Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 39: Tái ngộ Hách Liên Thành

Ở Hách Liên gia, Hách Liên Trạch đang bẩm báo với phụ thân tin tức hắn vừa có được. “Phụ thân, sòng bạc của Nam Cung Linh khai trương, Dịch Thiên cũng đã đi.” Hách Liên Trạch có chút lo lắng nói “Hơn nữa một lúc sau Nam Cung Việt cũng đến, hẳn là cùng Dịch Thiên gặp mặt rồi.” “Ồ, cái lão hồ ly kia hành động đúng là nhanh, gọi Thành nhi quay lại Lâm Thành, hội đấu giá của Vụ Thiên Các vài ngày nữa sẽ bắt đầu rồi, mặc kệ Dịch Thiên có thể đến hay không, phải lấy lại thanh danh của chúng ta. Bảo Thành nhi đến lúc đó kết giao với người trong giang hồ nhiều một chút.” Hách Liên Hồng nói. Hách Liên Trạch lên tiếng lĩnh mệnh.

“Hội đấu giá? Các ngươi tổ chức?” Miểu Miểu kinh ngạc kêu lên. “Đúng vậy, phu nhân, Vụ Duệ là chưởng quản các hiệu cầm đồ, có một vài thứ không dùng nữa nhưng lại quý báu có thể đem ra đấu giá, hằng năm đều ở Lâm Thành tổ chức một lần, tiện thể cùng với người trong giang hồ kết giao bồi dưỡng cảm tình.” Vụ Huyền ở bên cạnh giải thích, tuy nói Vụ Thiên Các thế lực rất lớn, không cần phải quỵ lụy với các môn phái khác, nhưng tóm lại nhiều bằng hữu vẫn tốt hơn so với nhiều kẻ địch. “Ta muốn đi.” Miểu Miểu lập tức nhìn Dịch Thiên phát biểu ý kiến. Bảo bối a, mặc dù đều là của Dịch Thiên, cũng có thể nói vốn là của chính mình, có điều sự kiện lớn như vậy, mình không đi ngó một cái không phải rất đáng tiếc sao.

“Muốn đi sao?” Dịch Thiên nhìn vẻ mặt hưng phấn của Miểu Miểu bình thản hỏi.Hội đấu giá cũng rất nhiều năm hắn không có ghé qua rồi, vẫn đều do Vụ Duệ quản lý, năm nay đi xem một chút cũng được. Ừ, Miểu Miểu gật đầu cật lực, lại níu tay Dịch Thiên làm nũng: “Dịch Thiên, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy, ngươi tiện thể mang ta đi đi, ta cam đoan sẽ ngoan.” Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào trên cánh tay Dịch Thiên cọ cọ dụi dụi. Mọi người thấy nàng biểu lộ cái bộ dạng này cũng cúi đầu cười, nghĩ thầm phu nhân cũng hiểu được gió chiều nào xoay chiều ấy, biết lúc nào đáng dùng biện pháp gì đối phó chủ thượng. Dịch Thiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: “Vậy thì đi.” Yay, Miểu Miểu vui sướng nhảy nhảy lên, lúc hạ cánh không may đụng phải chân đang bị thương, không khỏi nhe răng nhếch miệng, đúng là vui quá hóa buồn.


Bởi vì chân Miểu Miểu chưa khỏi hòan tòan, Lâm Thành cách Quang Đô bảy ngày ngồi xe ngựa, Dịch Thiên quyết định ngày thứ hai lập tức xuất phát. Miểu Miểu liền lôi theo Vụ Tiêm, bảo nàng chuẩn bị này chuẩn bị nọ, bởi vì chân không đi được, nên rất nhiều thứ chỉ có thể nhờ Vụ Tiêm đi mua giùm. “Được rồi, Vụ Tiêm, muội giúp ta mua dùm một thanh chủy thủ thật lợi hại, tốt nhất là cái lọai có thể chém sắt như chém bùn.” Miểu Miểu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay qua phân phó Vụ Tiêm. “Nàng muốn chủy thủ làm cái gì?” Dịch Thiên buông quyển sách trên tay nhìn về phía nàng. “Phòng thân a, ngươi phải thấy hội đấu giá chắc chắn có rất nhiều người, lỡ như phát sinh điều gì, ta có thể dùng để phòng thân, cái kia lại không thể sử dụng.” Miểu Miểu chu miệng nói, Ngân Tiêu mặc dù vốn là vũ khí nhưng nàng cũng biết bây giờ không thể tùy tiện lấy ra dùng nữa, kiếm thì quá dài lại nặng, không có chỗ cất, vẫn là chủy thủ tiện lợi hơn. Dịch Thiên hướng Vụ Tiêm gật đầu một cái, Vụ Tiêm lập tức lĩnh mệnh ra cửa.

“Được rồi, Dịch Thiên, ngươi dùng vũ khí gì vậy?” Miểu Miểu hiếu kỳ hỏi. Bây giờ nhớ ra dường như ngọai trừ khinh công thì chưa từng thấy Dịch Thiên sử dụng công phu khác, mà hình như cũng không có cơ hội nào sử dụng, chỉ có một cơ hội duy nhất để dùng thì hắn bị độc khống chế công lực, kết quả là nàng phải ra tay. “Nhuyễn kiếm.” Dịch Thiên ngầng đầu nhìn nàng nhàn nhạt trả lời. “Nhuyễn kiếm, có phải là cái lọai có thể tùy ý uốn lượn không? Ở đâu, sao không thấy trên người ngươi.” Miểu Miểu tỉ mỉ nhìn ngó tòan thân Dịch Thiên, không thấy. Bình thường ngủ chung một giường cũng không để ý lúc cởi quần áo Dịch Thiên có cầm vật gì đi ra không.

“Chính là đai lưng của ta.” Ách, thần kỳ như vậy, Miểu Miểu đưa tay sờ sờ đai lưng của Dịch Thiên, ngăn bên ngòai là một lớp, thấy bên trong nhuyễn kiếm ngân quang lòe lòe, dính sát vào eo Dịch Thiên, không có có một chỗ hở nào, cảm thấy dường như là trời sinh hòa cùng một thể với Dịch Thiên. Miểu Miểu không khỏi súyt soa, mấy bạn đẹp trai này đúng là trái phải trước sau cái gì cũng xuất chúng. “Gọi là nhuyễn kiếm, không có tên khác sao?” Kiếm đẹp như vậy mà chỉ gọi là nhuyễn kiếm, thật đáng tiếc, đầu của Miểu Miểu bắt đầu họat động tiểu não, đang muốn thay tên cho nó. “Lưu Quang Phi Vũ.” Dịch Thiên lên tiếng, nhớ tới nguyên bổn thiên lý mã tên Truy Phong như vậy còn bị Miểu Miểu gọi thành Phạn Phạn, Dịch Thiên vội vàng nói ra tên của thanh kiếm, nếu không để cho Miểu Miểu ngòai tên của nó còn tặng cho một cái tên đồ ăn nữa thì còn thì là thể diện nữa, tốt xấu gì thì Lưu Quang Phi Vũ cũng là ký hiệu của hắn.

“Lưu Quang Phi Vũ, rất hay, ta thích, lúc nào đó múa cho ta xem, cũng chưa từng thấy ngươi động võ, ngươi lợi hại hay là ta lợi hại a, nên là ngươi lợi hại hơn, nếu không vị trí chủ thượng nên tặng cho ta ngồi, có điều cũng phải so thử một phen, không biết là thế nào…” Miểu Miểu bắt đầu lầm bầm lầu lầu lung tung, cà nhắc xoay người đi ra cửa phòng tìm mấy người Vụ Huyền hỏi một chút đi.

Ngồi trên xe ngựa, trước đó một ngày một đêm Miểu Miểu quá phấn khích nên ngủ không được, giờ đang nằm trong lòng Dịch Thiên thở đều đều ngủ say. Đi theo còn có Vụ Liệt, Vụ Tiêm cùng Vụ Huyền, còn có lái xe Vụ Minh. Vụ Kiếm bị ở lại Quang Đô quản lý hết thảy sự vụ, nhìn một đống công việc trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ của Vụ Kiếm sa sầm xuống, tại sao hắn phải ở chỗ này “giữ thành” a, hắn cũng muốn đi ra ngòai chơi đùa.

Đến lúc màn đêm buông xuống thì tới một trấn nhỏ, Miểu Miểu rốt cuộc cũng tỉnh dậy, có điều vẫn còn đang mơ mơ màng màng, chân lại cũng chưa khỏi, dứt khóat dựa dẫm ở trong lòng Dịch Thiên không đứng dậy. Dịch Thiên ôm Miểu Miểu đi vào khách điếm của mình, vừa vào cửa liền thu hút vô số ánh mắt. Chưởng quỹ mắt sáng lên liền chạy đến cung kính thưa: “Chủ thượng.” Cả khách điếm nhất thời lặng ngắt như tờ, đây là khách điếm của Vụ Thiên Các, chủ thượng, đó không phải là Dịch Thiên sao. Dịch Thiên khẽ gật đầu, sau đó ôm Miểu Miểu lên lầu.

Thân ảnh đám người Dịch Thiên vừa biến mất, cả khách điếm lập tức bùng nổ. Khách điếm mấy ngày này tụ tập cơ bản là người trong giang hồ, đều đi về hướng về hội đấu giá. Dịch Thiên xuất hiện ở chỗ này, nói vậy cũng là đi hội đấu giá. Hội đấu giá thay vì gọi là hội đấu giá, không bằng gọi là một dạng khác của Đại Hội Võ Lâm, đều là người ngựa tụ họp, chỉ là không có màn tỷ thí võ công như ở võ lâm đại hội, nhưng cũng không ít trò khiêu khích, trả thù, đương nhiên cũng có rất nhiều người là vì kết giao với nhân sĩ võ lâm trong giang hồ mà đến, trong khoảng thời gian này Lâm thành vốn là đầy rẫy bất an. Dịch Thiên rất nhiều năm chưa từng xuất hiện qua, như vậy hội đấu giá năm nay sẽ rất thú vị. Mỗi người lòng đều mang quỷ kế, vẻ mặt không đồng nhất.

Ở trong phòng sau khi nghỉ ngơi một lúc, tinh thần Miểu Miểu đã hồi phục. Ngủ một ngày, có thể nói tinh thần nàng tột cùng tốt. “Ta đói bụng.” Bất cứ lúc nào Miểu Miểu cũng sẽ không quên ăn. Dịch Thiên vốn định cho người đem đồ ăn mang lên, nhưng Miểu Miểu phản đối: “Ngồi xe ngựa cũng đã một ngày, các ngươi không buồn chán hả, còn ở trong phòng mà ăn cơm, đi đại sảnh ăn, đi nơi nào nhiều người náo nhiệt á.” Trong phút chốc mọi người bị Miểu Miểu hét lớn đẩy ra cửa. Bởi vì chỉ là một trấn nhỏ, cho nên gian khách sạn này quy mô không phải là lớn, chỉ có trên dưới hai tầng. Miểu Miểu được Dịch Thiên đỡ, bước từng bước một xuống lầu lại thu hút ánh mắt của mọi người.

Có tin đồn nói Dịch Thiên có phu nhân, xem ra chính là vị này rồi, có điều chân là bị cái gì vậy. Mới vừa nhảy qua mấy bậc cầu thang, “Miểu Miểu?” thanh âm của Hách Liên Thành bật ra, lúc trước khi Dịch Thiên ôm nàng đi vào cửa, mặt của nàng úp vào trong lòng Dịch Thiên nên hắn không thấy rõ bộ dáng của nàng, bây giờ tự nhiên thấy rõ rồi, chỉ là không hiểu rõ tại sao nàng lại cùng Dịch Thiên ở chung một chỗ, hơn nữa rất có thể chính là vị phu nhân trong truyền thuyết của Dịch Thiên. “A, Hách Liên, Hiên Viên, đã lâu không gặp a.” Miểu Miểu vừa hướng bọn họ chào hỏi, vừa định nhảy xuống đi. Dịch Thiên thấy vậy liền chặn ngang ôm lấy Miểu Miểu đi xuống, đáng lẽ ngay từ đầu không nên đáp ứng cho nàng đi, đi cả buổi vẫn chưa xuống được nửa thang lầu.

Ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn cái đuôi vừa đến Hách Liên cùng Hiên Viên, Miểu Miểu cười cười nói: “Các ngươi tại sao lại ở đây hả?” “Chúng ta đi Lâm thành, còn mọi người?” Hách Liên cũng cười đáp lại. “Chúng ta cũng vậy a, đi coi thử một chút hội đấu giá ra làm sao.” Miểu Miểu nói. “Được rồi, Miểu Miểu, nàng từ trong tay hắc y nhân chạy thóat như thế nào, còn có chân của nàng…” Hách Liên Thành cũng không quên trước đây nàng bị hắc y nhân bắt đi rồi. Ách, thiếu chút nữa đã quên còn có việc này. Miểu Miểu nhất thời vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Aiz, thật sự là một lời khó nói hết a, có điều ngươi yên tâm, ta bây giờ đã không có việc gì rồi. Chân chỉ là lần trước không cẩn thận nên bị nứt xương, nhanh khỏi thôi.”


“Còn vị này chính là?” Tuy nói đã sớm biết thân phận của Dịch Thiên, nhưng vẫn muốn nghe Miểu Miểu giới thiệu thì tốt hơn. “Phu quân của ta, Dịch Thiên, thế nào, đẹp trai hơn ngươi không?” Miểu Miểu nghiêng đầu áp vào khuôn mặt của Dịch Thiên, hỏi Hách Liên. Dịch Thiên hơi giật mình, đem hắn cùng với tên kia so sự đẹp trai, chỉ có nàng mới nghĩ ra được. Đám người Vụ Liệt cũng đều cúi đầu không nói, nhưng khóe miệng giật giật cũng đã tiết lộ tâm tình của bọn hắn. Hách Liên Thành nghe vậy cười khẽ nói: “Đó là tất nhiên, chủ thượng Dịch Thiên so với ta là bất phàm.” Miểu Miểu cười ha ha: “Hách Liên, lời này ngươi nói là tối thượng rồi.” Hách Liên Thành nghĩ thầm bản thân từ lúc nào nói chuyện dò xét không hay cái kiểu này rồi, lại hướng Dịch Thiên chắp tay nói: “Tại hạ Hách Liên Thành, vị này là bằng hữu của ta Hiên Viên Triết.” Dịch Thiên không nói, chỉ đưa ra một cái gật đầu tượng trưng.

Hách Liên Thành cũng không dây dưa nhiều, sau khi cáo từ Miểu Miểu liền cùng Hiên Viên Triết quay trở lại bàn của mình, còn nhiều thời gian, nhất thời không cần vội. Chờ thức ăn được đưa lên, Miểu Miểu liền nhanh chóng nhai nuốt, ngủ một ngày không ăn cái gì, đói chết rồi. Người trong đại sảnh của khách điếm cũng đều lẳng lặng ăn mà không nói, Hách Liên Thành cùng Miểu Miểu nói chuyện cơ bản cũng đã chứng thực phán đóan của bọn hắn, Hách Liên gia cũng là một đại gia tộc, Dịch Thiên lại không cho bọn hắn chút thể diện như thế, như vậy cũng biết một đám vô danh tiểu tốt không nên tiến lên nhận lấy sỉ nhục.

Cơm nước xong xuôi, Miểu Miểu la hét nhàm chán, đòi Dịch Thiên mang nàng ra ngòai dạo chơi, thật vất vả mới được đi ra ngòai, không đi dạo thì không đáng với chuyến viếng thăm của mình a. Dịch Thiên không lay chuyển được nàng, kỳ thật căn bản cũng không muốn cãi với nàng, liền mang nàng một tay một gậy cà nhắc đi ra cửa. Nhìn ngã tư đường vừa vắng vẻ lại vừa nhỏ hẹp, Miểu Miểu giận dữ nói: “Dịch Thiên, người biết phải không, cho nên mới không phản đối ta ra ngoài.” Tiểu trấn này bởi vì nhỏ, người lại ít, vừa chập tối là đóng chặt cửa chính, căn bản không có ai đi ra buôn bán cái gì. Dịch Thiên mắt mang ý cười nhìn nàng, hắn quả thật đã sớm biết, có điều nàng không nhìn thấy thì sẽ không chịu thôi. Miểu Miểu đang ấm ức xoay người định đi, trước mắt bỗng xuất hiện mấy cái bóng đen.