Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 72: Sát thủ lệnh

Mới vừa vào trong đại đường ngồi vào chỗ của mình, Vụ Kiếm đứng ở sau lưng Dịch Thiên liền lạnh giọng nói: “Sát thủ lệnh đâu?” Chủ quản của Lâm Môn là Lâm Hán vội vàng cung kính vừa đưa lên, vừa nói: “Chính là tối mai.” Miểu Miểu nghe vậy có chút hòai nghi. Vụ Thiên Các khi giết người thì trước một khắc mới phóng ra sát thủ lệnh, tại sao Sát Huyết Minh lại thông báo trước đó mấy ngày cho người khác ta muốn tới giết ngươi, cái này không phải là cho người khác thời gian chuẩn bị sao, nói không chừng còn để cho bọn họ chạy mất.

Tiếp nhận sát thủ lệnh từ tay Vụ Kiếm, cơ mặt Miểu Miểu không khỏi co giật, đây mà là sát thủ lệnh sao, cái này không phải là danh thiếp sao, trong lòng đổ một mớ mồ hôi, Sát Huyết Minh này cùng Vụ Thiên Các không phải là tổ chức sát thủ cùng một cấp bậc sao. Sát thủ lệnh của Vụ Thiên Các đều là dùng sắt mỏng mà làm thành hình thoi, giữa khắc một chữ thiên, mạ bạc trắng bên ngòai, nhìn sáng bóng. Mặc dù mạ bạc trắng thì có chút lãng phí, có điều nó cũng thể hiện sự giàu có của Dịch Thiên, dáng vẻ không giống như cái miếng da của Sát Huyết Minh này chút nào.

“Đây là sát thủ lệnh đó hả?” Tiểu Vũ đi theo đến cũng thò đầu qua nhìn kinh ngạc, trong đầu cũng có cùng suy nghĩ giống Miểu Miểu, đây không phải là sát thủ lệnh a. Dịch Thiên lạnh mắt nhìn về phía Lâm Hán, ngươi định đùa với chúng ta? Lâm Hán lau lau mồ hôi sau ót, vội vã nói không ngừng: “Ta không có lừa các người, người đến đưa sát thủ lệnh vốn là nói như vậy, hơn nữa hắn còn bảo ta thỉnh cầu Vụ Thiên Các trợ giúp, nếu không nhất định sẽ diệt cả Lâm Môn chúng ta, ta đã giao thủ cùng hắn, ta căn bản không phải đối thủ của hắn, cho nên ta…”

Nói rõ ràng ra như thế, đám người Vụ Thiên Các cũng liền rõ ràng rồi, cái này không phải là sát thủ lệnh, cái này căn bản chỉ là ‘danh thiếp’*, dùng để ‘thỉnh’* bọn họ tới. Sắc mặt Dịch Thiên thóang trầm xuống, bọn họ muốn làm cái gì, là muốn xuống tay với hắn hay là muốn xuống tay với Miểu Miểu? Vụ Kiếm thấy sắc mặt Dịch Thiên sa sầm, cũng hiểu rõ mức trầm trọng trong đó, quay qua Lâm Hán nói: “Tăng mạnh cảnh giới bên chỗ ngươi, chỉ cần một cơn gió thổi một ngọn cỏ lay lập tức báo lại, bây giờ đã làm phiền đến chủ thượng và phu nhân của chúng ta.” Không cần nói nhiều, chỉ cần nói một nửa mọi người đã hiểu rõ, Lâm Hán lập tức tự mình đưa Dịch Thiên cùng Miểu Miểu đến phòng đã chuẩn bị tốt trước đó.


*nguyên văn chỗ này danh thiếp trong tiếng hoa là thỉnh giản, sau dùng chữ thỉnh đồng âm.

Chờ tất cả mọi người lui xuống, Miểu Miểu lúc này mới nhíu mày hỏi: “Mục tiêu của bọn họ là ta?” Dịch Thiên đưa tay ôm trọn nàng vào trong lòng, khẽ gật đầu nói: “Có thể là vì Ngân Tiêu mà đến.” Miểu Miểu ngẩng đầu dùng chóp mũi cọ nhẹ vào mặt Dịch Thiên cười ôn nhu nói: “Ông xã à, chàng phải bảo vệ ta đó nha.” Đáy mắt Dịch Thiên sáng rực, dụi cằm vào mái tóc Miểu Miểu, nhẹ nhàng nhưng rất trịnh trọng ừ một tiếng, ta vĩnh viễn đều sẽ bảo vệ nàng.

Đêm trôi qua rất nhanh, nghênh đón bình minh tới. Không biết là do không quen giường hay là trong lòng bất an, trời vừa hửng sáng, Miểu Miểu liền tỉnh lại. “Tại sao sớm như vậy đã thức dậy?” Dịch Thiên đưa tay mơn man khuôn mặt của nàng, dịu dàng hỏi. Nàng chỉ cần hơi có động tĩnh, hắn liền cảm thấy được, cho nên thường cùng nàng tỉnh lại. “Ngủ không được a, sắc trời còn sớm, không bằng chúng ta làm việc gì khác đi.” Ánh mắt Miểu Miểu đột nhiên lấp lánh, nở nụ cười gian xảo, hai cánh tay nõn nà đầy đặn quấn lên cổ Dịch Thiên, chủ động dâng cánh môi thơm đến. Cũng không cần để ý bây giờ đang ở nhà người khác, đem kình địch tối hôm qua ném ra sau đầu luôn rồi, đây là thời gian dùng để tận tình hưởng thụ sự bình lặng trước bão tố.

Đêm tối lại tới, ngoài phòng cuồng phong gào thét, giống như ám chỉ sau đó sẽ là tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu). Trong phòng người trong Lâm Môn thần hồn nát thần tính*, đi qua đi lại không ngừng. Đám người Dịch Thiên thì ngồi chễm chệ, không có một chút bối rối. Một tràng cười cao ngạo vang lên, trong nháy mắt ngòai cửa Lâm Môn chật kín hắc y nhân. Cầm đầu là một người mặc dù che mặt nhưng giọng điệu đó, hình dáng đó có cảm giác quen thuộc. Miểu Miểu ánh mắt sáng rực, không phải chính là kẻ hôm Vụ Liệt thành thân đến đánh lén sao, lần này còn dâng lên tận cửa, tuyệt đối không buông tha.

*nguyên văn “风声鹤唳 phong thanh hạc lệ” nghĩa là tiếng gió thổi, tiếng hạc kêu, nghĩa bóng là tự kỉ ám thị. (Từ chuyện: thời Đông Tấn, Phù Kiên ở phương bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy, nghe tiếng gió thổi, tiếng hạc kêu cũng tưởng là quân Tấn đuổi).

Vụ Kiếm thấy vậy, khóe miệng nhếch lên cười nhạo nói: “Sát thủ Sát Huyết Minh làm việc thật là không giống ai, dụ chúng ta đến đây có mục đích gì?” “Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi, lên.” Nam tử cầm đầu lạnh lùng nói, vung tay lên, người phía sau liền đạp gió mà lên. “Chỉ bằng các ngươi, còn chưa đủ tư cách.” Đám người Vụ Kiếm lập tức ra nghênh địch.

Dịch Thiên vẫn chưa ra tay, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn hai phe người ngựa không ngừng giao chiến, chỉ có thể là rất tin tưởng Vụ Kiếm có thể đối phó được. Miểu Miểu thấy vậy, bất động thanh sắc đứng bên cạnh Dịch Thiên, cũng bàng quan như vậy. Đột nhiên hắc y nhân phóng qua Vụ Kiếm, hướng Miểu Miểu công tới. Dịch Thiên nhanh như chớp chắn trước người Miểu Miểu, quanh thân đột nhiên bộc phát khí thế âm tàn, dám có can đảm đến đả thương nàng, giết không tha.

Hắc y nhân thấy vậy, đột nhiên xoay người phi thân ra khỏi đám người, tựa hồ không muốn đấu với Dịch Thiên. Nhưng là Dịch Thiên không có tốt tâm như vậy, lập tức phóng đến, thân hình lóe lên điên cuồng phi ra, chắn ngay trước đường của hắc y nhân. Trong đôi mắt lóe lên nhưng tia ác độc sắc bén, tựa như thần chết tà ác, nhìn chằm chằm một cách dữ tợn vào con mồi trong tay. Đánh lén Miểu Miểu một lần, đáng chết, hai lần, tội không thể tha.

Ngón tay khẽ động, Lưu Quang Phi Vũ đã xuất ra. Hắc y nhân thấy vậy cũng không trốn tránh, e là đã biết rõ trận chiến này khó tránh khỏi. Quanh thân nhất thời tản ra khí tức hung ác, ánh mắt khát máu, cùng thiên hạ đệ nhất sát thủ quyết đấu, còn việc gì đáng mong chờ hơn. Hai người không nói gì, lao đầu vào nhau mà đấu, cường quang bắn ra bốn phía, người chung quanh bị nội lực cường đại của hai người đánh phải đều vội vàng trốn ra chỗ khác.


Miểu Miểu không lùi, ngược lại còn đứng tại chỗ vung tay nhảy nhót cao giọng hô: “Dịch Thiên, cố lên, cố lên, giết hắn, coi thử hắn còn kiêu ngạo ra sao, đánh hắn, đánh hắn…” Đang đối đầu với địch nhân là Vụ Kiếm, nghe được Miểu Miểu nói, nhất thời không biết nói sao, phu nhân tâm tình thật tốt, không đến hỗ trợ không nói, còn ồn ào khuấy động như vậy. Nhưng có điều lọt vào trong lỗ tai Dịch Thiên lại không giống thế, giống như một cú huých động viên, kiếm vũ trên tay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sắc bén.

Ha ha, chỗ tối có một nam tử đột nhiên cười khẽ một tiếng, khóe miệng cong lên, nhưng là trong nhiều thanh âm hỗn tạp như vậy, cũng không có ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Miểu Miểu nàng thật sự không giống với người khác a, đúng như ta dự liệu, nàng quả nhiên tới, không có mảy may sợ hãi, là bởi vì tin tưởng hắn sẽ bảo vệ nàng? Nếu như hắn chết, nàng có thể còn cười sáng lạn như vậy hay không? Nhìn Miểu Miểu đứng ở một chỗ hoa chân múa tay, vì Dịch Thiên chiếm thượng phong mà hưng phấn không thôi, nam tử đột nhiên rất muốn biết, nếu như đổi thành là hắn, nàng còn có thể vui vẻ như vậy không, vì hắn mà hô cố gắng lên không?

Bịch, Dịch Thiên đánh ra một chưởng, đánh trúng hắc y nhân, hắc y nhân lập tức bay thẳng ra sau, lúc chưởng phong va chạm mạnh vào nhau, miếng vải đen che nửa mặt dưới bị cuốn ra, lộ ra nét mặt tàn nhẫn kiêu ngạo. Nam nhân như vậy, vừa nhìn thấy sẽ làm người khác cảm thấy đáng sợ. “Hắc Diễm” Vụ Kiếm thốt lên sợ hãi, không ngờ là Hắc Diễm. Dịch Thiên thấy vậy, sát ý càng tăng lên.

“Hắc diễm là ai?” Miểu Miểu quay hỏi Tiểu Vũ đứng bên cạnh, thời gian đến thế giới này không ngắn, nhưng là đối với người trong giang hồ nàng biết rất ít. “Giang hồ bài danh đệ tam sát thủ, có điều đụng tới đệ nhất sát thủ cũng chỉ có phần thua.” Tiểu Vũ nhìn về phía Hắc Diễm, nói chi tiết, danh tiếng đệ nhất cũng không phải là hư danh.