Đoàn Vũ Khỏa Thân

Chương 5

Docsach24.com

ần nửa đêm, Uyên-sơn về đến khách sạn. Vì còn độc thân, y không ở nhà riêng như các nhân viên khác trong sứ quán, vả lại, y có cảm tình đặc biệt với đại lộ Tự Do, nhất là về buổi chiều và ban đêm cuối tuần, hoặc những ngày đầu tháng.

Tuy là người ngoại quốc, Uyên-sơn đã nhìn thấy trên đường Tự Do nhiều điều mà người Việt không có cơ hội nhìn thấy. Y gặp gỡ nhiều lần đến nỗi quen mặt, và quen cả cách phục sức của những người sống bằng nghề đổi tiền chợ đen, hoạt động trong cửa tiệm đàng hoàng, phía sau tủ kiếng đựng sách báo hoặc đồ bách hóa, hoặc lưu động trên vĩa hè, trong các snack-bar, trong đường hẻm Eden và đường hẻm của một hãng sơn mài mỹ thuật.

Trời mưa - đặc biệt là những buổi nhá nhem trời mưa lất phất - Uyên-sơn nhớ nhất những người đàn bà thuộc đủ lứa tuồi, trung niên có, trẻ măng có, ăn mặc lõa lồ có, đoan trang có, đi đi lại lại như đèn cù chặn ngang khách lại và hỏi thăm xuồng xã như thể bạn thân, kèm theo đề nghị mua bán ái tình....

Trước kia, Uyên-sơn là thân chủ thường trực của... đường Tự Do. Nhưng từ ngày gặp Túy Vân, thưởng thức những lạc thú thần tiên trong câu lạc bộ Ngũ Nhật Hội, y đã trở thành người đàn ông chưa vợ gương mẫu, rảo bước bưng tai trước những lời mời mọc và cử chỉ níu kéo tha thiết.

Đêm nay, bước vào thang máy lên phòng ở lầu ba lữ quán Đại Lục, Uyên-sơn cũng vội vã một cách khác thường. Nhưng y lên phòng không phải để rửa mặt, thay quần áo, và sửa soạn lên giường kéo một giấc ngủ đền bù. Sau khi cất va-li vào tủ, y mở hé cửa ra bao lơn, nhìn xuống công trường đối diện. Giờ đây, ngoài những nhân viên an ninh và khách chơi đêm, đường Tự Do không còn ai.

Uyên-sơn nhìn đồng hồ. Mới gần 11 giờ. Còn một giờ nữa mới đến giờ giới nghiêm. Y tắt đèn trong phòng, rón rén ló đầu ra ngoài hành lang. Một du khách say bí tỉ đang loay hoay với cái chìa khóa cửa. Thang máy đã xuống tầng dưới. Y bèn tiến lại cầu thang bê-tông.

Mưa đã tạnh. Gió mát từ bờ sông thổi lên khiến Uyên-sơn thoải mái. Y bước qua đường giữa lúc một chiếc xe hơi du lịch bất chấp đèn hiệu giao thông phóng vèo vèo. Chậm một li nữa là Uyên-sơn đã bị nghiến chết. Y rút mù-xoa ra lau mồ hôi lạnh trên trán, buông một tiếng chửi rủa vu vơ rồi men lề đường đến gần nhà hàng Pagode.

Y quẹo trái, đến trước cửa văn phòng công ty hàng không Việt Nam thì cúi xuống, buộc lại dây giầy. Sự thật là y dùng giầy đóng theo lối Mỹ, không cột dây, mà được khép chặt bằng giây thun cao su. sở dĩ y cúi xuống là để có thể nhìn qua hai ống quần để quan sát phía sau.

Trống ngực Uyên-sơn đập thình thịch. Y là điệp viên MI-6, được huấn luyện thành thạo, nên không lạ gì các kỹ thuật được áp dụng của sở Mật Vụ. Chắc chắn ông Hoàng đã ra lệnh cho nhân viên thân tín theo dõi y từng giờ, từng phút, ngay sau khi y rời trường bay Tân Sơn Nhứt.

Phía sau, y không thấy bóng dáng nào khả nghi. Y hơi chột dạ vì một thiếu phụ thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền rựợt theo. Thiếu phụ này là nhân viên của ông Hoàng chăng? Nàng vượt qua chỗ y đang cúi xuống, dừng lại rồi nói bằng tiếng Anh bập bẹ:

 Chào anh.

Uyên-sơn giật mình đứng dậy:

 Không dám. Chào cô.

Thiếu phụ nắm tay y, giọng thân mật:

 Anh đi với em nhé?

Uyên-sơn thở phào ra. Té ra thiếu phụ là đệ tử của thần mày trắng. Y tự phụ quen hết các khuôn mặt trên đường Tự Do vậy mà thiếu phụ đang áp ngực vào vai y vẫn làm y rợn tóc gáy.

Y hất nàng ra, rồi nói giọng dấm dẳn:

 Cám ơn. Tôi không quen cô.

 Cần gì phải quen nhau, hả anh? Em chỉ cần anh bằng lòng là được. Trông em có sạch nước cản không anh?

 Yêu cầu cô tránh ra cho tôi đi. Nếu không bắt buộc tôi phải kêu cảnh sát.

Thiếu phụ trố mắt nhìn y. Có lẽ lần đầu nàng sửng sốt khi thấy một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai đi một mình ban đêm đe dọa tố cáo với nhân viên an ninh. Thiếu phụ hừ một tiếng rồi đi thẳng.

Hú vía! Uyên-sơn vòng trở lại đường Tự Do, cúi xuống buộc dây giầy lần nữa, trước khi xô cửa một quán rượu còn sáng đèn bên trong. Y gạt bọn gái lõa lồ sang bên, kiếm ghế trống trong góc, ngồi xuống gọi whuýt-ky. Nhưng y chỉ gọi rượu mà không uống. Y xĩa tiền trên bàn, rồi lẳng lặng tiến lại máy điện thoại.

Đêm nay Uyên-sơn cần gọi điện thoại. Y không dám dùng điện thoại ở lữ quán vì sợ nhân viên của ông Hoàng nghe lọt. Một niềm lo sợ vô biên tràn ngập tâm hồn gã nhân viên MI-6. Y bỗng cảm thấy lạc lõng và cô đơn. ông Hoàng có tai, có mắt khắp nơi, nếu ông Hoàng biết được hoạt động thật sự của y....

Y lẩm bẩm một mình:

 

Cô gái giữ két che miệng ngáp bằng bàn tay đeo đầy nhẫn kim cương giả và vàng tây. Nàng không để ý đến Uyên- sơn.Y nhấc máy điện thoại, áp vào tai, hối hả quay số. Ban đêm, tiếng chuông reo ròn rã, tưởng như có thể đánh thức người chết dưới mồ. Uyên-sơn nhột nhạt ở xương sống: đêm nay, nếu y hớ hênh và vụng về, y sẽ mất mạng.

Y sẽ phải nằm trong lòng đất lạnh lẽo cho đến ngày xương thịt rã rời.

Uyên-sơn mừng rú như bắt được của. Đầu dây vừa có tiếng "alô, tôi nghe đây" quen thuộc. Y nói nhanh:

 Rạp chiếu bóng Đại Nam đây. Tôi muốn hầu chuyện ông phó giám đốc.

Trong máy có tiếng đàn ông đáp:

 Ông phó giám đốc đi Vũng Tàu vắng. Tuần sau mời ông kêu lại.

Giọng nói trong máy bỗng trở nên hách dịch, như thể quan lớn truyền lệnh cho chốt đen:

 Uyên-sơn phải không?

Uyên-sơn rụt rè:

 Vâng, tôi đây.

 Tới khi nào?

 Thưa, mới tới xong.

 Tôi đã dặn anh chờ tôi ở lữ quán, trong vòng 24 giờ nữa sẽ tiếp xúc, tại sao anh lại gọi điện thoại trực tiếp như vậy? Anh có biết như vậy là vi phạm nguyên tắc an ninh tối thượng không?

 Thưa... tôi biết. Nhưng tôi không thể nào chờ 24 giờ đồng hồ. Tôi phải gặp ông ngay bây giờ.

 Lộ rồi hả?

 Vâng, lộ rồi. Lão Hoàng vừa chặn tôi lại ở phi trường Tân Sơn Nhứt. Yêu cầu ông đề phòng.

 Ha ha, anh định dạy khôn tôi nữa ư? Anh đang ở đâu?

 Trong một snack-bar đường Tự Do.

 Đúng 15 phút nữa, tôi sẽ đến góc đường Nguyễn Thiệp, đối diện tòa nhà mới cất của hãng National. Anh biết chỗ chưa?

 Biết. Ông vẫn lái chiếc xe đua thường lệ chứ?

 Không. Lần này tôi đi chiếc Fiat 1500L sơn đen, đeo bảng số El... có tài xế. Tôi ngồi băng sau. Anh sẽ lộn lên lộn xuống nhiều vòng trên đường Tự Do, khi nào chắc chắn không bị theo mới được phép ra đường Nguyễn Tiệp gặp tôi. Tôi sẽ chờ anh đúng 3 phút. Nếu không thấy anh, tôi sẽ quay lại đúng 30 phút sau. Anh nhớ chưa?

Người đàn ông có giọng nói kẻ cả đã cắt điện đàm. Uyên-sơn gác máy, tâm thần bâng khuâng. Y ngoảnh sang quầy két. Cô gái giữ két vẫn tiếp tục che miệng ngáp. Từ nảy đến giờ nàng ngáp liên hồi. Thoạt đầu nàng còn che miệng, bây giờ thì nàng ngáp tự do. Miệng nàng há rộng như miệng cá ngão, bên trong đầy răng vàng. Uyên-sơn không dám nhìn sâu hơn vào miệng nàng. Lưỡi và nướu nàng xám xịt, chứng tỏ nàng là đệ tử của ả phù dung. Nàng ngáp muốn trẹo quai hàm có lẽ vì nhớ thuốc. Nhưng cũng có lẽ vì đêm qua không ngủ. Quan sát khuôn mặt bự phấn trắng và khóe mắt bị răn trước tuổi của nàng, Uyên-sơn biết nàng đã đa mang nghề khác, ngoài nghề thâu tiền. Trước kia, đồng bệnh tương lân, y thường cất tiếng mời mọc. Nhưng đêm nay, y không dám nghĩ đến nữa.

Y chỉ nghĩ đến cái hẹn sắp xảy ra ở đường Nguyễn Thiệp. Không phải lần đầu y hoạt động hàng hai, song đây là lần đầu y sợ. Nhà hàng Bờrôđa tắt đèn nên con đường Nguyễn Thiệp chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Vậy mà Uyên-sơn lại thấy ánh sáng chói lòa. Còn chói lòa hơn giữa trưa đầy nắng nữa.

Y có cảm giác như hàng chục, hàng trăm cặp mắt tò mò đang cắm vào lưng y, bám sát từng bước một của y. Và trong những cặp mắt tinh quái này có nhân viên của ông Hoàng....

Hốt hoảng, Uyên-sơn quay lại. Phía sau chỉ có một gã ngoại kiều say khướt mồng tơi đang dựa vào vai cô gái ăn sương, thân hình gầy nhom như cả tháng chưa được ăn cơm. Những chiếc xe cuối cùng trước giờ giới nghiêm phóng nhanh trên đường nhựa láng bóng. Đám người đi xe hai bánh rước khách chơi ngoại kiều cũng đã rồ máy.

Uyên-sơn liếc nhìn cổ tay. Còn đúng một phút nữa đến giờ gặp gỡ. Trên môi y, một nụ cười khoái trá vừa nở. Trừ phi nhân viên của ông Hoàng là con muỗi, y mới không nhìn thấy.

Sự tin tưởng trong lòng Uyên-sơn, y không còn lo lắng và sợ hãi như trước đó 5 phút. Qua tiệm bán đồ thêu trước khi đến góc đường. Uyên-sơn dừng lại. Dáng điệu khoan thai, y cho tay vào túi lấy thuốc lá, từ từ cắm một điếu vào miệng, và che bàn tay để châm lửa.

Y ngửa cổ thở khói lên trời giữa lúc chiếc Fiat sơn đen cao lêu nghêu từ đường Tự Do rà rà tới. Xe đảo nhẹ vào lề trái, cửa sau được mở ra, và nhanh như tên trộm, Uyên-sơn nhảy vọt lên.

Tài xế lái ra đại lộNguyễn Huệ, quẹo tay phải lên phía Bắc thành phố.

Ngồi sẵn ở băng sau là một gã đàn ông trên 40 đeo kiếng đen, kiểu kiếng đồ sộ dành cho người đi mô-tô, mặc áo ngắn tay mông-ta-gu và quần màu sẫm. Uyên-sơn chưa ngồi yên vị thì hắn đã hỏi:

 Kiểm soát phía sau đàng hoàng chưa?

Uyên-sơn đáp:

 Rồi.

 Kể lại vụ Tân Sơn Nhứt cho tôi nghe.

 Vâng.... Câu truyện hơi dài, phải mất 10 phút tôi mới kết thúc được. Sau đó tôi còn phải trở lại khách sạn. Tôi sợ....

 Giờ giới nghiêm phải không? Xe tôi có giấy phép riêng, đi đến sáng cũng được, vả lại, lát nữa anh sẽ gặp nàng và ở lại đêm.

 Nàng đang chờ tôi ở câu lạc bộ?

 Im cái mồm, có xe lạ phía sau.

Uyện-sơn nghiêng người, nhìn qua kiếng sau. Đại lộ Hai Bà Trưng rộng thênh thang và vắng tanh nên y thấy rõ chiếc Pontiac kiểu mới tắt đèn chạy sau gần 50 thước. Uyên-sơn vội ra lệnh cho tài xế:

 Quẹo sang bên phải.

Tài xế gằn giọng:

 Anh sống đã lâu ở Sàigòn mà không biết đường Phan Đình Phùng chạy một chiều hay sao? Quẹo bên phải để nghe cảnh sát thổi còi tu-huýt bắt dừng lại ấy à?

Gã đàn ông mặc mông-ta-gu vẫn lặng lẽ quan sát phía sau. Chiếc Pontiac rẽ trái xuống Phan Đình Phùng. Hắn nhún vai:

 Cứ theo lộ trình cũ. Mấy phút nữa, mình sẽ biết là họ có theo hay không. Dầu họ theo nữa cũng chẳng ăn thua gì. Trừ phi họ có đôi tai thần mới nghe được tiếng nói trên xe.... Uyên-sơn, mặc kệ họ, anh thuật lại cho tôi nghe đi.

Bằng giọng đều đều như trả bài. Uyên-sơn kể lại những chuyện đã xảy ra tại phi cảng Tân Sơn Nhứt. Ngồi bên gã đàn ông mặc mông-ta-gu, y tăng thêm tin tưởng, như thể đứa trẻ nằm gọn trong lòng mẹ.

Nhưng Uyên-sơn đã lầm.

Gã đàn ông mặc mông-ta-gu cũng lầm.

Ông Hoàng đã có đôi tai thần để theo dõi cuộc đối thoại trong xe Fiat sơn đen chạy trên đường Hai Bà Trưng. Khi ấy ông Hoàng đang ở trên trời. Trong một máy bay trực thăng cỡ nhỏ bay vòng tròn trên đầu thành phố ngủ say.

Ban đêm, dân chúng Sàigòn đã quá quen với tiếng động cơ trực thăng, nhất là từ khi biện pháp không kiếm được tăng cường đến mức tối đa để ngăn ngừa hỏa tiễn của địch. Sàigòn lại là thành phố có nhiều tiếng động nhất nhì thế giới nên dầu đêm khuya thanh vắng, tiếng động cơ trực thăng cũng vẫn bị chìm lắp.

Trong ca-bin phi hành, ngoài hoa tiêu ra, còn có ông Hoàng và nữ bí thư Nguyên Hương. Trực thăng được trang bị những dụng cụ nghe trộm điện tử tối tân, bay trên cao nó có thể nghe rõ mồn một những tiếng thì thầm dưới đất.

Ông Hoàng đeo mũ nghe vào tai, Nguyên Hương ấn nút trên cái máy trước mặt:

 Thưa ông, Uyên-sơn đã lên xe hơi ở góc đường Nguyễn Thiệp.

Ông Hoàng gật đầu:

 Tốt lắm. Bây giờ cô chụp hình chiếc xe đi.

Dưới bụng trực thăng có nhiều ống kiếng chụp hình kỳ dị. Một trong các ống kiếng này có thể chụp xuyên qua vật cứng. Nói cách khác, nó có thể chụp xuyên qua mui sắt của chiếc xe hơi Fiat 1500L để thấy rõ người ngồi bên trong.

Thoạt đầu, các nhà địạ chất dùng máy ảnh đặc biệt này để chụp các lớp đất bên dưới của địa cầu với mục đích thám hiểm và khám phá giếng dầu lửa và quí kim. Dần dà, công dụng của nó được phổ cập vào nghề gián điệp: các vệ tinh không gian của Hoa Kỳ đã được trang bị bằng những ống kiếng tương tự để có thể nhìn xuyên qua lớp tôn ngụy trang các căn cứ quân sự hoặc lớp bê-tông dầy của hầm chứa giàn phóng hỏa tiễn xuyên lục địa phía sau bức màn sắt Sô Viết.

Tình báo trung ương Hoa Kỳ C.I.A. là cơ quan điệp báo đầu tiên trên thế giới dùng loại máy hình đặc biệt này để chụp kẻ tình nghi hoặc nhân viên của địch họp trong những trụ sở an toàn. Ban Chuyên Môn của sở Mật Vụ Nam Việt đã dựa vào nó để chế tạo loại máy hình xách tay, cân nặng 10 kí-lô, trông hao hao như máy chụp hình vô tuyến truyền hình. Hình nó chụp rất rõ, không cần chuyên viên không-ảnh giải thích, người thường cũng có thể hiểu được.

Đặc điểm của nó lại giống như máy Polaroid của Mỹ, nghĩa là sau khi chụp độ một phút đồng hồ là có ảnh rửa in luôn trong máy.

Nguyên Hương đưa tấm ảnh còn ướt đưa cho ông Hoàng xem. Hình được chụp nghiêng góc 45 độ nên thấy mặt ba người ngồi trong xe. ông Hoàng ra lệnh:

 Cô yêu cầu ban Truy Tầm Căn Cước cho biết hai tên cùng đi với Uyên-sơn là ai. Tôi muốn biết kết quả nội đêm nay.

Nguyên Hương vâng một tiếng nhỏ. Ban Truy Tầm Căn Cước có một thư khố vĩ đại, ảnh chân dung, tướng mạo, chi tiết về đời sống của hàng chục triệu người ghi chụp đầy đủ trên phim nhựa vi-ti. Hồ sơ được phân loại một cách khoa học, nhân viên ban Truy Tầm chỉ mất một thời gian ngắn là tìm ra tông tích kẻ lạ.

Tuy nhiên, trời đã khuya. Như thường lệ, ban Truy Tầm chỉ mở cửa ban ngày. Lát nữa về sở, Nguyên Hương phải nhờ vệ sĩ lái xe đến nhà từng nhân viên, sồng sộc vào phòng riêng, lôi cổ họ dậy trước cặp mắt ngơ ngác, chán nản và tức tối của vợ họ, rồi ấn họ vào trong xe bít bùng, áp giải như phạm nhân đến văn phòng. May ra với phương pháp bắt cóc độc đoán ấy, Nguyên Hương mới có hy vọng đệ trình kết quả cho ông Hoàng trước khi trời sáng.

Ông Hoàng chỉ ra lệnh, và ngồi chờ thuộc viên thi hành, chứ không biết đến nỗi khổ tâm của nữ bí thư trưởng Nguyên Hương, ông Hoàng là bậc thầy của nghề điệp báo, cái gì ông cũng biết, việc gì ông cũng làm được, song nhiều khi ông lại nghệ sĩ hơn cả nghệ sĩ chính cống nữa. Ông đã già, không vợ con, không gia đình nội ngoại, không dây dưa tình ái, nên có thể làm việc bất kể giờ giấc, đêm cũng nhự ngày, ông quên rằng hầu hết nhân viên của sở đều phải... nghỉ đêm ở nhà, vì bổn phận làm cha, làm... chồng. Đối với họ thì thức đêm, hoặc bị lôi dậy ban đêm là một cực hình.

Vậy mà họn phải đi đêm gần như cơm bữa. "Đi đêm có ngày gặp ma", một nhân viên cao cấp ban Truy Tầm bị vệ sĩ của ông Hoàng vào phòng the mời đi một đêm trời mưa như trút nước. Trời mưa tầm tã làm con người văn minh lười mặc quần áo, và lười ra ngoài đường. Sàigòn là thành phố quán quân về nóng chảy mỡ, đêm nào có mưa là thiên hạ mới ngủ được.

Nhân viên cao cấp ban Truy Tầm đang say sưa giấc điệp bên cạnh cô vợ trẻ măng thì thiên lôi gõ cửa. ông chồng vểnh tai nghe rồi thì thầm với vợ:

 Có lẽ là mấy thằng trời đánh của sở... Em bảo họ là anh đau nặng...

Hai gã vệ sĩ đen trùi trũi xô cửa bước vào với nụ cười "xin lỗi anh chị, đây là lệnh trên" trên môi cả hai sắp sửa ngồi xuống bên giường thì cô vợ đã đặt ngón tay lên miệng:

 Suỵt, nhà tôi đau.

Một gã cười:

 Trời mưa to, lại ba bốn giờ sáng thế này thì đàn ông đều mắc bệnh như nhau. Bệnh lười. Phương chi bên cạnh còn có nàng tiên kiều diễm nữa.

Hắn tưởng ca ngợi nhan sắc của nàng sẽ làm nàng phồng mũi. Ngờ đâu, mắt phượng tròn xoe:

 Tôi không thích nói đùa. Phiền hai anh về sở trình lại là anh ấy không đi được.

 Thưa chị....

 Yêu cầu anh nói nhỏ kẻo nhà tôi thức dậy.

Một gã nóng ruột cầm mép mền, toan kéo. Cô vợ nắm lấy bàn tay hắn, giọng bực bội:

 Tôi yêu cầu các anh lần cuối. Từ nhiều tháng nay, tôi đã rình cơ hội làm dữ để ông Hoàng đuổi chồng tôi ra khỏi Sở. Thà anh ấy đạp xích-lô nuôi tôi ngày một bữa rau đậu còn hơn làm ông bự ở ban Truy Tầm...

Nói đoạn, nàng xô gã vệ sĩ một cái thật mạnh. Bị xô bất thần, hắn chúi vào tường. Gã thứ nhì nhảy vào can thì bị cô vợ "sư tử Hà Đông" nện cho một phát karatê vào cổ. Té ra nàng là vỏ sĩ karatê mà hai gã vệ sĩ không biết...

Nếu giao đấu thật tình họ sẽ ăn gỏi nàng. Song họ là đàn ông, và là bạn của anh chồng. Nên họ đành nhịn nhục về Sở, thuật lại tự sự với Nguyên Hương. Sau khi vợ hành hung vệ sĩ của ông tổng giám đốc, anh chồng hoảng hồn vội đội mưa đến tìm Nguyên Hương để tạ lỗi. Nội vụ được dàn xếp êm thắm, nhưng từ đấy đám vệ sĩ rủ nhau lảng trốn để khỏi phải "xâm nhập gia cư" các bạn đồng liêu theo lệnh ông Hoàng...

Ông Hoàng... Ông Hoàng... Bất giác Nguyên Hương nhìn trộm ông Hoàng đang tập trung tư tưởng trước máy khuếch-ba. Từ lâu, kỹ nghệ điệp báo tư nhân đã chế tạo được một số dụng cụ điện tư nhạy cảm, có thể nghe trộm trong đường kính một hai cây số. Trong khoảng cách này, người ta chỉ cần chĩa một dụng cụ giống như cây đèn pha xe hơi thẳng vào chỗ phát ra âm thanh là nghe rõ mồn một như đứng bên. Nếu không gặp chướng nhại vật như cửa, đồi núi, người ta còn có thể nghe trộm xa hơn.

Máy khuếch-ba do ông Hoàng xử dụng là một kỳ công khoa học, gắn trên phi cơ vẫn nghe rõ tiếng trò chuyện trong phòng đóng kín cửa dưới đất, qua trung gian của một bộ phận tiếp vận tí hon, nhỏ bằng hột đậu hoặc mỏng dẹt như tờ giấy. Trong lúc "tịch thu" giấy tờ của gã điệp viên MI-6 tại phi trường, ông Hoàng đã dán vào đáy bót phơi một miếng da hình vuông. Troạt trông, nó là da thuộc, đồng màu với da bót phơi, kỳ thật nó được chế tạo bằng một chất kim loại nhẹ và dẻo, có khả năng tiếp vận âm thanh và phóng lên không trung.

Giọng báo cáo đều đều của Uyên-sơn vang lên trong ống nghe. Y thuật lại từ đầu đến cuối, nhưng không quên tiểu thuyết hóa để tăng phần hấp dẫn. Tuy nhiên gã mặc mông-ta-gu vẫn thản nhiên như tay đánh xì chuyên nghiệp, mặt luôn luôn lạnh như tiền, miệng hơi mím, không biết là buồn hay vui nữa.

Uyên-sơn ngừng nói. Gã mặc mông-ta-gu hất hàm:

 Còn gì nữa không?

Uyên-sơn đáp:

 Hết. Sau đó tôi về thành phố, giả vờ lên phòng rồi bí mật xuống đường, đi vòng quanh một hồi trước khi gọi điện thoại cho anh.

Uyên-sơn đã lấy lại bình tĩnh cho nên không xưng hô khách sáo và sợ sệt như trước nữa. Y liền nhìn vẻ lì lợm của gã mặc mông-ta-gu rồi nhún vai:

 Tôi thành thật xin lỗi anh. Lẽ ra tôi không nên gọi điện thoại thẳng cho anh như vậy. Nhưng đây là trường hợp bất khả kháng.

Gã mặc mông -ta-gu đáp gọn lỏn:

 Không sao.

Xe hơi không chạy về hướng Yên Đỗ như Uyên-sơn chờ đợi. Tài xế tống mạnh ga xăng, vọt qua cầu Công Lý. Uyên- sơn hỏi, giọng ngạc nhiên:

 Tại sao không xuống câu lạc bộ?

Gã mặc mông-ta-gu đáp:

 Nàng đang chờ anh tại Trương Tấn Bửu.

Uyên-sơn ngồi im. Gặp lại nàng cũng như người sắp chết đuối trên biển rộng được tàu buôn đến cứu, song y lại không vui. Niềm vui chớm nở hồi nãy đã tan biến. Y bắt đầu lo sợ. Y có linh tính là nhiều việc rùng rợn sắp xảy ra. Y bèn nói lớn với tài xế:

 Thắng lại! Thắng lại cho tôi xuống!

Xe đã rẽ vào đường Trương Tấn Bửu. Tài xế xuống số, cho xe giảm tốc độ. Gã mặc mông-ta-gu hỏi Uyên-sơn:

 Anh muốn xuống ở đây ư?

Uyên-sơn lí nhí:

 Vâng.

Tài xế quay đầu lại:

 Tôi đậu xe lại nhé?

Gã mông-ta-gu ra lệnh:

 Ừ, lái sát lề cho hắn xuống.

Xe hơi đang phóng nhanh được hãm lại êm ru. Gã mông-ta-gu mở cửa sau:

 Tùy anh, anh không muốn gặp nàng đêm nay cũng được. Vì đó là việc riêng của anh, không liên quan gì đến tôi. Uyên-sơn choàng tỉnh mộng, xua tay rối rít:

 Không, không, tôi nói lầm. Tôi không xuống nữa đâu. Anh tha lỗi cho tôi.

Gã mông-ta-gu lẩm bẩm:

 Đồ con nít.

Nếu là lúc khác, Uyên-sơn đã xin hắn một cái răng cửa. Y là kẻ rất nhiều tự ái. Hồi còn đi học, y đánh lộn ngày một với bạn. Lớn lên, y vào lính, y nổi tiếng là ba gai. Có lẽ vì tính hiếu động này mà y được tuyển nạp vào sở Gián Điệp.

Nhưng lần này Uyên-sơn lại ngậm thinh trước lời chửi rủa của gã đàn ông mặt đá ngồi bên. Vì y vừa có những phản ứng ngây ngô như đứa trẻ lên 10. Y đành ngồi thu trong góc, mặt cúi xuống.

Tài xế lái vào một biệt thự lớn trong hẻm tối om. Gã mặc áo mông-ta-gu xuống trước, pha trò:

 Sắp gặp người đẹp rồi đấy. Sướng không?

Lần đầu tiên, gã mặc mông-ta-gu pha trò. Uyên-sơn cười toét miệng:

 Dĩ nhiên.

Lâu lắm, y chưa được ôm nàng vào lòng. Y đã hy sinh tất cả - hy sinh danh vọng, hy sinh sự tin cậy của ông tổng giám đốc MI-6 để đổi lấy những phút ân ái thần tiên với nàng. Nhiều phen y hối hận nhưng chỉ hối hận thoáng qua, sự đòi hỏi ghê gớm của xác thịt đã hoàn toàn trấn áp tiếng gọi của lương tâm.

Y ngoan ngoãn theo chân gã mặc mông-ta-gu vào phòng khách. Tài xế mở đèn sáng. Tiếng máy điều hòa khí hậu kêu vo vo. Gã mặc mông-ta-gu kéo riềm che kín cửa, đoạn chỉ ghế xa-lông, bảo Uyên-sơn:

 Phiền anh ngồi đợi một lát.

Hắn nháy mắt ra hiệu cho gã tài xế rồi bước rảo sang phòng bên. Uyên-sơn tần ngần, nhìn ngang ngửa rồi rút thuốc lá ra hút, bàn tay hơi run run. Trong những ngày hò hẹn với nàng, y đã đến nhiều phòng khách lạ, tuy vậy y vẫn tìm thấy ở đó một bầu không khí quen thuộc. Chứ không phảng phất một vẻ rợn người như ở đây.

Nàng là vũ nữ thoát y, chuyên phô bày thân thể trắng ngần, cân đối và kiều diễm cho thiên hạ chiêm ngưỡng hằng đêm nên có cảm tình đặc biệt với loài hoa trắng ngần, cân đối và kiều diễm. Nàng ở đâu là có hoa ở đấy, hiếm đến mấy cũng phải tìm ra bằng được và cắm trong bình cũng màu trắng kê ở góc phòng khách, gần cửa ra vào. Nàng mê hoa đến nỗi trong xe hơi lúc nào cũng mang theo bình pha lê đựng hoa hồng trắng. Mỗi lần đến ngủ đêm với Uyên-sơn, nàng đều không quên bình hoa.

Nàng thường tâm sự với y:

 Hoa là đời em, là lẽ sống của em....

Đêm nàng ăn lễ sinh nhật, phòng nàng gần chìm ngập trong rừng hoa trắng. Hàng chục, hàng trăm bó hồng trắng muốt được bầy khắp nơi do vương tôn công tử gởi tặng. Phần nhiều là hoa hồng trồng tại những thửa vườn riêng trên đồi Đà Lạt. Song cũng có những bó hồng, giá mua đắt như bạch kim, được gởi từ ngoại quốc tới bằng máy bay qua trung gian của hãng Interflora.

Gã đàn ông mặc áo mông-ta-gu dặn Uyên-sơn đợi nàng. Nhưng sau một phút quan sát với nhãn quan tinh tế của người làm điệp báo, Uyên-sơn bắt đầu chột dạ. Nàng không có mặt tại nhà này vì lẽ giản dị, y không nhìn thấy hoa hồng trắng.

Y ném điếu thuốc lá mới hút được một hơi xuống đất, khói bốc nghi ngút, rồi vội vàng đứng dậy. Gã tài xế chặn y lại, vẻ mặt hung dữ:

 Anh đi đâu?

Uyên-sơn hơi tái mặt:

 Đi tìm Túy Vân.

 Nàng chưa đến.

 Tại sao ông Chấn lại nói với tôi là nàng đang ngồi đợi trong phòng?

 Ông Chấn nào?

 Trời, đến anh cũng không biết ông Chấn ư? ông Nguyễn Chấn là cái ông mặc mông-ta-gu mầu sẩm cùng đi xe Fiat với anh đến đón tôi tại góc đường Nguyễn Thiệp chứ còn ai nữa!

 Thế hả? Lần đầu tiên tôi mới hân hạnh được biết bạn thân của tôi là Nguyễn Chấn.

 Vậy tên thật của hắn không phải là Nguyễn Chấn?

 Dĩ nhiên. Cũng như nghề của tôi không phải là nghề tài xế, mặc đồng phục lái xe hầu ông phụ tá tùy viên thương mãi tòa đại sứ Anh quốc.

 Anh nói gì tôi không hiểu.

 Ráng mà hiểu.

 Ông Chấn đâu rồi. Tôi không chịu nỗi thái độ hỗn xược của anh nữa. Dầu sao tôi cũng giúp các anh được nhiều việc quan trọng mà chẳng lấy đồng xu teng nào cả... Các anh có bổn phận phải trọng đãi tôi.

 Hừ, đồ chó săn, đồ dại gái... Còn lâu mới được chúng tao trọng đãi.

Uyên-sơn giận tím mặt trước sự thay đồi ngôn ngữ sống sượng của gã tài xế. Y tiến lên một bước, vung tay định đánh. Vì nhu cầu nghề nghiệp, y được huấn luyện nhu đạo và đã trèo lên cấp đai đen đệ nhất. Trong thời gian phục vụ tại Pháp, y đã học võ Panache, một môn võ cận chiến được phát minh trước thế chiến thứ hai (1) gồm những tinh hoa của võ Nhật và Sambo. Cách đánh đỡ của võ Panache hao hao như Vovinam, nhưng khi lâm trận thì ác liệt hơn.

Ngón tay của Uyên-sơn sắp xỉa vào mặt gã tài xế thì y bị trựợt ngã. Khi ấy, y mới sực nhớ nền nhà bằng gỗ đánh vẹt-ni bóng loáng như sàn nhảy vũ trường. Uyên-sơn lồm cồm bò dậy để lãnh một quả đấm tàn bạo vào giữa ngực. Nhờ được tập tành, y chỉ chúi xuống chứ chưa bị đo ván. Nếu y không phí sinh lực trong cuộc sống truy hoan thường xuyên thì vị tất trái thôi sơn của gã tài xế đã làm nên chuyện.

Máu nóng dồn lên màng tang, Uyên-sơn nhảy bổ vào người gã tài xế. Hai người ôm nhau lăn tròn trên sàn gỗ. Uyên- sơn đè bên trên, sống bàn tay hùng hồ chặt xuống. Y nhắm vào khớp xương vai, với mục đích làm đối phương gãy lìa cánh tay. Song gã tài xế đã vùng dậy kịp thời bằng một thế gỡ tuyệt diệu.

Nghĩa là đối phương cũng am tường bí quyết của môn cận vệ chiến như Uyên-sơn.

Tuy nhiên, gã tài xế không nghĩ đến đấu quyền với Uyên-sơn. Mà tìm cách áp đảo bằng súng. Gã tài xế lăn tròn hai vòng để ra khỏi tầm đánh của Uyên-sơn, tay luồn vào trong áo rút ra khẩu súng trái khe nòng ngắn, kèm theo tiếng quát:

 Uyên-sơn, đứng yên!

Tiếng cười ngạo nghễ tiếp theo:

 Uyên-sơn, mày thua tao rồi.

Uyên-sơn quắc mắt!

 Tao đâu chịu thua. Chẳng qua mày có súng. Liệu hồn, cất súng đi, ông Nguyễn Chấn bắt gặp thì mày tan xương nát thịt.

 Đồ ngu. Chính Nguyễn Chấn đã dặn tao canh chừng mày.

Uyên-sơn choáng váng như sét đánh ngang tai. Hồi nãy, giác quan thứ sáu đã báo y biết mà y không chịu nghe theo. Tuy vậy, y vẫn không tin. Y không tin Nguyễn Chấn lại có thể đổi trắng, thay đen quá dễ dàng như vậy.

Y nhớ lại một đêm mưa to gió lớn, Túy Vân trình diễn một điệu vũ khỏa thân Nam Mỹ tại câu lạc bộ Ngũ Nhật Hội. Thời tiết bên ngoài đang từ 25 độ tụt xuống 15 độ, y ngồi trong phòng gắn máy điều hòa, mặc com-lê chỉnh tề mà rét run như cầy sấy. Y là người Anh, sống quen với trời lạnh, nếu không còn rét run nhiều hơn nữa.

Vậy mà điệu vũ thoát y đã làm không khí trong phòng ấm lại, ấm lại như có lò sưởi. Y ngây người ngắm nàng uốn éo trên bục gỗ, tất cả những nét kín đáo trên cơ thể điều đặn, trắng nõn của nàng được phơi bày rõ rệt dưới ngọn đèn sáng quắc. Kỹ thuật thoát y vũ của Túy Vân đã lên đến trình độ tuyệt diệu khiến cử tọa mê man như chàng trai 18 mới vào đời được một người đàn bà trung niên, giàu kinh nghiệm, mơn trớn trong phòng kín.

Y lân la làm quen với nàng; Rồi lọt vào mắt xanh của nàng. Y đang tận hưởng hạnh phúc thì bão tố xảy ra. Nàng thú thật là nhân viên của một tổ chức bí mật, và thủ lãnh trực tiếp của nàng là Nguyễn Chấn. Chấn ra lệnh cho nàng lôi kéo Uyên-sơn. Nếu nàng thất bại. Tổ chức sẽ nghiêm trị.

Đang đêm, y vùng dậy như bị điện giật, hốt hoảng vặn đèn lên, và hỏi Túy Vân:

 Nguyễn Chấn muốn anh giúp hắn những gì?

Nàng nức nở:

 Em không biết.

 Đừng sợ. Anh sẽ tìm cách cứu em ra khỏi nanh vuốt của hắn. Hắn mó vào người em, anh sẽ cho hắn một bài học.

 Vô ích. Anh ạ. Anh có thể giết được Nguyễn Chấn nhưng không có thể giết được đồng lõa của hắn. Bọn hắn đông như kiến cỏ, ở đâu cũng có.

 Hắn là nhân viên gián điệp cộng sản?

 Em không biết. Nhưng dường như tổ chức của hắn do một nhóm tư nhân quốc tế thành lập.

 Anh sẽ yêu cầu chính phủ Sàigòn can thiệp.

 Như vậy, em sẽ bị bắt, chúng mình sẽ sống xa nhau.

 Nhưng sau một thời gian chúng mình sẽ được đoàn tụ. Anh sẽ bảo lãnh cho em trở về, và chúng mình sẽ sang Anh quốc lập nghiệp.

 Đó chỉ là hy vọng hão huyền. Ngày em ra tù, đồng lõa của Nguyễn Chấn sẽ hạ sát em. Vả lại, em còn có gia đình... Người Việt vốn có truyền thống gia đình, em không thể xuất ngoại hưởng hạnh phúc, bỏ mặc thân nhân em....

 Nghĩa là Nguyễn Chấn lợi dụng mối tình của anh đối với em để săng ta?

 Không phải Nguyễn Chấn. Kẻ khốn nạn là em. Lẽ ra em phải nói rõ anh biết mưu mô thâm độc và đê hèn của hắn ngay từ phút đầu tiên. Nhưng em không có can đảm. Em đã nhẫn tâm phỉnh phờ anh. Em không xứng đáng với tình yêu cao thượng của anh nữa....

Nói đoạn, Túy Vân khoác áo ngủ vào người, mở tủ lấy rượu uống. Biết nàng cần say để quên sự thật phũ phàng, Uyên-sơn không ngăn cản.

Té ra nàng uống thuốc độc để tự vận. Thấy nàng quay mặt vào tường khóc tỉ tê. Uyên-sơn cất tiếng gọi:

 Thôi, đi ngủ đi em. Đến mai chúng mình sẽ liệu....

Túy Vân vẫn ngồi bất động. Uyên-sơn đi chân đất lại bàn, lựa lời dỗ dành nàng. Và y suýt đứng tim khi thấy ống thuốc ngủ Epanal 10 nằm lỏng chỏng bên ly rượu đã cạn. Epanal 10 là loại thuốc ngủ cực mạnh, chỉ uống một viên cũng ngủ quay lơ. Y nhớ lại hồi tối nàng tạt vào hiệu thuốc ở đầu đường để mua một ống thuốc ngủ. Nàng thường mất ngủ sau những đêm dài phô bày thân thể dưới ánh đèn sáng quắc.

Ụyên-sơn dốc ngược ống thuốc vào lòng bàn tay. Bên trong chỉ còn một viên màu nâu. Nghĩa là nàng đã uống cả ống. Y vội nắm vai nàng lắc mạnh:

 Túy Vân, em uống Epanal phải không?

Nàng không đáp. Y mếu máo:

 Trời ơi, em nông nổi quá, dại dột quá! Em chết thì anh biết sống với ai... vả lại tình hình đâu đến nổi vô phương giải quyết để em phải trốn tránh nợ đời. Túy Vân.... em mới uống thuốc, thuốc đang còn trong bao tử chưa kịp tan ra đâu. Em cho tay vào cuống họng móc cho nó mửa hết ra....

Nàng vẫn ngồi bất động, hai mắt lờ đờ nhìn vào khoảng không. Uyên-sơn quỳ xuống van lơn:

 Anh lạy em, em móc hết thuốc ra đi, kẻo rượu mạnh làm thuốc tan rất nhanh. Anh phải chở em vào bệnh viện rửa ruột thì khổ. Sứ quán sẽ biết chuyện, anh sẽ....

Túy Vân vẫn không trả lời. Có lẽ tai nàng đã ù, nàng không nghe tiếng năn nỉ thống thiết của Uyên-sơn nữa. Cuống quýt, y bế nàng lại giường. Nàng vùng vay không cho y cứu chữa. Nàng thét lên:

 Đừng anh... đừng anh.... Anh để em chết, em là kẻ có tội, em đã cố tình phản bội người yêu nhất đời em....

Cử chỉ của Túy Vân càng làm Uyên-sơn như điên như dại. Nàng đã tỏ cho y biết nàng yêu y bằng mối tình trọn vẹn. Vì vậy, y phải cứu nàng với bất cứ giá nào. Y sẽ vâng lời Nguyễn Chấn.

Đêm mưa tầm tã ấy, Túy Vân thoát chết. Uyên-sơn phải đè nàng xuống, đấm vào cằm cho nàng mê mang mới có thể luồn tay vào miệng, ngoái lia lịa. Túy Vân thoát chết nhưng không thoát khỏi màn lưới của Nguyễn Chấn, và từ đó Uyên-sơn tuột dốc. Y cộng tác với Nguyễn Chấn mặc dầu y không lạ gì thủ đoạn săng-ta, một trong các cạm bẫy sơ đẳng của nghề gián điệp mà y là thành phần kinh nghiệm.

Tuy nhiên, Nguyễn Chấn đã ưu đãi y một cách đặc biệt.

Uyên-sơn không hề ngữa tay nhận tiền, Nguyễn Chấn cũng không hề đề cập đến vấn đề thù lao. Nhưng trên thực tế Uyên-sơn cần gì cũng có. Y không ngờ Nguyễn Chấn có thể trở mặt đột ngột như vậy. Vì y là nguồn cung cấp tin tức quý giá. Trong lúc này, y vẫn còn cần thiết đối với tổ chức của Nguyễn Chấn.

Trừ phi....

Một tia chớp lóe vụt trong óc Uyên-sơn. Trong khi hồi tưởng quá khứ, tình cờ Uyên-sơn khám phá ra nguyên nhân khiến Nguyễn Chấn trở mặt đột ngột.

Y không còn hoang mang nữa. Vì y đã đoán thấy số phận mà Nguyễn Chấn dầu muốn dầu không sẽ dành cho y. Nghĩa là Nguyễn Chấn sẽ thủ tiêu y để bảo vệ bí mật. Tuy nhiên, cả y lẫn Nguyễn Chấn đều bị rơi vào một cạm bẫy tinh vi. Y bắt đầu thấy rõ sự thật. Nguyễn Chấn vẫn còn mù tịt. Song y không thể giải thích cho Nguyễn Chấn biết. Vì nếu thấy rõ sự thật, Nguyễn Chấn sẽ phải tàn nhẫn hơn nữa.

Uyên-sơn chưa muốn chết. Đời sống ở Sàigòn với Túy Vân thần tiên biết bao! Y đã chung chạ nhiều đêm với nàng, thân mật hơn cả vợ chồng, nhưng vẫn chưa khám phá được hết những bí quyết siêu đẳng trên thân thể nàng, trong nụ cười lẳng lơ mà đoan chính của nàng, nơi bộ ngực rắn chắc mà mềm mại của nàng... Trời ơi, Túy Vân là một kho báu vô tận, y phải chiến đấu để sống.

Nghĩ vậy, Uyên-sơn không nổi giận trước lời nói hỗn xược của gã tài xế nữa. Gã tài xế đã gọi y là đồ ngu, đồ dại gái, đồ chó săn. Nhưng y không thèm quan tâm. Y chỉ quan tâm tới khẩu súng trái khế đang nằm gọn trong tay đối phương.

Uyên-sơn dịu giọng:

 Chắc anh nghe lầm. Các anh với tôi vẫn là bạn. Hồi nãy chính Nguyễn Chấn đã nói như thế.

 Hắn nói những gì?

Gã tài xế đã phạm phải một khuyết điểm không thể tha thứ được. Lẽ ra Uyên-sơn phải đứng trong tầm súng, hắn lại dại dột cho Uyên-sơn tiến lên một bộ. Đến khi hắn phăng ra ý định ghê gớm của Uyên-sơn thì khẩu súng trong tay đã bị một ngọn cước vũ bão quét văng xuống đất.

Uyên-sơn vận dụng hết tinh hoa của võ Panache trong cú đánh móc vào xương hàm đối phương. Gã tài xế hự một tiếng ngắn rồi ngã ngồi xuống đi-văng. Đúng ra, Uyên-sơn phải bồi thêm một đòn ác liệt nữa vào cuống họng gã tài xế trước khi tẩu thoát để ngăn ngừa hậu hoạn. Song y lại vội vã chạy băng ra cửa.

Uyên-sơn chưa kịp đặt tay vào quả nắm thì cánh cửa đồ sộ đã được xô mạnh từ bên ngoài vào. Y đụng phải cánh cửa lim dầy cộm và nặng nề, trán sưng u một cục to bằng trái ổi, mắt tóe đom đóm. Chướng ngại bất thần đã làm kế hoạch bỏ trốn của Uyên-sơn chậm lại nửa phút đồng hồ. Và đó là nửa phút đồng hồ bất hạnh nhất đời gã nhân viên MI-6.

Vì Nguyễn Chấn, lẳn mình trong cái áo mông-ta-gu đàng điếm, đã có đủ thời giờ quan sát quanh phòng và rút súng, lảy cò.

Viên đạn được bắn qua ống hãm thanh nên chỉ tạch một tiếng vui tai. Nguyễn Chấn nhắm giữa miệng Uyên-sơn đang há hốc trong cơn kinh ngạc và hoảng hốt. Nạn nhân ngã nhào xuống nền phòng khách.

Tuy vậy, Uyên-sơn vẫn chưa chết. Nguyễn Chấn ghé miệng thổi luồng khói khét lẹt từ nòng súng bay ra, rồi nói:

 Chẳng qua vì hoàn cảnh. Anh đừng giận tôi nhé!

Nguyễn Chấn phân bua bằng giọng thản nhiên, cũng thản nhiên nhự thể thày giáo vừa lỡ tay đồ mực của học trò. Nếu chỉ nghe giọng nói của hắn không ai có thể tưởng tượng được hắn vừa giết người bằng viên đạn 9 li vào miệng.

Nạn nhân nằm tênh hênh, mắt vẫn mở thao láo. Y không nói được thành tiếng nên dường như muốn nói bằng mắt. Trong giây phút gần về với đất, Uyên-sơn trở nên sáng suốt hơn bao giờ hết. Một quyền lực vô hình đã giúp y nhìn thấy vị lai, nhìn thấy rõ ràng như những nét của bức họa tĩnh vật treo ngay ngắn trên bức tường đối diện.

Nguyễn Chấn quỳ xuống, vuốt mắt Uyên-sơn:

 Sở dĩ tôi giết anh là vì công việc bắt đầu bị lộ. Từ anh, ông Hoàng sẽ có thể phăng ra Túy Vân rồi ra tôi. An ninh của tổ chức phải được đặt trên tính mạng cá nhân. Anh yên tâm, tôi sẽ mai táng anh tử tế.

Uyên-sơn cố ngồi dậy để hét lớn vào mặt gã mặc áo mông-ta-gu. Song toàn thân y đã biến thành tảng đá. Y nghoẹo đầu sang bên, trái tim ngừng đập từ từ. Nếu có thể biến ý nghĩ cuối cùng trong óc thành âm thanh, Uyên-sơn đã nói

 Hừ, tôi là thằng ngu.... Tôi bị ông Hoàng lừa, và anh, anh cũng bị ông Hoàng lừa. Tôi chết trước rồi anh chết sau, anh biết chưa?

Nguyễn Chấn nhăn mặt khi thấy tên tài xế thất thểu tiến lại, một tay ôm ngực. Gã tài xế rên khừ khừ:

 Đau quá!

Nguyễn Chấn cười nhạt:

 Mày đau ở chỗ nào?

Gã tài xế đứng khựng lại trước câu hỏi đượm vẻ miệt thị khác thường của Nguyễn Chấn. Vì từ lâu, họ đã sống bên nhau, hành động mật thiết với nhau trong một tổ chức. Mỗi khi vui miệng, nhất là sau khi chè chén say sưa, họ thường gọi nhau bằng mày. Nhưng là tiếng "mày" thân mật. Tiếng "mày" gần gũi. Tiếng "mày" đầy tình mến thương.

Tiếng "mày" của Nguyễn Chấn giáng vào nhĩ tai gã tài xế lạnh lùng, rùng rợn, như tiếng quan tòa tuyên án tử hình. Gã tài xế bừng tĩnh mộng. Giấc mộng phũ phàng của nghề điệp báo. Hắn biết là tình bạn giữa hắn và Nguyễn Chấn đã hết.

Hắn vội níu lấy cánh tay Nguyễn Chấn:

 Tôi đang bị thương nặng, anh không tìm cách cứu tôi sao?

Nguyễn Chấn nhún vai:

 Đang nghĩ nhưng chưa tìm ra. Anh nên giúp tôi, vì dầu sao chúng mình cũng là bạn thân của nhau từ nhiều năm nay. Xương hàm của anh đã bị đánh gẫy, tôi phải chở anh vào bệnh viện mới có đủ tiện nghi rọi kiến và bó bột. Dạo này, người ta tò mò lắm. Nhân viên bệnh viện sẽ căn vặn tại sao anh vỡ xương hàm. Anh không thể khai láo được. Vả lại, còn tôi nữa....

Giọng gã tài xế thều thào ướt nhèm nước mắt:

 Vậy anh lái tôi đến ông bác sĩ ở đầu đường Trương Tấn Bửu. Tôi sẽ vào chữa một mình.

Nguyễn Chấn lắc đầu:

 Cũng không được. Anh và tôi, chúng mình đều dùng căn cước giả. Công an, Phản Gián đông như kiến cỏ, họ có thể phăng ra chúng mình dễ dàng. Vì an ninh chung của tổ chức, tôi không thể mang anh đến nhà thương.

Nguyễn Chấn dìu gã tài xế xuống đi-văng rồi nói tiếp, giọng thản nhiên một cách rùng rợn:

 Từ lâu anh vẫn tuyệt đối trung thành với tổ chức. Một lần nữa, tôi thành khẩn yêu cầu anh....

 Anh muốn tôi làm gì...? Trời ơi, anh muốn thủ tiêu luôn cả tôi, bạn thân và là đồng chí của anh ư?

 Tôi không còn con đường nào khác.

 Anh là con người khô khan nhất, tàn bạo nhất thế giới.

 Vào hoàn cảnh tôi, anh cũng sẽ hành động như tôi. Nếu tôi nể tình bạn không giết anh, thượng cấp cũng sẽ giết tôi về tội bất cẩn. Hơn thế nữa, anh đã bắt đầu bất mãn. Theo nội quy, sự bất mãn thường dọn đường đến phản bội. Phải ngăn chặn phản bội bằng cách ngăn chặn bất mãn. Tôi sẽ hết sức nhẹ tay cho anh chết được toàn thây.

Gã tài xế gầm lên:

 Mày đừng hòng giết tao! Về võ nghệ, tao không đến nỗi thua mày....

Nguyễn Chấn lạnh lùng lùi lại một bước. Hắn không muốn phí thời giờ thêm nữa. Vì đêm nay, thời giờ đối với hắn rất quý báu.

Tạch.... Khẩu súng hãm thanh lại kêu lên một tiếng nhỏ. Gã tài xế chưa kịp lao người vào bàn tay cầm súng của Nguyễn Chấn thì đã lãnh trọn viên đạn 9 li vào miệng. Nguyễn Chấn có một cái thú giết người kỳ quặc: thú bắn vào miệng, khiến cho nạn nhân nát răng, nát lưỡi, nát cuống họng.

Cái thú ấy luôn luôn ám ảnh hắn từ gần 10 năm nay. Trước kia, hắn là một công chức cần cù của Sở Giây Thép Vạn Tượng. Nếu Ai Lao tiếp tục giữ nếp sống thanh bình, phẳng lặng, không bị quay cuồng trong cơn lốc khói lửa thì có lẽ anh thư ký Bưu Điện không bỏ sở, bỏ gia đình êm ấm, dấn thân vào cuộc đời giang hồ.

Vì hắn giữ quá nhiều tiền nên thiên hạ rủ đánh bạc. Thoạt đầu, hắn từ chối. Nhưng mỗi ngày người ta mỗi lôi kéo hắn. Nếu không muốn đánh thì đến coi cho vui. Bùi tai, Nguyễn Chấn bước chân vào sòng tài xỉu ở gần Chợ Mới. Hồi ấy, món tài xỉu mới được du nhập vào Vạn Tượng song trình độ sát phạt không thua các sòng bạc quốc tế như Macao....

Như mọi người khác mới đam mê, thoạt đầu Nguyễn Chấn cương quyết đứng xem, không chơi. Nhưng dần dà hắn nể bạn đặt một vài trăm bạc. Đặt tài được tài, đặt xỉu được xỉu, Nguyễn Chấn bắt đầu ham. Rồi hắn lao đầu xuống dốc lúc nào không biết.

Hắn nướng hết tiền két của Bưu Điện vào sòng tài xỉu. Thua cay, đáo gỡ, hắn phải xoay sở để "phục thù". Và để hoàn lại những số tiền đã mượn ẩu. Nguyễn Chấn đâm ra ăn cắp công quỷ. Vẫn không đủ, hắn quay ra hợp tác với bọn buôn lậu. Ai Lao là thiên đường của nghề buôn lậu nên Nguyễn Chấn kiếm tiền như nước.

Việc đáng đến đã đến. Trong những ngày đêm miệt mài bên bàn tài xỉu, bên mâm đèn thuốc phiện, Nguyễn Chấn đã lọt vào mắt xanh một cô gái khá xinh đẹp. Nếu chỉ lọt vào mắt xanh thì cũng chưa đến nỗi, đằng này hắn lọt luôn vào vòng tay tràn trề nhựa yêu của nàng. Hắn tung tiền ra để nhốt nàng trong lầu son, gác tía, giữ nàng độc quyền cho hắn. Nàng thề non hẹn biển là chỉ yêu một mình hắn.

Nguyễn Chấn đinh ninh nàng sẽ quỳ xuống chân hắn van xin. Song sự thật đã xảy ra khác hẳn. Thấy hắn vào phòng, nàng thản nhiên ngồi dậy, hỏi hắn:

 Anh đấy à? Tại sao anh vào phòng mà không gõ cửa? Đàn ông gì mà bất lịch sự như vậy?

Nguyễn Chấn rít lên:

 Cô là vợ tôi, cô mang trai về nhà ân ái, cô còn chưa biết tội ư?

Cô vợ cười khanh khách:

 Ai bảo với anh tôi là vợ anh? Anh lầm to, tôi chỉ là gái bao, anh hết tiền tôi phải đi ngủ với người khác.

Lời nói của vợ hắn trân tráo và sống sượng đến nỗi hắn lặng người một lát trong sửng sốt và kinh hoàng. Lời nói tàn nhẫn này đã xô đời hắn vào một khúc rẽ quyết liệt. Giấc mộng ái ân nồng thắm hoàn toàn bị sụp đổ. Nguyễn Chấn lao đầu vào sự giết chóc.

Thật ra hắn không muốn giết nàng. Vì dầu sao hắn cũng còn đôi chút thương hại. Nàng chết vì đã dại dột khiêu khích hắn. Nàng không thèm mặc quần áo, trần như nhộng, bước xuống giường, tay chỉ cánh cửa:

 Mời anh ra ngoài đợi một lát.

Nguyễn Chấn rút súng ra, hăm dọa:

 Nếu cô còn tiếp tục hỗn xược, tôi sẽ bắn vỡ miệng.

Nàng há miệng ra, thách thức:

 Miệng tôi đấy, anh bắn thử coi.

Như người điên, hắn đút luôn khẩu súng vào miệng nàng bóp cò. Mặt nàng nát bét. Tên tình nhân của nàng xông vào cũng lãnh đạn vào miệng.

Hình ảnh của cặp trai gái mất răng, mất lưỡi, mất xương hàm bám chặt trí nhớ của Nguyễn Chấn từ đó, để rồi không bao giờ phai nhạt nữa. Từ đó, hắn chỉ khoái giết người bằng cách bắn vào miệng nạn nhân.

Nguyễn Chấn chắt lưỡi nhìn hai cái xác nằm co quắp trên nền nhà. cả hai đều nát miệng, cả hai đều mở mắt trừng trừng. Nguyễn Chấn lẩm bẩm một mình:

 Chúng mày đừng giận tao nhé!Hắn tắt đèn trong nhà, đóng chặt các cửa rồi ra xe. Mấy phút sau, chiếc Fiat 1500L sơn đen đã chạy bon bon trên đường Yên Đỗ. Hắn ung dung rút thuốc lá ra hút. Trong bóng tối xe hơi, hắn nhoẻn miệng cười. Dường như nụ cười kiêu hãnh này muốn nói "thế là xong" mọi việc đã chu tất"....

Nếu biết ông Hoàng đang bay vòng tròn trên không phận Sàigòn trong chiếc trực thăng mà ống sắp-măng được gắn dụng cụ hãm thanh đặc biệt, Nguyễn Chấn đã không dám dựa đầu vào ghế hút thuốc lá, nhoẻn miệng cười tự đắc và lái xe hơi lười biếng bằng hai ngón tay.

Vì ông tổng giám đốc sở Mật Vụ đã nghe rõ được mọi âm thanh trong tòa biệt thự ở đường Trương Tấn Bửu từ đầu đến cuối. Đến khi Nguyễn Chấn dừng xe ở góc đường Yên Đỗ - Trương Minh Giảng, ông Hoàng mới tháo mũ nghe ra khỏi đầu và tắt máy khuếch-ba. Ông lấy tay chỉ cái bình thủy đựng cà-phê đặc để trên sàn trực thăng bên cạnh cái cặp da to tướng chứa toàn hồ sơ tối mật.

Ông Hoàng thèm uống cà-phê có nghĩa là phần quan trọng của kế hoạch đêm nay đã được hoàn thành. Lệ thường, Nguyên Hương là nhân viên thừa hành, ông Hoàng chỉ đặt kế hoạch, nhưng lần này ông Hoàng đích thân điều khiển nên nàng không hiểu tại sao trực thăng đến gần đường Yên Đỗ rồi được lệnh trở về Tân Sơn Nhứt. Sợ ông tổng giám đốc đãng trí (vì nàng nghĩ rằng tuổi già đang biến ông Hoàng thành lẩm cẩm) Nguyên Hương rót cà-phê vào cái ly giấy, miệng hỏi:

 Thưa... bây giờ về Tân Sơn Nhứt?

Ông Hoàng gật đầu

 Công việc đã xong?

 Ừ, đã xong. Tôi đã khám phá ra đường đi nước bước của Nguyễn Chấn, sở dĩ tôi yêu cầu MI-6 thuyên chuyển Uyên-sơn về Sàigòn là vì muốn dùng hắn làm cái mồi. Tôi biết hắn có một số hành động phi pháp song chưa biết hắn liên lạc với ai nên mới chặn hắn lại ở trường bay, tìm cách hăm dọa úp mở cho hắn hoảng sợ. Hoảng sợ, hắn phải tiếp xúc với thượng cấp.

 MI-6?

 Không. Uyên-sơn là nhân viên nhị trùng. Hắn lãnh lương MI-6 nhưng lại bí mật đi lại với Quốc Tế Đặc Vụ.

Nguyên Hương giật bắn người:

 Thưa, Quốc Tế Đặc Vụ của Sam Phoun ấy à?

 Phải.

 Chủ tịch Quốc Tế Đặc Vụ Sam Phoun đã chết trong chiến dịch Hoa Phong Lan ở Vạn Tượng. Chỉ còn lại thiếu tướng Sulivông. Văn Bình báo cáo là Sulivông đã bị cơ quan an ninh của chính phủ hoàng gia Lào bắt giữ, vậy Quốc Tế Đặc Vụ đã mất hết người lãnh đạo. Theo thiễn ý....

 Phải, Sulivông đã bị chặn bắt ngay sau khi được Văn Bình tha. Nhưng, như cô đã biết, Sulivông thuộc một trong 5, 6 gia đình có thế lực lớn nhất ở Lào quốc, hắn bị bắt, sắp bị đưa ra tòa lãnh án thì đột nhiên thoát khỏi nhà giam. Cuộc vượt ngục của Sulivông chứa đựng nhiều bí mật, chính phủ hoàng gia cho biết hắn có đồng lõa trong số binh sĩ gác lao nên kế hoạch tẩu thoát được thực hiện không lấy gì làm khó. Tuy nhiên, theo cuộc điều tra riêng của sở thì Sulivông được bí mật thả khỏi nhà tù do sự can thiệp của Pathét-Lào và sứ quán Trung Cộng. Dường như hoàng thân Souphanouvong cam kết với chính phủ hoàng gia là nếu thiếu tướng Sulivông được giúp đỡ để vượt ngục thì Pathét-Lào sẽ án binh bất động, tạm thời đình chỉ các cuộc tấn công quân sự và mở cuộc thương thuyết. Đưa Sulivông ra tòa bất quá cũng chỉ có thể xử hắn 10 năm tù, vì một người thế gia lệnh tộc như hắn không thể nào bị án tử hình, thì tha hắn còn hơn, phương chi lại giảm bớt được áp lực chiến sự. Đó là chưa kể đến những hứa hẹn đường mật của Trung Cộng nữa. Vì vậy Sulivông đã biến mất khỏi doanh trại Chinainô thuộc ngoại ô Vạn Tượng sau.

12 tháng bị giam giữ. Nhà cầm quyền hoàng gia thông báo cho tôi biết, và nhờ hợp sức truy nã Sulivông trong trường hợp hắn vượt biên giới (2).

Tôi giả vờ tin là Sulivông vượt ngục thật sự, nhưng mặt khác, tôi ngầm theo dõi... Cách đây 16 tháng, tôi được tin hắn tái sinh Quốc Tế Đặc Vụ, và giữ chức Chủ Tịch thay thế Sam Phoun, Sulivông là anh em cột chèo với Sam Phoun, vì tình riêng hắn phải trả thù. Ta lại đã phá tan công trình làm ăn hàng chục năm của hắn tại Lào. Nên tôi chờ đợi cái ngày Sulivông lộ diện. 8 tuần trước, đàn em của hắn bắt đầu hoạt động tại Sàigòn. cầm đầu chi bộ Sàigòn là Nguyễn Chấn.

 Thưa, nếu ông đã biết đại diện của địch ở Sàigòn là Nguyễn Chấn thì còn cần ban Truy Tầm Căn Cước hoạt động đêm nay làm gì nữa?

 Tôi quên chưa nói rõ. Nhân viên của Sở ghi âm được một cuộc nói chuyện của Nguyễn Chấn với Sulivông nhưng chưa thấy mặt. sở cũng đọc được một số mật điện trao đổi giữa chi bộ Sàigòn và trung ương Quốc Tế Đặc Vụ. Nếu không có cuộc theo dõi đêm nay thì còn lâu nữa tôi mới nhận diện được hắn. Tuy nhiên, tùy theo sự việc xảy ra trong vòng 12 giờ sắp tới, công việc của ta sẽ dễ dàng hơn trước hoặc khó khăn hơn trước.

Nguyên Hương dạ một tiếng nhỏ rồi cúi đầu xuống bình thủy cà-phê. Cặp mắt cận thị của ông Hoàng như có tia sáng laser soi thấu tâm cang nàng, ông nhìn nàng một giây rồi hỏi:

 Cô sợ khó khăn vì ông tổng giám đốc MI-6 phải không?

Nguyên Hương run tay, suýt xô đổ bình thủy, thật vậy, nàng đang nghĩ đến ông tổng giám đốc tình báo Anh quốc, tên tắt là ông M. ông M. là lãnh tụ điệp báo cao nhất trong thế giới tự do, và là bạn lâu năm của ông Hoàng. Không phải đến bây giờ ông M. mới đa mưu túc kế, từ 40 năm trước, nghĩa là từ ngày ông dấn thân vào nghề, giữ chức vụ chỉ huy trong ngành điệp báo Anh cát lợi, ông M. đã nổi tiếng về tài nhìn xa thấy rộng. Mật vụ của Đức Quốc xả, gián điệp cộng sản Liên Sô bị thua không còn manh giáp ở Luân Đôn cũng như trên khắp Liên Hiệp Anh, một phần là nhờ khả năng đối phó của ông.

Với những thành tích lẫy lừng như vậy, ông M. không thể không đặt nghi vấn về việc sở Mật Vụ Nam Việt yêu cầu thuyên chuyển cấp tốc Uyên-sơn. Vì ông M. chấp thuận ngay đề nghị của ông Hoàng nên Nguyên Hương lo ngại. Có thể trong khi ông Hoàng theo dõi Nguyễn Chấn, nhân viên MI-6 núp trong một chiếc xe hơi nào đó để theo dõi ông Hoàng. Nếu vậy thì nỗ lực sắp đặt của ông Hoàng trở thành công cốc....

Ông Hoàng thu người trong góc trực thăng như sợ lạnh. Giọng ông có một tác động kỳ lạ, đang hoang mang, Nguyên Hương bỗng tràn trề tin tưởng:

 Cô yên tâm. Tôi đã lo liệu chu đáo. Như cô đã biết, MI-6 có hai bộ phận ở Sàigòn, cả hai đều hoạt động chìm, bộ phận thứ nhất gọi là Mộc Tinh, chuyên thu lượm tin tức, bộ phận thứ hai, kín đáo hơn, gọi Hỏa Tinh, chuyên kiểm soát bộ phận thứ nhất. Uyên-sơn trực thuộc bộ phận Mộc Tinh. Trưởng ban Hỏa Tinh là viên đệ nhị tham vụ đặc trách Thông Tin trong tòa đại sứ.

Ngay sau khi ông M. ra lệnh cho Uyên-sơn qua Sàigòn, một bức mật điện được đánh từ văn phòng trung ương MI-6 cho trưởng ban Hỏa Tinh. Mật mã của MI-6 được coi là bí hiểm nhất nhì thế giới, nhưng ông M. không ngờ là tôi đã đọc được. Cho nên tôi biết rõ ý định của ông M., đó là ra lệnh cho bộ phận Hỏa Tinh tiếp xúc với Uyên-sơn nội trong đêm hắn đến Sàigòn. Mật điện còn nói rõ là cuộc tiếp xúc nên diễn ra trong giờ giới nghiêm. Trưởng ban Hỏa Tinh sẽ dùng Uyên-sơn làm cái mồi để khám phá ra bí mật của tôi. Họ không ngờ là tôi đã phỗng tay trên, bố trí ngăn chặn Uyên-sơn từ trên trường bay Tân Sơn Nhứt.

 Thưa, viên đệ nhị tham vụ sẽ đến lữ quán Đại Lục?

 Phải. Ông M. làm việc cẩn thận lắm. ông ta dặn viên trưởng ban Hỏa Tinh điện thoại cho Uyên-sơn trước, nếu Uyên-sơn không trả lời thì đúng 2 giờ sáng đột nhập vào phòng hắn. À, bây giờ mấy giờ rồi?

 Kém 15 phút đầy 1 giờ.

 Vậy đang còn sớm. Cô gọi điện thoại về khách sạn Đại Lục cho tôi.

 Hệ thống truyền tin của ông Hoàng trên chiếc phi cơ trực thăng cỡ nhỏ này còn tối tân gấp nhiều lần hệ thống truyền tin của các văn phòng tổng trưởng nội các hoặc văn phòng tổng giám đốc đại công ty Hoa Kỳ nữa. Tất cả máy móc truyền tin nhự điện thoại vô tuyến siêu tầng số, dụng cụ ghi âm, dụng cụ phát thanh cho người ngoài không nghe trộm được, đều được thu gọn trong một cái thùng chữ nhật hao hao như cái máy thâu hình National 23 inch.

Điện thoại siêu tầng số trên trực thăng có thể liên lạc trực tiếp và tức thời với mọi số điện thoại ở trong và ngoài nước. Riêng đối với nhân viên văn phòng, ông Hoàng có thể nhìn thấy mặt họ trong khi nói chuyện (nhưng ngược lại, họ không nhìn thấy mặt ông), nhờ máy điện thoại-vidéo. Hơn thế nữa, các tài liệu, tin tức được ghi trên giấy, và phim ảnh cũng có thể được truyền đi bằng hệ thống điện thoại-vidéo này do hãng Grundig (3) chế tạo.

Máy điện thoại của ông Hoàng được gắn liền với cái máy Atéphone S.63 (4), một dụng cụ khuyếch âm nhạy cảm, nên mỗi khi nói chuyện không cần phải cầm máy lên. Ngoài ra, khi gọi một số cộng sự viên cao cấp hoặc liên lạc với các yếu nhân chính quyền và an ninh, ông không cần phải quay số như thường lệ, mà chỉ cần bấm một cái nút nhỏ. Ông Hoàng có thể gọi 200 số bằng phương pháp này trong khi những loại máy tối tân được bán trên thị trường chỉ gồm từ 50 đến 100 số là tối đa (5).

Máy điện thoại của nữ bí thư Nguyên Hương còn được trang bị thêm một số dụng cụ điện tử đặc biệt khác nữa. Đặc biệt nhất là dụng cụ "trả lời tự động" và "báo động".

Nguyên tắc hoạt động của máy "trả lời" rất giản dị: khi nàng không có mặt trong văn phòng mà có người kêu điện thọại thì máy sẽ đáp là nàng đi vắng, và yêu cầu người gọi trình bày ý muốn của mình, máy sẽ ghi âm, xong xuôi còn biết cám ơn và chúc mạnh khỏe nữa. Cách văn phòng hàng trăm cây số, Nguyên Hương quay số điện thoại của nàng ở văn phòng, bấm một cái nút dọc, máy sẽ phát lại những lời đã được ghi (6).

Trong máy điện thoại của nàng còn có một loại chuông riêng. Chuông này sẽ reo báo động khi có người lạ đột nhập vào văn phòng (7). Thành ra nàng ngồi trên trực thăng mà vẫn theo dõi được mọi việc xảy ra tại trụ sở.

Nguyên Hương đã gọi điện thoại được nhân viên phụ trách tổng đài điện thoại tại lữ quán Đại Lục. Nàng trao đổi mật ngữ. Giọng nói thánh thót của cô gái Huế cất lên:

 Thưa, tôi xin nghe.

Ông Hoàng hỏi:

 Có ai gọi dây nói cho Uyên-sơn chưa?

Cô gái Huế đáp trong điện thoại siêu tầng số VHF:

 Thưa, một người ngoại qụốc nói tiếng Anh. Y gọi cả thảy ba lần. Tôi cắm lên phòng Uyên-sơn những cả ba lần đều không có ai trả lời. Có lẽ hắn ngủ say hoặc đi vắng.

 Thôi được. Cám ơn cô.

Ông Hoàng quay về phía Nguyên Hương

 Hồi nãy ở phi trường tôi đã chụp được một bức thư viết tay của Uyên-sơn. Cô hãy dựa vào tuồng chữ của hắn để viết mấy giòng để trong phòng hắn ở Đại Lục, nói là hắn phải đến ngôi nhà số.... đường Trương Tấn Bửu vì lý do nghề nghiệp, và nếu sau 1 giờ sáng hắn chưa về thì tất bị nạn. Chỉ có thế thôi. Chúng ta sẽ ru ngủ được ông tổng giám đốc MI-6.

 Thưa, còn ông?

 Lát nữa, tôi sẽ gọi điện thoại báo tin tôi đi đâu đêm nay.

 Thưa....

 Không hề gì đâu. Từ nhiều năm nay, anh chị em trong sở o bế tôi, canh giữ tôi, không cho tôi làm gì cả nên tay chân tôi trở nên lóng cóng và ngứa ngáy. Tôi cần tỏ cho mọi người biết tôi còn khỏe, còn đủ gân cốt bắn súng và đấu quyền với địch, chứ chưa gần đất xa trời như anh chị em tưởng đâu.

Nguyên Hương nín lặng, nhìn qua khung cửa trực thăng. Gió đêm thổi vù vù song nàng vẫn nghe được tiếng tim đập trong ngực nàng. Nàng bỗng nhớ lại lời nói tha thiết của Văn Bình. Chàng cho rằng sau nhiều năm giam hãm trong phòng giấy, ông Hoàng thèm hoạt động chỉ là một phản ứng tự nhiên. Nhưng đó là phản ứng của ngọn đèn cạn dầu, bùng lên thật mạnh rồi tắt.

Nàng thương ông tổng giám đốc như cha. Nàng không thể khoanh tay nhìn ông lao đầu vào nguy hiểm. Song nàng biết rằng can ông không phải dễ. ông Hoàng là một trong số những người cứng đầu nhất thế giới.

Trực thăng từ từ đáp xuống sân bay bê-tông bóng loáng.

Chú thích:

 Cha đẻ của võ Panache (Pháp quốc) là Roger Lafond, quân nhân chuyên nghiệp, nhập ngũ năm 1933 với tư cách huấn luyện viên võ thuật đặc biệt về môn đấu kiếm, đấu gậy và quyền Anh. Lafond bị Đức cầm tù sau ngày Pháp thất trận. Đại chiến chấm dứt, Laíond trỏ về, sáng lập môn võ Panache mà ông nghĩ ra trong thời gian tù tội. Sau đó,

Lafond mở võ đường tại Ba Lê. Bí quyết của võ Panache là đánh thật nhanh vào điểm hụyệt và né cũng thật nhanh. Trước khi tấn công võ Panache thường đánh dứ (gần giống với hư quyền của Trung Quốc)

 Về hoạt động của Sulivông, Sam Phuon, Quốc Tế Đạc Vụ, xin các bạn xem trong Bà Chúa Thuốc Độc (2 cuốn trọn bộ) đã xuất bản (1967)

 Ngoài hãng Grundig ra, còn có điện thoại Picturephone của hãng Bell, và rẽ tiền hơn là Visiophone của hãng Pison Bros. Có tầm hoạt động từ 3000 đến 4000 mét.

 Trên thị trường còn có những máy tương tự như Exterphone TAP-905; Amplimatic AIT, Assman T607, Ampliréseau Néophone.

 Tối tân nhất hiện nay là máy Sélectaphone AIT có thể gọi tự động 50 số.

 Ghi âm điện thoại thì có Polydict 818, Alibi-Nota F ở xa gọi về văn phòng để nghe băng ghi âm thì có máy Sentaphone 23 os, hoặc muốn ra lệnh về văn phòng thì có máỵ Alibi- Nora F.

 Hệ thống canh phòng và báo động điện tử này hiện được thiết lập tại các văn phòng điệp báo trên thế giới với máy C.G.C.T. hoặc M.I6.