Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 102: Đại hội võ lâm 10

Hai người ở trên đỉnh núi chàng chàng thiếp thiếp một hồi, Miểu Miểu rốt cuộc nhịn không được nói: “Dịch Thiên, ta rất đói bụng, về được không.” Gần đây không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ là chiến đấu rất là hao thể lực, chỉ cần quá giờ ăn một chút là đói muốn khóc.

Dịch Thiên nghe vậy ôm lấy Miểu Miểu, đang chuẩn bị xuống núi thì đột nhiên từ dưới chân núi xông lên hai tên bịt mặt, chẳng lẽ lại là Sát Huyết Minh, Dịch Thiên cùng Miểu Miểu lập tức cảnh giác.

“Mau giao tiền ra đây.” Một tên trong đó giơ đao chỉ vào hai người hăm dọa. Giao tiền, thì ra là cướp đường, như vậy là không có việc gì rồi, Dịch Thiên cũng không thèm để ý đến bọn hắn nữa, liền ôm Miểu Miểu định rời đi.

“Không được nhúc nhích, còn di chuyển ta sẽ giết các ngươi.” Một tên khác chặn đường Dịch Thiên. Tròng mắt còn đảo qua đảo lại trên người Miểu Miểu vài vòng, quay qua tên còn lại nói: “Đại ca, hình dáng nữ nhân này không tệ, không bằng đem về, để cho các huynh đệ, ack, aaaaaaaaaaaaaaaa” Còn chưa nói xong đã bị Dịch Thiên đá cho một cước văng mất.

Hôm nay tâm tình đang cực kì khó chịu, tới cũng đúng lúc. Dịch Thiên cẩn thận đặt Miểu Miểu xuống, thuận tay chưởng cho tên còn lại một phát, một tiếng thét chói tai vọng lại, còn hắn thì như sao xẹt văng đi mất, hai người từ đỉnh núi rơi thẳng xuống chân núi. Dịch Thiên vẫn còn chưa hết giận, đuổi xuống tới nơi, túm hai tên ấy lên ném thêm một cú nữa. “Bùm, bùm.” Hai tiếng nổ vang lên, hai tên với tư thế nhảy cầu hòan mỹ chìm thẳng vào trong hồ, để lại một vòng tròn lớn trên mặt nước.

Miểu Miểu đứng trên đỉnh núi nhìn mà mắt cứ trợn tròn. Dịch Thiên đây là đang làm gì thế này. Cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn chỉnh người như thế, hắn luôn luôn tóm lại cho vài đao trên người là xong việc, chưa bao giờ thấy cái kiểu đối phó với kẻ địch như vậy, có lẽ là hôm nay bị chọc cho tức đến choáng váng rồi.

Nhìn thấy Dịch Thiên còn định nhảy vào trong hồ túm hai tên kia lên, tiếp theo định làm gì nữa đây. Miểu Miểu vội vàng la lớn: “Dịch Thiên, ta đói bụng, đói bụng lắm rồi.” Dịch Thiên nghe vậy mới dừng tay, ôm Miểu Miểu phi thân rời đi, để lại hai huynh đệ cướp cạn lóp ngóp ở trong hồ, nửa đêm ngâm nước hồ lạnh quá a.

Ăn uống no đủ, lúc này Miểu Miểu mới có cảm giác cơ thể mình lấy lại sức sống, vừa định bò lên giường, Hiên Viên Triết lại nhảy từ cửa sổ vào, Miểu Miểu không biết nói sao. Tên này là sói hả, thích họat động về đêm thế.

“Bên hông Hách Liên Thành có một cái bớt, có phải hình chiếc lá hay không thì không nhìn rõ lắm.” Mỗi lần Hiên Viên Triết đến đều mang theo tin tức quan trọng, điểm đó cũng khiến Miểu Miểu vui vẻ được một chút.

“Làm sao mà ngươi phát hiện hả?” Cái đó cũng khiến Miểu Miểu tò mò đôi chút, không phải đã từng nói là hắn không cho ai đến gần người hắn sao.

“Ta nhìn lén hắn tắm, có điều bị hắn phát hiện quá sớm nên chưa kịp nhìn rõ gì cả.” Hiên Viên Triết cũng không giấu diếm mà khai ra.

Miểu Miểu cười gian, kỹ thuật nhìn lén của ngươi cũng tệ quá đi.

Nói vài câu liền hết chuyện, Hiên Viên Triết lập tức rời đi, thật sự là vội đến vội đi. Nằm trong lòng Dịch Thiên, Miểu Miểu sờ sờ bụng mình lẩm bẩm: “Dịch Thiên, dạo này bụng ta hay bị đau.”


“Sao vậy, ta đi gọi Tiểu Vũ.” Dịch Thiên chống tay định đứng dậy. “Không cần, ta nghĩ có lẽ là sắp đến rồi.” Miểu Miểu đưa tay kéo hắn lại, cái con người này thật là, lần nào cũng không đợi nàng nói xong đã vội vàng la hét này nọ. Tính ngày đáng lẽ ra phải tới rồi chứ, cũng trễ vài ngày rồi.

Có điều nếu có thể trễ thêm vài ngày cũng tốt, chờ Đại Hội Võ Lâm kết thúc rồi hẵng có, như vậy thì tốt hơn. Làm con gái thì cái gì cũng tốt, chỉ có cái chỗ đó là không hay tí nào, tháng nào cũng có vài ngày không hay ho.

Dịch Thiên nghe vậy thì sững ra một chút, sau khi suy nghĩ cẩn thận liền chậm rãi nằm xuống, đưa tay giúp Miểu Miểu xoa bụng. Tiểu nữ nhân này mỗi lần đến ngày thường có chút không thỏai mái, mà cái chứng này đến Tiểu Vũ cũng không trị dứt được, chỉ có thể cố chịu đựng, xem ra trong lòng hắn là lo lắng vạn phần.

Trời tờ mờ sáng, Miểu Miểu liền giật mình tỉnh dậy, là bị đói đến tỉnh, Miểu Miểu không khỏi có chút hòai nghi, gần đây công suất họat động của dạ dày có chút tốt quá mức bình thường.

Bởi vì nhân số không ngừng giảm bớt, trận đấu hôm nay còn ít hơn ngày hôm qua một lượt. Số tuyển thủ còn lại theo đánh giá tương đối thì hình như đều lợi hại, đường đi bắt đầu gập ghềnh rồi đây.

Bên này chỉ còn Miểu Miểu cùng Vụ Kiếm, Xu Xu lượt trước đã bỏ cuộc rồi, hiện giờ người cũng không thấy đâu, có lẽ là đã sớm chạy qua bên chỗ Vụ Huyền, may là còn có Tiểu Vũ cổ vũ.

Trận đầu, Miểu Miểu đánh với một nam tử dáng vẻ thư sinh, tuy nói thọat nhìn như thư sinh, có điều ra tay uy lực lại không nhỏ chút nào. Một kiếm chém qua, liền chém đứt luôn cờ xí trong sân, thêm một kiếm nữa, Miểu Miểu tránh không kịp, một nhúm tóm rơi xuống.

Phát hỏa a, kiểu tóc của ta a, chưa từng nghe câu có thể chặt đầu, có thể đổ máu nhưng không được làm hư tóc sao. Ngươi dám phạm vào tối kỵ của ta, cầm Ngân Tiêu ra, đánh cho thanh kiếm kia một trận tối tăm mặt mũi. Keng một tiếng, nam tử bộ dạng thư sinh kinh ngạc đến ngây người, chỉ kịp nhìn thấy kiếm của hắn bị Ngân Tiêu đánh cho nát thành bột phấn, phiêu dật tản ra khắp nơi.

“Ta quyết định rồi, sau này phải càng tôn kính phu nhân hơn.” Vụ Kiếm nhìn bột phấn bay lượn lờ trước mặt nói. Tiểu Vũ gật đầu rất là đồng ý, nữ nhân này nổi giận lên cũng không tầm thường, thông minh một chút, ít nhất lưu lại tòan thây.

Aaaaaaaa, tòan trường phát ra tiếng hò hét hâm mộ, thật là đẹp mắt nha. Nữ tử dưới đài đều là hét lớn chói tai, có thể thay mặt nữ tử tranh tài rồi, để xem thử đám nam nhân xấu xa này còn lên mặt cái kiểu gì nữa. Miểu Miểu mỉm cười vẫy tay với mọi người, sau đó bước xuống đài với tư thế đẹp nhất, đường đường chính chính tiến vào vòng sau.

Bên nhóm của Dịch Thiên nghe thấy âm thanh hò hét rầm rĩ cũng nhịn không được phải nhìn quá, những người đã đấu xong lượt của mình cũng vội vã chạy qua nhìn ngó nghe ngóng một chút, sau đó chạy về kêu to: “Phu nhân của Dịch Thiên đánh cho đại danh đỉnh đỉnh Lang học giả đến hoa rơi nước chảy, kiếm cũng thành bột phấn.” Thì ra vị kia là Lang học giả, tên nghe cũng có chút danh khí.

Người ở bên này nghe vậy cũng xôn xao. Lợi hại như vậy sao, Dịch Thiên đã rất lợi hại rồi, phu nhân của hắn cũng lợi hại như vậy, vậy Đại Hội Võ Lâm bọn họ còn tới tham gia để làm chi, nhìn mọi người đánh là được rồi.

Dịch Thiên nghe vậy lại khẽ nhíu mày, mặt dù trong lòng cảm thấy vui dùm Miểu Miểu, ngay cả bản thân cũng cảm thấy có một chút tự hào, nhưng tiểu nữ nhân này hôm qua còn than thở bụng không thỏai mái, hôm nay lại đánh hăng như vậy, không biết có tự làm mình bị thương không.

Tiểu Vũ nhìn Miểu Miểu đang đi ra giơ ngón cái lên, lợi hại, một màn hôm nay thật sự là bội phục sự lợi hại của ngươi. Vụ Kiếm cũng mang một vẻ mặt sùng bái, bộ dạng thì y như kẻ lén vỗ mông ngựa: “Phu nhân, mời ngồi.”

“Phu nhân, uống trà.”

“Phu nhân, có mệt không, có muốn thuộc hạ đấm lưng cho người không.”

“…”

Miểu Miểu rất là cảm khái, quả nhiên thực lực là quan trọng nhất, nhìn thử xem, chỉ mới đánh có một chút, tất cả nữ nhân đều coi nàng như thần tượng, còn đám nam nhân, ánh mắt cũng lướt vài vòng trên người nàng rồi. Phỏng chừng nếu nàng không phải là phu nhân của Dịch Thiên, chắc lúc này đã có bao nhiêu nam nhân bò đến làm quen rồi.

Đến trận thứ hai, đối thủ của Miểu Miểu là một lão đầu lớn tuổi. Vừa lên đài, lão đã nói: “Cô nương, ta biết ta đánh không lại cô, cho nên trận này ta không có ý định đánh với cô, chỉ cần cô nương ra một đề tài có thể làm khó ta, ta liền nhận thua.” Nói một cách rất oai phong lẫm liệt.

Miểu Miểu liếc mắt khinh thường, lão cho rằng đây là thi hương thi hội hả, còn chơi trò thi văn chương nữa chứ. Lão huynh, đây là Đại Hội Võ Lâm, là nơi đánh nhau. Bên dưới võ đài mọi người cũng xôn xao, đây là chuyện gì a. Có điều cũng có không ít người đồng ý, dù sao Minh chủ võ lâm cũng phải biết chút văn chương và vân vân, không chỉ có võ công cao cường mà gặp phải vấn đề cần trí não thì cũng phải biết giải quyết.

“Trọng tài, cái này giờ làm sao hả?” Miểu Miểu nhìn về phía trọng tài hỏi.

“Phu nhân, hay là cho vị đại gia đây một cơ hội đi, ta ở đây cũng hơn mười năm rồi. Vị đại gia này năm nào cũng đến, mặc dù kết quả không có gì đặc biệt nhưng lại rất có tinh thần a.” Dứt lời còn làm bộ rơi vài giọt nước mắt, không còn cách nào khác, nhận tiền người ta thì phải hỗ trợ một chút a, chứ không vị đại gia này làm sao có thể đi tới đây, không chừng bị lọai từ sớm rồi.

Miểu Miểu nghe vậy cũng lắc đầu, vừa nhìn là biết ngươi ăn hối lộ rồi, nếu không vị đại gia này ngay cả đường cũng không đi được chứ đừng nói là lên được tới đây. Không phải là chỉ đấu văn thôi sao, cô nãi nãi sợ ngươi hả.

“Vậy vị đại gia này, ý của lão là chỉ cần ta ra đề làm khó được lão, lão liền tự động nhận thua?” Miểu Miểu cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng một chút.

“Đúng vậy, cô nương, nhưng nếu trong vòng mười đề bài mà cô nương không làm khó được ta, vậy cô nương nên nhận thua.” Lão đầu liền lộ ra quỷ kế của mình.

“Thành giao, vậy cái gì cũng có thể ra, không hạn chế gì cả?” Miểu Miểu hỏi lại

“Có thể.” Lão đầu hào khí tận trời, sống lâu như vậy không có gì có thể làm khó được lão.

“Như vậy lão nghe cho rõ đây, thuốc gì gây lạc lối?” Văn chương đương nhiên ta không làm, có điều đầu óc lanh lẹ, câu đố đầy ra đó.

“Cô nương, đây là đề bài kiểu gì, lão hủ cho tới giờ chưa từng nghe qua.” Lão đầu vừa nghe đề liền cảm thấy mông lung, đây là cái gì chứ.

“Đáp án là nhân sâm, nhân sinh không thạo a. Học vấn của ngài uyên bác mà, ta vừa nói như vậy, ngài đã minh bạch chưa, vậy đề này không tính, coi như làm mẫu.” Ta là người cực kì tốt nha.

Lão đầu được khen liền khóai chí, cũng không ngẫm kĩ mình có thật sự hiểu hay không, cứ thế mà gật đầu đồng ý.

“Vậy giờ ngài nghe cho kỹ đây, trên đời, vật gì còn cao hơn trời?”

Tòan trường yên tĩnh, mọi người đều vắt hết cả óc, trầm tư suy nghĩ.

“Ngài đã nghĩ ra chưa?” Miểu Miểu hỏi, đơn giản như vậy, nghĩ nãy giờ chưa ra sao.

Lão đầu trán đầy mồ hôi, rốt cục chịu thua lắc đầu. Một đề bài đơn giản như vậy liền đánh bại lão rồi, thật là, còn tưởng lợi hại lắm.

“Tâm cao hơn trời.” Trong đám đông đột nhiên có người hô lớn. Miểu Miểu lớn tiếng đáp lại: “Rất hay, có điều không thưởng.” Mọi người nghe vậy cũng cười ồ.

Lập tức có người ồn ào: “Tiếp tục đi, tiếp tục đi.”


“Vật gì đáng ghét hơn cả quạ đen?”

“Miệng quạ đen.”

“Tại sao trời thu đến đại nhạn lại bay về phía nam?”

“…” Trầm mặc…

“Tại sao?” Có người thiếu kiên nhẫn hỏi.

“Bời vì nếu đi thì quá chậm.” Dứt lời, Miểu Miểu khẽ cười. Mọi người ngộ ra, thì ra còn có đáp án như vậy.

“Tiếp đi, tiếp đi.”

“Cái gì to như lỗ tai trái?”

“Lỗ tai phải.” Học theo rất là nhanh.

“Tại sao hai con cọp đánh nhau, đều đánh đến ngươi chết ta sống tuyệt không bỏ qua?”

Lại thêm một hồi trầm mặc…

“Tại sao?” Lúc này Tiểu Vũ lại thay mọi người hỏi.

“Bởi vì không có ai dám đi khuyên can a.” Ha ha ha, Miểu Miểu nói xong liền tự mình cười to.

Mọi người lại đang định nói tiếp, trọng tài liền vội vàng cướp lời: “Nhóm tiếp theo, nhóm tiếp theo.” Mặc dù hắn cũng rất có hứng thú nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa đấu nha.