Độc Cô Quái Khách

Hồi 8

Độc Cô Nhạn thi triển khinh công thượng thặng núp vào phía sau tảng đá lớn. Chàng lẩm bẩm:

– Lão già áo trắng kia chắc là động chúa động Bạch cốt, còn lão áo xanh đang nghiêm trang bên cạnh lão là Tư Đồ tổng quản gì đó.

Độc Cô Nhạn còn đang ngẫm nghĩ thì lão áo trắng khẽ vỗ bàn cười khanh khách hỏi:

– Lão mũi trâu kia! Chúng ta chia tay nhau đã mấy năm trời! Nghề chơi của lão sao chẳng tiến bộ dược mấy?

Độc đạo nhân thấp lùn thở phào một cái đáp:

– Oạ.. tâm... mã... mà gặp phải pháo đầu thì thế cờ của bần đạo nguy rồi đây!

Lão áo trắng cười khà khà nói:

– Há phải chỉ có nước cờ lâm vào tử địa mà cả người cũng khó sống được...

Đạo nhân thấp lùn nói:

– Tuy bàn cờ này bần đạo chịu thua lão, nhưng bàn khác chắc lão phải thua bần đạo.

Bạch Y Lão Tẩu lại cười ha hả hỏi:

– Sao lão lại biết trước?

Đạo nhân thấp lùn đáp:

– Bần đạo tuy thua một bàn dù tâm thần có bị tổn thương cũng chẳng hề chi.

Bất cứ về phương diện nào lão cũng không dám giết bần đạo mà cũng chẳn có cách gì hạ sát bần đạo được. Công việc của bần đạo đã hoàn thành rồi. Như vậy công đức tự nhiên viên mãn. Thế có phải là lão đã thua bần đạo một bàn rồi không?

Bạch Y Lão Tẩu giả vờ không nghe hỏi lại:

– Ngưu gia! Sao lão không nói rõ hơn cho ta nghe.

Nguyên lão đạo này là Địa Khuyết đạo trưởng. Lão nghe Bạch Y Lão Tẩu cứ kêu mình bằng Ngưu gia hoài thì không khỏi tức mình. Nhưng lão vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói:

– Hiện giờ trong võ lâm mới nảy ra một bậc thiếu niên quái kiệt tài hoa tuyệt thế vô song. Tuổi chàng mới độ hai chục mà đã vùng vẫy giang hồ lừng lẫy võ lâm. Nếu chàng theo đường chính đạo thì có thể trừ ma diệt quỷ và thành một vỉ đống lương trong võ lâm.

Bạch Y Lão Tẩu cả cười nói:

– Ngưu gia nói vày là sợ chàng ta ý hợp tâm đầu với lão phu rồi bị lão phu đưa chàng vào môn phái, phải không?

Địa Khuyết đạo trưởng chẳng giấu diếm gì, nói huỵch toẹt ngay:

– Sự thực là thế đó! Bần đạo đến đây là để ngăn chặn việc này.

Bạch Y Lão Tẩu hỏi:

– Sao Ngưu gia biết y tới đây?

Địa Khuyết đạo trưởng đáp:

– Thiên Long Lão Ngốc đã độn Bát quái, không sai trật bao giờ!

Bạch Y Lão Tẩu cả cười hỏi:

– Thiên Long Lão Ngốc đã tính là đúng sự thật? Chàng thiếu niên kỳ tài đã đến đây rồi ư?

Địa Khuyết đạo trưởng cười đáp:

– Chàng đã đến rồi, nhưng lại bỏ đi, chắc bây giờ khá xa rồi. Việc này lão cứ hỏi quý Tổng quản sẽ rõ đầu đuôi!

Tư Đồ Xảo từ nãy vẫn đứng nghiêm trang. Bây giờ sắc mặt đột nhiên biến đổi, trán toát mồ hôi. Hiển nhiên vụ này hắn chưa bẩm báo cho Bạch Y lão đầu hay.

Bạch Y lão tẩu không tỏ vẻ gì tức giận, khoát tay nói:

– Ngưu gia! Lão đừng quên là lão phu cũng biết bói toán! Rồi lão nổi lên một tràng cười rộ.

Địa Khuyết đạo trưởng sửng sốt hỏi:

– Lão cũng biết rồi ư?

Bạch Y Lão Tẩu cười đáp:

– Vụ này lão phu cũng tính rất đúng!

Địa Khuyết đạo trưởng hơi biến sắc mặt hỏi:

– Lão tính thấy thế nào?

Bạch Y Lão Tẩu đáp:

– Lão phu cũng tính tương tự như Thiên Long lão Ngốc. Có điều hơi khác với lão ta một chút. Chàng thiếu niên kỳ tài đó quả đã đến đây rồi ra đi, nhưng chàng đã quay trở lại!

Lão đảo mắt nhìn Tư Đồ Xảo nói:

– Bản động chúa không trách ngươi! Tuy ngươi chưa có lệnh mà đã hành động, nhưng đó là vì ngươi quá quan tâm đến ta, và cũng là một cơ hội khảo nghiệm tài năng của chàng ta. Lão phu đối với chàng ta rất lấy làm thích thú!

Độc Cô Nhạn núp ở phía sau tảng đá lớn cách chỗ đó không đầy một trượng, dĩ nhiên chàng đã nghe rất rõ câu chuyên. Lòng chàng hồi hộp và cho là một chuyện rất kỳ quái. Chàng tự hỏi:

– Chẳng lẽ hai lão già này nói chàng thiếu niên kỳ tài nào đó lại chính là ta đây?

Địa Khuyết đạo trưởng lắng tai nghe động tĩnh. Hồi lâu lão chẳng thấy gì, nét mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Bạch Y lão Tẩu cặp mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị, nhìn chầm chập vào Địa Khuyết đạo trưởng đọa cả cười:

– Lão phu tuy hư mất cặp giò nhưng những tin tức trong võ lâm còn hiểu biết hơn lão được một ít.

Địa Khuyết đạo trưởng tức giận hỏi:

– Lão lại muốn giở trò khỉ gì đây?

Bạch Y lão Tẩu ung dung đáp:

– Gần một tháng nay, chàng hành động gì lão phu cũng biết hết. Võ công chàng đã thành tựu hơn đời, đại khái chàng hiểu cả cách tinh chiến mê tung. Còn lão thì thị lực và thính lực dù có tinh nhuệ đến đâu cũng chẳng thể nào nghe thấy được. Hiện giờ chàng ở chỗ nào?

Địa Khuyết đạo trưởng không khỏi thẹn đỏ mặt lên. Lão đã toan nổi nóng, nhưng Bạch Y Lão Tẩu lớn tiếng quát:

– Độc Cô Nhạn! Hành tung ngươi đã bị bại lộ mà sao không xuất hiện còn chờ đến bao giờ?

Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi. Nhưng lão đã phát giác ra hành tung mình thì ẩn nấp cũng chẳng ích gì! Chàng nghĩ vậy liền tung minh lên cao rồi hạ xuống trước mặt hai lão.

Địa Khuyết đạo trưởng vẫn ngồi nghiêm trang không nhúc nhích, nhưng mặt lão đột nhiên biến sắc, khẽ buông tiếng thở dài.

Địa Khuyết đạo trưởng chưa kịp mở miệng thì Bạch Y lão Tẩu đã tủm tỉm cười nói:

– Lão phu là chủ nhân chốn này. Vì hai chân tê liệt, cử động khó khăn xin đại hiệp thứ cho cái lỗi thất nghinh.

Rồi lão quay lại khẽ quát tả hữu:

– Các người mau lấy ghế để mời Độc Cô đại hiệp an tọa. Đại hiệp đây là đệ nhị đại truyền nhân của phái Thiết Huyết, tiếng tăm chấn động giang hồ. Ta phải tiếp đãi đại hiệp vào hàng thượng tân.

Tổng quản Tư đồ Xảo lập tức lấy một chiếc đôn đá đưa lại.

Độc Cô Nhạn chẳng khiêm nhượng chi hết, ngồi ngay xuống đôn rồi cười lạt nói:

– Tại hạ không thuộc đường lối, thành ra có làm suy suyển chút ít thế trận của tôn giá đã bày ở phía trước. Tại hạ lại đã lỡ tay đánh chết hai con chế ly.

Mong tôn giá miễn trách cho.

Lời chàng lạnh nhạt và có ý bất mãn.

Bạch Y lão Tẩu thủng thẳng cười đáp:

– Đại hiệp dạy quá lời! Như vậy càng thấy rõ bản lĩnh của đại hiệp đã đến trình độ siêu quần xuất chúng, khiến cho lão phu cũng thêm khâm phục.

Độc Cô Nhạn nhìn xuống chân lão, nhưng lão mặc áo bạch bào dài lê thê che kín cả hai chân, nên chàng không nhìn rõ chút nào.

Địa Khuyết đạo trưởng đột nhiên cất tiếng hỏi:

– Đại hiệp có biết bần đạo là ai không?

Độc Cô Nhạn hững hờ đáp:

– Tại hạ đang muốn lãnh giáo.

Địa Khuyết đao trưởng lớn tiếng:

– Bần đạo pháp hiệu là Địa Khuyết. Bần đạo cùng Thiên Long Lão Ngốc và Bạch Y Lão Nhân đây được võ làm kêu bằng “Thế Ngoại tam kỳ!” Độc Cô Nhạn ngắt lời:

– Tại hạ được nghe đại danh đã lâu...

Chàng đảo mắt nhìn Bạch Y lão Tẩu hỏi tiếp:

– Còn tôn giá là ai?

Bạch Y Lão Tẩu niềm nở đáp:

– Lão phu là Vô Danh Tẩu.

Độc Cô Nhạn hỏi:

– Vô Danh Tẩu ư?

Bạch Y lão Tẩu hỏi lại:

– Đại hiệp có thấy điều chi sai trật chăng?

Độc Cô Nhạn đáp:

– Không phải thế! Có điều danh tự như vậy hơi quái lạ, vì người ta ai cũng có tên sao một mình tôn giá lại vô danh?

Vô Danh Tẩu cười đáp:

– Lão phu quả nhiên không có tên tuổi nên tự xưng là Vô Danh Tẩu. Thế rồi Vô Danh Tẩu thành ra tên của lão phu.

Độc Cô Nhạn đột nhiên giương cặp mắt sáng ngời lên cả cười nói:

– Như vậy giữa tại hạ cùng tôn giá có chỗ đồng bệnh tương liên.

Vô Danh Tẩu cả cười hỏi:

– Đại danh của các hạ dường như cũng do các hạ tự chọn lấy?

Độc Cô Nhạn đáp:

– Đúng thế! Ba chữ Độc Cô Nhạn là do tại hạ đặt ra.

Bạch Y Lão Tẩu nói:

– Vậy thì các hạ nhất định có một thân thế bất phàm. Lão nhấn mạnh vào bốn chữ “Thân thế bất phàm”. Đồng thời cặp mắt lão đột nhiên biến đổi, trông tựa hồ hai mũi tên sắt phóng thẳng vào mặt Độc Cô Nhạn.

Độc Cô Nhạn cả kinh run lên nói:

– Phải chăng đây cũng là một môn võ công?

Vô Danh Tẩu thu tia mắt về cả cười đáp:

– Thần công đại pháp này cũng đáng kể là một công phu thông huyền. Phép này chỉ dùng tia sáng cặp mắt mà có thể làm thay đổi tâm trạng cùng ý niệm đối phương. Nếu chàng cùng lão phu nhìn nhau trong một thời gian chừng uống cạn tuần trà thì trong lòng không thể có ý niện chống lại với ý niệm kính ngưỡng lão phu được, có kẻ còn cầu khẩn lão phu xin làm đệ tử nữa là khác.

Độc Cô Nhạn cười hỏi:

– Tại hạ e rằng chưa chắc!

Vô Danh Tẩu nói:

– Vậy đại hiệp hãy thử coi!

Địa Khuyết đạo trưởng vội lớn tiếng gầm lên:

– Độc Cô Nhạn! Đại hiệp chớ quên điều kiện đã hứa với Thiên Long lão Ngốc. Vô Danh Tẩu là một kẻ thuộc tà phái. Vì thế mà bần đạo và Thiên Long Lão Ngốc đã cắt đứt tình nghĩa, tuyệt giao với hắn...

Độc Cô Nhạn hơi nhíu cặp lông mày ngắt lời:

– Tại hạ cùng Thiên Long Thiền sư đã có lời hứa thì tất nhiên phải thủ tín.

Đạo trưởng bất tất phải nhiều lời! Vả lại nếu tại hạ có bị hôn mê thì chỉ có Thiên Long Lão Ngốc là đủ tư cách để lý luận với tại ha.....

Địa Khuyết đạo trưởng bị Độc Cô Nhạn nói chặn họng, trong lòng rất lấy làm khó chịu nhưng cũng không tiện nổi hung. Lão cất tiếng niệm Vô lượng thọ Phật rồi nói:

– Bần đạo hoài bão tấm lòng vãn thế ưu thời nên nhắc thí chủ một câu mà thôi.

Địa Khuyết nói xong, chòm râu chổng ngược lên ra chiều bất mãn. Lão nhắm mắt lại không nói nữa.

Độc Cô Nhạn đưa cắp mắt lướt qua Vô Danh Tẩu nói:

– Thuật “Di Thần Đại Pháp” này chẳng qua là bắt chước bọn đàn bà dùng phép “Tiêu Hồn Mâu Quán”, không khác gì chuyện liếc mắt đưa tình. Thật chẳng đáng học tập làm chi!

Vô Danh Tẩu cả cười nói:

– Sao đại hiệp lại miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo? Tuy đại pháp bảo là không đáng học mà trong tâm chủ ý lại chỉ muốn phí nửa ngày trời rồi tự mình rèn luyện lấy! Lão e rằng lần sau gặp nhau thuật “Di Thần Đại pháp” của đại hiệp còn tiến xa hơn cả lão phu.

Độc Cô Nhạn hơi biến sắc hỏi lại:

– Sao tôn giá biết là trong lòng tại hạ tính toán như vậy?

Vô Danh Tẩu cười đáp:

– Tuy đại hiệp không nói ra miệng, nhưng lão phu trông nhỡn quang cũng hiểu rồi...

Vô Danh Tẩu dừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Có điều đáng tiếc là đại hiệp bị nội thương cực kỳ trầm trọng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Người chết là hết chuyện. Dù ai hùng tâm tráng trí đến đâu cũng đành chịu hai tay buông xuôi mà thôi.

Độc Cô Nhạn bị Vô Danh Tẩu nói toạc tình trạng của mình làm chàng phải động tâm. Bất giác trong lòng chàng xiết nỗi thê lương!

Địa Khuyết đạo trưởng trợn mắt lên hỏi:

– Vô Danh lão nhi! Lão lại định dùng ngụy kế gì đó?

Rồi quay sang bảo Độc Cô Nhạn:

– Xin đại hiệp miễn thứ cho bần đao nhiều lời. Nơi đây chẳng phải thiên đường, chúng ta nên bỏ đi thì hơn.

Độc Cô Nhạn dõng dạc đáp:

– Đạo trưởng muốn đi xin cứ tùy tiện. Tại hạ không thích đi theo đạo trưởng... Huống chi tại hạ chẳng còn sống được bao lâu nữa, trước khi lâm tử, tại hạ muốn hoàn thành một việc...

Vô Danh Tẩu lộ vẻ nghi ngờ hỏi:

– Việc chi vậy?

Độc Cô Nhạn cả cười đáp:

– Giết tôn giá.

Vô Danh Tẩu sửng sốt hỏi lại:

– Giết lão phu ư?

Lão rùng mình một cái rồi cả cười hỏi tiếp:

– Đại hiệp nói thế mà không sợ đường đột ư?

Độc Cô Nhạn đột nhiên đứng phắt dạy, rút nhanh trường kiếm ở sau lưng ra, lưỡi kiếm rung lên bần bật phát ra tiếng kêu loảng xoảng.

Chàng lớn tiếng quát:

– Tại hạ tuy chưa biết trước nay lão đã làm những việc gì, nhưng coi cách kiến trúc nhà thạch thất, cách thức điều động thây ma, mưu đồ ăn trái tim người võ sỉ... thì tội ác đã rõ rệt lắm rồi! Nếu còn để tôn giá sống ở trên đời há chẳng nguy hại lắm ư?

Vô Danh Tẩu tuyệt không xúc động. Lão vẫn ung dung cả cười đáp:

– Đại hiệp một phen hạ sát tay cao thủ võ lâm, thì đâu có phải hành vi cửa người hiệp sĩ? Theo ý lão phu thì chúng ta chẳng nên nhiếc móc nhau làm chi.

Độc Cô Nhạn lại lên tiếng:

– Sau nữa còn một nguyên nhân cần phải giết lão. Động Bạch Cốt này nguyên là nơi luyện thuốc của Lê Vi Tử. Qúy tổng quản nói trá Động chúa chính là Lê Vi Tử. Vậy động chúa cung xưng ra hiện giờ Lê Vi Tử ở đâu?

Vô Danh Tẩu sửng sốt một chút rồi cả cười nói:

– Lão phu không muốn nói nhiều, cách giải thích hay hơn hết là không giải thích. Nếu đại hiệp nhìn nhận hành động của lão phu là phải thì niềm nở kết giao, bằng đại hiệp cho là hành vi tàn ác thì cứ việc hạ thủ đi!

Lão đảo mắt nhìn quanh rồi thủng thẳng hỏi tiếp:

– Có điều lão phu cần thức tỉnh đại hiệp một việc đó là thương thế của đại hiệp không thể tự mình vận công mà chữa khỏi được đâu. Trên thế gian này trừ lão phu không còn người thứ hai nào chữa được nữa. Và đại hiệp nên nhớ rằng ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác. Đại hiệp tuy được trời ban cho kỳ tài nhưng chân hỏa hầu hãy còn nông cạn, chưa chắc đã giết được lão phu.

Độc Cô Nhạn cười rộ nói:

– Tử, sinh, vinh, nhục tại hạ đã chẳng để lòng. Chỉ cần hành vi của mình trên không thẹn với trời, dưới không hổ cùng đất, không làm tổn hại đến thanh danh của phái Thiết Huyết là được rồi!

Chàng bỗng lớn tiếng hỏi:

– Lão muốn đấu cách nào đây?

Vô Danh Tẩu cười đáp:

– Bây giờ chúng ta đánh cuộc chăng?