– Độc Cô Nhạn! Các hạ đã chịu thua chưa?
Độc Cô Nhạn nghiến răng đáp:
– Tại hạ không phủ nhận điều đó!
Vô Danh Tẩu khen rằng:
– Các hạ thật không hổ là truyền nhân của Thiết Huyết môn, khiến người ta phải tâm phục.
Độc Cô Nhạn lại loạng choạng mấy bước rồi miệng hộc máu tươi, nhưng chàng cố gắng gượng giữ cho khỏi ngã. Chàng trầm giọng la lên:
– Trước khi tại hạ chưa chết tôn giá hãy nói điều kiện đó đi!
Vô Danh Tẩu ung dung hỏi:
– Giả tỷ kê thua lại là lão phu thì các hạ đưa ra điều kiện gì?
Độc Cô Nhạn không nghĩ ngợi gì, chàng nhăn tít cặp lông mày đáp:
– Tại hạ sẽ bắt buộc tôn giá phải tự tử!
Vô Danh Tẩu gật đầu cười đáp:
– ý kiến của lão phu cũng như ý kiến của các hạ! Có điều thủ đoạn khác nhau một chút thôi. Lão phu đã đem hết tâm lực nghiên cứu chế ra một thứ thuốc hoàn tuyệt độc muốn mời các hạ nuốt đi để chờ chết!
Độc Cô Nhạn hỏi lại:
– Phải chăng đó là điều kiện của tôn giá?
Vô Danh Tẩu thản nhiên đáp:
– Nếu các ha không muốn giữ lời ước thì cứ tự tiện ra đi.
Độc Cô Nhạn hào khí bồng bột cả cười đáp:
– Vô Danh lão nhi! Lão coi Độc Cô Nhạn là hạng người nào. Một lời đã nói, ngàn vàng khôn chuộc. Sống chết là chuyện nhỏ, thất ước mới là việc lớn. Huống chi tại hạ đằng nào cũng chết...
Đoạn chàng giơ tay ra thản nhiên nói tiếp:
– Tôn giá đưa thuốc đây!
Vô Danh Tẩu thoáng lộ một nụ cười bí mật nói:
– Tuy thuốc này tuyệt độc nhưng không phải dễ dàng mà chế ra được, nên lão phu cất vào trong mật động. Ngoài lão phu ra, không một ai biết chỗ đó. Cảm phiền các hạ cùng đi với lão phu để đón lấy thuốc.
Độc Cô Nhạn gượng cười đáp:
– Cái đó cũng là một phần trong điều kiện ư?... Nhưng thôi cũng được! Tôn giá dẫn đường cho!
Vô Danh Tẩu đưa mắt nhìn Tư Đồ Xảo đang đứng chờ một bên. Lão cười nói:
– Cặp giò của lão phu bị tàn tật, hành động phải có người giúp đỡ. Vậy Tư Đồ tổng quản...
Tiếu Diện Lỗ Ban Tư Đồ Xảo vẻ mặt nghi ngờ nhưng cũng không ngần ngừ chạy lại kính cẩn hỏi:
– Động chúa có điều chi dạy bảo? Nếu là việc cần gấp thì để thuộc hạ cõng động chúa về.
Vô Danh Tẩu nở một nụ cười thần bí đáp:
– Bản tòa muốn phiền tổng quản điều đó.
Tiếu Diện Lỗ Ban vội cúi xuống cõng Vô Danh Tẩu lên lưng. Mười hai bộ xương khô đứng hai bên đường như thông hiểu nhân sự. Hai bộ đứng giữa đồng thời chuyển mình giơ bàn tay bằng xương trắng ra đẩy tấm bia lớn ở trước mộ.
Mấy tiếng lách cách vang lên. Nửa ngôi mộ lớn di chuyển, hiện ra một cái cửa rất rộng.
Tiếu Diện Lỗ Ban cõng Vô Danh Tẩu rảo bước chạy vào trong. Qua đường hầm chừng hơn mười trượng thì đến một căn thạch thất khá rộng. Tiếu Diện Lỗ Ban khẽ đặt Vô Danh Tẩu xuống chiếc ghế bọc da hổ rồi lùi ra đứng bên.
Mười hai bộ xương khô vẫn giữ ở ngoài động.
Vô Danh Tẩu chờ Độc Cô Nhạn tiến vào thạch thất liền giơ ngón tay lên điểm ra một luồng chỉ phong.
Lại nghe những tiếng lách cách vang lên. Cửa chính nhà thạch thất đang mở rộng lập tức đóng lại.
Tiếu Diện Lỗ Ban Tư Đồ Xảo biến sắc hỏi:
– Xin động chúa chỉ thị rõ chỗ thuốc độc để ở đâu? Thuộc ha.....
Vô Danh Tẩu cười khanh khách ngắt lời:
– Lão phu tuổi già lẫn lộn. Té ra thứ thuốc này vẫn để bên mình.
Lão nói xong thò tay vào bọc lấy một chiếc bình sứ nhỏ khẽ lắc mấy cái rồi nói:
– Năm trước lão phu đã phí rất nhiều tâm huyết mới chế được thứ thuốc này, bây giờ đưa cho các hạ uống thực... không khỏi có ý hối tiếc.
Tuy miệng lão nói vậy, nhưng tay lão móc thuốc rất lẹ. Viên thuốc này lớn bằng một trái táo nhỏ, cặp vào trong hai ngón tay.
Trong lòng Độc Cô Nhạn sinh ra một cảm giác khó tả, chàng tưởng chừng như trước ngực bị một khối đá nặng đè lên, cười giở khóc giở. Đồng thời thương thế chàng phát tác đến mức đã không còn cách nào chống đỡ được nữa.
Độc Cô Nhạn nghe Vô Danh Tẩu quát lên:
– Há miệng ra!
Độc Cô Nhạn trong lòng thê thảm, quả nhiên há miệng. Chàng vì thua mà mất mạng. Nhưng thực ra dù chẳng chịu uống thuốc độc của Vô Danh Tẩu thì thương thế nghiêm trọng cũng không còn cách chữa được. Vậy cái chết của chàng là chuyện dĩ nhiên, nên chàng không quan niệm bi thảm nữa.
Độc Cô Nhạn còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy Vô Danh Tẩu rung tay một cái, Một giây hồng quăng vọt tới chui ngay vào cổ họng chàng.
Độc Cô Nhạn cũng chẳng cần hỏi thứ độc dược đó chế bằng dược vật gì.
Nhưng lúc nuốt vào bụng rồi không khỏi sinh lòng nghi hoặc vì viên thuốc độc này rất thơm tho khắc hẳn với những thứ thuốc độc khác hễ uống vào liền bị cấu xé tâm can.
Vô Danh Tẩu thấy Độc Cô Nhạn nuốt thuốc xong rồi, buông tiếng cười rộ nói:
– Các hạ đã thực hiện điều kiện của lão phu. Bây giờ các hạ muốn đi hay ở tùy ý!
Độc Cô Nhạn yên trí là sau khi uống thuốc, chất độc phát tác ngay lập tức rồi mình chết lăn ra đương trường, không ngờ trong bụng lại cảm thấy mát mẻ khoan khoái. Chẳng những chàng không chết ngay mà chứng nội thương trầm trọng cũng giảm bớt một phần.
Chàng nhăn nhó cười hỏi:
– Thứ thuốc độc này bao lâu mới phát tác?
Vô Danh Tẩu nở nụ cười thần bí đáp:
– Chất thuốc tan ra tùy theo tạng người thay đổi, nên khó lòng đoán trước được.
Độc Cô Nhạn gắng gượng bật lên tiếng cười rộ nói:
– Người ta đã chết là buông xuôi hết, cần gì phải xây mộ đựng bia? Tại hạ chết rồi còn muốn nhờ tôn giá thí thêm một chút thuốc để cho hài cốt tiêu tan đi không còn dấu vết gì nữa đặng vĩnh viễn lìa hẳn nơi trần thế, không còn dính líu gì nữa. Chàng nói xong ngồi xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, lẳng lặng chờ chết.
Quả nhiên chàng cảm thấy trong lòng dần dần có sự biến chuyển, nhưng là sự biến chuyển tầm thường chưa cô gì quyết liệt.
Luồng hơi trong trẻo mát rượi từ phế phủ đưa xuống huyệt Đan điền. Tại đây nó dần dần biến thành luồng khi ấm áp. Chàng không cần vận công thúc đẩy, luồng hơi tự động tuần hoàn theo kinh mạch mà chạy, rồi vận chuyển trở lại.
Độc Cô Nhạn khôn xiết nghi ngờ. Tuy chàng là con người tài hoa quán thế, lại được trời phú cho tư chất đặc biệt, song thứ thuốc hoàn này của Vô Danh Tẩu cũng làm cho chàng hoang mang chẳng hiểu ra sao.
Theo lý luận thông thường, Vô Danh Tẩu quyết chẳng để chàng sống ở thế gian. Nhưng...
Độc Cô Nhạn còn đang ngẫm nghĩ thì lại phát sinh một biến cố khác khiến chàng càng kinh hãi hơn.
Tuy chàng ngồi nhắm mắt chờ chết mà tâm trí mỗi lúc một tỉnh táo hơn, chất thuốc vẫn tự động tuần hoàn trong khắp thân thể. Nội thương trong người chàng cực kỳ nghiêm trọng được chất thuốc ngấm vào chẳng những không làm cho chàng đau đớn thêm chút nào trái lại chàng có cảm giác khoan khoái đê mê.
Chàng tự hỏi:
Cứ tình trạng này thì chất độc làm thế nào mà xiên thủng ruột gan khiến cho người ta chết được?
Trong nhà thạch thất ngự trị một bầu không khí yên tĩnh. Chẳng bao lâu, Tiếu Diện Lỗ Ban dường như không chịu nổi vẻ tịch mịch, khẽ cất tiếng hỏi:
– Khải bẩm động chúa! Liệu thuộc hạ có phải đi trước lấy thuốc “Tỏa Cơ Hóa Cốt Tán” để chuẩn bị vào việc này không?
Vô Danh Tẩu cười khà khà đáp:
– Không cần đâu. Viên thuốc này đã có đủ chất làm cho rữa thịt tiêu xương.
Đại khái các hạ đây thể chất bền bỉ khác người thường nên thời gian kéo dài hơn.
Nhưng sớm muộn gì y cũng không qua khỏi kiếp nạn.
Tiếu Diện Lỗ Ban Tư Đồ Xảo cười hì hì hỏi:
– Thuộc hạ còn có mấy việc lớn cần làm ngay. Động chúa cho lui ra được chăng?
Vô Danh Tẩu mỉm cười đáp:
– Tư Đồ tổng quản có việc xin cứ tự tiện.
Tư Đồ Xảo ngập ngừng:
– Nhưng còn cơ quan ngoài cửa động...
Vô Danh Tẩu cả cười đáp:
– Tư Đồ tổng quản đã có ngoại hiệu là Tiếu Diện Lỗ Ban chẳng lẽ còn muốn bản tòa ra mở cửa cho nữa hay sao?
Tư Đồ Xảo biến sắc ấp úng nói:
– Thuộc bạ là kẻ vụng dại so với Động chúa thế nào được? Chính Động chúa đã tự tay kiến tạo động phủ cùng bố trí cơ quan, thuộc hạ thiệt tình không hiểu chỗ ảo diệu của nó.
Vô Danh Tẩu ngưng tiếng cười, ngắt lời:
– Mười mấy năm nay, tổng quản đã để tâm suy nghĩ và bao nhiêu cái bí mật đều do thám hết. Nhưng có một điểm mà tổng quản vĩnh viễn không có cách nào dò xét cho ra được, tức là cái bí mật dấu sâu tận đáy lòng bản tòa.
Tư Đồ Xảo khom lưng ngập ngừng nói:
– Động chúa xét cho. Động chúa nói vậy thì khi nào thuộc hạ dám nhìn nhận?... Mười năm trước...
Vô Danh Tẩu cười lạt ngắt lời:
– Tổng quản nói vậy thì ra nếu bản tòa không mở cửa thì tổng quản không tài nào ra được ư?
Tư Đồ Xảo hạ thấp giọng xuống nói:
– Nếu Động chúa không chỉ thị, thuộc hạ đâu dám thiện tiện dời khỏi nơi đây.
Tuy lời có vẻ khiêm nhượng nhưng thanh điệu ra chiều bí mật.
Vô Danh Tẩu ngừng tiếng cười. Đột nhiên lão băng người đi hạ mình xuống đất đứng run lẩy bẩy.
Độc Cô Nhạn rất đỗi ngạc nhiên, bất giác cũng la lên một tiếng:
– Ái chà!
Rồi chàng giương mắt lên.
Chàng định thần nhìn lại thì thấy hai đùi lão tuy đứng như người thường nhưng nghe tiếng rắc rắc tỏ ra là chân giả.
Tiếu Diện Lỗ Ban Tư Đồ Xảo chẳng lấy gì làm kinh dị vì hắn đã biết trước rồi.
Độc Cô Nhạn là bậc kỳ tài, chàng đã điều tra ra nguyên do sự việc này.
Hiện giờ chỉ còn một vấn đề là viên thuốc kia không biết đã chế bằng những dược vật gì mà chưa thấy công hiệu. Chàng lẳng lặng ngồi yên không nói gì, vận công lực để điều tức và dẫn chất thuốc lưu hành vào lục phủ ngũ tạng cùng tứ chi bát mạch.
Vô Danh Tẩu lướt người tiến lại hai bước thủng thẳng hỏi Tư Đồ Xảo:
– Ngươi ở nhà Thuần Vu Thế Gia phải không? Và giữ địa vi gì?
Tư Đồ Xảo chấn động tâm thần đáp:
– Động chúa đa nghi đến nỗi không tin cả thuộc hạ đã tùy tùng mười năm trời... Vậy thuộc hạ không có điều gì dám nói nữa...
Vô Danh Tẩu mỉm cười nói móc:
– Trong chín phái lớn, tam giáo, thất bang, cho đến những thôn xóm có chút danh vọng. Thuần Vu Thế Gia đều phái người đến nằm vùng, chẳng nhiều thì ít.
Lão phu đã xa lánh ngoài quan ải, mai danh ẩn tích mà cũng được chủ nhân Thuần Vu Thế Gia chiếu cố phái tay cao thủ như hạng tổng quản đến chơi trong mười năm nay để thay lão phu xây đựng Mê cung bí đạo, chẳng những khiến cho Bạch Cốt động tăng thêm phần rực rỡ mà chính giá trị lão phu cũng được nâng lên rất nhiều!
Tư Đồ Xảo vẫn tìm lời biện bạch:
– Thuộc hạ chẳng có điều chi sở trường, dù có kiến tạo cung thất bí mật cũng chỉ vì sự an toàn của động chúa. Huống chi nhất thiết mọi việc đều bẩm rõ trước rồi mớ thi hành. Chẳng lẽ vì thế mà thuộc hạ bị nghi là có thông đồng với Thuần Vu Thế Gia ư?
Vô Danh Tẩu hắng giọng, nói:
– Mười năm nay ở với nhau, lão phu xem ra ngươi chỉ là một gã hán tử, tư cách giảo quyệt. Như vậy cũng chẳng ăn thua gì... Thuần Vu Thế Gia ngoài việc phái người giám thị lão phu, còn muốn ngươi làm việc gì khác nữa thì phải? Lão phu xem cách ngươi kiến tạo Mê cung vĩ đại thì đại khái Thuần Vu Thế Gia muốn dùng nơi đây làm một phân đà.
Tư Đồ Xảo âm thầm cười nói:
– Động chúa đã nói vậy thì thuộc hạ chẳng còn cách nào giải thích được. Có điều Thuần Vu Thế Gia thực ra đã thiên sang Đông Sơn khởi sự. Phóng tầm mắt nhìn ra e rằng hiện nay không còn nhân vật hay môn phái nào kháng cự được. Nếu Động chúa thực tình quy thuận thì không mất địa vị bá chủ một phương...
Vô Danh Tẩu ngắt lời:
– Đáng tiếc là lão phu đã nản chí, không còn dã tâm này nữa...
Lão lại trỏ vào Độc Cô Nhạn hỏi:
– Hai con chế ly ở đâu mà tới? Trước hết ngươi để chúng hút hết máu rồi mới mổ bụng lấy tim là thứ diệu phẩm rất bổ... Ai là người đáng hưởng thứ đó?
Ngươi hay là chủ nhân Thuần Vu Thế Gia?
Tư Đồ Xảo cười khanh khách đáp:
– Đáng tiếc là thuộc hạ đã sơ hở một điều chưa chặt chân tay gã!
Vô Danh Tẩu cả cười ngắt lời:
– Bậc trí giả trong ngàn điều tất có điều lầm lỡ. Việc này chẳng những ngươi sơ sót mà thôi, nó còn là một cái lầm lớn nhất trong những cái lầm. Chắc ngươi đã rõ Độc Cô Nhạn là một trong những nhân vật mà Thuần Vu Thế Gia úy kỵ nhất. Ngươi nên biết những vụ lưu huyết trên chốn giang hồ mà người ta gán cho Độc Cô Nhạn, song sự thực phần lớn là hành vi của Thuần Vu Thế Gia. Ngươi lại nên biết những môn phái lớn trong thiên hạ lựa chọn tay cao thủ dẫn dụ Độc Cô Nhạn đến hang Hồ Lô núi Nhật Nguyệt cũng là do Thuần Vu Thế Gia đã ngấm ngầm đặt kế hoạch để thao túng.
Vô Danh Tẩu ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Lúc Độc Cô Nhạn bi trọng thương mê man và bị ngươi dụ vào Mê Cung bí đạo, nếu ngươi phát động cơ quan trừ khử y đi thì chỉ một cái cất tay là ngươi sẽ thành đệ nhất công thần của Thuần Vu Thế Gia. Bây giờ dù lão phu có muốn tha ngươi, nhưng e rằng Thuần Vu thế gia cũng không tha đâu!
Tư Đồ Xảo biến sắc nói:
– Bây giờ cũng hãy còn kịp...
Hắn vung tay một cái, một nắm sáng lòa vọt ra như làn mưa hoa nhằm chụp vào hai mắt Độc Cô Nhạn.
Hiển nhiên hắn nhân lúc Độc Cô Nhạn đang vận công điều dưỡng mà hạ độc thủ.
Tư Đồ Xảo hạ thủ một cách rất tàn độc mà thủ thế nhanh như điện chớp.
Độc Cô Nhạn đang ngồi nhắm mắt điều dưỡng mà gặp tình thế này thật là nguy cấp!
Bỗng thấy nắm ám khí đột nhiên phát ra những tiếng leng keng, tựa hồ đụng vào tường đồng vách sắt và hoàn toàn rớt xuống trước mặt Độc Cô Nhạn.
Nguyên đó là hơn hai chục mũi tụ tiễn nhỏ bé ẩn hiện ánh xanh lè vừa trông đã biết ngay ám khí này có tẩm thuốc kịch độc, đụng vào là sưng vù lên.
Tư Đồ Xảo liệng ám khi không trúng liền la lên một tiếng:
– Úi chao!
Trán hắn toát mồ hôi nhỏ giọt. Hắn loạng choạng mấy bước lùi lại gốc mé tả nhà thạch thất.
Độc Cô Nhạn thốt nhiên nổi lên một tràng cười vang động như sấm mùa xuân. Chàng giương cặp mắt lên gọi:
– Vô Danh tiền bối!
Vô Danh Tẩu cũng cười vang gọi:
– Độc Cô Nhạn!
Độc Cô Nhạn từ từ vươn mình đứng dậy hỏi:
– Thứ thuốc này có định giá không?
Vô Danh Tẩu đáp:
– Có đấy! Tức là các hạ đã thua lão phu!
Độc Cô Nhạn nói:
– Bình sinh tại hạ không muốn nợ ai một chút ân huệ. Cái đó...
Vô Danh Tẩu ngắt lời:
– Lão phu đã nói điều kiện tức là các hạ thua lão phu.
Độc Cô Nhạn nói:
– Lão tiền bối là một hiệp sĩ trong phái tà. Cặp mắt tại hạ nên móc đi thôi, vì có mắt cũng không biết người.
Chàng nheo mắt nhìn Tư Đồ Xảo rồi hỏi sang chuyện khác:
– Tại hạ có thể đỡ tay tiền bối để trử khử tên mọi này không?
Võ danh Tẩu xua tay đáp:
– Không cần! Lúc hắn cõng lão phu trên lưng lão phu tống chất “Huyền sát hàn độc” vào người hắn. Vừa rồi hắn liệng ám khí ra, mới hơi vận nội lực một chút mà độc thương đã phát tác.
Giữa lúc hai người nói chuyện. Tư Đồ Xảo sắc mặt lợt lạt, hai hàm răng run cầm cập. Toàn thân hắn co rúm lại ngồi phệt xuống đất, không nói được câu nào nữa.
Độc Cô Nhạn nhíu cặp lông mày nói:
– Tại hạ cũng nghe nói đến Thuần Vu Thế Gia. Người ta đồn rằng năm trước trong võ lâm đã mất cả một gia đình. Gia đình này truyền đời phải bệnh ma Phong dường như chết hết rồi. Vừa rồi lão tiền bối nói vậy khiến cho tại hạ thực không sao hiểu được!
Vô Danh Tẩu cả cười đáp:
– Những chuyện thần bí cổ quái trên chốn giang hồ nhiều không biết đâu mà kể. Các hạ tuy trời cho trí tuệ hơn đời, nhưng về phần lịch duyệt chưa đủ.
Thuần Vu Thế Gia là một vụ thần bí nhất trong võ lâm, thực ra tình trạng nhà này lão phu cũng không biết rõ. Ngay tên Tư Đồ Xảo được Thuần Vu Thế Gia chăn nuôi làm nanh làm vuốt, nhưng hắn cũng không hiểu gì về tình hình gia chủ hắn.
Tóm lại hiện nay trong võ lâm đang bao phủ một làn mây u ám, cơ hồ sắp nổi phong ba. Thuần Vu Thế Gia tựa hồ ma quỉ vô hình:
Bàn tay kỳ bí của họ đã đưa vào chốn giang hồ. Họ có dụng ý mưu đồ, điều chi thì còn ở trong vòng bí mật chưa tìm ra manh mối.
Độc Cô Nhạn hỏi:
– Tiền bối có biết Thuần Vu Thế Gia ở đâu không?
Vô Danh Tẩu ngập ngừng đáp:
– Lão phu cũng chỉ nghe lời đồn dường như họ Ở trên núi Nhạn Đăng thực hư thế nào cũng chưa hiểu rõ!
Độc Cô Nhạn sửng sốt hỏi:
– Mới là lời đồn ư? Tại hạ thực không sao hiểu được!
Vô Danh Tẩu thở phào một cái rồi đáp:
Đúng chỉ là lời đồn, vì không một người nào đến được chỗ ở Thuần Vu Thế Gia! Thực ra chẳng phải không ai dám đến mà là những người đi rồi chẳng có một ai sống sót trở về. Vì thế mà Thuần Vu Thế Gia ở khu nào trên núi Nhạn Đăng vẫn là một điều huyền bí!
Độc Cô Nhạn tuy vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng thanh âm chàng ra chiều khích động, chàng la lên:
– Tại hạ muốn đạp núi Nhạn Đăng thành bình địa và tảo trừ Thuần Vu Thế Gia!
Vô Danh Tẩu nói:
– Tráng chí của các hạ thật là đáng khen. Nhưng...
Độc Cô Nhạn hỏi:
– Nhưng làm sao?
Vô Danh Tẩu đáp:
– Nhưng e rằng chưa đủ lực lượng làm theo ý muốn.
Độc Cô Nhạn bất giác thẹn đỏ mặt lên vì chàng vừa bị bại về tay Vô Danh Tẩu. Chính Vô Danh Tẩu còn sợ Thuần Vu Thế Gia như sợ cọp thì đương nhiên lực lượng chàng hãy còn kém xa. Tuy nhiên hào khí ngất trời, chàng la lên:
– Tại hạ đã quyết định việc gì thì không thể vì gặp sự khó khăn mà bãi bỏ.
Nếu việc không thành thi chết đi cho rồi!
Vô Danh Tẩu gật đầu nói:
– Lão phu cũng không ngăn cản các hạ, nhưng có lời muốn trình bày là phàm làm việc gì cũng nên định mưu rồi hãy khởi sự, nghĩ kỹ rồi hãy hành động.
Nếu cứ bao hổ bằng hà thì chỉ là cái dũng của kẻ thất phu!
Độc Cô Nhạn chấn động trong lòng. Chàng nghĩ tới Vô Danh Tẩu cùng Thiên Long thiền sư và Địa Khuyết đạo trưởng đã vạch đất tuyệt giao. Và lại cứ bề ngoài mà xét thì lão là một tay tà đạo cự nghiệt, sao lại có hành vi ra ngoài ý nghĩ của mọi người như vậy?
Nguyên chàng bị trọng thương tất là phải chết. Chàng bị bại về tay Vô Danh Tẩu cũng tưởng đi đến cái chết. Ngờ đâu điều kiện của lão lại là uống một viên linh đan tiên dược. Kể ra thì đó là một điều kiện chàng cự tuyệt, nhưng phương thức đó khác nhau. Vô Danh Tẩu vẫn là ân nhân cứu mạng cho chàng khiến chàng không được yên tâm.
Độc Cô Nhạn không muốn ngỏ lời cảm ơn Vô Danh Tẩu. Nhưng chàng không nghĩ ra cách nào để báo đáp. Chàng trầm ngâm hồi lâu rồi bẽn lẽn cười nói:
– Tại hạ xin nghe lời chỉ giáo... Bây giờ hãy xin tạm biệt.
Vô Danh Tẩu nói ngay:
– Các bạ muốn đi ư?
Độc Cô Nhạn ngập ngừng đáp:
– Tại hạ vẫn muốn lên núi Nhạn Đăng.
Ngừng lại một chút, chàng nói tiếp:
– Ngoài tiên sư Thiết Huyết Tú sĩ Uông Công Lăng, tiền bối là người thứ hai làm cho tại hạ phải bội phục. Tuy tiền bối thi ân không mong báo đáp, nhưng tại hạ vẫn canh cánh bên lòng, ngày đêm chẳng lúc nào yên tâm. Sau này tiền bối có chỗ cần kêu tại hạ thi chỉ cho một mảnh giấy gọi về dù lửa bỏng dầu sôi, hay phải muôn thác cũng không từ chối.
Vô Danh Tẩu cười hề hề:
– Các hạ bất tất phải nói nhiều nữa. Các hạ đã muốn ra đi thì cứ tùy tiện.
Lão nói một cách dứt khoát, mặt không tỏ vẻ mừng hay giận.
Độc Cô Nhạn nghĩ thầm:
– Lão này so với mình có lẽ còn cô dộc lạnh lẽo hơn.
Vô Danh Tẩu nở một nụ cười thản nhiên rồi vung chỉ ra điểm về phía cửa căn thạch thất. Một hồi lách cách vang lên. Cánh cửa từ từ mở ra.
Độc Cô Nhạn trong lòng đột nhiên xảy ra một thứ cảm giác khôn tả. Chàng chẳng hiểu nên thương hay mừng, chàng ngần ngừ chưa cất bước.
Vô Danh Tẩu cả cười hỏi:
– Các hạ còn phân vân điều chi?
Độc Cô Nhạn thừ người ra lắc đầu thở dài đáp:
– Tại hạ côn một điều muốn trình bày:
Lão tiền bối đã muốn ẩn cư lánh đời tưởng nên tìm nơi thủy tú sơn ky, sao lại đi ở giữa đám mồ mả cùng thây ma làm bạn, thì dường nhự.. dường như có điều không hợp.
Vô Danh Tẩu ồ một tiếng rồi đáp:
– Mỗi người có một chí hướng khó mà miễn cưỡng được. Tỷ như các hạ đầu xanh tuổi trẻ lại tự xưng là “Độc Cô” thì đâu có phải lẽ chuyên hợp?...