Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 201: Diệp Tần đại hôn

Đám người Ngưu Đức vừa mới ngồi xuống, lại có thêm vài luồng khí tức càng đáng sợ hơn từ hướng đông truyền tới. Chỉ nghe một người cười nói: "Tần công tử đại hôn, Ngũ Độc giáo ta thân là Lĩnh Nam nhất mạch, đồng khí liên chi, cũng nên đến chúc mừng."

"Ngũ Độc giáo?"

Diệp Tư Đạo hốt nhiên động dung, thần thái có chút bất an.

Phương Vạn Hào vội hỏi: "Ông thông gia, chuyện này là sao?Ngũ Độc giáo lai lịch thế nào?"Lão cũng chưa từng nghe nhắc đến Ngũ Độc giáo, biết Diệp Tư Đạo là người lịch duyệt, cho nên lúc này mới hỏi y.

Diệp Tư Đạo ánh mắt chớp động, trầm giọng nói: "Ngũ Độc giáo là một thế hệ ma giáo ở Lĩnh Nam, xưa nay hoành hành bá đạo, ác danh vang xa,hễ động một chút là giết người. Chẳng lẽ trong Diệp gia có người đắc tội với Ngũ Độc giáo, nay họa đã tới cửa?"

Liễu Châu tam đại thế gia gia chủ sắc mặt đều tái nhợt, sóng vai đứng chung một chỗ. Chu Văn Thanh cười lạnh nói: "Cho dù là ma giáo, chúng ta cũng phải đấu một trận! Lão phu đời này cũng chưa từng sợ ai…"

Bách Hoa cung Nghiêm Lệ Dung cùng với mấy nữ đệ tử, và đám người Ngưu Đức hết thảy đứng lên, Nghiêm Lệ Dung cười vang nói: " Vị Ngũ Độc giáo sư huynh này, Tần công tử thành thân, cũng là chuyện nhà của Ngũ Độc giáo các ngươi, các ngươi tới trễ một bước, Bách Hoa Cung bọn ta ở Thanh Châu, so với các ngươi còn muốn tới sớm hơn. "

Trên không trung truyền tới tiếng cười sang sảng:"Không phải bọn ta tới trễ,mà do nghe nói có người muốn gây bất lợi cho Tần công tử, cho nên chúng ta trước tiên tìm bọn chúng xử lý sạch sẽ, sau đó mới đến đây, bởi vậy mới đến chậm một bước."

Nghiêm Lệ Dung hơi biến sắc,biết chữ " xử lý" trong miệng người này, quá nửa là đem đối phương tiêu diệt sạch sẽ.

Nàng nghĩ thầm: "Mấy kẻ này đến vào ngày đại hôn của Tần công tử, quá nửa là kẻ thù của Diệp đà chủ. Mà Diệp đà chủ tại sao vẫn chưa tới?"

"Lão già râu quai nón ở dưới kia, đúng đúng, ta nói chính là ngươi. Lão tử xem ngươi vẻ mặt khó chịu, không lẽ muốn động thủ?" Từ trên không trong khuôn viên Diệp phủ bỗng truyền đến một thanh âm vừa hào hùng vừa hung tợn.

"Lão già râu quai nón?chẳng lẽ là lão tử?Lão tử lúc nào đắc tội với Ngũ Độc giáo?"Chu Văn Thanh ngẩn ngơ, mặt hơi biến sắc, trong lòng chưa đánh đã sợ.

Diệp Tư Đạo sắc mặt cổ quái,đề tỉnh lão: "Chu lão ca, nghe thanh âm người kia thì hình như là tiểu tử kia của nhà huynh."

Chu Văn Thanh cũng chỉ cảm thấy thanh âm kia có chút quen tai. Nghe lão đề tỉnh, mới đột nhiên tỉnh ngộ,nổi giận quát: "Thế Văn, cút xuống đây cho lão tử ta."

"Lão đầu tử ngẩng đầu gân cổ, trung khí mười phần, xem ra sức khỏe không tệ…"

Chu Thế Văn đĩnh đạc từ không trung hạ xuống, hướng Chu Văn Thanh đi đến, vẻ mặt cười nịnh, rồi cười ha hả nói: " Gia gia, lão tử vừa rồi có phải đã làm người sợ té đái vãi phân không?"

"Lão tử bị dọa đến té đái vãi phân?ha ha, đúng là tức cười …"

Chu Văn Thanh mang mặt mo, không nén được giận, kéo hắn lại đánh một trận tới tấp. Chu Thế Văn vội vàng xin tha:"con sai rồi, ở trước mặt mọi người xin người chừa cho con chút thể diện. Dù sao giờ con cũng là một nhân vật có tầm cỡ…

Đừng đánh vào mặt!còn đánh nữa ta đánh trả a…"

Chu Văn Thanh giận quá, đem hắn hung hăng tẩn một trận.


Phương Thần cũng hạ thân xuống Diệp phủ, hướng Phương Vạn Hào hành lễ, rồi lẳng lặng đứng ở phía sau lão. Phương Vạn Hào càng thấy càng mừng. Phương Thần hiện giờ tu vi không ngờ đã ngang với lão, đạt tới Hạo Nguyệt trung kỳ. Phải biết rằng Phương Thần lúc rời Liễu Châu chỉ mới là một tiểu vu sĩ vô danh. Sau nửa năm quay lại không ngờ tu vi đại tiến, còn hơn cả mấy chục năm khổ tu!

Cùng xuống với bọn chúng còn có hai người. Người cầm đầu là một lão giả tuổi ngoài sáu mươi, bất luận gặp ai đều mỉm cười, bộ dáng rất dễ thân cận.

Diệp Tư Đạo thấy bọn họ và Chu Thế Văn, Phương Thần cùng nhau đến, lập tức yên tâm, đưa mắt cho Diệp Tần.

Diệp Tần hiểu ý, liền bước lên phía trước chắp tay nói: " Xin hỏi lão tiên sinh tôn tính đại danh? "

Lảo giả kia mỉm cười nói: "Lão phu…à à!lão phu họ Xuân, tên Dịch Thủy, là trưởng lão của Ngũ Độc giáo. Nghe nói hôm nay là ngày đại hôn của Tần công tử, đặc biệt đến đây chúc mừng, xin dâng chút lễ mọn."

Cố Ngôn Chi đứng ở phía sau hắn, liền bước lên phía trước một bước, tế khởi ngọc lâu, lấy ra từng kiện đồ vật, cười nói: " Tần công tử đại hỷ. Ngũ Độc giáo ta là Lĩnh Nam tiểu giáo phái, không có gì quý giá. Nghe nói công tử đại hôn, đặc biệt dâng lên vu bảo mười kiện, vu binh một trăm kiện, bốn tầng tâm pháp một bộ, tỏ chút tâm ý."

Diệp Tần trong óc ông ông, nghe không rõ hắn đang nói cái gì, chỉ vội vàng cảm ơn, mời bọn họ ngồi xuống.

Tất cả tân khách đều hít một ngụm khẩu khí, mười kiện vu bảo, một trăm kiện vu binh, hơn nữa bốn tầng tâm pháp một bộ. Ngũ Độc giáo ra tay rộng rãi như vậy, gần như bằng với tài phú của cả Tam Đại Thế Gia.

"Muội phu!"

Chu Thế Văn tiến lên, nét mặt không chút hảo ý đánh giá Diệp Tần, trong tay cầm một kiện vu bảo, cười hắc hắc nói: "Kẻ làm ca ca này không có thứ gì tốt, cũng tặng ngươi một kiện vu bảo. Kỳ thực, muội muội của ta nên gả cho Thiếu Bảo, đáng tiếc tên tiểu tử kia chết sống gì cũng không chịu, tiện nghi cho ngươi rồi…"

Phương Thần cũng bước tới tay cầm một kiện vu bảo, vẻ mặt bình đạm nói: "Tỷ phu, tiểu đệ không có gì để bày tỏ kính ý, cũng xin tặng một kiện vu bảo."

Hai tên này đi theo Diệp Húc cướp đoạt khắp nơi, thu được không ít bảo vật, cũng đã có một khoản tiền tài phi nghĩa.

" Thiếu Bảo đâu? " Chu Thế Văn ngẩng đầu nhìn chung quanh.

" Diệp huynh còn chưa trở về sao? " Phương Thần thần sắc khẽ động, ánh mắt quét nhìn khắp nơi.

Nghiêm Lệ Dung đứng dậy cười nói: " Diệp đà chủ ở đâu? "

" Diệp lão đệ còn không ra? "

Ngưu Đức nhìn đông nhìn tây,vò đầu bứt tai loạn lên một hồi, nói vẻ trách móc:"Hắn còn rụt rè hơn cả tân lang…"

Cố Ngôn Chi hướng Xuân Dịch Thủy thấp giọng nói: " Diệp sư đệ chỉ sợ gặp nguy hiểm, lúc trước ở Tây Hoang đại mạc, Minh Hà giáo chủ tế khởi Đại Diễn Thần Chung, không biết đánh chết bao nhiêu vu sĩ... "

Xuân Dịch Thủy có vẻ rầu rĩ, thở dài nói: "Người tốt đều có hảo báo, Diệp sư điệt cát nhân tự nhiên có thiên tướng, hẳn là không sao. "

Đám người Diệp Tần lúc này mới đột nhiên hiểu ra. Mấy người này ngàn dặm xa xôi đến đây, không ngờ đều là vì Diệp Húc mà đến.


Diệp Tần trong lòng khiếp sợ vạn phần. "Thiếu bảo khi nào có danh khí lớn như vậy, không ngờ khiến những người này không quản ngàn dặm xa xôi, đến đây chúc mừng ta, hơn nữa vừa ra tay liền đưa ra trọng lễ như vậy?"

Diệp Tư Đạo cũng có cảm giác khó tin, Khi Diệp Húc rời khỏi Liễu Châu còn là một Bồi Nguyên tứ phẩm tiểu vu sĩ, thậm chí bị Ưng tiên sinh bắt giữ, lão đuổi tới hải ngoại, truy tìm nửa năm không có kết quả.Thật không ngờ, chỉ một thời gian ngắn như vậy Diệp Húc đã trở thành một đại nhân vật, thậm chí khiến Bách Hoa cung Ngũ Độc giáo La Phù đảo, nhiều thế lực lớn như vậy đều phải nể mặt hắn phái người tới chúc mừng Diệp Tần.

"Thiếu Bảo rốt cuộc trong nửa năm nay đã làm gì?"

Đây chính là câu hỏi trong lòng mọi người.

"Đại ca, đệ về rồi đây."

Một đạo kim vân chậm rãi rớt xuống, Diệp Húc hiện ra trước mặt đám người Diệp Tần,ánh mắt mọi người đều hướng về hắn. Hắn trên mặt mang vẻ áy náy, nhẹ nhàng xin lỗi một câu: "Ta theo một đường Tây Hoang chạy tới, thiếu chút nữa không kịp dự hôn lễ của đại ca."

Hắn chậm rãi thu đám kim vân trên đỉnh đầu vào đan điền. Hắn giờ vẫn là một thiếu niên áo lam như ngày xưa, dường như chỉ mới rời khỏi Liễu Châu trong nháy mắt liền quay lại.

" Lão Thất, ngươi có thể trở về là tốt rồi! " Diệp Tần vừa mừng vừa sợ, ôm hắn một cái thật mạnh, vỗ vỗ đầu vai hắn, cười nói.

Diệp húc trong lòng ấm áp, ánh mắt nhìn qua một lượt, thấy đám người Nghiêm Lệ Dung, Ngưu Đức, không khỏi nao nao, lúc trước hắn chỉ hướng đám người Ngưu Đức nhắc tới sơ qua về chuyện Diệp Tần đại hôn, không nghĩ tới những người này vẫn nhớ trong lòng, tới đây chúc mừng, khiến hắn trong lòng càng cảm thấy ấm áp,liền bước lên chào.

Đám người Nghiêm Lệ Dung đều đứng dậy đáp lễ, cười nói: "Diệp đà chủ bình an trở về, tu vi lại tinh tiến, thật đáng mừng! "

" Diệp lão đệ, hôm nào chúng ta La Phù đảo ngũ quân tử cùng đi Lạc Già sơn ngắm phong cảnh! " Đám người Ngưu Đức cất tiếng mời.

"Diệp sư đệ, những kẻ truy sát ngươi ở phía sau vẫn còn chưa đuổi tới sao?" Cố Ngôn Chi trong mắt lộ sát khí, điềm nhiên nói.

Diệp Húc nhất nhất chào, cười nói: " Hôm nay là ngày đại ca ta thành thân, những chuyện khác đợi sau hôn lễ hãy nói."Dứt lời, hướng Diệp Tần cười, trong lòng hơi ngượng ngùng. Hôm nay là ngày Diệp Tần thành hôn, nhưng không ngờ diễn viên chính lại biến thành diễn viên phụ.

Diệp Tần cũng không để ở trong lòng, hôn lễ tiếp tục cử hành. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong tiệc rượu, đám người Diệp Húc và Cố Ngôn Chi ngồi cùng một chỗ, Cố Ngôn Chi nghe được đám người Mộng Xảo Vân hết thảy chết ở trong tay hắn, không khỏi giật mình kinh hãi, thất thanh nói: "Đều đã chết? Sư đệ, những người đó đều là hạch tâm đệ tử các môn phái. Thiếu Bảo, hay là ngươi ẩn nặc tu vi, hiện giờ ngươi sớm đã là đan đỉnh kỳ cao thủ?

Nghiêm Lệ Dung khẽ nhíu mày, nói: " Lạc Già sơn Mộng Xảo Vân, Thiên Âm tông Tiêu Trường Thanh, Huyết Thần bảo Vương Vũ, Quỷ Vương tông Mục Thiết Sơn, những người này đều là nhân tài được các môn chủ, tông chủ bồi dưỡng. Lần này chỉ sợ các phái đều nổi trận lôi đình."

Đám người Diệp Phong, Diệp Tư Đạo xa xa nhìn Diệp Húc và Bách Hoa cung, La Phù đảo, Ngũ Độc giáo cao nhân chuyện trò vui vẻ, trong lòng không biết có tư vị gì, nhất là Diệp Phong, lại càng rầu rĩ, tựa như mất cái gì.

Cho tới nay, hắn luôn coi Diệp Húc là đối thủ lớn nhất, lại thật không ngờ diệp húc căn bản chưa từng để hắn trong lòng, hiện giờ chính mình, chỉ sợ ngay cả tư cách cùng Diệp Húc nói chuyện cũng không có.

Trong thời gian Diệp Húc rời khỏi Liễu Châu, hắn vẫn không ngừng khổ luyện. Cách đây không lâu,cuối cùng đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, dự định sau hôn lễ của Diệp Tần liền lập tức tấn thăng lên vu sĩ. Không ngờ chênh lệch giữa hắn và Diệp Húc càng lúc càng lớn, lớn đến mức khiến hắn gần như tuyệt vọng.

Sau hôn lễ, đám người Nghiêm Lệ Dung đều cáo từ rời đi, Diệp Húc tiễn họ ra cửa. Xuân Dịch Thủy đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Giáo chủ bảo ngươi về núi một chuyến, nói ngươi gây họa quá lớn, hiện tại Ngũ Độc giáo cũng không thể bảo hộ được ngươi nữa."

Diệp Húc trong lòng cả kinh,gật đầu đáp ứng. Hắn vốn dự định cùng Diệp Tần ôn lại chuyện cũ, không nghĩ tới cơn phong ba mình gây ra còn chưa lắng xuống. Nếu tiếp tục ở lại Diệp gia,thì càng có nhiều người biết hắn xuất thân ở đây. Nói không chừng sẽ tới Diệp gia gây phiền toái.

"Ngũ Độc giáo không thể bảo hộ được ta,thì còn thế lực nào có thể bảo hộ được ta?" Diệp Húc trong lòng có chút nặng nề, lẩm bẩm nói.

Xuân Dịch Thủy vỗ vỗ đầu vai hắn, cười nói: "Ngươi yên tâm, giáo chủ là lão cáo già… uhm, túc trí đa mưu, nhất định sẽ có cách."

Diệp Húc nhớ tới cái dáng bụng phệ của Lệ Thượng Dương, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc,nhìn Xuân Dịch Thủy cười nói: "Còn chưa thỉnh giáo đại danh?"

"Lão phu ***... "

Xuân Dịch Thủy tự vả mình một cái "bốp", đổi giọng nói: "Lão phu Xuân Dịch Thủy, ngươi gọi ta Xuân trưởng lão là được. Diệp sư điệt, chúng ta không nên nán lại lâu, hay là nhanh chóng về núi đi!"