Đoạt Hồn Kỳ

Hồi 9

Động Trung lão nhân khẽ thở dài nói:

- Đã mười tám mười chín năm sống trong động huyệt này, khiến ta quên hết những chuyện dĩ vãng rồi! Đây hình như là địa phận An Huy phía Nam thì phải! Tên của sơn cốc ta không biết, khi rời khỏi đây, cậu tìm hỏi thăm mấy người tiều phu thử xem!

Thượng Quan Linh biết rằng bất luận một người thương tâm đến đâu đi nữa, cũng không thể nào quên được chỗ ở của mình, người già trước mắt đây thế nào chả có những chuyện bí ẩn trong người. Cậu lại mỉm cười hỏi rằng:

- Lão tiền bối sống một mình trong huyệt động như thế, vấn đề ăn uống tính ra làm sao? Có cần con giúp ít lương thực đến không?

Động Trung lão nhân mỉm cười rằng:

- Cậu nghĩ chu đáo lắm đấy! Nhưng trong động ta đã tồn trữ nhiều lương thực rồi, hơn nữa ta lại tập nhịn ăn được cả hàng tuần, lại có nước suối linh tuyền để uống, cậu khỏi cần lo về mặt này cho ta! Nếu chuyến sau cậu tới, hãy nhớ đem theo Vô Tự chân kinh cho ta xem thử, may ra có ích lợi gì cho Thiên Si lão đạo cũng nên!

Thượng Quan Linh gật đầu đáp rồi cười tươi nói:

- Ân nghĩa của lão tiền bối với tiểu tử đây như núi Thái Sơn! Vậy lão tiền bối có thể cho tiểu tử chiêm ngưỡng dung nhan và kim thân của ngài được không?

Động Trung lão nhân lắc đầu rằng:

- Ta biết cậu muốn biết rõ về tên hiệu của ta, nhưng bình sinh ta không bao giờ nói lần thứ hai, lần sau cậu tới tự khắc rõ, kỳ này không những ta không cho cậu hay, mà còn bắt cậu triệt để giữ bí mật này, dù cả Thiên Si đạo trưởng hay Gia Cát Dật cũng không được cho họ biết đến!

Động Trung lão nhân càng giấu thân phận, cậu bé càng bị tánh háo kỳ thúc giục, miệng cậu ấm ớ vâng dạ, nhưng thân cậu đã tung nhanh về phía lỗ hổng đằng vách đá để xem trong động ấy có những gì lạ!

Nhưng thân vừa tung lên, một luồng gió lạnh đã từ lỗ hổng tạt mạnh đến chận ngay Thượng Quan Linh lại, Động Trung lão nhân nửa cười nửa trách rằng:

- Cậu không được quá nghịch ngợm thế! Hãy đi dự hội ở Đông Hải và Lư Sơn xong rồi về đây gặp lại ta sau!

Dứt lời, tiếng thạch động chuyển động nhẹ, chỉ thấy lỗ hổng bị đóng kín lại ngay!

Thượng Quan Linh gọi thêm mấy tiếng lão tiền bối nhưng vô hiệu quả, đành buồn bã lững thững ra khỏi hang Tuyệt cốc!

Ra khỏi động, Thượng Quan Linh bèn cố nhớ vị trí hang, đồng thời cũng nghĩ ngay đến Bách Thảo lão nhân Lăng Mộ Nông, không hiểu có bị độc thủ của Cửu Trượng Thần Ông chưa?

Đi được một quãng, bỗng Thượng Quan Linh thất kinh hoảng người vì cậu dưới đất có vết máu tươi, những cây gần đó cũng găm tua tủa Tử Phi Hoa của mình đã cho Lăng Mộ Nông mượn!

Thượng Quan Linh vội rảo nhanh bước, nhưng chẳng thấy bóng người đâu hết! Dưới mặt đất, cứ cách chừng hơn trượng lại có vài giọt máu tươi nhỏ trên đất, chứng tỏ có người bị thương đang đào tẩu! Trong lòng Thượng Quan Linh đã nghĩ đến máu đây chắc của ông già Lăng Mộ Nông, người đã đưa mình tới hang động để tìm thuốc chữa bệnh Phân Kinh Thác Mạch, đồng thời đã khiến mình gặp được kỳ nhân trong động, học được hai thế võ kỳ ảo. Càng nghĩ, cậu bé càng lo cho số phận của Bách Thảo lão nhân, thế là cậu dồn hết tâm trí dò theo vết máu, đuổi nhanh theo.

Chẳng biết là đã đi được bao lâu, vết máu dưới đất cũng mất dấu hẳn, hang Tuyệt cốc đã khuất biến, Thượng Quan Linh nghĩ bụng cứ đi thế này, chuyến tới làm sao mà tìm cho ra hang Tuyệt cốc nọ? Nhưng giờ đây kiếm đâu ra người để hỏi thăm, đi hay ở? Quả thật khó quyết định!

Trong khi Thượng Quan Linh ngồi tựa vào một gốc cây thông suy nghĩ, bỗng cách xa ba trượng, có tiếng động nhỏ. Cậu bé ngồi nhổm ngay dậy, chăm chú nhìn vào trong đám lùm cây sầm uất, cất tiếng hỏi:

- Vị nào trong đó? Xin cho được gặp mặt!

Một tiếng cười lạnh lùng từ trong lùm cây phát ra, tiếp theo là một hoàng y lão nhân tay cầm Cửu Đầu Thiết Trượng từ trong bước ra, tóc râu bạc phơ, đôi mắt sáng ngời oai phong, nhưng đùi bên phía trái máu me lênh láng ướt cả ống quân.

Thấy cách ăn mặc và cây Cửu Đầu Thiết Trượng, Thượng Quan Linh bèn nghiễm nhiên hỏi rằng:

- Ông đây phải hiệu người xưng là Cửu Trượng Thần Ông, tự đắc với lối phóng ra một hơi chín ngọn Ô Phong Thiết Thảo Đàm Bách Thủy đấy không?

Hoàng y lão nhân ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Linh, rồi cười nhạt rằng:

- Thằng ranh con, nếu không tại tuổi ngươi quá nhỏ, chỉ tội việc dám gọi thẳng tên lão phu đây cũng đủ để ngươi chết vô táng địa rồi!

Thượng Quan Linh thấy đối phương quá hống hách thế, trong bụng giận điên người rằng:

- Gọi ông Đàm Bách Thủy, có gì mà không được? Ông chê tôi tuổi nhỏ, nhưng ông có biết người ta thường nói hậu sinh khả úy không? Đâu như ông sống già nửa đời sắp chui vào hòm nay mai mà còn lên mặt hống hách như thế? Ông không thích nghe, nhưng tôi cứ thích gọi đấy! Đàm Bách Thủy. Ông có biết Bách Thảo lão nhân hiện ở đâu không? Người mà ông giao đấu hồi nãy đó!

Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy tức điên đầu, tính ra tay nhưng lại thôi, cây thiết trượng dộng thình thịch xuống mặt đất, râu tóc dựng ngược từng hồi vì cơn tức.

Thượng Quan Linh thấy vậy điềm nhiên rằng:

- Ông đóng bộ tịch hung dữ thế, nào có dọa được ai đâu? Hãy mách cho tôi rõ phải chăng người bạn già Bách Thảo lão nhân của tôi đã bị ông hại rồi?

Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy tức đến nỗi sắp ra tay, nhưng sau khi nghe Thượng Quan Linh bình tĩnh ăn nói như thế, lão lại đâm ngạc nhiên hẳn, sau cùng lão thu bộ mặt giận giữ của mình lại, mỉm cười rằng:

- Lão thất phu Lăng Mộ Nông đã trúng chín ngọn Ô Phong Thiết Thảo của ta, không biết giờ này lão đang quằn quại ở đâu? Nhưng với tài nghệ như lão đâu có gì đáng để theo học? Chẳng thà theo quách ta làm đồ đệ cho rồi, ta sẽ truyền dạy cho những ngọn tuyệt học để ngươi có thể tung hoành và trấn át giang hồ sau này không hơn sao?

Thượng Quan Linh eo ơi một tiếng rồi nói:

- Này Đàm Bách Thủy! Uổng cho ông đã nổi tên trong làng võ lâm, ăn nói sao không biết liêm sỉ là gì? Ông nói Bách Thảo lão nhân đã trúng chín ngọn Thiết Thảo của ông, thế tôi coi thử tới ông, đám máu trên đùi trái của ông lại bị ai đánh ra nông nỗi như thế?

Cửu Trượng Thần Ông sắc mặt đỏ lên, Thượng Quan Linh lại tiếp tục nói:

- Với những võ học của ông như thế mà cũng tính làm sư phụ tôi? Tôi khuyên ông đừng nên ỷ già mà lên mặt kẻ cả, nếu tôi không vì nể ông tuổi quá cao, lại nữa trên mình mang thương tích, chỉ nội trong hai thế, tôi không bắt ông Hận Mãn Tâm Đầu thì cũng khiến ông Oan Trần Hải Đề mất ngay!

Trong làng võ lâm, danh của Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy chỉ thua có Càn Khôn ngũ tuyệt và La Sát môn của Mạnh Tam Nương mà thôi, nên xưa nay kiêu ngạo vô cùng! Hôm nay lại gặp phải thằng bé không biết sợ trời sợ đất là gì cả, tính tình có vẻ kiêu ngạo hơn cả mình là khác, mở miệng Đàm Bách Thủy, mím miệng Đàm Bách Thủy, gọi liên hồi, đôi mày cau lại rằng:

- Thằng nhãi ranh không nếm chút mùi vị cũng không biết trời cao đất rộng là gì, vậy hãy nếm thử mùi vị Cương Chưởng của lão phu cho biết!

Tay trái đưa ra, chỉ dùng sáu phần công lực, lập tức một luồng gió như sóng cuồn cuộn đẩy tới phía Thượng Quan Linh.

Từ khi Đoạt Hồn Kỳ Phân Kinh Thác Mạch, công lực của Thượng Quan Linh đã tăng hẳn, nay lại được nuốt Đơn Nguyên của con Tam Mục Thiềm Thừ, lại nghe Động Trung lão nhân nói chân lực của mình đã tăng lên bội phần, nhưng vì chưa thử qua, trong lòng khó tin, nay thấy Cửu Trượng Thần Ông chưởng lực ra, cũng giơ luôn chưởng bên phải vung lên đỡ.

Trong chưởng này, Thượng Quan Linh cố ý muốn thí nghiệm xem chân khí nội lực của mình đã tăng cường đến mức độ nào, nên cậu bé đã dùng đến chín phần đánh ra. Khi hai ngọn kình phong chạm nhau, ngang nhiên đã khiến cho đại danh Cửu Trượng Thần Ông bị thương tổn hẳn, chỉ thấy lão loạng choạng bị lùi sau hẳn ba thước!

Đàm Bách Thủy nằm mộng cũng không thể ngờ Thượng Quan Linh giỏi đến thế! Trong lòng bắt đầu chột dạ, nghĩ thầm không biết thằng nhỏ này là môn đồ của môn phái nào mà công lực cao thế, nếu so với tuổi tác trái ngược hẳn nhau!

Trong một chưởng đánh lùi được Cửu Trượng Thần Ông, Thượng Quan Linh biết công lực của mình quả nhiên đã tăng hẳn, bèn thản nhiên cười rằng:

- Sao? Đàm Bách Thủy? Với chút võ học hão danh của ông, đã muốn làm sư phụ người ta ư? Chuyện đời tức cười thật! Vậy ông có cần dùng đến Cửu Đầu Thiết Trượng hay loại Bách Bộ Ô Phong Thảo thì xin cứ việc thử đi!

Đàm Bách Thủy tuy kinh hoàng về nội gia chân lực của Thượng Quan Linh nhưng trong bụng vẫn chưa phục, cho rằng vừa rồi mình khinh địch, chỉ dùng có sáu phần mười công lực nên đã thua. Lão bèn cười nhạt và sa sầm ngay nét mặt xuống rằng:

- Nhãi con biết gì? Vừa rồi lão đã nương tay nhường nhịn cho ngươi, nếu đã không biết phải quấy, ta sẵn lòng cho ngươi một bài học cho xứng đáng!

Nói xong, tay phải vận nội lực cắm sâu cây thiết trượng xuống đất, rồi giơ luôn hai tay ra đẩy luôn song trưởng đánh tới, quả nhiên một luồng gió mạnh ào ào phóng ra, cát bụi nổi cả một vùng, khí thế dũng mãnh vô cùng!

Thượng Quan Linh nhận ngay ra lợi hại, không dám chảnh mảng, vội tụ chân khí vào Đan Điền, dùng hết mười phần công lực, vung chưởng ra nghênh tiếp.

Tuy gặp nhiều may mắn nhưng Thượng Quan Linh chưa có cơ hội khổ luyện thêm về chân lực nội khí của mình, trong tình trạng trước mắt đây, cũng chỉ ngang hàng với Đàm Bách Thủy mà thôi! Riêng phần Đàm Bách Thủy, phần bị thương trong người, nên chân lực trong người bị sút kém một phần nào, cho nên trong chưởng lực lần thứ hai này, Thượng Quan Linh vẫn đứng y nguyên bất động, nhưng râu tóc áo của Đàm Bách Thủy đã bay phấp phới vì ngọn chưởng phong của đối thủ, lão lại lùi về phía sau hai bước nữa.

Đàm Bách Thủy thấy vậy thất kinh hồn vía, trong lòng bỗng nổi ý giết người, phập một tiếng rút luôn cây Cửu Đầu Thiết Trượng dưới mặt đất lên.

Thượng Quan Linh biết người ta nổi danh nhờ Thiết Trượng, thế nào chả có lối đánh tuyệt nghệ? Cậu cũng vội rút cây Văn Xương bút của mình ra cầm tay.

Đàm Bách Thủy tay cầm trượng, lão chẳng nhảy nhót gì, cứ lừ lừ tiến tới từng bước một, Thượng Quan Linh tính chê cười lão sao khéo đóng hề như thế, nhưng cậu chưa kịp mở miệng cười, thì Đàm Bách Thủy từ chậm đổi hẳn sang nhanh, như một tia chớp, cây Cửu Đầu Thiết Trượng vụt một tiếng khiếp hồn, từ trên đỉnh đầu bửa mạnh xuống.

Thượng Quan Linh biết cây bút của mình không thể đỡ liều món binh khí trầm nặng của đối thủ được, nên cứ việc né thân nhảy tránh như con chim sâu, chờ dịp địch thủ hớ hênh sẽ ra tay công hãm! Nào ngờ cây Thiết Trượng quả danh bất hư truyền, trước mắt cậu bé chỉ thấy một rừng trượng pháp bao quanh lấy mình, tiếng giò vù vù, mạnh không thể tả.

Trong cảnh hiểm nghèo ấy, Thượng Quan Linh chỉ còn dùng đến thế Linh Điểu Triển Dực Khéo Độ Thiên Hà né tránh, đồng thời dùng luôn thế Thiết Bản Kiều Công, toàn thân bấu chặt mặt đất, rồi đưa tay trái khẽ đẩy mặt đất với lối khinh công tuyệt đỉnh vọt sang bên phải hơn sáu thước, tránh thoát những đường trượng tua tủa như ngọn đồi nhỏ quấn quít lầy mình từ nãy giờ.

Cậu bé đầy mình mồ hôi lạnh, đứng thẳng người lên, Đàm Bách Thủy ngửa mặt lên trời cười ngất ngưởng rằng:

- Nội trong năm mươi hiệp, nếu cây Cửu Đầu Thiết Trượng của lão phu không đánh bật được cậy Văn Xương bút của ngươi thì ba chữ Đàm Bách Thủy lập tức được xóa hẳn trong giang hồ ngay!

Thượng Quan Linh ôm bụng cười ha hả.

Cửu Trượng Thần Ông ngước mắt quát tháo:

- Thằng nhãi ranh! Có chuyện gì mà cười hả hê thế?

Thượng Quan Linh nín cười cong môi lên nói:

- Đàm Bách Thủy! Đừng nói là trong năm mươi hiệp ông chưa thắng nổi tôi, cho có thêm năm mươi hiệp nữa cũng chả đi đến đâu!

Đàm Bách Thủy giận điên người! Choang một tiếng, cây thần trượng đánh luôn vào một tảng đá, cát bụi tóe lửa tứ tung, hậm hực nhìn trừng vào Thượng Quan Linh.

Thượng Quan Linh nắm chặt cây Văn Xương bút của mình, ngang nhiên nói:

- Đàm Bách Thủy! Nếu có thua thì nói thẳng cho rồi đi! Đừng ở đó động trò dọa người trông nực cười lắm!

Đàm Bách Thủy giận quá nổi khùng, hét lên một tiếng, dùng hết toàn lực vào cây thiết trượng, vung ra một thế Tam Hoa Tề Đỉnh, những đường trượng tua tủa nhanh như làn điện chụp ập xuống đầu Thượng Quan Linh.

Thượng Quan Linh cũng biết trượng pháp của Đàm Bách Thủy không phải tục phàm gì, đâu dám đỡ liều bằng cây Văn Xương bút? Nhưng cậu bé cũng nhảy nhót vung bút điểm túi bụi qua địch!

Đàm Bách Thủy vốn là người đã nổi danh trên giang hồ, đánh với một kẻ hậu bối như thế sợ thiên hạ chê cười mình ỷ lớn hiếp nhỏ, nên cũng nương tay trong lúc đánh, nào ngờ thằng nhãi ranh dám cả gan trả đũa, không chịu nhường nhịn chút nào, dưới cơn thịnh nộ, Đàm Bách Thủy tăng mạnh thêm trượng pháp đối địch!

Cậy Văn Xương bút lúc này đánh luôn ra ba mươi sáu đường Văn Xương bút pháp của Tạ Đông Dương đã truyền dạy. Chỉ thấy ánh bút loang loáng một vùng như tia chớp điện trời công, hãm mãnh liệt về phía Đàm Bách Thủy.

Trượng pháp ào ào của Đàm Bách Thủy lúc này cũng tung ra hai thế Cuồng Phong Lạc Điệp, Lãng Quyến Lưu Sa ép hẳn Thượng Quan Linh lùi hẳn hơn ngoài trượng xong, rồi đổi thế thủ thành thế công.

Trong nội mười hiệp đầu, Thượng Quan Linh lại bị vây trong trượng pháp của Đàm Bách Thủy, cậu bé đành cố gắng giở hết ba mươi sáu ngọn Văn Xương bút pháp tinh diệu của mình ra chống đỡ mới miễn cưỡng tạm yên!

Vào khoảng bốn mươi hiệp, nguy cơ đã hiện khắp xung quanh người, Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy đã nắm chắc phần thắng trong tay mình, tiếng cười ha hả liên hồi, thình lình cây thiết trượng quét mạnh xuống hai chân Thượng Quan Linh đánh ra một thế Hoành Tảo Thiên Quân, cướp đánh nhiều nơi trọng yếu trên người cậu bé!

Thượng Quan Linh đã đấu hơn bốn mươi hiệp, mồ hôi trên người dần dần nhễ nhại, khi thế đối thủ đánh thế Hoành Tảo Thiên Quân một cách dũng mãnh như thế, vội cong người nhảy vọt ra ngoài hai trượng, thoát khỏi uy lực của thiết trượng đang bao vây.

Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy đắc ý cười ha hả rằng:

- Nhãi ranh kia! Chưa đủ năm mươi hiệp cơ mà...

Thượng Quan Linh đưa vạt áo lên chùi mồ hôi trán, hừ một tiếng rằng:

- Đàm Bách Thủy! Xin ông đừng vội hớn hở đắc chí! Giờ đây xin ông hãy thử tiếp tôi thêm năm mươi hiệp xem sao?

Vừa nói vừa tung mình vào lại vòng chiến, trong chuyến này, Thượng Quan Linh dùng ngay thế Huyền Thiên Thất Thập Nhị Phất của Thiên Si đạo trưởng đã truyền, thế là một lối đánh oai thế tuyệt luân được cậu bé dùng cây Văn Xương bút diễn đánh!

Đàm Bách Thủy thấy lối đánh mới lạ, giật nảy mình lùi thân.

Nhưng Thượng Quan Linh đã sấn sát tới, cả một vùng hoa bút tỏa ra như một dòng sông chong chóng gặp gió, chỉ thấy cậu bé trên thì điểm song mục, giữa thì đâm huyệt Chưởng Đài, dưới lại bế huyệt Đồng Tuyền! Trong một thế đầu tiên, đã ngang nhiên một lúc chia đánh ba trọng điểm của địch.

Đàm Bách Thủy nhận ngay ra môn võ này chỉ có Tây Đạo Thiên Si đạo trưởng trong nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt mới có lối đánh kinh hồn này!

Đàm Bách Thủy vừa gỡ thế đánh vừa tự nhủ thầm: Thằng nhãi này tuổi nhỏ thế, không biết nó học đâu được lối tuyệt học bất truyền của Thiên Si đạo trưởng này! Tuy tay chân nó còn ngượng nghịu chưa quen, nhưng bảy mươi hai thế biến hóa kỳ ảo ấy, mình muốn thắng nó cũng không phải chuyện dễ! Nhưng mình đã chót lớn tiếng khoe khoang mới nó, nội trong một trăm hiệp không thắng nổi nó, chẳng lẽ Đàm Bách Thủy phải xóa tên trong giang hồ thật ư? Nghĩ thế, Đàm Bách Thủy bất giác rùng mình thất kinh! Không biết tính sao, đành vờ đánh mạnh một trượng, tung mình nhảy ra xa hơn ba trượng.

Thượng Quan Linh trong lúc thử sơ tuyệt học, quả nhiên thấy oai lực mạnh lạ, đằng này cậu bé vừa mừng thầm trong bụng bỗng đối phương nhảy khỏi vòng chiến, Thượng Quan Linh ngạc nhiên hỏi:

- Đàm Bách Thủy! Đã đầy trăm hiệp đâu? bộ ông sợ rồi hả?

Cửu Trượng Thần Ông trong lòng thẹn thùng, sắc mặt rầu rầu trả lời rằng:

- Trong lúc lão phu hấp tấp lại đây, đã quên phứt một chuyện quan trọng, vậy ngươi hãy ở đây chờ đợi ta trong nửa ngày, còn bốn mươi hiệp nữa chúng ta giải quyết sau vậy!

Thượng Quan Linh nghe vậy cười lên sằng sặc rằng:

- Rõ ràng là ông sợ bị thua, thế mà cũng đi dùng lối đánh lừa trẻ con còn không nổi để đánh lừa tôi! Chuyện lớn tày trời đến đâu đi nữa cũng phải đánh bốn mươi hiệp rồi muốn đi đâu thì đi!

Nói xong cùng vung bút đánh ra.

Đàm Bách Thủy sa hẳn mặt xuống nói:

- Nếu vậy thì ngươi cùng đi với ta vậy!

Dứt lời tung thân vọt nhảy ra xa bốn trượng, Thượng Quan Linh cũng vội tung mình đuổi theo sau, thế là cả hai đều dùng thuật khinh công phi hành của mình ra, kẻ trước người sau chạy đuổi  tưng bừng!

Đuổi nhau được đâu hơn mười dặm đường, Đàm Bích Thủy vì vết thương trên đùi, nên đã trỡ ngại không ít trong lúc chạy, giờ đây vết thương lại đau nhói từng hồi, dần dà Thượng Quan Linh đã gần kề thêm!

Trong lúc Đàm Bách Thủy quýnh người, thì trước mặt hiện ra một đám rừng rậm rạp, Đàm Bách Thủy vội đề khí tung mình trong hai cái nhún nhảy đã lẩn biến vào trong rừng!

Thượng Quan Linh không ngờ Đàm Bách Thủy có ý trốn mình thế, khi cậu đuổi tới nơi, tung tích đối phương đã biến vào rừng.

Cậu bé do dự suy nghĩ một hồi, bởi trên giang hồ thường có câu tục ngữ: “Cùng khấu mạc truy dị lâm mạc nhập” (Không nên đuổi kẻ khốn cùng, gặp rừng chớ nên vào), vì mình dễ bị lộ mục tiêu hơn! Kẻ địch dễ ra tay hạ độc thủ, khó mà phòng được! nhưng nghĩ tới người bạn già Bách Thảo lão nhân, trong lòng không cam tâm tý nào! Trong cơn tức, cậu bé không sao dằn nổi, thế là bất kể lợi hại gì, cây Văn Xương bút đưa ra che chắn trước ngực, mạo hiểm xong vào.

Thượng Quan Linh cũng biết mình quá liều, sau khi phi thân tung mình cào sâu hơn trượng, cậu bé nhanh nhẹn xuyên qua trái né qua phải một hồi, rồi tìm ngay đến một gốc cây lớn đứng dựa vào đó, đưa mắt quan sát khắp chung quanh một lượt.

Bỗng trên đỉnh đầu có giọng cười lạnh lùng vang xuống, Thượng Quan Linh giật mình thất kinh, cây Văn Xương bút tức khắc đánh ra một thế Xuyên Vân Nã Nguyệt(vén mây bắt trăng).

Kình phong đánh lên, cành lá ào ào ngả nghiêng, một bòng áo vàng tung mình qua một cây to khác, tiếng cười lạnh lùng lại truyền đến tai cậu bé rằng:

- Lão phu nếu quả không bận chuyện trong người, đời nào để nhãi ranh hỗn láo như thế? Giờ tạm cho ngươi xem chút lợi hại của ta cho biết thân biết phận! Nếu sau còn gặp nhau trên giang hồ, mà vẫn giữ thói ương ngạnh ấy, đừng có trách ta ra tay nhé!

Vừa dứt tiếng nói, Thượng Quan Linh bỗng cảm thấy xung quanh người mình có tiếng gió rít lên đánh tới, cậu bé vội vung bút lên quay tít như một cái dù che mưa để che khắp toàn thân, đồng thời liếc mắt quan sát động tĩnh.

Đàm Bách Thủy xưa nay vốn tự hào với môn ám khí Bách Bộ Ô Phong Thiết Thảo của mình, mỗi lần ra tay là chín ngọn cỏ sắt bách phát bách trúng. Lúc này chỉ thấy chín ngọn cỏ chụm lại làm một, nhắm thẳng cây Văn Xương bút chọc tới nhanh như chớp.

Thượng Quan Linh thấy Ô Phong Thiết Thảo, thoạt tiên bay ra chín ngọn rõ ràng, sau thình lình lại tụ trung thành một mà nhắm ngay cây bút của mình chọc tới, biết ngay võ nghệ của người xử dụng đã đi đến mức tinh vi tuyệt đỉnh, mình chẳng qua chỉ nhờ được những sự gặp may kỳ lạ mà thôi, nếu nói về võ học của mình trong tình trạng này còn thua địch rất nhiều.

Biết rõ lợi hại như thế, hơn nữa lại nằm trong thế bất lợi là trong rừng tối om, dù Thượng Quan Linh gan có to bằng trời đi nữa cũng không thể nào theo đuổi tới cùng được, thế là cậu bé đành để tiếng cười của Đàm Bách Thủy mỗi lúc một xa dần hẳn.

Thượng Quan Linh đứng đực người suy nghĩ những sự tao ngộ kỳ lạ của mình, nào là công lực tăng dần, nào oai lực môn Huyền Thiên Thất Thập Nhị Phất của Thiên Si đạo trưởng, trong hai trận thử chưởng với Đàm Bách Thủy, không biết đã cách nơi động huyệt Tuyệt cốc bao xa rồi? Bây giờ tìm được ai mà hỏi tên đường lối đây? Nếu vạn nhất sau này tìm đến không biết chỗ thì phải làm thế nào?

Trong lòng Thượng Quan Linh lâng lâng, chuyện đã thế, cũng không biết làm cách gì hơn, cậu bé đành đủng đỉnh bước ra khỏi rừng, chuẩn bị hỏi thăm người ta tìm đường đi đến Trường Sinh đảo để kịp tham gia một cuộc võ lâm thịnh hội ở đó.

Vừa ra khỏi cửa rừng, bỗng thấy một bóng người nhanh như cắt nhoáng qua mắt mình.

Một là Thượng Quan Linh nghĩ trong rừng làm gì có người lạ nào khác, hai nữa thân pháp của người ấy lại tuyệt cao, cậu bé tin chắc lại là Đàm Bách Thủy đây.

Thượng Quan Linh hấp tấp núp vào một gốc cây sầm uất gần đó, chờ bóng người đi tới gần, thình lình hét lên một tiếng dữ dội, dùng đến chín phần mười chân lực, vung luôn song chưởng đánh ra, chỉ thấy cây lá rào rào gẫy rập, dồn hết về phía bóng người đang tiến tới.

Người đi đường không ngờ có người dùng chưởng lực đánh lén mình thình lình như thế, vội ngừng chân hít mạnh hơi lên người, hai chân khẽ nhún xuống đất, toàn thân nhẹ vọt như một con chim về phía sau, thật là một khinh công tuyệt đỉnh và đẹp mắt. Trong khi bị đánh lén như thế mà đã ngang nhiên ung dung né tránh được chưởng lực của địch, như thế đủ biết võ nghệ người đi đường ghê gớm bực nào rồi!

Thượng Quan Linh theo gió chưởng tung mình bay ra, đến khi nhận rõ mặt người đi đường, bất giác mặt đỏ ửng lên, thì ra đâu phải là Đàm Bách Thủy gì đâu?

Hóa ra người này là một ông già mặc áo xám tro, toàn thân cao không đầy năm thước, khổ người mập mạp thấp lùn.

Ông già lùn mập bị đột kích thình lình, sắc mặt vốn đã hầm hầm nổi giận, râu tóc dựng ngược, nhưng sau nhìn ra Thượng Quan Linh chẳng qua là cậu bé con, cơn giận nguôi hẳn đi, nhưng vẫn không vui vẻ lắm, cau có đôi lông mày vừa rậm vừa ngắn của mình hỏi rằng:

- Oắt con kia! Sao cả gan núp trong bụi ra tay độc ác đánh người đi đường thế? Tuy ta không muốn chấp trách gì với ngươi, nhưng ta bắt ngươi phải khai rõ là môn đệ của ai? Thuộc về sư môn tông phái nào? Sau này ta sẽ tìm người lớn của ngươi để hỏi tội sau!

Thượng Quan Linh phát chưởng đánh nhầm người, trong lòng đang hối hận, chực lên tiếng bày tỏ đầu đuôi, nhưng nghe khẩu khí của người già này có vẻ hống hách, thần sắc lại kiêu ngạo không tưởng tượng được, cậu bé tức trí vẹo cỗ qua một bên ngang nhiên trả lời rằng:

- Tôi đánh nhầm người, đang tính xin lỗi, nhưng nghe ông nói năng hiên ngang như thế, tôi chẳng phục tý nào! Kẻ đánh ông chính là tôi, vậy ông có bản lãnh gì ghê gớm cứ đem ra đây tỷ thí với tôi, cần gì phải tìm cho được sư phụ tôi? Mà liệu thầy tôi ông dám trêu tới ư?

Người già áo xám nghe xong cười ngất ngưởng rằng:

- Những việc trên giang hồ này, quả ta đã cách tuyệt trên mười năm nay rồi, chẳng biết những kẻ ngang tàng trong võ lâm ngày nay là thuộc những nhân vật gì? Ngươi đã ương ngạnh thế, ta hãy bắt ngươi trước đã, rồi tìm sư phụ của ngươi cãi lý sau!

Dứt lời, một bàn tay hộ pháp vừa béo vừa đỏ, xòe hẳn năm ngón chụp nhanh xuống bả vai Thượng Quan Linh.

Từ lúc Thượng Quan Linh phục trong bụi đánh ra một chưởng, biết ngay võ học của ông già áo xám này cao kỳ vô kể, nên tuy miệng lưỡi đanh đá đối chọi, thực ra cậu đã phải đề phòng cẩn thận. Khi thấy ngũ chỉ của địch thủ bấu tới, cậu bé không nhảy về phía sau để tránh mà lại mạo hiểm chui luồn qua dưới nách ông già, tay phải đưa ra một thế Kim Báo Lộ Trảo, nhắm nơi Đan Điền của địch đánh tới, miệng hét lớn rằng:

- Muốn bắt tôi đâu phải dễ dàng thế? Ông ỷ già nói khoác y như một nhân vật đã nổi tiếng tăm trong võ lâm vậy! Hãy nếm thử chưởng lực của tôi đã! Xem thử công lực của ông tới mức nào cho biết!

Thượng Quan Linh dám dùng đến thế hiểm nghèo như thế khiến cho ông già áo xám cũng lác mắt ngẩn người. Nghe cậu bé nói thế, quả nhiên lão không né tránh, ỷ mình công lực hơn người, nhẹ xích qua một chút để tránh trọng huyệt Đan Điền, dùng xương đùi đỡ luôn chưởng lực của Thượng Quan Linh.

Cả đôi bên không ngờ sự thể trước mắt lạ thế. Phần Thượng Quan Linh tưởng đâu xương hông của ông già thề nào cũng dập nát, nheo mắt cau mày tính thu ngay thế đánh lại nhưng đã không kịp.

Phần ông già cũng không thể nào ngờ rằng một thằng bé mười bốn mười năm tuổi mà chân lực nội gia lại cao cường đến thế! Khi phát giác ra, có muốn tránh cũng không kịp, đành cắn răng tụ khí vào đan điền ráng chịu một chưởng.

Nội một chưởng của Thượng Quan Linh đã khiến ông già áo xám phải lùi về phía sau hơn ba bước, xương hông đau nhói vô ngần. Đôi mắt lão trợn tròn, sát khí đằng đằng nhìn sang Thượng Quan Linh.

Thượng Quan Linh thấy lão vậy bật cười nói:

- Kể ra xương đùi của ông cũng khá cứng thật đấy, nếu phải người khác chắc đã bị dập nát từ lâu rồi...

Chưa dứt lời, đôi mắt người già áo xám đã lộ hung quang, tiếng hét vang như sấm rền:

- Oắt con! Sắp chết đến nơi mà còn không biết! Hãy mau đem nạp nửa mạng sống cho ta trước đã!

Tay phải vung ào một tiếng về Thượng Quan Linh.

Cậu bé bị thất thế là không hiểu ông già đang đấu với mình đây là nhân vật nào trong võ lâm? Thấy tướng mạo lão không có gì oai nghi cho lắm, nên cậu bé coi thường hơn Đàm Bách Thủy, nghĩ thầm trong bụng cứ dùng phách không chưởng lực chấn ngã lão cho được việc.

Nào ngờ chuyến này Thượng Quan Linh đã gặp phải thứ dữ! Song chưởng cậu vừa đánh ra, một sức vô hình nặng trĩu đã đè ngược lại, Thượng Quan Linh biết địch không lại, tính dùng lối khinh công né nhảy nhưng quá chậm, chỉ đành cắn răng chịu về hai phần chân lực để hộ thân, còn tám phần nội lực tung ra để ngự địch.

Khi hai luồn nội gia chân lực gia tiếp vơi nhau, đôi tay của Thượng Quan Linh cảm thấy như muốn gãy rời, trống ngực đập mạnh liên hồi, mắt tá hỏa tam tinh.

Ngay trong lúc thập tử nhất sanh đó, dưới nách lại trúng luôn một chỉ lực của người già áo xám.

Nhưng chỉ lực ấy không điểm trúng yếu huyệt của Thượng Quan Linh mà lại khóe léo trúng chiếc thẻ Kim bài của Tiếu Diện Diêm Bà đã cho Thượng Quan Linh. Người già thấy có vật cản trở bèn xoay sang lối dùng chưởng vỗ ngay hôn mê huyệt của Thượng Quan Linh. Thế là cậu bé té lăn ra mặt đất bất tỉnh luôn.

Người già hình như có chuyện gấp rút bên người, chỉ thấy lão lạnh lùng nhìn Thượng Quan Linh một lúc rồi bỏ đi ngay, nhưng lão bỗng nhớ vừa rồi khi mình điểm huyệt đã có gì vướng tay, nên đưa tay vén áo cậu bé xem coi vật gì. Khi lão thấy Kim Bài Huyết Lệnh của cậu bé, sắc mặt bỗng chần chừ ý lên một tiếng ngạc nhiên!

Do dự một lúc, lão bèn cúi xuống lấy thuốc linh đơn nhét ngay vào miệng cậu bé ba viên, xong giải huyệt hôn mê rồi nói rằng:

- Ta không ngờ ngươi lại là đệ tử của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương. Không phải ta sợ gì sư phụ của ngươi đâu, nhưng trước đây đã gặp mặt nàng một lần, dù sao đi nữa cũng không nên đánh thương kẻ hậu bối như ngươi! Hiện giờ thương tích của ngươi phải mỗi ngày uống ba viên linh đơn của ta để điều trị mới mong khỏi bệnh. Hơn nữa ta còn bận việc phải đi Đông Hải, cho nên ta cần đem theo ngươi để trị khỏi bệnh, chờ khi thương tích của ngươi khỏi hẳn đâu đấy, và chuyện ở Đông Hải của ta giải quyết xong, chừng ấy ta sẽ đưa ngươi về La Phù sơn Vạn Mai cốc gặp thầy ngươi để lý lẽ phải quấy sau!

Thượng Quan Linh thấy lão già lùn mập tưởng mình là đệ tử của Mạnh Tam Nương, trong bụng bất giác tức cười, vừa tính cải chính lại nghe lão già nói sẽ đem mình đi Đông Hải, nghĩ bụng cứ giả bộ hồ đồ nhận là đệ tử của Tiếu Diện Diêm Bà để lão đưa mình đến Đông Hải, hơn nữa kinh mạch toàn thân mình đã thông suốt, mình muốn trốn đi lúc nào mà chả được, cứ việc mặc lão già này lên La Phù sơn tha hồ ấm ớ lý sự Mạnh Tam Nương cho vui.

Lão già áo xám thấy sắc mặt của Thượng Quan Linh không vui lại nói tiếp:

- Ta biết ngươi chưa chịu phục, nhưng ta là kẻ tiền bối, có đánh ta cũng chỉ tìm thầy ngươi đánh, ta không thể nào đánh với kẻ hậu bối như thế, vậy ngươi có biết ta là ai không?

Thượng Quan Linh chẳng thèm ngó người già trước mặt, cứ hếch cổ lên nhìn trời, đầu lắc nhẹ.

Lão già chỉ còn cách tự báo danh hiệu của mình rằng:

- Thế ngươi đã từng nghe Mạnh Tam Nương nói về Càn Khôn ngũ tuyệt chưa? Ta đây chính là một trong Ngũ tuyệt Bắc Kiếm Phổ Côn đây!

Nghe đến tên Bắc Kiếm Phổ Côn, Thượng Quan Linh giật mình đến thót.

- “Hèn gì chưởng lực của mình bị thua là phải! Thì ra mình lại gặp một trong Ngũ tuyệt của nhóm Càn Khôn!”

Nhưng bỗng nhiên Thượng Quan Linh thấy lão già xưng là Bắc Kiếm tại sao không thấy mang kiếm bên người? Mắt cậu bé cứ nhìn xung quanh người già để tìm.

Phổ Côn như hiểu ý Thượng Quan Linh, bèn mỉm cười rằng:

- Chắc ngươi nghi Bắc Kiếm sao lại không đeo kiếm chứ gì? Bởi cây Tam Chỉ kiếm của ta đã bị thằng con bất hiếu Phổ Kiên đánh cắp mang đi! Theo sự điều tra ngấm ngầm của ta, Phổ Kiên không biết đã bị thua về tay một nhân vật nào đó, nên nó mới ước hẹn với người ta tại đảo Trường Sinh Đông Hải, chính nơi ở của Đông Tăng Túy Đầu Đà để quyết đấu hơn thua với người ta! Tuy nó đã cố giấu ta, nhưng ta không muốn kiếm nghệ của nhà họ Phổ bị mất oai danh, nên đã âm thầm theo dõi! Ngươi theo ta chuyến này đến Đông Hải, thế nào cũng được chứng kiến một cuộc thịnh hội trong võ lâm! Kể ra cũng không uổng công đâu!

Thượng Quan Linh bây giờ mới vỡ lẽ, trong bụng không khỏi cười thầm vì đầu đuôi câu chuyện của Phổ Kiên, Thượng Quan Linh biết rõ hơn ai hết. Nhưng mình đã lỡ vờ không biết, nay đành làm thinh luôn chờ đến Đông Hải rồi tính sau.

Bắc Kiếm Phổ Côn cứ tưởng Thượng Quan Linh là đệ tử của Chưởng giáo La Sát môn Mạnh Tam Nương, nãy giờ chẳng thấy hé miệng nói một lời gì, đành dắt luôn đi Đông Hải.

Trường Sinh đảo cách thắng cảnh phật giáo địa Phổ Đà Sơn không xa, đây là một đảo rất nhỏ ở Đông Hải, một trong Ngũ tuyệt nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt là Túy Đầu Đà Đông Tăng thường quanh năm cư ngụ ở đây.

Giữa tiết mùa cuối tháng bảy, vị kỳ hiệp Túy Đầu Đà Đông Tăng này ngồi trên một mỏm đá, tay bầu rượu thơm, tay cầm đùi thịt chó, mặc cho sóng bể đánh ướt sũng tà áo bào, cứ tỉnh bơ ngồi gặm đùi thịt chó ngon lành! Đang ngồi ăn thú vị ấy, mặt bể bỗng hiện ra một chiếc lá buồm nhỏ ở đàng xa, chẳng mấy chốc chiếc thuyền nhỏ ấy đã đến gần trước bến. Mũi thuyền, một người gầy cao mặc áo dài đen đứng hiên ngang, lạnh lùng và không có màu máu gì trên khuôn mặt trắng bệch ấy, càng không thể nhận ra được vẻ mặt buồn vui của người áo đen đứng trước mũi thuyền. Thì ra đây là nhân vật mà hầu hết trong võ lâm đều cảm thấy nhức đầu, khó biết thiện ác ra sao, Đoạt Hồn Kỳ! Vâng chính người áo đen đứng trên mũi thuyền là Đoạt Hồn Kỳ!

Đoạt Hồn Kỳ xưa nay ít niềm nở với ai bao giờ, nhưng với Túy Đầu Đà Đông Tăng lại khác hẳn. Mặc dù ngược chiều gió, nhưng Đoạt Hồn Kỳ đã dùng chân khí để truyền tiếng nói lên bờ rằng:

- Túy hòa thượng ơi! Nay ta đã trót gây lên một cuộc sóng gió lên Trường Sinh đảo của ngươi rồi!

Túy Đầu Đà vẫn ngồi ăn uống điềm nhiên, chờ cho Đoạt Hồn Kỳ xuống thuyền đến tận nơi, mới liếc đôi mắt ngà ngà ngắm nhìn Đoạt Hồn Kỳ từ đầu đến chân, thình lình giơ tay áo bào phạt nhẹ một luồng kình phong đẩy Đoạt Hồn Kỳ lùi hẳn ba bước.

Đoạt Hồn Kỳ ngạc nhiên hỏi rằng:

- Kìa Túy hòa thượng! Chúng mình đã lâu không gặp nhau, sao hòa thượng lại có thể say đến nỗi thế kia? Đây không lý là lối tiếp khách của hòa thượng đấy ư?

Túy Đầu Đà vừa đưa bầu rượu lên miệng tu, vừa liếc mắt nhìn Đoạt Hồn Kỳ, mặt không vui rằng:

- Ngươi nói không sai! Trường Sinh đảo vốn nơi yên tĩnh và ta vẫn muốn nó yên tĩnh hoài, hơn nữa ta càng không muốn tiếp loại người khẩu phật tâm xà như ngươi đâu! Hôm nay là lần cuối cùng ta để ngươi bước bàn chân lên đảo Trường Sinh của ta, lần sau nếu còn bén mảng tới chứng ấy đừng có trách Túy hòa thượng lăng nhục đấy nhé!

Đoạt Hồn Kỳ ngẩn người ngạc nhiên, vì xưa nay Đông Tăng Túy Đầu Đà vẫn thân với mình, sao hôm nay bỗng đột nhiên thay đổi hẳn thái độ lạ lùng như thế?

Nhưng Đoạt Hồn Kỳ cố đè nén bực tức ngồi cạnh xuống phiến đá của hòa thượng, từ tốn nói rằng:

- Đoạt Hồn Kỳ quả thật gặp vận xui xẻo! Hình như trên giang hồ này ai cũng cho Đoạt Hồn Kỳ hung ác tuyệt luân, vừa đáng sợ lại càng đáng giết, nhưng ác thay ta lại tìm không ra lỗi lầm ác gì trên người ta? Hung ở đâu? Ác ở đâu? Chỗ nào đáng sợ? Tại sao lại đáng giết? Lạ lùng thật...

Túy Đầu Đà ngậm cong miếng thịt chó mới lẩm nhẩm rằng:

- Vụ tận diệt hai mươi ba tăng lữ tại chùa Tịnh Tâm thiền tự bộ còn không đủ nữa sao? Tước da lão Phương trượng không để là độc? Khẩu phật tâm xà với hòa thượng không đáng giận? Tội tày trời như thế bộ còn không đáng giết?