Độc Chiếm - Fly

Chương 15: Sống trong sợ hãi

Nếu một ngày em không quan tâm đến tôi tôi nhất định sẽ đợi em quay về trả thù.

- Tại sao lại trả thù?

- Em dám phớt lờ sự quan tâm của tôi? Tôi không cao thượng như những thằng đàn ông khác đâu.

- Vậy em cũng sẽ hận anh nếu anh làm điều gì quá đáng với em.

***********************

Nhân Mĩ thức dậy vào ngày chủ nhật.

Bầu trời vẫn âm u như tâm trạng của cô lúc này. Cô quay sang bên cạnh.Cát Vũ dựa khuôn mặt khôi tuấn của anh vào lưng cô ngủ rất ngon lành.Nhìn anh ngủ bình yên như vậy khiến Nhân Mĩ có chút đau lòng. Tại sao mẹ Cát Vũ lại không muốn vợ anh ấy là cô? Hay là bà ấy không thích một đứa con gái chẳng có gia cảnh giàu có như những người khác? Nếu mà như vậythì cô sẽ rất buồn. Chỉ vì chuyện này mà cô và Cát Vũ không thể đến được với nhau thì quả là cô có chút không cam lòng.

Cát Vũ đã dậy từ lâu nhưng vẫn thích nằm cạnh cô, để cho khuôn mặt đangsợ hãi từng giây, từng phút của mình được lưng cô ấy hu nhận và anủi. Cậu rất sợ đến một ngày thức dậy, sẽ không còn được thấy cô ấy nằmbên cạnh, sẽ không còn được áp mặt vào tấm lưng mềm mại của cô ấy màtham lam ngửi lấy mùi hương dễ chịu. Cậu rất sợ một ngày nào đó cô ấybiến mất như chưa bao giờ có trên thế gian này, lúc ấy, cậu sẽ làm gìđây? Ngoài hận ra cậu sẽ không thể làm gì khác. Vì cậu đâu biết cô ấyđang ở phương trời nào.

- Em có sợ không?

Nhân Mĩ thoáng giật mình vì câu hỏi đột ngột của Cát Vũ. Cô không biếtlà anh ấy đã dậy rồi. Mất khoảng ba giây để hiểu được câu nói của anh.

- Sợ gì chứ?

- Sợ một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau.

- Sẽ không có chuyện ấy. Em là một con người nhỏ mọn. Nếu anh rời bỏ em, em nhất định sẽ mặt dày mà bám theo anh không chịu buông tha.

Cát Vũ ôm chặt cô vào lòng. Cậu thơm nhẹ lên chiếc cổ của Nhân Mĩ khẽ nói:

- Ngốc quá. Tôi làm sao có thể từ bỏ em để em mang tội danh mặt dày được?


Nhân Mĩ cười nhẹ. Cô quay người vòng tay ôm lại anh. Phải ôm chặt anhnhư giữ chặt khoảnh khắc này. Không để nó vuột mất. Chỉ cần thế thôi,tâm hồn cô có thể được trấn an phần nào. Đúng như Cát Vũ nói, bây giờ cô đang rất sợ hãi. Từng giây từng phút trôi qua là những lo âu khắc khoải được cô thêu dệt lên.

- Dậy thôi. Hôm nay là chủ nhật. Tôi đưa em đi chơi.

Nhân Mĩ ngơ ngác hỏi:

- Đi chơi?

Cát Vũ mở cửa rồi nháy mắt nói:

- Tôi chưa bao giờ đưa em đi chơi cả.

Nhân Mĩ ngồi lặng lẽ ở phía giường. Trong lòng bỗng dâng lên một cảmgiác hạnh phúc khó tả. Đúng là Cát Vũ chưa từng đưa cô đi chơi. Một buổi hẹn hò đúng nghĩa giữa hai người đang yêu nhau. Nghĩ vậy cô liền ngồidậy và thay quần áo. Nhân Mĩ biết mình hay đến nhà Cát vũ nên cũng đãmang rất nhiều quần áo đến đây. Và cả dồ dùng nữa.

Hai người chọn cách đi bộ thay vì đi xe. Là Cát Vũ muốn cùng cô đi khắpmọi nẻo đường, bằng đôi chân của chính họ. Để cậu cảm thấy con đường mịt mù phía trước luôn có Nhân Mĩ bên cạnh, như vậy thì cậu có thể an tâmmà bước đi.

- Em sẽ đếm bước chân xem hôm nay ta đi được bao nhiêu bước.

Nhân Mĩ bỗng tiến lên phía trước rồi quay người lại làm bộ đi giật lùi. Cô tươi cười nhìn Cát Vũ.

Cát Vũ chỉ cười nhẹ nói:

- Đếm làm gì chứ? Để mắt đến mỗi bước đi cho an toàn hơn đi.

- Có anh ở bên cạnh là an toàn rồi. Em sẽ đếm bước chân, mỗi bước là một niềm hạnh phúc riêng.

Đúng lúc ấy thì bước chân của Nhân Mĩ lạc hướng ra phía đường quốc lộ. Một chiếc xe bất ngờ lao đến mà cô không hay biết.

Cát Vũ hốt hoảng chạy đến tóm lấy cô tay cô kéo giật lại. Giữa khoảnhkhắc cô ngã vào lòng cậu thì cậu mới cảm thấy được nỗi sợ hãi lúc nàylớn đến nhường nào. Cậu sợ mất cô. Cát Vũ tức giận quát lớn:

- Em muốn làm tôi sợ chết khiếp thì mới thỏa lòng đúng không?

Nhân Mĩ cũng sợ hãi không kém phần. Cô nép vào ngực anh như để trấn an tinh thần của mình. Cô biết mình có lỗi.

- Anh bảo vệ được em rồi mà.

Cát Vũ đẩy cô ra rồi đi thẳng. Cậu đang che giấu nỗi sợ hãi dâng tràotrong ánh mắt. Nếu lúc nãy cậu không có ở đây thì sẽ thế nào? Nếu lúc đó chiếc xe đó lao đến mà cậu không kịp với lấy cổ tay của cô ấy thì sẽthế nào? Tại sao cô gái ngốc nghếch này cứ làm cậu phải lo lắng? Cứ phải gieo nỗi sợ hãi vào lòng cậu.


- Anh Vũ, chờ em.

Cậu đi nhanh như vậy mà cô ấy có thể đuổi kịp. Cánh tay cậu lập tức bị bàn tay nhỏ bé của Nhân Mĩ níu giữ. Cô nũng nịu nói:

- Em xin lỗi!

Cát Vũ vẫn không nói gì. ánh mắt vẫn hướng thẳng phia trước.

Thấy Cát vũ vẫn lạnh lùng như vậy thì Nhân Mĩ cảm thấy có chút buồn. Côchỉ biết cúi đầu đi theo anh. Là cô đã làm cho anh lo lắng rồi. Thực sựlà cô thấy bản thân mình cũng có chút ngốc nghếch. Rồi bất giác cô cảmthấy bàn tay Cát Vũ vuốt mái tóc mình. Nhân Mĩ ngẩng mặt lên nhìn thìbắt gặp ánh mắt trìu mến của anh.

- Tôi không thể lúc nào cũng bảo vệ được em như thế này.

Nhân Mĩ mỉm cười:

- Em biết.

Trời bỗng nhiên có chút nắng như mang đến một tia hi vọng cho tình yêucủa họ. Bước chân đều đặn bước trên nền gạch như dấu ấn cho tình yêu. Sẽ là như vậy...cho dù thời gian có trôi, cho dù biển có cạn nước, cho dùđến một ngày mặt trời không còn nắng thì hai người họ vẫn sẽ giữ tronglòng mãi phút giây này.

Ở phía đằng xa. Một bóng người mặc comple đã theo chân họ ngay từ lúc ra khỏi nhà. Ánh mắt lạnh lùng không hề có ý buông tha cho tình yêu mặnnồng của hai con người này. Hắn đưa chiếc điện thoại lên tai phả mộtgiọng nói tựa hàn khí vào chiếc điện thoại:- Bà chủ, tiếp theo sẽ làm gì?

Không biết phía bên kia nói gì. Chỉ biết hắn gật đầu nghe lệnh như một bậc tôi tớ trung thành:

- Vâng. tôi biết rồi.

Hắn lại bước theo Cát Vũ và Nhân Mĩ.

*************

Cát Vũ cũng chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, cậu đang cô gắng hoànthành nốt đồ án. Chỉ cần một tháng nữa thôi, chắc chắn cậu sẽ không đểNhân Mĩ phải đợi lâu, đợi khi cậu lấy được công ti rồi thì sẽ cùng cô ấy tiếp quản. Bố mẹ cậu, cậu cũng sẽ không quan tâm. Rồi còn cả Bảo Annữa. Cô ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy trái tim của cậu chứ đừng nói là chạm vào dù chỉ một ngón tay. Ngay từ khi cô ta hại Nhân Mĩ là CátVũ đã biết người này cậu cần phải tránh xa.

Cuộc sống của hai người những tưởng cứ thế mà trôi qua. Cho đến một ngày Nhân Mĩ cảm thấy trong người khó chịu tột cùng. Mọi thứ cô ăn vào cònchưa kịp để dạ dày tiêu hoá thì đã có cảm giác dâng lên trở lại. Cô nônkhan rất nhiều khiến bạn cùng phòng hoài nghi hỏi:

- Không phải cậu có thai rồi chứ?

Thực ra đó chỉ là một câu nói đùa thôi. Nhưng nó đủ để đánh một đòn chímạng vào tình thần đang hỗn loạn của Nhân Mĩ. Cô đưa tay đặt vào bụngmình, liệu có phải...Nhân Mĩ lắc đầu không dám nghĩ. Chắc chắn là khôngphải như vậy. Cô và Cát vũ đã tính ngày rất đúng. Không thể có chuyện có thai được. Nếu như có thai, tất cả mọi cố gắng của cô sẽ bị sụp đổtrong gang tấc. Nhưng quả thực bây giờ cô thấy rất khó chịu, mấy ngàyqua cô ngủ nhiều hơn là học. Đã thế lại còn rất hay thèm ăn, ăn vào rồilại buồn nôn.

Cô đã có thai thật ư? Nhân Mĩ hoảng hốt. Liệu có nên nói cho Cát Vũ biết chuyện này không? Rồi nhân Mĩ lại lắc đầu trước suy nghĩ này. Không thể được. Anh ấy còn đang bận làm đồ án, những năm cuối đại học sẽ thật vất vả và bận rộn, cô không thể ích kỉ mà làm ảnh hưởng đến anh ấy được.Đợi khi nào anh ấy xong xuôi, cô sẽ thông báo cho anh ấy đển cả hai cùng giải quyết. Bây giờ cô đành chạy ra ngoài mua que thử thai đã. Nghĩthế, Nhân Mĩ liền chạy vọt ra ngoài không suy nghĩ. Khánh Lâm thì hétlên phía đằng sau:

- Đi đâu thế?


Đến hiệu thuốc. Nhân Mĩ ngập ngừng trước vẻ tươi cười của cô bán hàng. Cô lí nhí:

- Cháu...cháu muốn cái đó.

Cô bán hàng nhíu mày khó hiểu:

- Cái đó là cái gì?

Nhân Mĩ trước sự truy hỏi của cô bán hàng thì không khỏi ngượng ngùng:

- Cái...cái để...biết mình có em bé không ấy ạ!

Cô bán hàng chẳng thèm chú ý đến sự ngượng ngùng của Nhân Mĩ. Mấy trường hợp này cô gặp rất nhiều. Chỉ buông một câu nói:

- Bọn trẻ bây giờ ác quá.

Rồi lấy một hộp ra đưa cho Nhân Mĩ. Dặn dò đôi ba câu về cách sử dụng.

Nhân Mĩ gật đầu lia lịa trước lời dặn dò của cô bán hàng. Rồi cô chạy về trường.

Nhân Mĩ thực sự hoảng hốt khi kết quả cô nhận được lại dương tính nhưvậy. Hai vạch đỏ chói trên que thử như rút cạn mọi sức lực của cô. NhânMĩ ngồi dựa vào trước cửa thẫn thờ một hồi lầu. Nước mắt cô chỉ trựctrào ra. Đúng lúc ấy thì điện thoại cô rung lên. Cô vội vàng thu mấyđống đồ lại rồi đưa điện thoại lên tai nghe:

- Anh Vũ!

Cát Vũ nghe thấy giọng nói biến sắc của nhân Mĩ thì vội hoảng hốt:

- Em sao thế?

Nhân Mĩ lau nước mắt rồi lấy lại giọng bình thản:

- Không có gì, tại em nhớ anh quá thôi.

Cát Vũ như được câu nói này trấn an:

- Thật là...em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, nếu ốm thì đừng trách tôi. Đợi khi tôi tốt nghiệp, nhất định sẽ cưới em làm vợ.

Nhân Mĩ cố mỉm cười:


- Em sẽ chờ.

Cô không thể nói ra làm Cát Vũ lo lắng được. chỉ còn mấy ngày nữa thôi.Nhất định cô sẽ chịu được. Về phần đứa con này, cô cũng không thể nhẫntâm mà bỏ nó. Cô cần có thời gian suy nghĩ. Biết đâu Cát Vũ rất thích có đứa con này thì sao? Đã có lần anh ấy nói rồi mà. Nhân Mĩ đưa tay xoaphần bụng mình mỉm cười trong nước mắt:

- Nhất định mẹ sẽ làm con hạnh phúc. Nếu một ngày mẹ có bất đắc dĩ thì xin con cũng đừng trách mẹ.

Điện thoại của Nhân Mĩ lại khẽ rung lên một hồi nữa. Cảm giác bất an choáng ngợp lấy tâm trí của cô lúc này:

- Alo!

Đầu giây bên kia im lặng một hồi. Cái im lặng sao mà đáng sợ, nó làm cô lạnh toát cả sống lưng.

- Tôi là mẹ Cát Vũ.

Nhân Mĩ giật mình hoảng hốt. Cô rối rít cả lên:

- Dạ! Cháu chào bác.

- Khỏi chào hỏi làm gì cho mất công. - Bà Vy không thương tiếc dội mộtgáo nước lạnh vào Nhân Mĩ. - Tôi có chuyện mới gọi cho cô.

Cảm giác bất an vẫn không ngừng đeo bám Nhân Mĩ như một quả tạ được buộc sau lưng khiến cô cảm thấy nặng nề vô cùng.

- Có chuyện gì thế ạ?

- Tôi muốn ngày mai chũng ta gặp nhau.

Linh cảm cho nhân Mĩ thấy cuộc gặp gỡ lần này sẽ chấm dứt tất cả mọithứ. Chấm dứt mối quan hệ giữa cô và Cát Vũ. Sẽ không còn gì nữa.

- Nếu cháu không muốn gặp thì sao ạ?

- Liên quan đến Cát Vũ. Cô có gặp không?

Bà ta là một người đàn bà độc đoán. Chắc chắn sẽ khơi ra chuyện để làmcô cảm thấy rò mò mà lao vào. Và cuối cùng thì bà ấy cũng thành công. Cô thực sự muốn biết cái chuyện liên quan đến Cát Vũ mà bà ấy sắp nói làchuyện gì?

- Được. Bác nói thời gian đi.

Bà Vy ngừng một lát rồi nói với giọng nhẹ nhàng nhưng thật lạnh lùng:


- Cô phải đi học nhỉ? Vậy gặp nhau sau giờ học của cô.

- Vâng. Cháu sẽ đến đúng giờ.

- Sẽ có xe đến đón cô. Tuyệt đối không được để Cát Vũ biết chuyện này.

Dù biết như thế là không phải nhưng Nhân Mĩ vẫn gật đầu nhận lời. Cô xem bà ta có những mánh khoé gì để tách cô ra khỏi Cát Vũ.

- Được. Cháu đảm bảo anh ấy sẽ không biết.