Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử

Chương 3: Hà Bạng Công Tử (3)

Phòng thư sinh rất sạch sẽ, dù là dưới gầm giường cũng không có tro bụi, còn vì sao Hà Tiểu Bạng lại biết chuyện ấy, tất nhiên là vì những chỗ có thể chui y đều chui hết rồi, thuận tiện trét một thân bùn đất trên người mình lên căn phòng này.

Có điều dù không có bụi bặm, đồ vật ngổn ngang lại rất nhiều, góc tường chất một đống đá. Tuy rằng không biết thư sinh nhặt mấy cục đá này từ đâu, nhưng không nghi ngờ chút nào, sự tồn tại của bọn nó khiến Hà Tiểu Bạng rất phẫn nộ —— y vì tìm hạt châu không thể không bới tung đống đá lên, lại bị đá đập trúng.

Hà Tiểu Bạng dùng cả tay chân lật đá bị đá chôn ở dưới, y nghẹn ngào, một lúc sau mới phấn chấn lại, sau đó bắt đầu sắp xếp mấy cục đá này.

Có nhiều viên đá đẹp cực, vậy mà thư sinh vứt lung tung thành một đống... Hà Tiểu Bạng tự nhận là một yêu tinh thích sạch sẽ có thường thức, mắt thấy cả núi đá bị ngã, y bắt đầu hỗ trợ dọn dẹp.

Màu đỏ một đống, màu vàng một đống, trong suốt một đống, màu xám một đống...

Là một con trai tinh vừa mới hoá hình hôm nay, trước đây đều chưa từng thấy người nào khác, Hà Tiểu Bạng có một ưu điểm, đó là giỏi tự tìm niềm vui, còn có một khuyết điểm, đó là sau khi vui vẻ xong, thỉnh thoảng sẽ quên một vài chuyện.

Đang xếp đá xếp vui vẻ, y lại thuận tiện lôi đống bình bình lọ lọ thư sinh chồng trong góc ra xếp thêm một lần, cuối cùng suýt thì quên mất phải tìm bảo châu, lúc nhớ tới trời cũng đã sáng.

Ngây ngốc nhìn cửa sổ lộ ra ánh sáng, Hà Tiểu Bạng mờ mịt hồi lâu, mới nghĩ đến việc mình cần phải quay về trong vại.

"A? Trời sáng rồi..." Giọng thư sinh đột nhiên vang lên, Hà Tiểu Bạng lăn một vòng ra bên ngoài, sau đó đâm đầu vào vại nước.

Chui vào rồi y lại lập tức hối hận, trước đó rõ ràng muốn tìm được bảo châu sau đó trốn về suối nước. Giờ thì hay rồi, bảo châu không tìm được thì thôi, còn quên cả chạy trốn!

Hà Tiểu Bạng vùi mình trong vỏ trai hờn dỗi —— cũng không biết tại sao, y biến về nguyên hình.


"Ồ, hôm qua rõ ràng đã đóng cửa, sao giờ lại mở ra nhỉ? Bé trai của ta không sao chứ?" Thư sinh cất giọng nghi ngờ, còn đi tới chỗ vại nước.

Hà Tiểu Bạng cong người lên, sau đó cẩn thận lộ ra một khối thịt nhỏ quan sát tình huống —— y không biết cánh cửa kia phải đóng lại, nếu bị thư sinh nhìn ra điều khác thường thì nguy mất.

Thư sinh đứng bên vại nước, đang chăm chú nhìn mình, Hà Tiểu Bạng chợt cảm thấy trên người nóng hầm hập, không nhịn được muốn mở vỏ trai ra.

Rõ ràng cái tên nhân loại này nhìn rất kỳ cục, vừa không có vỏ trai xinh đẹp cũng không có thịt non mềm, sao y cứ thích gần gũi với hắn vậy chứ, còn cảm thấy hắn rất dễ nhìn?

Mình lạ quá nha! Hà Tiểu Bạng rầm rì lắc vỏ trai.

"Rõ là hôm qua mới đổ nước sạch vào, sao chưa gì đã bẩn thế này... Xem ra con trai này thật sự phải nuôi thêm mấy ngày cho phun hết bùn cát mới được." Thư sinh vớt Hà Tiểu Bạng ra, đổ nước bẩn đi, sau đó lại múc nước sạch từ vại bên cạnh đổ vào, bấy giờ mới thả Hà Tiểu Bạng xuống.

Hà Tiểu Bạng lắc lư dưới đáy vại, rời khỏi ôm ấp của thư sinh y lại có hơi không nỡ, cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ —— rõ ràng thư sinh bại hoại này muốn ăn y, mình bị hắn ôm, vậy mà còn cảm thấy ấm áp thoải mái, thật sự rất không nên!

Có điều, đi ra bên ngoài, lăn bùn một vòng rồi quay lại, làm nước trong vại vẩn đục cũng là một chuyện tốt ha? Thư sinh cho là y chưa nhả hết đất cát, sẽ không ăn y đúng không?

Hà Tiểu Bạng càng nghĩ càng thấy đúng, ý định chạy trốn cũng phai nhạt. Đương nhiên, y không tim không phổi vầy là do trước đây thường cọ đến bên người thư sinh, thư sinh xưa nay chưa từng có ý định ăn y, dù bây giờ y có sợ, cũng chẳng sợ đến đâu.

Thư sinh rất nhanh đã đi mất, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ai, nửa đêm cửa đột nhiên mở ra, trên đất còn có vết bùn, hôm nay ta phải ra ngoài, e rằng không có thời gian quét dọn rồi..."


Hà Tiểu Bạng sững sờ, lúc này mới nhớ tới hình như mình làm gian phòng của thư sinh trở nên bừa bộn, không khỏi sinh lòng áy náy.

Ạch, y có thể giúp thư sinh dọn dẹp, thuận tiện tìm bảo châu mà?

Nghe tiếng bước chân thư sinh đi xa, Hà Tiểu Bạng lại biến thành người, sau đó quen cửa quen nẻo dò nửa người ra, sau đó nữa ngã bịch xuống.

Ngã ở ngoài vại, Hà Tiểu Bạng dùng cả tay chân bò vào phòng, sau khi vào thì phát hiện vì mình mà trên đá lát sàn tựa hồ lại dính thêm nhiều bùn hơn.

Cái chỗ này của thư sinh, hình như bị y làm bẩn hơn rồi... Hà Tiểu Bạng hổ thẹn, đưa tay ra lau, càng lau càng bẩn.

Rốt cuộc phải làm sao? Hà Tiểu Bạng tồng ngồng ngồi dưới đất, có chút mờ mịt, nhưng y nhanh chóng nghĩ ra cách, rằng mình có thể dùng phép thuật đưa nước tới làm sạch chỗ này.

Chỉ là trước đây khi y muốn làm phép, đều phải ôm chặt bảo châu, đã vậy còn lúc linh lúc mất linh, bây giờ bảo châu không ở bên cạnh, y còn dùng phép thuật được không?

Hà Tiểu Bạng suy nghĩ một lúc, dựa theo kinh nghiệm trước đây dẫn nước trong vại ra, kết quả y mới động ý nghĩ, một dòng nước đã dội xuống đầu y.

Hà Tiểu Bạng ướt dầm dề, rồi lại cực kỳ hưng phấn, y dẫn hết nước trong vại tới, tỉ mỉ chà sạch vết bẩn trên đất, sau đó lại tát nước về trong vại.

Bất kể là y, hay là mặt đất, lần này đều sạch bong! Hà Tiểu Bạng vui vẻ bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, giúp thư sinh sắp xếp đồ vật... Không, tìm kiếm bảo châu.

Mà trong phòng này hoàn toàn không có tung tích bảo châu của y! Hà Tiểu Bạng mệt không chịu nổi, phân loại đồ thư sinh ném lung tung trong phòng lại đúng quy cách. Một hồi sau khi ngồi phịch trên đất, lại phát hiện không tìm được bảo châu.

Rốt cục thư sinh giấu bảo châu ở đâu? Hà Tiểu Bạng nằm trên bệ cửa sổ, ưu thương vô vàn, nhưng không ngờ vừa nhấc mắt đã thấy từ đàng xa thư sinh đang lắc lư trở về.

Hà Tiểu Bạng nhảy dựng lên, chạy ra cửa đâm đầu vào vại nước.

Xa xa, thư sinh nhìn thấy tiểu tử trắng nõn nà trơn bóng loạng choạng nhảy vào vại nước, dùng quạt chặn lại khóe miệng co giật.