Ngày hôm sau, gọi Tiểu Vũ sang, tiện thể kể chuyện độc dược bị hạ như thế nào, thế là bị Tiểu Vũ cười nhạo cho một trận: “Nhàn cư vi bất thiện nên gây họa, đáng đời.” Nhìn gương mặt không mang mặt nạ của Dịch Thiên, Tiểu Vũ vuốt cằm chậm rãi nói: “Có điều mắt nhìn nam nhân của tỷ so với mắt tìm họa thì tốt hơn nhiều.” Lập tức làm cho Miểu Miểu tối sầm mặt mũi, tuy nhiên đang cần nhờ vả Tiểu Vũ nên đưa ra vẻ mặt tươi cười hỏi: “Vết sẹo thế nào?”
“Thời gian đã qua lâu, không có cách nào xóa hết được, tuy nhiên có thể làm mờ đi, sẽ không nhìn ra được.” Sờ sờ vết sẹo của Dịch Thiên, Tiểu Vũ nói, vẫn không thể nào nghĩ ra được, một đại nam nhân chi chí chỉ có ba vết sẹo nhỏ thì đáng gì, thật là.
Miểu Miểu vừa nghe, liền mỉm cười nói với Dịch Thiên: “Ta đã nói là không có việc gì mà.” Dịch Thiên nhìn nàng nghi ngờ, nàng nói là không có việc gì khi nào. Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm vừa bước vào cửa nhìn thấy Dịch Thiên, liền lặng người, ánh mắt đầy kích động, đã bao lâu rồi không thấy chủ thượng tháo mặt nạ xuống, lại nhìn Miểu Miểu với ánh mắt cảm kích, còn Miểu Miểu thì nghệt mặt ra không hiểu vì sao lại bị nhìn như vậy.
Chớp mắt một cái đã qua bảy ngày, Miểu Miểu chính thức được bước ra khỏi cửa phòng, cũng như ra khỏi Thiên Uyển. Nghe Vụ Tiêm nói mấy ngày nay Dịch Thiên triệu hồi các chưởng quản của các chi nhánh về, bởi vì lâu nay Dịch Thiên luôn đeo mặt nạ, rất ít người thấy qua diện mạo thật của hắn, lần này mục đích chủ yếu là muốn mọi người nhận diện hắn, đều là do cái mặt nạ gây họa a. Vụ Thiên Các đúng là đệ nhất ồn ào, Dịch Thiên dùng mặt thật gặp người, khó tránh khỏi xôn xao. Nói không ngoa, vừa ra khỏi cửa, liền nghe mọi người đang xì xầm bàn tán, không cảm thán thì là khen ngợi, một lọat mỹ từ dùng để ca ngợi, vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, liền vội vã thi lễ rồi giải tán chạy hết. Sức hấp dẫn của Dịch Thiên quả thực là lớn a.
Cùng Tiểu Vũ thong thả đi thẳng một đường đến thư phòng của Dịch Thiên, từ xa xa đã thấy Doanh Tích đứng ở cửa thư phòng đang cùng người giữ cửa nói cái gì đó, nhìn thấy Miểu Miểu tới, liền vội vàng ỏng ẹo lướt đến bên cạnh quan tâm nói: “Miểu Miểu, ngươi không sao chứ, ta nghe nói ngươi hôm đó ở bãi cưỡi ngựa đột nhiên bị đau bụng, sau đó Thiên Uyển lại được giới nghiêm, ta không có cách nào đi vào thăm ngươi, ngươi có khỏe không.” Dứt lời liền ngó từ trên xuống dưới đánh giá Miểu Miểu. Miểu Miểu mỉm cười một cái nói: “Không có việc gì, chỉ là đau dạ dày thôi, Dịch Thiên quan trọng hóa vấn đề thôi.” “Không có việc gì là tốt rồi.” Doanh Tích tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm nói.
“Ngươi cũng tìm Dịch Thiên hả?” Miểu Miểu đổi đề tài. “Ừ, đúng vậy, nhưng nghe nói đang bận rộn, không gặp bất luận là kẻ nào, hay chúng ta qua bên kia đi dạo một chút đi.” Doanh Tích đem tin tức mới nhận được chuyển lời cho Miểu Miểu, sau đó đề nghị. Miểu Miểu đang định từ chối thì một người canh cửa đi đến nói với Miểu Miểu: “Phu nhân, chủ thượng mời người vào.” Tới thật sự là đúng lúc, Miểu Miểu giả vờ ngượng ngùng nói với Doanh Tích: “Doanh Tích, hẹn người lần sau đi dạo vậy, Dịch Thiên lại gọi ta rồi, ta đi vào trước.” Dứt lời cũng không thèm để ý phản ứng của Doanh Tích, kéo Tiểu Vũ đi vào thư phòng.
Mới vừa vào đến cửa, Miểu Miểu xoay người phấn khích hỏi Tiểu Vũ: “Thế nào, tặng nàng cái gì rồi?” Tiểu Vũ cười ha ha: “Một chút phấn dưỡng da tay, chỉ ngứa vài ngày thôi.” Miểu Miểu đưa một tay lên vỗ vỗ vai Tiểu Vũ cười nói: “Đúng là đệ đệ tốt của ta, nháy mắt một cái nhóc liền hiểu ý ta rồi.” “Bỏ tay ra, ai là đệ đệ của tỷ.” Tiểu Vũ mặt mày khó chịu, hất tay Miểu Miểu ra. Miểu Miểu không thèm để ý, cười cười chạy lại chỗ Dịch Thiên.
“Vừa mới khỏe, tại sao lại xuống giường rồi?” Dịch Thiên nhíu mày nói, đưa tay ôm thắt lưng Miểu Miểu kéo tới, đem Miểu Miểu đặt lên đùi. “Ta bí bức sắp chết đi rồi.” Miểu Miểu chu miệng nói. “Lại làm chuyện xấu gì nữa?” Nhìn Miểu Miểu mặt mày hớn hở như vậy, Dịch Thiên hỏi. Miểu Miểu cười ha ha: “Tặng Doanh Tích một chút phấn bột thôi mà, tối nay chúng ta đi xem một chút đi.” Dịch Thiên từ tốn nói: “Được rồi, nàng thích là tốt rồi, vài ngày nữa chúng ta xuất phát đi Bồng Lai Các.” “Tốt a, cuối cùng cũng được đi ra ngòai thăm thú thế giới này, ở đây lại cách thành trấn quá xa.” Miểu Miểu nhảy nhót tung hô. Nhìn Miểu Miểu mừng rỡ phấn khích, ánh mắt Dịch Thiên càng lúc càng tha thiết nồng nàn.
Màn đêm buông xuống, nha hòan Tiểu Lan của Doanh Tích đến bẩm báo với Dịch Thiên rằng Doanh Tích cả người ngứa ngáy cực kì khổ sở mà không có cách nào chữa được, Dịch Thiên thuận miệng gọi: “Vụ Liệt, cho người đi mời đại phu đến xem sao.” Vụ Liệt dạ rồi đi ra cửa phân phó người dưới, sau đó nhanh chóng phi thân đến Thiên Uyển. “Nhanh như vậy đã phát tác, ha ha, thuốc của nhóc đúng là thuốc tốt a, nhanh, đi xem một chút.” Miểu Miểu vừa nghe độc trên người Doanh Tích phát tác, nhất thời hưng phấn, kéo Tiểu Vũ dậy, chạy thẳng đến thư phòng, túm lấy Dịch Thiên đang đi ra cửa. Vụ Liệt ở bên cạnh không nói gì, tuy nói Doanh Tích bị như vậy là đáng đời, nhưng biểu hiện của phu nhân có hơi lộ liễu quá, may là không có người ngòai nhìn thấy.
Khi nhìn thấy Dịch Thiên bước vào phòng mình, Doanh Tích trong một thóang biểu lộ sự mừng rỡ, ngây ngất. Nhưng lại thấy Miểu Miểu đi theo đằng sau, vẻ mặt Doanh Tích liền thóang âm trầm. Tòan thân đang cực kì ngứa ngáy, nếu bản thân không dùng tòan lực áp chế xuống, lúc này chắc đã sớm tự làm xấu rồi, ả theo Dịch ca ca đến, là đến quan tâm hay là đến để cười nhạo bộ dáng của mình.
“Doanh Tích, ngươi có khỏe không?” Miểu Miểu hỏi một cách lo lắng. “Rất khỏe.” Doanh Tích cố gắng nặn ra một nụ cười, dù như thế nào cũng muốn trước mặt Dịch ca ca giữ gìn hình tượng đẹp đẽ nhất. Đại phu nhìn thấy Dịch Thiên cùng Miểu Miểu xuất hiện, vội vàng thi lễ rồi báo cáo trình trạng: “Chủ thượng, thuộc hạ nghi ngờ Doanh Tích tiểu thư là do bị trúng độc.” “Trúng độc,” Miểu Miểu kinh ngạc hô, “Người nào lại muốn hại Doanh Tích?”
“Hồi phu nhân, cái này thuộc hạ không biết, với lại đem y thuật hiện thời của thuộc hạ ra thì không có cách nào giải độc cho Doanh Tích tiểu thư được, tuy nhiên theo thuộc hạ thấy thì độc này không mạnh, chỉ là Doanh Tích tiểu thư cố chịu đựng nằm trên giường vài ngày, tự nhiên sẽ khỏi.” Đại phu hồi đáp. Miểu Miểu mặt mày khổ sở nói: “Thật sự là không có biện pháp nào sao? Doanh Tích, đành vậy, không làm gì khác được đành ủy khuất ngươi vài ngày rồi.” Quay đầu lại hung hăng nói với Vụ Liệt: “Vụ Liệt, nhanh đi tra coi là ai hạ độc, kẻ nào lại lớn gan như vậy, dám công khai hạ độc tại Vụ Thiên Các, quả thực không coi Dịch Thiên ra gì mà.” “Vâng, phu nhân” Vụ Liệt đáp, trong lòng đổ một mớ mồ hôi, phu nhân thật biết diễn trò, cái kẻ lớn mật không coi chủ thượng ra gì kia không phải chính là người sao.
“Trước tiên tỷ nên lo cho thân thể của chính mình đi, ta nghe nói bây giờ tỷ không nên đứng quá lâu.” Tiểu Vũ ở một bên đột nhiên xen miệng nói vào, Dịch Thiên lập tức nhìn Tiểu Vũ, phát hiện vẻ mặt Tiểu Vũ nghiêm túc. Liền đi đến bên cạnh Miểu Miểu bế lấy nàng nói: “Về thôi.” Ôm Miểu Miểu đi thẳng ra cửa phòng, phía sau Doanh Tích ánh mắt lóe lên những tia độc ác, đi xa rồi Miểu Miểu vẫn còn cảm nhận được ánh mắt đó, thật sự là đáng sợ a. Cái tên nhóc Tiểu Vũ xấu xa này, thật sự là hẹp hòi mà, cùng lắm là nói nó lớn mật thôi, nhưng mọi người đều không biết là nó mà, chưa gì đã trả thù lại rồi, không biết sau này Doanh Tích sẽ lại lấy cái gì đối phó với mình nữa, thật sự là mạng khổ a.
Trở lại Thiên Uyển, Miểu Miểu xoay người nhảy xuống đất. cười ha ha khóai chí, chứng kiến Doanh Tích kia muốn gãi mà không gãi được, nhìn vẻ mặt khó coi như vậy cảm thấy thật sự là sảng khóai a. nếu không phải do Tiểu Vũ hẹp hòi, còn được xem tiếp rồi. Dịch Thiên nhìn về phía Tiểu Vũ hỏi: “Lời ngươi nói vừa rồi có thật không?” Tiểu Vũ bật cười trả lời: “Nói láo đó, khỏe lắm rồi, như nàng nói lúc nãy, là do ta tội ác tày trời* thôi.” Dứt lời liền nhấc chân đi về phòng của mình.
*nguyên văn “十恶不赦 thập ác bất xá” nghĩa là tội ác tày trời không thể tha thứ, đọan này là bé Tiểu Vũ giận lẫy câu mắng vu vơ lừa người của Miểu Miểu đó mà.