé bên cạnh sang một bên, ôm lấy Quý Thần Quang đang ngủ say ra khỏi phòng học.
Đứa bé trai tóc ngắn ngã trên mặt đất, dại ra nhìn theo bóng dáng Nam Cung Cửu. Vẫn không kịp phản ứng lại, đây là có chuyện gì…….
Nam Cung Cửu ôm Quý Thần Quang tới trước mặt Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương nhanh chóng vươn tay ôm Quý Thần Quang vào lòng, cúi đầu xem xét hai má của cậu. Bị nhéo đến đỏ bừng, ánh mắt lóe lên quang mang lạnh lùng nhìn thoáng qua đứa bé tóc ngắn trong phòng học.
“Lại có chuyện gì vậy?” Linh Thiên Nhiễm vừa đến gần liền phát hiện không khí nơi này có điểm kì quái.
“Bảo bối của Tiêu Dương bị người khác trêu ghẹo!” Thanh âm Khúc An lạnh lạnh, vẻ mặt mang theo háo hức khi xem kịch.
“Trêu ghẹo cái gì cơ?” Trong khoảng thời gian ngắn Linh Thiên Nhiễm vẫn không phản ứng lại được.
“Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Thần Thần đi!” Khúc An chỉ chỉ Quý Thần Quang trong lòng Quý Tiêu Dương.
Linh Thiên Nhiễm dán sát mặt vào nhìn khuôn mặt hồng hồng của Quý Thần Quang “Thật là, cái thằng nhóc kia dám khi dễ Thần Quang! Mặt đều bị nhéo sưng hết lên…..”
“Khụ……” Nam Cung Kỳ ở bên cạnh Linh Thiên Nhiễm vừa nghe được lời này liền sặc.
“Tiểu Cửu, không phải nói em để ý Thần Quang sao?” Quay đầu nhìn về phía Nam Cung Cửu đang lẳng lặng đứng một bên.
Môi Nam Cung Cửu hé mở, lạnh lùng phun ra một chữ “Ngủ!”
Thanh âm Linh Thiên Nhiễm hơi lớn, Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương cựa quậy, chắc là đã bị đánh thức, mở mắt. Nguyên bản hai mắt có chút mông lung nhưng nháy mắt liền tỏa sáng “Anh hai!” Kêu một câu giòn tan.
Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang trong lòng, vẻ mặt lạnh băng, cố gắng ôn nhu nói “Thần Thần, em quên lời dặn của anh hai!”
Quý Thần Quang mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, trong mắt lóe lên sự khó hiểu. Bất quá, cậu có thể cảm giác được anh hai đang tức giận. Vì thế cái miệng nhỏ nhắn cười càng ngọt, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi “Anh hai, hôn nhẹ!”
“Thần Thần, em không ngoan!” Ý tứ chính là không cho hôn nhẹ! Quý Tiêu Dương vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang.
Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang nháy mắt liền phiếm một tầng hơi nước “Anh hai!” Âm thanh hảo ủy khuất! Anh hai lần đầu tiên nói cậu không ngoan, còn không hôn nhẹ cậu…….
“Thần Thần, em đã đáp ứng