Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 264: Không kiêu ngạo chẳng lẽ làm tôn tử?*

*tôn tử: cháu trai.

Lời vừa nói ra, quần chúng ồ cả lên, thậm chí những cường giả vây xem cũng cảm thấy có chút khó chịu, tức giận nói: "Con mẹ nó, tiểu tử này quá kiêu ngạo, nhất là bộ mặt thản nhiên kia, kiêu ngạo tới mức ta đều muốn ra tay, giáo huấn hắn một chút!"

"Cho dù là đệ tử của Hoàng Tuyền Ma Tông, cũng không thể kiêu ngạo như vậy!"

"Đâu chỉ là kiêu ngạo? quả thực là càn rỡ hung hăng ngang ngược. Nhiều cao thủ như vậy, cho dù hắn có ba đầu sáu tay, cũng chỉ có con đường chết!"

"Bị chết tới xương cốt cũng không còn."



Hoàng Xán mặt không chút thay đổi, Tất Phương Sơn khóe miệng mỉm cười, Nhạc Đông Dương và những đệ tử khác của Đại Phạm Âm Lôi Tự cùng các cao thủ yêu tộc khác chỉ mỉm cười không nói.

Liễu Thiên Huệ cười khanh khách không ngừng, Hạ Sơ Dương sắc mặt lãnh đạm nhắm mắt dưỡng thần. Phong Vân Sinh thì vẫn nhìn thẳng vào Tống Cao Đức như trước, không để những lời của Diệp Húc ở trong lòng.

Xà yêu vương và mấy vị yêu vương thì nhịn xuống cơn tức giận, nhìn những người khác ở chung quanh.

Tần Phương và Tạ Nghiêu Thần nghĩ muốn lập tức ra tay, tuy nhiên hai người bọn họ không có nắm chắc mười phần bắt được Diệp Húc.

Những người này đến từ ba đạo chính ma yêu, đều là những vu sĩ cực kỳ có địa vị. Bọn họ tự cao thân phận của mình, cho nên căn bản không muốn vây công Diệp Húc, thậm chí có người còn không để hắn vào trong mắt.

Trong đám người vây xem, còn có cả cao thủ tu luyện tới tam thai cảnh, tuy nhiên đều là một bộ dạng kinh vân nhàn nhạt, thú vị nhìn hết thảy.

Bọn họ cũng muốn biết, Diệp Húc lúc này chỉ là một tiểu vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ, làm sao có thể đối mặt với nguy cơ trước mắt.

"Nếu tất cả mọi người không muốn động thủ trước, như vậy vẫn là để bổn vương ra tay đi."

Xà yêu vương đồng tử dựng thẳng, trừng mắt nhìn, hí hí cười nói: "Tiểu tử này đoạt đi xích tinh kim mẫu bổn vương nhìn trúng, lại liên tiếp khiêu khích với bản vương, đây là tử tội, tội chết vạn lần! Một tiểu quỷ Hạo Nguyệt kỳ, còn có một thằng nhóc Hỗn Nguyên Kỳ, cũng dám khiêu khích bản vương, trêu ghẹo gốc gác bản vương, bản vương sẽ làm cho bọn chúng chết một cách khoái trá."

" Ta sẽ không giết các ngươi, chỉ bắt bọn ngươi lại, sau đó để cho mấy tiểu bảo bảo của ta vào trong bụng các ngươi, đem tâm can tỳ phế thận tràng dạ dày của các ngươi gặm sạch sẽ, khiến cho tiểu bảo bảo của ta sống trong bụng các ngươi!"

Lý yêu vương điềm nhiên nói: "Đại ca, ta còn muốn thả vào trong bụng bọn họ mấy con cá!"

"Còn có rùa!"

Quy yêu vương vuốt bộ râu ngắn, bộ mặt âm trầm: "Ta muốn ở trong bụng bọn họ nuôi dưỡng một đám cá, rắn, rùa, còn không có để bọn chúng chết mà chậm rãi gặm nhấm!"

Những người khác nghe thấy như thế không khỏi rùng mình một cái, thầm nhủ: "Hồng Hồ tam yêu vương, quả nhiên là hung tàn, nghĩ ra những loại tra tấn khổ hình như vậy!"

Tống Cao Đức đứng bên cạnh Diệp Húc, cười ha hả nói: "Nhồi cá rắn rùa vào trong bụng chúng ta sao? Ba vị là mời chúng ta ăn tôm ăn cá sao?"

"Tiểu súc sinh kiêu ngạo, ngông cuồng!"

Hồng Hồ tam yêu lập tức giận tím mặt, đều mở miệng quát lớn, xà yêu vương đứng thẳng bất động, nguyên đan dựng trên đỉnh đầu. Bên trong nguyên đan đột nhiên toát ra một bàn tay to màu đen, phạm vi nửa mẫu, chính là do những mãnh xà quấn quanh vào nhau mà tạo thành, thẳng chụp tới Diệp Húc và Tống Cao Đức.

Hắn đã từ giao thủ với Diệp Húc một lần ở xa xa, xa xa ngoài năm mươi dặm thi triển vạn pháp yêu quyết hóa thành một bàn tay to, đem bàn tay to bằng chân nguyên của Diệp Húc tan nát.


Lúc này khoảng cách giữa hắn và Diệp Húc không xa lại thi triển ra loại vu pháp này, uy lực lớn gấp mấy lần!

Cùng lúc đó, Lý yêu vương và Quy yêu vương cũng nhất tề ra tay, yêu phân tràn ngập, vu pháp của bọn họ đều chiếu theo bản thân mà tu luyện thành ba loại vu pháp xà quy lý. Cho nên phát huy được ba loại vu pháp này tới mức tận cùng.

"Hai tiểu quỷ, tìm chết đi!"

Diệp Húc vẫn chống bạch ô trong tay như trước, hừ lạnh một tiếng, đỉnh đầu hiện ra chín đại đỉnh, đột nhiên ba đỉnh hợp nhất, hóa thành ba đỉnh.

Chỉ thấy ba đại đỉnh đều xuất hiện ra bàn tay to, cũng là do các loại dị thú tạo thành, giao long làm gân, kỳ lân làm cốt, phượng hoàng làm lông,.. ngàn loại dị thú làm da thịt.

Ba quyền này của hắn xuất ra, uy năng vô cùng lớn, tuy rằng tu vi còn xa xa mới kịp Hồng Hồ tam yêu, nhưng khí thế còn muốn vượt qua bọn họ không biết bao nhiêu lần, vu pháp uy lực càng thêm dũng mãnh!

Lúc trước hắn đối một chiêu với Xà yêu vương, xà yêu vương ở ngoài năm mươi dặm thi triển vạn xà yêu quyết, tuy nhiên hắn cũng không có xuất toàn lực, gần như vận dụng cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết bên trong một đại đỉnh mà thôi.

Hạ Sơ Dương gắt gao nhìn thẳng vào ba đại đỉnh trên đỉnh đầu hắn, hừ lạnh một tiếng, yên lặng không nói gì, hiển nhiên nhận ra vu pháp của Diệp Húc thoát thai từ Hạ gia Cửu Đỉnh Vu Hoàng quyết.

Rầm, rầm rầm.

Ba tiếng nổ qua đi, Diệp Húc lui liền ba bước lập tức vững vàng đứng lại, như trước chống ô che, có vẻ khinh phong vân nhạt.

"Tiếp được! Diệp lão đệ ngươi tiếp được một kích ba nguyên đan kỳ cao thủ hợp lực!" Tống Cao Đức vừa mừng vừa sợ kêu lên.

Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, ba yêu vương thành danh đã lâu, liên kiết thi triển vu pháp, không ngờ vẫn bị thiếu niên này vững vàng tiếp được không có chịu tổn thương. Chuyện này mà nói ra ngoài chỉ sợ không biết có bao nhiêu người tin tưởng.

Diệp Húc thản nhiên nói: "Ta nói rồi, những người này chính là một đám cặn bã, còn không phải bọn họ muốn quần ẩu ta? Nếu là một mình đấu, nhóm người này từng người chết trên tay ta là bình thường."

"Tiểu tử thối, ngươi quá cuồng vọng."

Xà yêu vương tức giận tới mức suýt nổ tung, giận dữ hét: "Hai vị huynh đệ, các ngươi không nên động thủ, ta muốn tự tay giết tiểu tử này!"

Hắn hí rống một tiếng, há mồm nuốt nguyên đan vào trong cơ thể, lấy ra một cây Phương Thiên Họa kích, tiến nhanh tới, quanh thân tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo.

Khí lực của yêu tộc vốn dũng mãnh hơn so với nhân loại, mà hắn lại đem lớp da rắn mà mình cởi ra luyện chế thành vu bảo. Cho dù là cao thủ của đại phạm âm lôi tự cũng không thể nề hà được hắn, có thể thấy được lực phòng ngự mạnh như thế nào.

Lúc này, hắn lại nuốt yêu đan vào trong bụng, có yêu đan thêm vò, thân thể hắn cũng muốn nâng cao gấp đôi, cũng không tốn sắc hơn Diệp Húc.

Đây tuyệt đối là một hồi ác chiến thậm chí ngay cả Diệp Húc cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, dùng sức nắm thiên cơ tán trong tay, móng tay có chút trắng bệch.

"Xú xà, không cần phải chết già nữa rồi, ngươi sẽ bị huynh đệ chúng ta đánh thành nguyên hình!" Tống Cao Đức cười ha hả, thái độ kiêu ngạo.

Xà yêu vương đồng tử dựng thẳng, gắt gao nhìn thẳng vào hắn, nhe răng cười độc ác nói: "Sau khi giết tiểu tử kia, bản vương sẽ bào chết ngươi."

Tống Cao Đức không khỏi rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Huynh đệ, ngươi có vài phần nắm chắc xử lý xú xà này?"

Diệp Húc thành thật nói: "Một thành cũng không có"

Tống Cao Đức trợn mắt há mồm, dậm chân nói: "Biết rõ không đánh lại, vì sao còn kiêu ngạo như vậy, muốn quần ẩu một đám người bọn họ?"


"Không kiêu ngạo chẳng lẽ co rút đầu làm tôn tử?"

Diệp Húc ánh mắt lạnh lùng, nhìn xà yêu vương cười lạnh nói: "Quần ẩu cũng không có nắm chắc cái gì, một mình đấu bao nhiêu cũng không có chút hy vọng nào, đúng không?"

Tống Cao Đức không biết nói gì đành nhỏ giọng: "Huynh đệ, chúng ta còn có biện pháp chạy trốn phải không? Cái ô của ngươi có tốc độ cực nhanh, không ai có thể ngăn lại chúng ta đúng hay không?"

Hắn còn chưa dứt lời, liền chú ý tới Tất Phương Sơn dường như cố ý vô tình đem đại điện thanh đồng của mình đứng trước cửa vào kim điện, che kín cả cửa ra vào, kín không một kẽ hở, đừng nói là chạy đi, ngay cả người bên ngoài cũng đừng mơ tưởng tiến vào.

"Cái này chết chắc rồi…"

Xà yêu vương thả người dựng lên, hô một tiếng đánh tới, kình khí bức người ép làm cho vu sĩ chung quanh đều lui lại phía sau, mở miệng quát lớn, dựng thẳng phương thiên họa kích đánh xuống.

Thân thể hắn dũng mãnh, lực lượng mạnh không thể tin nổi, ít nhất có thể so với 199 tinh phiên thêm vào thân thể Diệp Húc, chiến kích bổ ra một cái làm không gian run rẩy.

Xà yêu vương có thể cùng với đệ tử Đại Phạm Âm Lôi Tự tu luyện Liên Hoa Thánh Pháp giao thủ, cho dù không địch lại cũng có thể thong dong rời đi, đây cũng không phải là hư danh.

Tranh!

Thiên cơ tán trong tay Diệp Húc đột nhiên biến đổi hình thái, hóa thành một cây ngân thương, giống như một con rồng đang tức giận trong tay hắn vậy. Đón nhận chiến kích, tuôn ra một đám tia lửa.

Sóng âm thật lớn vang lên, chấn tới ong ong trong lỗ tai của mọi người.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thấy Diệp Húc cầm đại thương trong tay không ngờ không lui mà tiến, một cây ngân thương thiên biến vạn hóa, hướng tới xà yêu vương mà bức tới từng bước. Trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ: "Thân thể xà yêu vương dũng mãnh cũng đã đành, tiểu tử này thân thể sao cũng dũng mãnh như vậy chứ, thậm chí có thể đánh ngang ngửa với lão yêu tu luyện thành nguyên đan?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Thân thể tiểu tử này không ngờ có thể so với đại yêu tu luyện thành nguyên đan, hắn mới Hạo Nguyệt kỳ, như thế nào làm cho thân thể dũng mãnh được như vậy?"

Ánh mắt của xà yêu vương rất lạnh lùng, đánh với Diệp Húc một lúc, lúc này giận hí lên một tiếng, chiến kích khóa ngân thương trong tay Diệp Húc.

Chỉ thấy đằng sau hắn đột nhiên dựng thẳng lên một cái đuôi dài cả trăm mét, giống như một cây trụ lớn kình thiên trắng như tuyết, hung hăng hướng tới đầu Diệp Húc mà nện xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn mà hắn không thể bắt được Diệp Húc, lập tức hóa thành nguyên hình một bộ phận thân thể, lấy đuôi đánh lén, tính toán đè chết Diệp Húc.

"Tiểu tử, ta khóa vũ khí của ngươi, xem ngươi còn không chết!"

Cái cổ hắn đột nhiên biến dài, ước chừng có mấy chục mét, trải rộng vảy, hô một tiếng hướng thẳng tới Diệp Húc mà đánh tới. Cái miệng rộng của hắn đột nhiên vỡ ra, một đầu lưỡi hắn thẳng tắp như thương đâm thẳng tới yết hầu của Diệp Húc.

Đây là tuyệt kỹ của xà yêu vương, lợi hại vô cùng, mặc dù là nguyên đan kỳ cao thủ cũng khó lòng phòng bị được.

Phốc xuy!

Ngân thương trong tay Diệp Húc đột nhiên kịch liệt ngắn lại, thoát thân ra khỏi chiến kích kìm hãm. Ngân thương hóa thành một cái đao lớn, dựng thẳng trước người, phốc xuy một tiếng bổ dọc đầu lưỡi của xà yêu vương.

Diệp Húc cầm đại đao trong tay xoay người bổ thẳng tới trước, thế như chẻ tre, làm cho cái đuôi lớn của xà yêu vương bị chẻ làm hai đoạn!

Hắn cười dài một tiếng, đại đao trong tay nổ tung một tiếng, chỉ thấy hàng vạn bạch vũ bay múa đầy trời, mỗi một bạch vũ là một cái phi đao, tất cả xạ kích lên trên người yêu vương. Thậm chí ngay cả bạch lân bảo y mà hắn luyện chế ra cũng không thể ngăn cản được, chỉ trong chốc lát đã làm cho vị yêu vương này biến thành một cái sàn, thủng lỗ chỗ.

Cùng lúc đó, Diệp Húc cao cao nhảy lên, chỉ thấy hàng nghìn hàng vạn bạch vũ cấp tốc bay trở lại, rơi vào trong tay hắn, biến thành một cự chùy, hung hăng nện thẳng xuống đỉnh đầu của xà yêu vương.

Những công kích liên tiếp, tốc độ nhanh chóng vô cùng, làm cho người ta không kịp nhìn, trong chớp mắt, đường đường một nhất đại yêu vương liền gặp phải trọng thương!

Quy yêu vương nhìn thấy không ổn, quy xác ở phía sau đột nhiên phóng lên cao, hóa thành một tấm chắn thật lớn, che trước mặt Diệp Húc và xà yêu vương, chỉ thấy đại chùy của Diệp Húc nện ở trên tấm chắn, lập tức làm cho quy xác này trải rộng nhiều vết rách.

Lý yêu vương vội vàng lao ra, đoạt xà yêu vương trở lại, ánh mắt như hỏa, gắt gao nhìn thẳng vào Diệp Húc.

Diệp Húc khẽ mỉm cười, không hề công kích, chỉ thấy cự chùy màu bạch ngân trong tay hắn lại phát ra tiếng vang khanh khách xèo xèo, hóa thành một cái ô trắng. Những vũ mao của cái ô chảy xuống những giọt máu, chính là máu tươi của xà yêu vương.

"Ta nói rồi mà, các ngươi chỉ là một đám cặn bã." Diệp Húc chống ô trong tay, đứng ở giữa không trung, ngạo mạn nhìn mọi người, mỉm cười nói.

Quy yêu vương, Lý yêu vương giận tím mặt, đang muốn đứng ra, Hoàng Xán bộ mặt âm trầm, ho nhẹ một tiếng nói: "Sư thúc không cần náo loạn."

Hắn tay nâng lâu thuyền, di nhanh tới Diệp Húc, khí thế càng ngày càng mạnh, bức mọi người không ngừng lui lại phía sau.

Đây là uy thế của đệ tử nguyên đan kỳ của Hoàng Tuyền Ma Tông, dũng mãnh hơn xa đám người yêu vương.