Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 125: Công thành 3

“Nhìn cái gì, đi vào cho ta.” Hách Liên Thành thấy vậy giận dữ gầm lền, đám binh lính này não nhũn hết rồi sao, cứ cho là có âm mưu bẫy sập đi, lúc này cứ ngơ ngẩn ở bên ngòai cũng không làm nên trò trống gì. Huống chi, hắn cảm thấy đây chỉ lại là một trò lừa khác của bọn chúng định dùng hư chiêu buộc hắn phải lui về sau, định tìm một con đường sống cho chính mình.

“Nhị điện hạ, cửa chính mở ra dễ dàng như vậy, đề phòng có trá.” Một tướng sĩ bước ra cung kính nói, bởi vì Hách Liên Hồng đã xưng đế rồi, cho nên mọi người gọi Hách Liên Thành là nhị điện hạ.

“Cho dù có trá cũng đi vào cho ta.” Hách Liên Thành cả giận nói, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để đánh bại bọn chúng, chờ cho bọn chúng khôi phục thể lực, đến lúc đó sẽ lại là một trận ác chiến.

“Vâng, nhị điện hạ.” Tướng sĩ tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn tiếp tục nghe lệnh làm việc, làm quân nhân, chính là phải luôn luôn phục tùng nghe lệnh. Vung tay lên, một nhóm binh lính tiến lên, cẩn trọng rụt rè bước vào.

Từ bên ngoài nhìn vào trong, ngọai trừ có chút sương mù lượn lờ còn lại không thấy rõ tình huống gì, những cái khác cũng không có chỗ nào đặc biệt. Có điều chính là sương mù lượn lờ khiến cho người ta cảm thấy nghi hoặc, làn sương cứ nhẹ nhàng phiêu lãng từ đâu đó len ra, ở đây cũng đâu phải đỉnh núi đâu chứ. Hơn nữa sương này nhìn qua rõ ràng không giống như là khói từ lửa, ngược lại có cảm giác rất giống lọai sương mù lượn lờ trên đỉnh núi.

Đòan người rón rén cẩn thận đi về phía trước, mới bước vào đám sương mù, người bên ngoài liền phát hiện những người đó giống như là biến mất, đột nhiên không thấy tăm hơi. Ngược lại, người bên trong thấy rõ nhất cử nhất động của người bên ngòai, nhưng đi như thế nào cũng không đi ra được, ra sức la lớn, người bên ngoài giống như là không nghe thấy gì cả.

“Không cần gọi nữa.” Tướng sĩ dẫn đầu trầm giọng nói, bọn họ vốn đã đi vào mê trận của người khác. Thật ra hắn đã cảm thấy tùy tiện tiến vào là không ổn, nhưng nhị điện hạ lại cố ý muốn vào, kết quả thành ra thế này. Mặc dù thế lực Hách Liên gia rất lớn nhưng bây giờ Hách Liên Hồng đã chết, hơn nữa nhị điện hạ cũng không được yêu mến, trận chiến này hắn thấy sẽ nhanh chóng thất bại thôi.

Sự thật là Hách Liên gia leo lên đế vị danh bất chính ngôn bất thuận, hơn nữa thủ đọan của nhị điện hạ lại tàn nhẫn như thế, cho huynh đệ ăn thuốc gì đó, hại những huynh đệ đó phải chết trận sa trường, tướng lĩnh trong quân đều bất mãn, lại sợ hãi, sợ rằng bản thân mình cũng sẽ rơi vào kết quả như vậy. Vào lúc thế này, đáng lẽ ra nhị điện hạ phải trấn an chúng tướng sĩ chứ không phải tiếp tục tiến công. Nghe nói Nam Cung Linh mới là người mang huyết thống hòang tộc chân chính, như vậy xem ra bọn họ hình như đang trợ Trụ vi ngược*.


*trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.

“Tướng quân, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Một binh lính trong nhóm hỏi. “Chờ ở đây đi.” Tướng sĩ dẫn đầu thở dài.

“Tướng quân, đây không phải là nhị điện hạ ép chúng ta vào đường chết sao, biết rõ là có bẫy vậy mà vẫn bắt chúng ta đi mở đường. Nếu như chết trận trên sa trường thì ta không có cách nào khác, nhưng đây rõ ràng là có thể tránh được, lại để cho chúng ta chịu chết, ta không cam lòng.” Một binh lính khác tức giận nói, những binh lính còn lại đều phụ họa đồng ý theo.

“Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, chúng ta đều chỉ là binh, phải phục tùng nghe lệnh.” Tướng lĩnh mặc dù trong lòng cũng có bất mãn, nhưng vẫn cố gắng trấn an mọi người.

“Hắn cũng không phải là danh chính ngôn thuận, hơn nữa Hoàng đế đã chết, chúng ta hẳn là nên đi tìm Hoàng đế chính thức, nghe nói con của hữu tướng là Nam Cung Linh mới là Hoàng đế chân chính.” Lại thêm một binh lính khác lên tiếng, những binh lính cũng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mặc dù bọn họ không biết Nam Cung Linh là người như thế nào nhưng vẫn còn hơn đi theo cái tên cứ đẩy bọn họ vào chỗ hiểm thế này.

“Các vị tìm ta hả.” Nam Cung Linh đột nhiên đi ra, vẻ mặt mang theo nét tươi cười, nhìn mọi người.

“Ngươi là Nam Cung Linh?” Tướng sĩ kinh ngạc nói. Nam Cung Linh mỉm cười gật đầu, mặc dù Nam Cung Linh hắn không phải là nhân vật to lớn gì, có điều phần đông người ở Quang Đô cũng đều biết đến hắn, tên tướng sĩ này thật là không có mắt.

“Mới vừa rồi ta nghe thấy hình như ý tứ các vị là nguyện ý đi theo ta, có thật vậy không?” Nam Cung Linh nhìn quét qua mọi người cười hỏi. Hách Liên Thành quả thật là chịu chơi, ngay từ đầu đã phái nhiều người vào như vậy, ít nhất cũng gần cả trăm.

“Đúng, chỉ cần ngươi có thể đánh bại hắn.” Tướng lĩnh trầm giọng nói, bất cứ giá nào, dù sao cũng là chết, không bằng đi theo nơi có hy vọng sống hơn.

“Được, chỉ cần các ngươi đi theo ta, ta chắc chắn sẽ giết hắn.” Nam Cung Linh hào khí ngút trời, điệu bộ này còn hơn cả Hách Liên Thành, không biết là đàng hoàng được mấy phần.

“Tham kiến hoàng thượng.” Chúng binh lính đột nhiên nhất tề quỳ xuống làm Nam Cung Linh hoảng vía, hắn chỉ nói là diệt Hách Liên Thành, chứ đâu có nói muốn làm Hoàng đế a. Có điều cái câu này cũng không thế nói trước mặt đám lính được, khựng chân một chút rồi thấp giọng nói: “Đi theo ta.”

Bọn lính đi theo Nam Cung Linh ra khỏi giải đất có sương mù mới biết được, thọat nhìn bên ngòai thì tình cảnh yên tĩnh, nhưng kỳ thật bên trong lại vô cùng ồn ào. Dù sao đại bộ phận người của Lâm thành đều ở đây, còn binh lính của Lâm thành, sát thủ của Vụ Thiên Các, làm sao mà yên tĩnh cho được. Khắp nơi đều là tiếng con nít khóc, lại còn tiếng mắng nhau ầm ĩ.

Mọi người nhìn thấy bọn họ xuất hiện liền xuất ra binh khí, Nam Cung Linh liền vung tay lên nói: “Người một nhà.” Sát khí lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

“Hoan nghênh gia nhập với chúng ta.” Miểu Miểu mỉm cười đi ra, xem ra Dược vương nói không sai, những người này khẳng định là không trung tâm với Hách Liên Thành, thiết lập một mê hồn trận trước cửa, có thể nghe được một chút tiếng lòng của bọn họ.

Lão nhân này cuối cùng cũng là không đến không được, trước Tiểu Vũ có dùng bồ câu đưa tin cho lão, ai dè lão hồi tin nhăn nhó không chịu xuống núi, nói cái gì mà ở nhà thân đơn lực bạc, không giúp được thì gấp cái gì. Phỏng chừng là không muốn dính vào phiền toái, sau Tiểu Vũ uy hiếp thêm một phen nữa, cuối cùng là hôm qua đã chạy đến, vừa đến đã liền bận rộn. Dựa trên công lao của lão, sẽ không thèm so đo tính tóan chuyện trước đây với lão nữa.

Hách Liên Thành ở ngòai đợi một hồi lâu, không thấy bóng dáng của đám lính, liền phái thêm một đội khác vào. Không ngờ đội lính này cũng giống như lần trước, vừa vào liền không thấy quay ra lại. Lúc này Hách Liên Thành mới cảm thấy bên trong đám sương mù này có vấn đề, ở bên cạnh đám sương mù lần khân mấy bận, chỉ có thể nhìn ra được chút manh mối, thì ra là Mê Hồn trận. Tuy nhiên dù biết là Mê Hồn trận, nhưng vẫn không có biện pháp giải.

Vì vậy hắn phi thân nhảy lên tường, muốn nhìn thấu vào bên trong, không ngờ rằng phía trước vẫn chỉ là một mảnh sương khói mông lung. Mặt hắn đóan chừng cũng rất khó coi, thời gian trôi qua cũng đủ cho bọn chúng nghỉ ngơi hồi sức, điều đó là bất lợi lớn đối với hắn. Lập tức quát: “Bắn hỏa tiễn vào trong cho ta.” Hỏa tiễn chính là tên trên đầu có cột vải tẩm dầu châm lửa, giống như dùng đuốc đốt cho bọn chúng chạy ra.

Đám binh lính lập tức nhảy lên bờ tường, bắn tên vào bên trong đám sương mù. “Bên dưới phát hỏa, bên dưới phát hỏa.” Đám người Dịch Thiên đang bàn bạc trong đại sảnh, Uyển Nhi đột nhiên chạy như bay vào la lớn.

“Bên dưới phát hỏa, là sao?” Vụ Kiếm kéo Uyển Nhi qua hỏi, tiểu nữ nhân này chừng nào mới có thể nói chuyện rõ ràng một chút a.

“Rất nhiều tên mang theo lửa bắn từ ngòai vào, không ít dân chúng đã bị thương.” Bởi vì quá nhiều người tập trung lại cho nên hâu hết đều ở bên ngòai sân, không gian ở đó khá lớn.

“Đưa dân chúng rút lui vào bên trong, các tướng sĩ ra ngòai ứng chiến, phụ thân của Lâm Phong trầm giọng phân phó, mọi người lập tức bận rộn tất bật. Chẳng lẽ Hách Liên Thành này biết lửa sẽ không bị sương khói ảnh hưởng? Hay là Hách Liên Thành không biết nên đánh bậy đánh bạ, ai dè thật sự là có tác dụng, xem ra trời cao đúng là công bằng, vô luận là người tốt hay người xấu, vận khí cũng đều giống nhau.

Hỏa tiễn bắn vào càng ngày càng nhiều, không ít căn phòng bị bắt lửa bùng cháy lớn. Đám cháy sinh ra khói đặc khiến cho tất cả mọi người đều chịu không nổi, bởi vì bên ngòai bị sương mù vây quanh, nên khói đặc không thóat ra được, cứ lởn vởn bên dưới sương mù, khiến cho không ít người bị ngộp đến hôn mê bất tỉnh.

“Nhanh, nhanh, khụ khụ, giải Mê Hồn trận đi.” Miểu Miểu chạy túm lão đầu lôi ra, giận dữ hét. “Không thấy là ta đang giải sao, không có nhanh được.” Lão đầu cũng đang phát hỏa, không ngờ Mê Hồn trận của mình chưa dùng đến bao giờ, chưa được bao lâu đã bị phá, lại còn phản chủ thế này.


Sương mù dần dần tan đi, khói đặc lập tức bung ra, ụp ngay vào mặt bọn lính đang đứng trên tường, không ai nghĩ đến lại có nhiều khói đặc tỏa ra như vầy, đám người này không kịp nhịn thở, lập tức bị hun cho hôn mê bất tỉnh. Thượng đế cũng rất là công bằng ngang nhau nha, mới có một lúc như vậy, liền ứng nghiệm đến hai lần.

Chờ cho sương mù lẫn khói đặc hòan tòan tán đi, Hách Liên Thành lập tức mang theo người vọt vào. “Đám phản đồ các người.” Hách Liên Thành vừa nhìn thấy những binh lính đi vào trước đó đứng một cách hoàn hảo không sứt mẻ sau lưng đám người Dịch Thiên liền cả giận quát lên.

“Như thế nào gọi là phản đồ, đi theo ta mới là lựa chọn chính xác, ta mới là người chính thức có huyết thống hoàng thất nha.” Nam Cung Linh bày ra vẻ mặt như xuân phong đắc ý nói, hòan tòan đối lập với vẻ âm trầm của Hách Liên Thành.

Lời này vừa nói ra, đám lính phía sau Hách Liên Thành lập tức sáng tỏ, người đó chính là Nam Cung Linh. Chuyện này, mọi người liền do dự, rốt cuộc là đi theo nhị điện hạ đây tốt hay đi theo Nam Cung Linh người chính thức thừa kế ngôi vị Hoàng đế mới tốt đây.

Hách Liên Thành thấy vậy, cả giận nói: “Kẻ nào dám trở giáo phải bội, ta giết kẻ đó.” Miểu Miểu mỉm cưởi nói: “Các hạ nghĩ chúng ta chắc chắn phải chết sao, nếu bọn họ quy thuận vào Vụ Thiên Các của chúng ta, tất nhiên là chúng ta sẽ chống lại các hạ, lúc đó sống chết tùy mệnh nhưng không chắc là chết. Huống chi, nếu như ta nhớ không lầm, ở võ lâm đại hội, các hạ vốn là bại tướng dưới tay ta, ngay cả ta còn đánh không lại, còn muốn đấu lại vô số cao thủ ở đây sao.”

“Nàng…” Hách Liên Thành nổi giận, nhưng chỉ trong nháy mắt liền lấy lại bình tĩnh. “Cho dù đám người này quy thuận Vụ Thiên Các của nàng, nhưng các người cũng không nhất định sẽ thắng, đại ca của ta đã dẫn theo không ít binh mã chờ các vị ở ngoài thành, một khi thời gian quá lâu mà ta không ra, hắn sẽ ngâm nước Lâm thành các người, lúc đó cả Lâm thành trở thành một vùng mênh mông ngập nước, không biết các vị còn có thể cười mà ra không.”

Ngâm nước Lâm thành, chưa từng nghe nói, nhưng cũng có cố gắng đây. “Ở đây đều là bình nguyên, địa thế không cao lắm, ta nói, ngươi tìm ở đâu nguồn nước lớn như vậy mà làm ngập nước cả thảo nguyên này.” Miểu Miểu nhướn mày hỏi, khinh bọn họ là kẻ ngu hả, nói gì cũng tin chắc.

“Quay đầu nhìn ngọn núi cách các ngươi mười dặm đi, tất cả nguồn nước là từ nơi nào đến, ta tin rằng thành chủ đây hiểu rất rõ.” Hách Liên Thành âm hiểm cười nói.

Mọi người quay qua nhìn Lâm Phong cùng cha hắn, hai người đều gật đầu, nếu bắt đầu từ ngọn núi đó, quả thật có thể bao trùm cả Lâm thành. Nguồn nước Lâm thành sử dụng cũng từ nơi đó, trên đỉnh núi là băng tuyết lâu năm. Nếu như số tuyết này tan ra, tình thế quả thật không thể lường được. Mọi người nhất thời đen cả mặt, thật sự là một nhà hiểm độc.