Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 276: Tấn công tam đan cảnh

Đoàn người Diệp Húc đi vào địa phận Hoàng Tuyền Ma Tông, Thập vạn đại sơn. Vừa mới tiến vào phiến lãnh thổ rộng lớn hơn mười ngàn dặm này, giao đạo nhân lập tức cảm giác được đủ loại khí tức thượng cổ dị chủng yêu thú cường đại tản mát ra. Mỗi một thượng cổ dị thú khí tức đều không kém hắn chút nào, thậm chí còn mạnh hơn nữa.

Hoàng tuyền mà tông có thể đứng sừng sững ở trong nhiều danh môn đại phái mà thủy chung không ngã, ngoại trừ tự thân đệ tử môn phái có thực lực hùng mạnh ra, còn có một tầng nguyên nhân khác. Đó là Ma tông cung phụng rất nhiều thượng cổ dị thú, mỗi một tòa linh sơn đều có dị thú tu luyện trong đó, học tập ma tông tâm pháp vu pháp, tu vi cực cao. Thậm chí có thể có quái vật tồn tại qua nhiều thế hệ tông chủ.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hào hùng, thế mới biết Diệp Húc dẫn hắn đi vào nơi nào.

"Hoàng tuyền ma tông này không ngờ có không hề ít cao thủ, so với lão chủ nhân trước kia của ta thì mạnh hơn không biết bao nhiêu! Thế gian lại có bực đại phái này, nội tình thật sự là thâm hậu đáng sợ!"

Chủ nhân của Giao đạo nhân chính là chủ nhân vu hồn giới Mã Đạp Hồ, một vị cường giả chính đao, đã chết không biết bao nhiêu lâu rồi.

Diệp Húc mang theo hai người đi tới quan tinh phong, đã thấy Quan Tinh phong được Cung Ngọc Nương xử lý gọn gàng ngăn nắp. Trong thời gian hắn rời khỏi nơi này, Quan Tinh Phong trở nên náo nhiệt hơn, nhiều nô bộc ở sườn núi mở một thành thị, cả vạn nô phó sống trong thành, giống như một quốc gia nhỏ vậy.

"Ngọc Nương phân nửa là đem một đại thành trong Thập Vạn Đại Sơn tới đây. Những người này ở nơi này cũng tốt, dù sao cũng gieo trồng dược tài, xử lý linh điền cho ta."

Diệp Húc thầm nghĩ, Thập Vạn Đại Sơn ngoại trừ ma đạo vu sĩ và yêu thú ra, còn có không biết bao nhiêu thành quách, có chứa nhiều phàm nhân sống trong đó, được Ma Tông phù hộ.

Đối với những phàm nhân này mà nói, có thể trở thành người hầu của trưởng lão Ma Tông là một chuyện rất có mặt mũi, cuộc sống không lo, cũng không lo có sưu cao thuế nặng, càng không có yêu ma làm loạn, thậm chí có thể tu luyện võ đạo, một khi trở thành vu sĩ, đó là người bề trên rồi.

Diệp Húc tâm niệm hơi động, chỉ thấy tinh bào trên người bay lên, hóa thành đại chu thiên tinh đấu trận đồ bao phủ toàn bộ Quan Tinh Phong. Đàn tinh vờn quanh, ngày qua mặt trời lặn, trăng tròn trăng khuyết, dường như đem hết thẩy chu thiên tinh đấu tới nhân gian.

Những nô bộc trong núi thấy thế, cuống quýt dứt bỏ công việc trong tay, nhất tề quỳ xuống đồng thanh nói: "Nô tài cung nghênh Diệp đại lão gia trở về núi."

Thanh âm lớn truyền khắp nơi.

Tống Cao Đức và Giao đạo nhân nhìn xem nghẹn họng trân trối. Trường hợp này có thể nói là vô cùng đồ sộ, bọn họ ai cũng không thể dự đoán được, Diệp Húc lúc trở về núi là phô trương thanh thế tới như vậy, rất là long trọng.

Cung Ngọc Nương cũng từ động phủ của mình bay ra, dừng trước mặt Diệp Húc cười ngâm ngâm nói: "Tiểu sư phụ, ngươi cuối cùng cũng trở lại, tràng diện này thế nào, đã thấy qua chưa?"

Diệp Húc trừng mắt nhìn nàng một cái, ho khan hai tiếng, nói với mọi người trên Quan Tinh Phong: "Đều đứng lên đi, ai đang làm cái gì thì cứ làm tiếp đi."

Thanh âm của hắn tuy nhẹ, nhưng vững vàng truyền tới tai của tất cả mọi người trên phong, khiến cho mỗi người đều nghe rõ ràng.

Mọi người chúng yêu cuống quýt đứng dậy, đều tự mình rời đi.

Tống Cao Đức và Giao đạo nhân vẫn còn đang trong khiếp sợ, Diệp Húc cười khổ, giải thích với hai người: "Quan Tinh phong của ta nguyên vốn không có nhiều yêu quái như vậy. Nô bộc cũng chỉ có mấy trăm, từ khi ta thu Cung Ngọc Nương làm đệ tử, mọi chuyện đều là nàng phụ trách, cho nên mới có nhiều người như thế."

"Đại trượng phu trên đời, đúng là phải như vậy."

Giao đạo nhân nhìn Cung Ngọc Nương, đối với hành động của nàng tỏ ra tán thưởng, trầm giọng nói: "Trước kia lão chủ nhân thậm chí bắt tới mấy nghìn người, đem họ bố trí vào trong ngọc lâu của mình, làm cho bọn họ khai khẩn linh điền, nuôi trồng dược tài, đây là thủ đoạn kiêu hùng nên có." T.r.u.y.ệtruyenfull.vn


Diệp Húc trầm ngâm một lát, gật đầu xưng phải.

Trong ngọc lâu hắn lãnh thổ cực kỳ rộng lớn, có chứa nhiều linh điền không có khai khẩn. Những linh điền này chỉ có một phần hùng bi xử lý, rất nhiều đều để hoang phế. Nếu có mấy nghìn người thậm chí mấy vạn người tới mở linh điền, hắn liền có thể có được rất nhiều linh dược tiêu xài rồi.

"Xem ra ta cũng phải kiếm một nhóm người, khiến cho những người này sống trong ngọc lâu của ta, phục tùng hùng bi quản giáo, khai khẩn linh điền, bồi dưỡng linh dược. Loại tìm kiếm nhân khẩu này, Ngọc Nương làm thuận tay, vẫn là giao cho nàng xử lý đi."

Hắn nói ý nghĩ của mình với Cung Ngọc Nương một lần, Cung Ngọc Nương hé miệng cười nói: "Chuyện này đơn giản, chỉ cần ta ra tay, nhiều nhất là ba ngày có thể xong."

"Ngọc Nương, Linh Phủ Phong Hoàng Xán trở về chưa?" Diệp Húc hỏi.

Cung Ngọc Nương nghe thấy hắn hỏi như vậy, trong mắt không khỏi lóe lên ánh sáng kỳ dị, cười nói: "Đã trở lại, tuy nhiên Hoàng sư huynh bị đứt hai chân, nghe nói sau khi hắn trở về Ngụy Hiên sư thúc nhìn thấy tình trạng thê thảm này của hắn, nói ta không cần đệ tử không có chân, vì thế mà đuổi hắn ra khỏi phong. Lúc này, Hoàng Xán sư huynh vẫn đang quỳ dưới chân núi Linh Phủ phong, đầu gõ một cái bước lên núi một bước, tính toán một bước lạy một bước thỉnh cầu Ngụy Hiên lần nữa thu hắn làm đồ đệ."

Diệp Húc lẳng lặng nghe, cười nói: "Ngụy Hiên vì sao không giết một vu sĩ, tiếp hai chân cho hắn?"

Cung Ngọc Nương cười khanh khách nói: "Việc này nói lại cũng thật xảo, con trai của Ngụy Hiên sư thúc Ngụy Không Sơn bị vài đệ tử khác giết. Những đệ tử này sau khi giết chết Ngụy Không Sơn lập tức phản bội. Ta phỏng chừng, Ngụy Hiên sư thúc chỉ sợ ngay cả Hoàng Xán sư huynh cũng không yên tâm. Tiểu sư phụ, ngươi có biết vì sao đệ tử Ngụy Hiên phải giết chết Ngụy Không Sơn không?"

Diệp Húc cười ha ha phất tay áo nói: "Ta cũng không phải thần tiên, làm sao biết được bí mật này? Ngươi đi nhanh đi, giúp ta tìm mấy ngàn người tới!"

Cung Ngọc Nương cười ngâm ngâm rời đi, quay đầu lại nói: "Tiểu sư phụ, ngươi hiện giờ uy nghiêm ngày càng nặng, thật sự có phong thái nhân sư rồi đó. Tuy nhiên những lão yêu quái Quan tinh phong này nhìn thấy người trở về cũng không ra ngoài núi bái kiến, rất ngạo mạn. Sư phụ nếu có thời gian, cần phải chỉnh đốn lại một chút."

Tống Cao Đức nhìn nàng đi xa, cuống quýt kéo lấy Diệp Húc nói: "Lão đệ, nữ đệ tử này của ngươi trổ mã thật tươi ngon mọng nước, lúc đi tới gần còn ném cho ta vài ánh mắt quyến rũ, chẳng lẽ có ý tứ đối với ta?"

Diệp Húc nhấp nháy mắt cười nói: "Tống huynh, nếu ngươi và nàng thông đồng, ngày hôm sau chắc chắn đã bị thái bổ rồi. Nữ nhân này cả người là gai, chạm không được, thủng tay đấy."

Giao đạo nhân ánh mắt chớp động nói: "Hiền đệ, trong núi này của ngươi có không ít yêu tộc phải không?"

Diệp Húc gật đầu, đau đầu nói: "Những yêu tộc này đều là thượng cổ dị chủng, luôn luôn kiệt ngạo bất tuân. Thấy tu vi của ta còn thấp, liền không tôn ta là phong chủ. Tuy nhiên bọn họ đều là lão yêu tam thai cảnh, lấy thực lực trước mắt của ta, còn không thể nề hà bọn họ, đành tùy bọn họ làm gì thì làm."

"Bọn họ không chịu quản giáo của ngươi, phải sửa lại."

Đôi mắt hẹp dài của Giao đạo nhân hơi nhấp nháy, đột nhiên phóng người lên, hướng tới một động phủ yêu khí tràn ngập trong quan tinh phong mà đi, cất cao giọng nói: "Hiền đệ, vi huynh nếu định cư ở đây, liền phải thay người chỉnh đốn một chút."

Hình thế hắn càng lúc càng lớn, đột nhiên hóa thành thanh giao, ầm ầm lao vào bên trong động phủ kia.

"Lão đệ, đại ca ngày của ngươi, tính tình thật đúng là nóng nảy, nói đánh là đánh." Tống Cao Đức líu lưỡi nói.

Lập tức trong Quan Tinh phong truyền tới dao động yêu nguyên kịch liệt, hiển nhiên là Giao đạo nhân đang động thủ với lão yêu quái trong động kia.


Tống Cao Đức ở trên Quan Tinh phong mấy ngày, liền cáo từ rời đi, tính toán trở về Vạn Kiếp môn, cười nói: "Lão đệ, nếu có rảnh, tới Vạn Kiếp Môn ta làm khách."

Diệp Húc đưa hắn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, trở lại Quan Tinh Phong. Chỉ thấy Giao đạo nhân chọn tám lão yêu tam thai cảnh của quan tinh phong đánh phát nghiện, đang định hướng tới lão yêu quái thứ chín mà khiêu chiến.

Diệp Húc cũng không khuyên can, để hắn tự đi.

Đã nhiều ngày, hắn liên tục trải qua tám kiếp, tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh tới Hạo Nguyệt nhị phẩm rồi. Tu luyện tới đây, uy lực của lôi kiếp cũng đạt tới nguyên đan cửu phẩm.

Nguyên đan cửu phẩm, thiên kiếp tuy rằng không bằng nguyên đan nhất phẩm, nhưng uy lực cũng cực kỳ hùng mạnh, làm cho bên ngoài của hắn cháy sém.

"Nếu tiếp tục tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh, sau đó là Tam thai cảnh màng thai kỳ lôi kiếp, mỗi một trọng lôi kiếp uy lực càng hùng mạnh hơn nguyên đan nhất phẩm nhiều. Chỉ sợ lúc này ta còn không thể chống cự được."

Diệp Húc trầm tư một lát, cửu chuyển nguyên công cuốn thứ hai của hắn đã tu luyện viên mãn, luyện thành cửu chuyển nguyên công, không thể tiến thêm một bước nào nữa. Mà vạn kiếp vô lượng tâm kinh có khả năng nâng cao cường độ thân thể, xa xa còn kém lôi kiếp gia tăng cường độ. Nếu hắn tiếp tục tu luyện khẳng định có thể nguy hiểm tới tính mệnh.

"Hiện tại ta muốn nâng cao tu vi càng sớm càng tốt tiến vào Tam Đan cảnh, sau đó liền nắm chắc vượt qua được lôi kiếp."

Diệp Húc lấy ra dược đỉnh dược lô thu được bên trong trụ quang đại trận. Tay đem niết chết một yêu đan, biến nó trở thành linh đan như cũ.

Hắn cùng với Tống Cao Đức hai người ở trong trụ quang đại trận ước chừng thu được mấy trăm lô đỉnh hoàn hảo không hao tổn gì cả. Những lô đỉnh này mỗi một cái chất lượng đều không tầm thường chút nào, tính chất cực cao, bởi vậy mới có thể ở trong trụ quang đại trận thời gian dài như vậy mà không bị thời gian xóa nhòa.

Những dược đỉnh này bên trong có ngàn miếng thượng thừa linh đan, trong đó sinh sinh tạo hóa đan cũng có tới ba bốn trăm miếng.

Tuy nhiên Tống Cao Đức đã ăn vào hơn trăm miếng, bởi vậy mới có thể trong thời gian ngắn từ Hỗn Nguyên bát phẩm tăng lên tới Đan Đỉnh bát phẩm. Hiện giờ trong tay Diệp Húc còn hơn hai trăm miếng.

Tuy nhiên mỗi khi nâng cao một cảnh giới nhỏ, cần hai phí sinh sinh tạo hóa đan trở mình mấy lần. Tu vi Diệp Húc lại hơn xa vu sĩ cùng cảnh giới, cần nhiều hơn sinh sinh tạo hóa đan.

Hắn ăn vào một quả đan dược, qua không kaua, chỉ thấy hạo nguyệt màu vàng trên đỉnh đầu hắn bành trướng lên, thể tích lớn hơn không ít. Hạo nguyệt không ngừng bành trướng ra bên ngoài. Bên trong truyền tới thanh âm sóng biển ngày càng rõ ràng, rõ ràng tiến tới cảnh giới Hạo Nguyệt cửu phẩm rồi.

Diệp Húc lập tức lại nuốt vào một quả linh đan, qua không lâu sau, chỉ thấy một đạo trường hà màu vàng từ trong hạo nguyệt lao ra, sóng dữ ầm ầm, dài tới ba bốn trăm mét. Sóng biển mênh mông, dừng ở trên đỉnh đầu hắn.

"Dùng từng viên một như vậy, thật sự quá chậm!"

Diệp Húc mở lớn miệng, dùng sức hút một cái, chỉ thấy hơn 200 sinh sinh tạo hóa đan vù vù bay lên, rơi vào trong miệng hắn, lập tức hóa thành dược lực mênh mông dũng mãnh hướng tới toàn thân.

Dược lực này giống như núi lửa bùng nổ, chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm. Kim hà trên đỉnh đầu hắn đột nhiên càng thêm rộng lớn, sóng biển ầm vàng, dường như có thể xé rách trời cao!

Chân nguyên trường hà của hắn lấy tốc độ hàng chục mét một mà biến dài rộng hơn, hoành ở trên không trung, giống hệt như một dòng sông lớn, mãnh liệt chảy xiết.

Sông lớn này càng lúc càng dài, đợi khi tu vi của Diệp Húc vọt tới Hỗn Nguyên cửu phẩm, đã đạt tới chiều dài hơn nghìn mét, chiều rộng hơn trăm mét, đứng ở giữa không trung, kim quang rực rỡ.

Trong cơ thể hắn, dược lực của sinh sinh tạo hóa đan vẫn như trước không ngừng bùng nổ, lại thủy chung không thể đột phá cửa quan cuối cùng, đưa hắn kẹt tại Hỗn Nguyên cửu phẩm!

Tu vi của hắn thực sự hùng hậu, vượt xa xa với các vu sĩ khác, cho dù là sinh sinh tạo hóa đan cũng không thể cung cấp cho hắn chân nguyên đầy đủ được.

"Ta sẽ không bị nhốt ở Hỗn Nguyên cửu phẩm!"

Diệp Húc dựng thân đứng lên, lơ lửng trong không trung, ngẩng đầu nhìn về phía chu thiên tinh đấu bao phủ. Đột nhiên hắn há miệng hút một cái, chỉ thấy tinh đấu đầy trời bị hắn hút ra khỏi đại trận, tất cả vù vù lao vào trong cơ thể của hắn.

"Trạm kiểm soát của Hỗn Nguyên Cửu phẩm, phá cho ta."