Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 87: Phong ba ở Nháo Thành

Qua một đêm thần thanh khí sảng, Miểu Miểu cảm thấy cuộc sống thật là tươi đẹp, cảm giác xem trộm thật là sung sướng, trách không được nhiều người thích đi rình xem trộm như vậy, không thích nhìn một cách quang mình chính đại, hai cái cảm giác này thật không thể so sánh được, rình coi kích thích hơn nhiều.

“Nhìn sơ thấy tâm tình tốt quá ha, rình coi thành công rồi hả?” Giọng điệu trêu tức của Tiểu Vũ truyền đến. Đó là đương nhiên rồi, Miểu Miểu vênh mặt, nếu không ngày hôm qua bị nữ nhân hẹp hòi đó hạ nhục, còn có thể vui vẻ được như thế sao. Mọi người đứng nhìn, cũng khẽ cúi đầu cười trộm, phu nhân thật đúng là một chút cũng không che dấu bản thân.

“Đi thôi.” Dịch Thiên bước tới ôm lấy Miểu Miểu. Đã đến lúc xuất phát, đòan người hướng về phía cửa lớn của tửu lầu. “Người nào cũng không thể đi.” Một giọng nói uy nghiêm truyền đến, trong nháy mắt tửu lầu đầy ngập thị vệ bao vây. Một người có vẻ lớn tuổi đi đến, thân hình mặc dù có vẻ già nua nhưng giọng nói vẫn rất uy nghiêm: “Các ngươi bây giờ không thể đi.”

“Thành chủ, đây là ý gì?” Vụ Huyền tiến lên cúi người nói một cách tôn kính: “Sáng nay nữ nhi của bổn thành chủ được phát hiện đã chết ở trong khuê phòng của nó, ta muốn các ngươi lưu lại phối hợp với ta điều tra nguyên nhân cái chết của nữ nhi ta.” Đề cập đến nữ nhi của chính mình, trong chốc lát thành chủ hiện lên nét bi thương, cho dù nữ nhi của mình bị người khác chán ghét như thế nào, cũng là con ruột của mình.

Dịch Thiên cùng Miểu Miểu quay qua nhìn nhau, thật đúng là nghĩ cái gì lại dính ngay cái đó. Hôm qua còn đang nghĩ nếu nàng chết, như vậy sẽ rất phiền toái, hôm nay liền xảy ra, sao ở hiện đại lúc mua vé số lại không có may mắn như vậy chứ, nếu không đã nhanh phát tài rồi.

“Ý của thành chủ là gì, chẳng lẽ nghi ngờ là do Vụ Thiên Các chúng ta gây ra, nói vậy thành chủ cũng phải biết rõ tác phong của chúng ta, nếu là chúng ta làm, chúng ta luôn luôn dám làm dám nhận, nữ nhi của ngươi không phải chúng ta giết.” Vụ Huyền trầm giọng nói.

“Tác phong của Vụ Thiên Các các ngươi ta đương nhiên có nghe thấy, nhưng ta cũng nghe ngày hôm qua nữ nhi của ta ầm ĩ một trận với phu nhân nhà các ngươi, sau đó đến hôm nay đã chết, các ngươi là nghi can lớn nhất, muốn đi ra khỏi Nháo Thành, trước hết tra rõ nguyên nhân chết của nữ nhi ta đã.” Thành chủ cũng rất quyết liệt.


“Thành chủ cho rằng chỉ bằng những người này, ta không ra được?” Giọng nói nhàn nhạt của Dịch Thiên truyền đến, không phải việc do Vụ Thiên Các hắn làm, Dịch Thiên luôn khinh thường không muốn tham dự.

“Bản lãnh của chủ thượng Vụ Thiên Các đương nhiên rất cao, nhưng nghe nói vị phu nhân hiện giờ cũng là đối tượng truy đuổi của mỗi người trên giang hồ, như vậy người cũng không mong triều đình nhúng thêm một tay vào chứ.” Thành chủ sớm biết không thể lưu lại bọn họ dễ dàng như vậy, sợ rằng từ đầu đã suy nghĩ kỹ càng.

“Thành chủ nói lời này, thật sự là đánh giá ta quá cao a, đã có nhiều người như vậy rồi, lại còn thêm một triều đình. Dịch Thiên cũng vẫn sẽ bảo vệ ta tốt. Có điều, bản thân ta cũng có thể ở lại xem kết quả một chút, ta cũng muốn biết nữ nhi của ngài rốt cuộc là chết như thế nào, coi thử kẻ nào dám giá họa cho Vụ Thiên Các của ta.” Câu cuối cùng, giọng Miểu Miểu trở nên cực kì sắc bén.

“Nếu phu nhân nói như vậy thì hy vọng các ngươi cũng có thể cùng ta hợp tác một chút, mọi người luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, điều tra ra không phải là do các ngươi gây nên ta tự nhiên sẽ để các ngươi rời đi.” Thành chủ nói xong liền mang theo thị vệ rời đi, nếu Vụ Thiên Các đồng ý lưu lại, sẽ không cần bao vây nữa rồi. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc là ai giá họa Vụ Thiên Các, dựa vào danh tiếng của Vụ Thiên Các, không cần cố ý giả vờ. Càng muốn biết hoàng thượng tại sao lại muốn hắn trăm phương ngàn kế phải lưu lại bọn họ, chẳng lẽ thật sự là đúng như lời đồn là có ý với phu nhân của Dịch Thiên?

Chờ thành chủ vừa rời khỏi, Miểu Miểu tìm một vị trí ngồi xuống, một tay ngoắc ngoắc chưởng quỹ nói: “Đem hết chuyện tình về nữ nhi của thành chủ kể lại chi tiết một lượt cho ta nghe.” “Vâng, phu nhân.” Chưởng quỹ bắt đầu tỉ mỉ cặn kẽ nói…

Nữ nhi của thành chủ tên là Thanh Yến, vốn là do một tiểu thiếp sinh ra. Từ nhỏ đã ỷ vào bản thân xinh đẹp hơn người khác, gia thế quyền quý mà cao ngạo, không để ai vào trong mắt, thường xuyên chỉ vì một vài việc vặt mà đắc tội với người khác. Có một vài nữ nhi khác con nhà phú quý ở trong thành hay than phiền với bọn họ, chỉ vì e ngại nàng ta vốn là nữ nhi của thành chủ cho nên dù tức giận nhưng không thể làm gì nàng ta. Hơn nữa nghe nói nữ nhân này rất háo sắc, nhìn thấy nam nhân có vẻ vừa mắt liền chủ động sáp tới, sinh họat hằng ngày không biết kiềm chế. Thành chủ đối với nàng ta cũng chẳng nói gì, dù sao cũng là nữ nhi của mình, cùng lắm thì giáo huấn vài lời, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lời thành chủ nói đối với nàng chỉ giống như gió thoảng qua tai.

Nghe chưởng quỹ nói xong, Miểu Miểu khẽ nhíu mày, trách không được thành chủ tuy có bi thương nhưng không quá sâu đậm, nghĩ có lẽ là nữ nhi này cũng đã làm cho lão mất hết mặt mũi, chết rồi cũng là một lọai thóat nợ đi. Háo sắc như vậy, nhìn ả ta đối với Dịch Thiên là biết, không chỉ có háo sắc mà còn không có đầu óc, nữ nhân như vậy sớm muộn gì cũng có kết quả như thế này.

Sau khi trầm tư một hồi, nhìn Dịch Thiên cười nói: “Chuyện này giao cho ta xử lý.” Dịch Thiên gật đầu. Nàng muốn làm cái gì hắn đều sẽ cùng nàng làm, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi.

Miểu Miểu quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Vũ nói: “Chúng ta chờ một chút rồi đi đến nhà ả. Đệ nhìn một chút xem thử ả chết như thế nào?” Tiểu Vũ khẽ gật đầu, trừng mắt ngó nàng, đi theo nàng, bây giờ mình lại thành pháp y.

“Tiểu Vũ, pháp y cũng là một dạng đại phu a, đây là cho đệ một cơ hội phát triển nha.” Nhìn ra được Tiểu Vũ bất mãn, Miểu Miểu cười nói. Mọi người đều khẽ cười, bắt người ta làm việc, còn nói là cho người ta cơ hội, phu nhân thật là biết cách biện hộ.

Nhìn thấy đám người Dịch Thiên, Miểu Miểu xuất hiện trong nhà mình, thành chủ không cảm thấy kỳ quái chút nào. Nếu bọn họ đồng ý lưu lại, tất sẽ có hành động, chỉ không nghĩ là tới nhanh như vậy.

“Ta muốn kiểm tra thân thể nữ nhi của người.” Miểu Miểu nói thẳng vào vấn đề. Thành chủ vung tay lên, lập tức có người đi ra dẫn bọn họ vào.

“Như thế nào?” Sau khi nhìn Tiểu Vũ kiểm tra cẩn thận, Miểu Miểu hỏi. Tiểu Vũ hơi trầm tư đáp: “Quay về rồi nói.” Miểu Miểu gật đầu, đang định đi ra ngòai, thành chủ lại đi vào cửa nói: “Có cái gì thì nói cái đó đi, ta cũng muốn biết nguyên nhân chết.” Lúc trước khi vừa phát hiện Thanh Yến chết, hắn đã phải đi đổ tiệt cho bọn họ rồi, vẫn chưa kịp tìm đại phu xem qua nên cũng không biết nguyên nhân chết là cái gì. Chính mình cũng đã kiểm tra sơ qua nhưng vẫn chưa tra ra nguyên nhân tử vong.

Tiểu Vũ nhìn bốn phía, ý bảo thành chủ cho người khác lui ra, sau đó mới chậm rãi nói: “Lệnh thiên kim có thai hai tháng, không biết thành chủ có biết hay không?”

Cái gì, mang thai, vậy không phải là một thây hai mạng sao. Thành chủ sa sầm mặt, lắc đầu, nữ nhi này sinh họat phóng túng đã không phải là bí mật gì rồi, có thai cũng không phải việc kỳ quái nhưng lại làm hắn mất hết cả mặt.

“Lúc thành chủ phát hiện nàng, xung quanh thân thể nàng có vũng máu lớn không?” Tiểu Vũ hỏi tiếp, thành chủ vẫn tiếp tục lắc đầu, chậm rãi nói: “Thân thể của nó tạm thời còn chưa bị di chuyển.” Ngọai trừ mặt của nó thoáng nhìn có vẻ tái nhợt hơn nữa lại nhăn nhó vặn vẹo không giống người bình thường.

Tiểu Vũ nghe vậy gật đầu, sắc mặt thâm trầm nói: “Nếu như ta kiểm tra không sai, e rằng nàng đã uống một lọai thuốc phá thai tên Hồn Phá, đau đớn mà chết.”

Hồn Phá, thuốc phá thai, Miểu Miểu nhìn Tiểu Vũ dò hỏi. Tiểu Vũ hơi liếc nhìn nàng một cái rồi nói tiếp: “Hồn Phá, vốn là một lọai thuốc phá thai cực mạnh, thật ra có thể nói nó là một lọai độc. Tên là Hồn Phá kỳ thật đã trực tiếp nói rất rõ rồi, muốn phá nát linh hồn của con người. Nếu như là người không mang thai uống, cùng lắm thì chỉ đau bụng vài ngày, nhưng một khi cho người mang thai uống, phá hủy không chỉ là hồn của đứa bé mà cả linh hồn của người mẹ. Lọai thuốc này thực ra đã thất truyền từ lâu, không biết tại sao lại gặp ở đây.”

Nghe Tiểu Vũ nói xong, mọi người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái, chẳng lẽ lại là Sát Huyết Minh, bọn chúng am hiểu nhất là sử dụng độc. “Đau đớn như vậy, tại sao không có người nào nghe thấy tiếng la của nó?” Thành chủ đột nhiên lên tiếng hỏi, mọi người cũng rất thắc mắc, theo lý mà nói, nàng chắc chắn là thét chói tai.

“Nàng bị người khác điểm huyệt nói, kêu không được. Các ngươi nhìn thử đi, đau đớn như vậy, nhưng ở trên giường nàng một chút dấu vết giãy dụa cũng không có, mặt mũi nhăn nhó rúm ró như vậy. Ta cũng kiểm tra qua, máu đọng lại không bình thường, vốn là bị điểm huyệt trước, chờ nàng xong, giải huyệt cho nàng. Một chiêu cực kì ác độc, để nàng chết một cách đau đớn như vậy, lại không kêu được, cũng không thể động đậy.” Tiểu Vũ trầm giọng nói.


Cái này không chỉ có ác độc, hơn nữa còn cực kì biến thái, nhìn một người đau đớn mà chết tươi, sau đó lại giải đi huyệt đạo của nàng, người này thần kinh không phải là tốt bình thường mà chính là biến thái cực độ rồi.

Biến thái, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ lập tức nhớ đến một kẻ, hai người cùng nhìn nhau, chẳng lẽ là hắn, nam nhân đeo mặt nạ kia, nhìn thủ đọan hắn dùng để hành hạ Tĩnh Ngọc cũng rất bệnh họan, chuyện biến thái như thế này chắc cũng chỉ có mình hắn dám làm.

Mặt Miểu Miểu có chút trắng bệch, người biến thái kinh khủng như vậy, lại đương nhiên tùy ý xuất hiện ở gần nàng, không biết lúc nào lại gặp mặt nàng, hơn nữa bản thân không đánh lại hắn, trong chốc lát bỗng dưng thấy sợ hãi, Dịch Thiên, ta không muốn tách khỏi chàng đâu.

“Sao vậy?” Dịch Thiên nhìn thấy Miểu Miểu đột nhiên mặt mày tái nhợt, trầm giọng hỏi. Miểu Miểu lắc đầu, đặt tay lên cánh tay Dịch Thiên lẩm bẩm: “Về thôi.” Dịch Thiên gật đầu, mang theo mọi người rời khỏi phủ thành chủ.

Trong phòng ở tửu lầu, Dịch Thiên nhẹ nhàng ôm Miểu Miểu, để nàng tựa vào trên vai của mình, dịu dàng hỏi: “Mới vừa rồi sao vậy, có phải cơ thể có chỗ nào không thỏai mái?” Miểu Miểu khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Dịch Thiên, ta nghi ngờ chính là do nam nhân đeo mặt nạ làm, lòng ta có chút bất an, hắn khinh địch như vậy lại còn ra vào nhà người khác xuất quỷ nhập thần, hơn nữa võ công lại cao hơn ta, nếu như hắn xuất hiện trước mặt ta, ta cũng không biết làm sao, Dịch Thiên, ta không muốn rời khỏi chàng, ta không phải sợ hắn, ta chỉ sợ sẽ phải rời khỏi chàng.”

Dịch Thiên đưa tay vuốt tóc Miểu Miểu, mặc dù rất dịu dàng nhưng cũng kiên định: “Ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng rời khỏi ta nửa bước, hơn nữa võ công của Tiêu công tử cũng không yếu, cộng thêm mấy chục năm nội lực của lão, chưa chắc nàng không phải là đối thủ của hắn.” Dịch Thiên dừng lại một chút, cẩn thận hỏi lại: “Miểu Miểu, có phải còn có võ công gì Tiêu công tử truyền cho nàng rồi nhưng nàng lại quên dùng không?”

Miểu Miểu chợt ngẩng đầu. Quên dùng, có ý gì chứ, chẳng lẽ trí nhớ của ta kém như vậy. Có điều thật sự hình như mình cũng thường xuyên quên bản thân có võ công. Miểu Miểu khẽ nghiêng đầu, ngồi xếp chân suy nghĩ, rất là nghiêm túc tự vấn, còn có công phu gì mà tự mình vốn là quên dùng, hình như tất cả mọi thứ đều là dùng Tiêu, tóm lại không có Tiêu là không xài được cái gì cả.