Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 479: Một trận chém giết

“Thiên Bằng Phụ Thanh Sơn”

Thiên Bằng Đại Thánh hừ một tiếng, đánh ra một quyền chấn động đất trời. Đột nhiên một cảnh tượng một con đại bàng lớn lưng cõng những ngọn núi xanh um tươi tốt xuất hiện, đánh tới Cửu đỉnh hợp nhất trấn Thần Châu của Diệp Húc.

Thân thể hắn vô cùng mạnh, thậm chí có thể sánh với bảo vật Tam Tương, thực lực lại càng hùng mạnh hơn, bởi vậy không hề sợ Cửu đỉnh trấn Thần Châu của Diệp Húc chút nào.

Rắc!

Thiên Bằng Đại Thánh quát to một tiếng, sắc mặt kịch biến. Thiên Bằng Phụ Thanh Sơn của hắn vừa mới đụng đại đỉnh của Diệp Húc thì vô số dãy núi bị chấn nát tung, năm ngón tay gần như gãy hết, không dám ham chiến nữa, vội vàng bứt ra, vỗ cánh bay đi.

Diệp Húc triệu hồi đại đỉnh, tế lên trên đỉnh đầu, cùng lúc đó Di La Thiên Địa Tháp thoát thể ra ngoài, cùng cái đại đỉnh kia xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, bay tới bay lui, bảo vệ toàn thân.

Sát khí trong mắt hắn bắn ra bốn phía. Hắn có nén giận, tiếp tục khống chế cột buồm bay tới Hoành Đoạn sơn mạch. Thực lực của Thiên Bằng Đại Thánh thật sự quá mạnh, nếu kéo dài sẽ khiến hắn càng thêm nguy hiểm mấy phần.

“Diệp huynh, cần gì phải đi vội như vậy?”

Trang Đạo Cổ mặc áo vải từ không trung đi tới, tốc độ lại không hề chậm chút nào. Đại Phạm Âm Lôi Tự phía sau hắn từng đợt phật âm, tiếng chuông du dương, tiếng cao tiếng thấp, cực kỳ dễ nghe.

“Trang mỗ đến lần này để tiễn Diệp huynh một đoạn đường đây!”

Trang Đạo Cổ mỉm cười, giống như một vị Phật sống trên đời. Hắn vươn một ngón tay, từ từ điểm tới mi tâm Diệp Húc.

“Như ta nghe thấy!”

Bên trong Đại Phạm Âm Lôi Tự sau lưng hắn truyền đến một tiếng Phật hiệu vang dội, bỗng thấy vô số ngón tay Phật đà thò ra từ bên trong đó, đều điểm tới Diệp Húc.

“Trang Đại Cổ, ngươi cũng dám ngăn cản ta sao?”

Diệp Húc dừng lại, trong lòng cực kỳ giận dữ, vung Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn lên đánh xuống, khai thiên lập địa, không có địch thủ, bổ tới Trang Đạo Cổ.

Vô số ngón tay Phật đà bị bổ vỡ, trên tấm biển của Đại Phạm Âm Lôi Tự thậm chí còn xuất hiện một vết búa!

Trang Đạo Cổ nghiêm nghị, Phật quang phát sáng quanh thân, một ngón tay từ từ chỉ tới, điểm lên trên Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn, keng keng keng, tiếng chuông Đại Phạm Lôi Âm Tự sau lưng hắn vang lên, đầu ngón tay Trang Đạo Cổ chảy máu, nhưng cũng đã tiếp được một thức Thần vương này của Diệp Húc!


Trang Đạo Cổ khiếp sợ, thực lực của Diệp Húc mạnh còn trên cả những gì hắn ta đoán, không ngờ đánh một chiêu đã phá vỡ được Ngọc phật chân thân!

“Trang huynh, ta tới giúp huynh đây!”

Đặng Nguyên Giác hoành thân chẻ đường thoát của Diệp Húc, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một con sông Hoàng Tuyền lớn, mênh mông trăm dặm, cùng Trang Đạo Cổ đánh Diệp Húc.

“Diệp Thiếu Bảo, ngươi mang đến không ít mầm họa cho Hoàng Tuyền Thánh Tông ta. Hôm nay ta phải quân pháp bất vị thân, giữ ngươi ở nơi đây, để Hạ gia tru sát tên bại hoại sư môn nhà ngươi!”. Hắn ta hiên ngang lẫm liệt, tức giận khiển trách Diệp Húc.

Thứ Đặng Nguyên Giác tu luyện chính là một trong cửu cấm của Hoàng Tuyền Ma Tông, Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên cấm điển, cũng đã có chút thành quả.

Diệp Húc nôn nóng trong lòng, nếu Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia hoàn toàn thoát ra khỏi hư không thì hắn sẽ chẳng còn bất cứ cơ hội tẩu thoát nữa, hiện giờ hắn là đang tranh thủ thời gian!

Nhưng Trang Đạo Cổ và Đặng Nguyên Giác cũng không phải là hạng tầm thường. Một chọi một hắn đương nhiên là không sợ, một chọi hai thì Diệp Húc cũng có đường bảo mệnh, nhưng lúc này đây hắn không có nhiều thời gian để đấu với hai kẻ đó!

“Đặng sư đệ, Diệp sư thúc dù thế nào cũng là sư thúc của ngươi, ngươi lại nói ra lời này, quả thật là quá bất kính!”

Vinh Lâm bước tới, phía sau một tấm Luân Hồi Thiên Bàn dâng lên, đón đỡ lấy Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên cấm điển của Đặng Nguyên Giác!

Diệp Húc không khỏi thở phào một hơi, đột nhiên một tòa miếu cổ thần bí từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh tới hắn, chính là Lý Tông Sơn ra tay đánh hắn.

Lại có một cái bảo bình treo ngược, hút lấy Diệp Húc, định hút hắn vào trong bảo bình để luyện hóa.

Trong chớp mắt, có chừng hơn mười vị cường giả của các đại thánh địa các thế gia vây đánh Diệp Húc, định giết hắn ở nơi này!

Những người này không ai là tầm thường cả, đều là những thiên tài hơn người của các đại thánh địa và thế gia, thậm chí có thể một mình chống lại áp lực của Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia, mỗi một vị cũng không kém cường giả Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ.

Bọn họ hoặc là người mang trọng bảo, hoặc có thực lực cực kỳ mạnh, mỗi người đều cực kỳ khó giải quyết.

Diệp Húc đối mặt với sự bao vây tấn công của đám người đó, trong chớp mắt đã trúng mấy đòn nghiêm trọng. Dù hắn có được Di La Thiên Địa Tháp trấn áp thân thể nhưng cũng bị thương không nhẹ, khóe miệng tràn máu tươi!

Hắn tức giận tới cực điểm. Những kẻ này có một số là ân oán sư môn với hắn, có một số là ham muốn kho báu Tây hoàng và vu bảo trên người hắn, có một số thì không thù không oán với hắn, chỉ đơn giản là muốn chứng kiến thực lực của hắn ra sao, bởi vậy định mượn tay Hạ gia, diệt trừ cường địch tương lai là hắn!


Những kẻ này đều muốn giữ hắn lại, chỉ có Hiên Viên Vô Khuyết áo trắng như tuyết đứng ở trên không trung, không hề cử động.

“Ai dám cản ta, ta giết kẻ đó!” Diệp Húc không che dấu sát khí trong lòng, gầm lên, một quyền đánh ra, đánh bay bảo bình trên đầu kia!

Ầm!

Di La Thiên Địa Tháp và tòa miếu cổ thần bí kia va đụng vào nhau, đều bay ngược trở lại.

Hiện giờ Thiên Địa Dương tam đỉnh bất cứ lúc nào cũng có thể từ Hạ gia hoàn toàn bay mà đến. Nếu như tam đỉnh cùng tới, hắn chắc chắn phải chết. Bởi vậy Diệp Húc bị ép không thể không buông tay đọ sức!

Diệp Húc hoàn toàn buông khí thế ra, sau lưng một vầng mặt trời từ từ dâng lên, càng lúc càng lớn, cháy hừng hực.

Bên trong có một gốc ngọc thụ đứng sừng sững, xanh um tốt tươi.

Ông!

Công Đức Kim Luân sau đầu hắn dựng thẳng lên, bốn vòng kim luân ong ong quay xung quanh mặt trời. Giờ phút này Diệp Húc giống như một vị Thần vương viễn cổ giáng đến thế gian.

Vù!

Một vầng mây tía dài đến tám trăm dặm, Cơ Xương Canh cưỡi mây mà đến, tay nâng bảo bình, giống như vị hoàng đế chốn nhân gian, nhưng thấy mây tía như rồng bao quanh thân hắn, chín con tử long vòng trước vòng sau, khiến hắn như được cửu long hộ giá: “Diệp Thiếu Bảo, không ngờ ngươi luôn ở bên cạnh ta, nếu sớm biết ngươi là tên mập chết tiệt kia, ngươi đã sớm chết rồi, còn có thể sống được đến giờ này sao?”

Vừa rồi có ít nhất hơn mười luồng công kích đánh lên người Diệp Húc, thậm chí còn có Tam Tương chi bảo, lại bị Diệp Húc lấy thân thể chống chọi. Dưới tình huống như vậy mà hắn thậm chí còn có thể phản kích giết người, mọi người tự biết loại bản lĩnh này mình tuyệt đối không thể làm được.

“Còn kẻ nào dám ngăn cản ta?” Diệp Húc đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, mọi người yên lặng không nói gì.

Diệp Húc tế cột buồm lên, đang định rời đi, đột nhiên phạm âm vang lên, Trang Đạo Cổ hoành thân che trước người hắn, Đại Phạm Lôi Âm Tự sau lưng lại càng thêm rõ ràng.

Tâm Diệp Húc càng lúc càng trầm. Hắn đơn độc chống hơn mười vị cao thủ, lại ra tay giết chết hai người, nhìn có vẻ oai phong đấy, nhưng kỳ thật đã cạn kiệt lực sinh mạng. Nhiều công kích đánh lên người hắn như thế, dù hắn luyện chính là Cửu Chuyển Nguyên Công, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kính và Chư Thiên Thập Đạo thì cũng không thể chống lại được.

Giờ phút này hắn đã bị thương nặng, chẳng qua là nhìn từ bên ngoài thì không thấy mà thôi.

“Diệp huynh, Trang mỗ đã nói là phải đưa tiễn huynh một đoạn đường rồi” Trang Đạo Cổ đứng trước Đại Phạm Lôi Âm Tự, mắt sáng như đuốc, nhìn thẳng Diệp Húc không dời, mỉm cười nói.

“Nếu ngươi muốn chết....”

Diệp Húc cười ha ha, hào khí ngút trời. Hắn đi nhanh về phía trước, khí thế càng lúc càng cao, lực áp quần hùng, không hề nhìn ra hắn đã bị bất cứ thương thế nào.

Khí thế hắn vẫn ở trạng thái đỉnh cao, giống như một con dị thú viễn cổ chợt tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, mở mắt nhìn có hai luồng khí thế hung bạo tràn ra!

Trang Đạo Cổ nghiêm nghị, Diệp Húc chắc chắn chính là kình định hiếm có mà cuộc đời này hắn gặp phải. Vừa rồi hắn nghĩ Diệp Húc chỉ là nỏ mạnh hết đà, mà hiện giờ nhìn thấy Diệp Húc khí thế không hề suy giảm, đã khiến hắn ta không khỏi chần chừ, hoài nghi phán đoán của mình có chính xác hay không.

Diệp Húc bước đi, khí thế buông ra, giống như trời xanh sụp đổ, đè tới Trang Đạo Cổ. Khí thế của hắn đã ngưng tụ tới cực điểm, vừa ra tay tất cả là long trời lở đất!