Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 176: Cái chết của cường giả

Lương Châu là biên cương của Đại Tần, cách chiến trường Tần – Hán chỉ có vài trăm dặm, khác loại thành nhỏ nơi biên cương như Liễu Châu, nơi này vu sĩ rất nhiều, có thể thường thấy được vu vĩ phóng lên cao, bay đi hướng tây, lại thỉnh thoảng có chiến xa từ phương xa chạy đến, trong xe là quân sĩ Đại Tần, tu vi thấp nhất cũng là Chân Nguyên kỳ.

Loại chiến xa này, là vu bảo quân đội, phòng ngự mạnh, tốc độ phi hành nhanh, vu sĩ ngồi ở trong xe, có thể tùy tiện tung vu pháp, tế khởi vu bảo, đánh chết đối thủ.

Chiến trường Tần – Hán cách nơi này không xa, không hề ít vu sĩ đi tới chiến trường để rèn luyện, đại đa số mọi người lựa chọn nơi này để tiếp tế nghỉ ngơi.

Diệp Húc đi dọc theo đường phố, đánh giá xung quanh, chỉ thấy thành Lương Châu buôn bán phát đạt hơn Thanh Châu rất nhiều, chẳng qua không náo nhiệt như đại hội La Phù đảo, cũng có không ít vu sĩ dựng cửa hàng, bán ra các loại tài liệu, vu pháp, vu binh cùng với vu bảo. Còn có không ít người trực tiếp bãi quầy hàng bên đường, hét to rao hàng.

Những thứ bọn họ bán ra cũng đủ chủng loại, nơi đây cách chiến trường Tần – Hán không xa, thường có vu sĩ xông vào chiến trường lịch luyện, săn bắt vu sĩ chính đạo Đại Hán, bởi vậy trong mấy thứ này, có không ít là vu bảo và công pháp chính đạo.

Diệp Húc nhận thấy, có người còn trực tiếp giam cầm vài tên vu sĩ chính đạo, cho thành hàng hóa bán ra, giá cực cao.

Những vu sĩ chính đạo đó, sắc mặt u ám, giống như một con sơn dương đợi làm thịt, thể diện mất hết.

Người mua vu sĩ chính đạo, không ngờ không hề ít, mà trở thành một trò giải trí mang tính chất đánh bạc.

Sau khi bọn họ mua vu sĩ chính đạo xong, liền một đao giết chết, nhìn trong bảo tháp có bảo vật đáng giá hay không.

Có người bởi vậy mà phát tài, đạt được vài món vu bảo, mà nhiều người chỉ đạt được một ít tài liệu cấp thấp mà thôi.

Nơi này tuy là biên thùy, còn chưa tới chiến trường Tần – Hán, nhưng hơi thở thảm thiết đã phả vào mặt, khiến Diệp Húc thất kinh trong tâm.

Vu sĩ nơi đây, tu vi có cao có thấp, có tiểu vu sĩ Bồi Nguyên kỳ, cũng có cao thủ Đan Đỉnh kỳ, rồng rắn hỗn tạp.

Đột nhiên, một làn hơi thở tối tăm từ xa xa truyền đến, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tám cái chiến xa ầm ầm bay đến, hạ thẳng xuống trong thành, trong đó trên một chiếc chiến xa, vài vị quân sĩ nâng một vị cường giả đã luyện ra nguyên đan xuống.

Chỉ thấy người này toàn thân đều là máu, hấp hối, được rất nhiều quân sĩ vây quanh, hộ tống vào thành dưỡng thương.

Vị cường giả này thân mặc giáp trụ, tuy rằng sắp chết, nhưng sắc mặt uy nghiêm, hẳn là nhân vật cấp tướng quân trên tiền tuyến, là một cao thủ cùng cấp bậc với các tông chủ môn chủ các môn các phái.

Không ngờ cường giả như vậy cũng sẽ bị trọng thương, làm Diệp Húc không nói nên lời, đồng thời cảm giác được Đại Tần thật hùng mạnh.

"Đại Tần lấy vu lập quốc, Thủy hoàng đế đánh khắp thiên hạ không địch thủ, thành lập hoàn triểu hiển hách, những môn phái chỉ là những thế lực nhỏ bé, so với triều đình thì không là cái gì. Đương kim triều đình, mới là môn phái, thế gia lớn nhất trên đời này, nội tình vững chắc."

Diệp Húc nhìn đến cảnh tượng này, không khỏi cảm thán trong lòng.

Khai quốc hoàng đế Đại Tần hùng tài phách lược, ngay cả những thế gia cổ xưa như Hạ Gia, Đông Hoàng cũng không thể không thần phục, bán mạng cho triều đình, bởi vậy Đại Tần mới có thể thành lập nên hùng đồ bá nghiệp, truyền lại cho con cháu đời sau!

Một hoàng triều, có được ngàn vạn dặm lãnh thổ, những thứ này không phải thế gia, môn phái có thể có được, một tờ chiếu thư, vu sĩ trong thiên hạ đều phải phục tùng, nếu không sẽ bị thiết kỵ Đại Tần chinh phạt, gặp họa diệt môn!

Tuy nhiên, dù là Đại Tần, cũng không phải hoàng triều hùng mạnh nhất trong lịch sử, hoàng triều thống nhất thiên hạ chân chính, có thể mưu đoạt Thiên đế vị, thậm chí sinh ra Thiên đế, thống trị nhân gian và thiên giới!

Chỉ có làm được như thế, mới chính là bá chủ thiên hạ.

Tỷ như Đông Hoàng thế gia, xuất hiện một vị Thiên đế, Hạ gia Trung Châu thành lập Đại Hạ hoàng triều, tuy rằng xuất hiện hai vị cộng chủ thiên hạ, thậm chí tạo ra cửu đỉnh trấn áp Thần Châu, nhưng cuối cùng vẫn không thể bước một bước cuối, trở thành Thiên đế.


Từ khi vị tướng quân này vào thành Lương Châu dưỡng thương, toàn thành lập tức giới nghiêm, quân sĩ xuất hiện khắp nơi, đằng đằng sát khí.

Những quân sĩ đó không phải những con chim hoàng yến nuôi dưỡng trong môn phái như Mục Thiết Sơn, Vương Vũ, mà đã trải qua sa trường, vào sinh ra tử, giết người, thấy máu, từng lăn qua lộn lại trong đống người chết, dùng đầu kẻ thù tạo ra chiến công hiển hách cho bản thân, thực lực so với vu sĩ cùng cấp hùng mạnh gấp mấy lần!

Cho dù Diệp Húc thấy, cũng có một loại cảm giác ghê sợ, đây là cường quân chân chính, bất cứ lúc nào cũng có thể bày ra sát phạt đại trận, cho dù cao thủ cao hơn bọn họ vài cảnh giới, cũng rất có khả năng sẽ bị bọn họ chém chết!

Đây tình hình của quân đội một hoàng triều, không phải môn phái bình thường có thể đánh đồng.

"Lương Châu thành có vị tướng quân này trấn thủ, ta coi như an toàn. Cho dù đám người Mục Thiết Sơn có to gan lớn mật, cũng không dám động thủ trong thành."

Diệp Húc tìm một nhà trọ, đặt một gian phòng hảo hạng, ở lại Lương Châu.

Hắn vừa mới bước vào liền thấy hai người Mục Thiết Sơn và Vương Vũ cùng đuổi theo, đám người Liễu Như Nhứ Mộng Xảo Vân theo ngay sau đó, sáu người này hiển nhiên cũng đã hỏi thăm rõ ràng, có một vị tướng quân Đại Tần quốc đang dưỡng thương ở đây, cho dù là bọn họ cũng không dám làn càn, động thủ giết người trong thành.

Sáu người này tìm được nơi Diệp Húc trọ, cũng đặt sáu gian phòng hảo hạng, vây xung quanh phòng Diệp Húc.

"Mộng sư tỷ, Liễu sư tỷ, tiểu đệ đã đặt phòng rồi, cùng nhau vào ngủ thôi." Diệp Húc đứng trước cửa sổ, cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ.

Mộng Xảo Vân thản nhiên cười, dịu dàng nói: "Diệp đà chủ hà cớ gì phải phô trương thanh thế như vậy? Ngươi có vùng vẫy cũng vô dụng thôi, chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết, sao lại không thành toàn cho vài vị sư huynh đây?"

Nàng ta khuyên Diệp Húc đừng chống cự nữa mà nhận lấy cái chết đi, không ngờ lại có thể nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhất phái chính sắc.

Liễu Như Nhứ lưu chuyển đôi mắt, cười khanh khách nói: "Diệp tiểu ca nhi, thiếp thân đây lập tức bước qua, chỉ sợ chàng không chịu được thôi."

Nàng ta cười đến thân thể yêu kiều phát run cả lên.

"Đồ đàn bà dâm đãng!" Diệp Húc mắng.

Liễu Như Nhứ sắc mặt xanh mét, định ra tay, lại sợ dẫn quân sĩ Đại Tần tới, oán hận trừn Diệp Húc một cái, xoay người đi vào phòng, rầm, trong phòng truyền đến tiếng quăng chén đập bát.

"Diệp huynh, dù võ mồm của ngươi có lợi hại đi nữa, vẫn khó lòng thoát chết."

Tiết Tùng chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: "Tướng quân Đại Tần chỉ dưỡng thương ở nơi này, chỉ cần thương thế ông ta khỏi, sẽ rời đi nơi này, đến lúc đó chính là tử kỳ của Diệp huynh nhà ngươi đó."

"Tiết thế huynh, không phục thì chúng ta có thể đấu một mình." Diệp Húc cười tủm tỉm nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tiết Tùng hừ lạnh một tiếng Diệp Húc da thô thịt dày, nếu đấu một mình hắn cũng không có phần thắng.

Vương Vũ điềm nhiên nói: "Diệp đà chủ, ta đấu với ngươi, nếu như ngươi có gan, chúng ta ra ngoài thành quyết sinh tử!"

Lần này đến lượt Diệp Húc không nói ra lời, cho dù hắn tu luyện Cửu chuyển nguyên công đến tầng thứ tám, nhưng cũng không thể ngăn cản được Huyết thần kinh của Vương Vũ.

Đáng tiếc uy năng Viêm Dương hồ lô của ta tổn hao quá nhiều, nếu không thì có thể thoải mái ngược chết hắn!" Diệp Húc căm tức trong lòng.

Viêm Dương hồ lô có thể nói là khắc tinh của Huyết thần kinh, Viêm Dương lôi hỏa trong đó có thể dễ dàng đốt huyết ảnh thành tro tàn, nhưng Viêm Dương lôi hỏa trong quả hồ lô này đã bị Diệp Húc phóng thích hết, tuy hồ lồ vẫn nóng bức vô cùng như trước, nhưng đã không thể đối phó được Huyết thần kinh.


Diệp Húc quay trở lại trong phòng, mở Tinh đấu vi trần trận đồ ra, dắt chu thiên tinh lực, hình thành dị tượng khủng bố, chỉ thấy trên bầu trời Lương Châu, một lốc xoáy thật lớn hình thành, giống như cái phễu, chu thiên tinh lực cuồn cuộn không ngừng tụ tập, tiến vào mi tâm hắn.

Khí thế của hắn phóng lên cao, làm cho khách nhân trong nhà trọ cả kinh không yên.

Sau lưng hắn, nguyên khí giống như một vòng nắng gắt, hình thành một hỏa cầu to ước chừng mười thước, đỏ rực một mảnh, phát ra nhiệt lực vô cùng vô tận, ngay cả nhà trọ cũng bị đốt ra một lỗ to.

Nguyên khí của hắn hóa thành từng con giao long, bơi qua bơi lại trong nắng gắt, mấy trăm con huyết giao chen chúc một chỗ, sát khí long trời lở đất.

Đám người Tiết Tùng không cam tâm bị khí thế của hắn áp chế, trên đỉnh đầu đều tự hiện ra một dòng sông dài, đem mái hiên nhà trọ tung bay đi.

Sáu con sông dài lưu chuyển, các loại tâm pháp thúc dục nước sông, tản ra những khí thế khác nhau.

Buổi chiều cùng ngày, những khách nhân khác trong nhà trọ đều chuyển chỗ, chỉ còn lại Diệp Húc và đám người Tiết Tùng, nhưng cũng có người không rời đi, ước chừng có bốn người, đều là cao thủ Hỗn Nguyên kỳ, không hề kém đám người Tiết Tùng, bởi vậy không có sợ hãi.

Chủ nhà trọ khổ không thể tả, lại không dám đuổi bọn họ đi, chỉ phải cẩn thận tiếp đãi.

Từ ngày đó tới giờ, Diệp Húc chạy đi liên tục, lúc này mới có cơ hội nghỉ xả hơi, liền ngồi lại, gia tăng tu luyện.

Nguyên khí quanh thân hắn càng ngày càng mãnh liệt, tu vi tăng lên liên tiếp, nguyên khí cũng càng lúc càng nóng, càng nồng đậm.

Vu sĩ tu luyện đến Dung Nguyên kỳ, nguyên khí toàn thân càng ngưng tụ lại, nồng đậm như tương, sau đó mới dần dần hóa thành chân nguyên, luyện giả vi chân.

Tu vi nguyên khí của hắn đã đạt tới Dung Nguyên lục phẩm, cách cửu phẩm còn ba cảnh giới nữa.

Lúc này, hắn buông tâm tư, khổ tu không ngừng, tu vi lại tinh tiến, thẳng đến Dung Nguyên thất phẩm.

Mười ngày trôi qua, nguyên khí của hắn cuối cùng cũng đột phá, bước vào cảnh giới thất phẩm.

Tiến vào cảnh giới này, Diệp Húc chỉ cảm thấy cảm ứng giữa nguyên khí và bản thân càng ngày càng chặt chẽ, khi hắn hô hấp, nguyên khí dường như cũng hô hấp, mặt trời chói chang sau lưng cũng lúc lên lúc xuống, lúc to lúc nhỏ.

Hắn đã mơ hồ tìm được đến ranh giới luyện giả vi chân.

Đám người Tiết Tùng cũng chú ý tới sự biến đổi của khí thế của hắn, trong lòng thất kinh, những ngày sáu người bọn họ đuổi giết Diệp Húc, chứng kiến Diệp Húc càng ngày càng mạnh hơn, càng ngày càng khó đối phó hơn, hiện giờ lại nhìn thấy tu vi hắn tiến tới, không khỏi có một loại cảm giác lo sợ.

"Nếu để mặc tiểu tử này trưởng thành, nhiều nhất một năm nữa, dù sáu người chúng ta liên thủ, chỉ sợ cũng không hành phục được hắn!" Mục Thiết Sơn sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói.

Diệp Húc lực lớn vô cùng, cầm Bàn long kim trượng, quả thật chính là một cái vu bảo sát thủ, vu bảo của Tiết Tùng, Tiêu Trường Thanh và Mục Thiết Sơn bị hắn đập cho gần vỡ nát.

Chẳng qua cảnh giới tu vi của Diệp Húc còn thấp, có thể bị bọn họ khắc chế, nếu Diệp Húc trưởng thành đến cảnh giới tu vi như bọn họ, lúc đó sáu người bọn họ chỉ sợ cũng không là đối thủ.

"Vị tướng quân kia sao chưa chữa khỏi thương thế, rời khỏi Lương Châu?" Sáu người âm thầm lo lắng.

Hai ngày nữa lại trôi qua, vào lúc đêm khuya, trong thành Lương Châu đột nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm ầm, Diệp Húc từ trong tu luyện bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên không trung thành Lương Châu đột nhiên hiện ra một tòa Tịch nhiên đâu suất hắc ngọc lâu bốn tầng, hóa thành một đạo linh quang tan đi!

"Vị tướng quân kia, đã chết…"

Diệp Húc và đám người Mộng Xảo Vân nhìn mà nghẹn họng, sau một lúc lâu không nói ra lời.

Vị tướng quân Tần quốc đã tu luyện ra nguyên đan kia, không ngờ bị trọng thương không chữa khỏi, chết trong thành Lương Châu!

Tòa Tịch nhiên đâu suất hắc ngọc lâu bốn tầng này, đúng là ông ta được thiên đạo truyền thừa!

Tốc độ tiêu tan của ngọc lâu càng lúc càng nhanh, những vật vị tướng quân kia khi còn sống thu vào trong ngọc lâu đều rơi xuống, không biết là bao nhiêu bảo vật, làm những vu sĩ trong thành nhìn mà thèm thuồng.

Trong đám bảo vật, chỉ thấy một con dấu to như một ngọn núi nhỏ, từ không trung rơi xuống, làm Lương Châu thành rung lên không ngừng, phòng đổ nhà sụp!

Trừ cái đại ấn này, còn có một cái chiến kỳ lơ lửng giữa không trung, tung bay phất phới, che khuất nửa bầu trời Lương Châu, tản ra vô tận sát khí!

Mặt chiến kỳ này và khối đại ấn kia, rõ ràng đều là trọng bảo cấp trấn giáo, sau khi vị tướng quân kia mất, những trọng bảo đó cũng biến thành vật vô chủ!

"Nếu có thể đoạt lấy mặt đại kỳ và đại ấn kia, ta còn phải sợ bất cứ kẻ nào sao…" Diệp Húc đột nhiên toát ra một suy nghĩ to gan lớn mật trong đầu.