Cô Hòa sanh đã được hai ngày rồi, cô sanh đứa con gái phương phi ngộ nghĩnh, tại Việt Nam Y Viện ngoài Sài Gòn.
Buổi sớm mơi, Cô Quý ra tại y viện thăm em. Cô thấy cô Hòa khoẻ khoắn, thấy em nhỏ cứng cát thì cô mừng, rồi cô nói:
- Em đã được hai đứa con rồi; còn chị chưa có đứa nào hết. chớ chi chị có được một đứa con gái như vầy thì chị vui lắm.
Cô Hòa cười mà đáp:
- Chị không chịu đẻ, làm sao mà có con được.
- Sao lại không chịu? Tại không đẻ biết làm sao. Chị tưởng có con hay là không con đều là số mạng, chớ nào phải muốn thì được, còn không muốn thì không được sao.
- Em nói cho chị giữ mình, nếu chị không chịu đẻ, đố khỏi anh cưới vợ bé cho mà coi.
- Ðâu dám! Lấp lững chị phanh thây đi chớ.
- Anh cưới lén, chị làm sao mà biết được.
- Không dám đâu... Em nằm trong nầy ban đêm dượng ba có vô ở với em hay không?
- Không. Có người nuôi họ ở với em, chớ bắt nhà em ở thì có chỗ đâu mà ngủ.
- Nếu chị sanh thì chị bắt anh hai em phải ở nuôi chị, chớ chị không chịu ai nuôi hết.
- Anh mắc công việc làm ăn, anh nuôi sao được.
- Bỏ hết, làm việc gì cũng phải bỏ.
- Chị khó quá. Chị sợ để anh ở nhà anh đi chơi phải không?
- Vợ đẻ chồng phải chịu cực, chớ không phải sợ để họ ở nhà rồi họ ta bà. Mà đàn ông họ có tánh xấu lắm, trông vợ đẻ đặng họ thong thả, mình cũng phải ngừa chỗ đó.
- Chị nói phải. Ðàn ông họ có cái tật đó dễ ghét lắm. Mà bình thường mình không giữ họ được, đến chừng nằm co một chỗ, thì làm sao mà giữ.
Cô Hòa nói tới đó rồi sắc mặt buồn hiu.
Cô Quý bước lại gần cái nôi, vẹt mùng lên mà dòm em nhỏ rồi nói:
- Dượng ba ham con không?
- Em biết sao được. Hễ vô thì dở mùng dòm rồi thôi, có nói gì đâu.
- Dượng không bồng ẵm hay sao?
- Không.
- Chị thấy đàn ông họ hễ vợ đẻ thì họ bồng con nòng nòng trên tay, coi bộ họ mừng lắm.
- Nói lọt tay lọt chân bồng không được.
- Nếu vậy thì chắc dượng nầy không ham con. Mà sao coi bộ dượng cưng bé Hậu lắm mà.
- Làm bộ chớ cưng giống gì.
Hai chị em nói chuyện tới đó thì Thuần xô cửa bước vô. Thuần thấy cô Quý liền hỏi:
- Em chào chị hai. Chị ra hồi nào?
- Ra nãy giờ. Hổm nay anh sớp phơ vô cho hay, chị không được khoẻ, nên không dám đi liền. Bữa nay khoẻ khoắn, nên chị ráng ra thăm một chút. Mẹ con nó giỏi chị mừng lắm.
- Nhà em sanh lần nầy, nhờ chuyển bụng mau nên ít mệt hơn lần trước. Em mới gặp ông Ðốc tờ, ổng nói khoẻ như thường, không có chi lạ hết.
- Tuy vậy mà dượng cũng phải vô thăm cho thường cho con ba nói vui, đừng bỏ nó nằm một mình nó buồn.
- Em vô hoài chớ, mỗi bữa em vô hai ba lần.
- Chắc sanh con gái dượng ít mừng hả.
- Con nào cũng là con, con trai hay là con gái cũng vậy.
Cô Hòa hỏi chồng:
- Mình ở trong nhà ra hay ở ngoài hãng về?
- Tôi ở ngoài hãng về.
- Sao hồi sớm mai mình đi mình không đem bé Hậu ra đây nó chơi, để nó ở nhà một mình chắc nó buồn lắm.
- Hồi sớm mai tôi đi sớm, nếu đem nó ra đây nó làm om mình nghỉ không được. Tôi mới biểu xe về rước nó rồi.
- Tội nghiệp quá! Nếu không muốn đem nó ra đây thì dắt dùm nó ra ngoài hãng... Ðể nó ở nhà có một mình, tôi lo quá, làm sao tôi nằm yên được.
- Ngoài hãng người ta rần rần, lộn xôn, đem nó ra đó sao được.
- Có con xẩm choi chừng nó mà hại gì.
Thuần rùn vai rồi bước lại cửa sổ ngó ra sân.
Con xẩm dắt bé Hậu bước vô phòng. Bé Hậu thấy mẹ nằm trên giường thì chạy riết lại ôm mừng nói lăng xăng.
Cô Hòa biểu con:
- Con lại thưa dì hai kia con.
Bé Hậu lại đứng ngay trước mặt cô Quý rồi khoanh tay cúi đầu mà chào. Cô Quý ôm mà hun rồi nắm tay nó lại cái nôi chỉ em nhỏ mà hỏi:
- Con thương em hay không?
- Con thương lắm. Chừng nào biết đi, con dắt em đi chơi. Con dắt em đi ra Sài Gòn con mua bánh cho em ăn.
Thuần đứng ngó hai đứa con, miệng chúm chím cười.
Cô Quý nói:
- Hai đứa nhỏ có một mặt, giống dượng ba như khuôn đúc.
Bé Hậu kéo tay em nhỏ mà hôn, làm cho Thuần cảm xúc hết sức.
Cô Quý chơi một chút rồi từ giã vợ chồng Thuần lên xe mà về.
Thuần nói với vợ để bé Hậu ở đây chơi đặng Thuần xuống hãng dầu nói chuyện một lát rồi Thuần sẽ trở lại mà rước. Thuần ra đi chưa được bao lâu thì con xẩm bước vô phòng nói với cô Hòa:
- Có cô hai lại.
- Cô hai nào?
- Cô hai ở dưới chỗ gì mà mấy tháng trước lên ở nhà mình chơi rồi cô lấy xe đưa về đó.
- Chị Vân phải không?
- Ồ, phải, phải... cô Vân.
Cô Vân đứng ngoài cửa dòm vô phòng, thấy con xẩm với bé Hậu thì chẳng còn nghi ngại gì nữa, nên xốc vô la lớn:
- Chị Hòa chị sanh hồi nào? Tôi đã dặn chị mà sao chị không cho tôi hay?
Cô Hòa chưa kịp trả lời, thì cô Vân đã ôm bé Hậu mà hôn và hỏi lăng xăng:
- Cháu nhớ dì hay không? Em cháu đâu? Trai hay gái?
Cô Hòa cười mà đáp:
- Con gái.
- Tốt quá! Vừa ý tôi muốn lắm rồi. Ðâu để tôi coi con gái tôi ra sao.
Cô Vân vén mùng bồng em nhỏ ra mà nhìn. Cô rờ tay rờ chân, dở mũ ra mà coi đầu coi tai cùng hết rồi nói:
- Con phải lớn cho mau nghe không, lớn đặng má với dì dạy con học, làm cho con trở nên một phụ nữ Việt Nam đứng đắn đủ các phương diện.
Cô Hòa vui vẻ nói:
- Chị giỏi lắm. Có bé Hậu là con trai cho anh Thuần dạy rồi, thì phải sanh con gái cho chị em mình dạy chớ. Tôi mừng quá. Mà chị sanh được mấy bữa rồi, sao chị không cho tôi hay?
- Tôi sanh hồi 2 giờ trưa hôm kia. Sanh rồi tôi có nhắc nhà tôi đánh dây thép cho chị hay, mà chị không được dây thép hay sao?
- Không. Tôi có đặng thơ hay là dây thép gì đâu?
- Chắc họ đem dây thép trễ chớ gì.
- Nếu đánh giây thép buỗi chiều hôm kia thì ngày hôm qua tôi phải được. Mà sao tới sớm mai nầy tôi cũng chưa thấy gì hết.
- Nếu chưa được dây thép mà sao chị hay chị lên đây?
- Tôi lên thình lình, tôi có dè đâu. Tôi đi xe lửa lên tới tôi kêu xe kéo chạy thẳng vô nhà. Tôi hỏi, bồi nó nói chị sanh, xe hơi mới về rước cháu Hậu, rồi nó chỉ chỗ tôi mới biết mà ra đây.
- Té ra chị đi thình lình mà gặp, thiệt là may.
- May lắm... Chị sanh lần nầy ăn cơm có biết ngon và nghe trong mình có khoẻ hay không?
- Tôi ăn ngon lắm, trong mình khoẻ như thường. Tại ông Ðốc tơ cấm, ông không cho ngồi, chớ bây giờ tôi ngồi dậy tôi đi cũng được.
- Ý! Không nên đâu chị. Ðừng có ỷ sức, chị phải nằm, chừng nào Ðốc tơ cho phép chị mới ngồi dậy.
- Tôi nói cho chị hiểu sức mạnh của tôi chớ tôi đâu dám cãi Ðốc tơ. Chị coi con nhỏ nó giống ai vậy chị? Hồi nãy chị hai tôi nói nó giống cha nó. Chị coi nó có giống tôi chút nào hay không.
Cô Vân kéo bé Hậu lại đứng gần, cô nhìn mặt hai đứa nhỏ mà so sánh một hồi rồi nói:
- Gương mặt nó giống hệt cháu Hậu, nghĩa là giống anh Thuần. Nhưng mà bàn tay bàn chân với cái càm nó giống chị.
- Chắc hay không?
- Chắc chớ. Chị không tin thì đợi ít bữa chị ngồi dậy rồi chị coi. Anh đặt tên gì đây?
- Chưa khai sanh. Tôi muốn đặt tên theo Tây, mà nhà tôi không chịu tính đặt tên Việt Nam.
- Mình Việt Nam thì lựa tên Việt Nam mà đặt phải hơn.
- Tên Việt Nam bây giờ biết đặt chữ gì?
- Ðể thủng thẳng tôi kiếm. Ðặt tên quan hệ lắm, phải lựa tên cho tốt và có ý nghĩa mà đặt thì sau nầy nó mới phát đạt, mới thanh nhã.
- Chị kiếm tên giùm đi rồi nói cho nhà tôi biết mà khai sinh.
- Biết anh Thuần cho phép hay không. Ðàn ông họ có quyền làm cha mạnh lắm.
- Sao lại không cho. Tôi làm mẹ tôi cũng có quyền vậy chớ. Tôi nhượng quyền đặt tên cho chị đa.
Cô Vân ngó em nhỏ mà cười và nói:
- Ðược. Ðể tôi kiếm tên cho tốt mà đặt cho con tôi.
Cô để em nhỏ nằm êm ái lại trong nôi, kéo mùng kín đáo rồi đứng ngó cùng trong phòng.
Cô Hòa mời kéo ghế lại ngồi đặng nói chuyện chơi.
Cô vân liền nhắc ghế để khít bên giường mà ngồi, đỡ bé Hậu lên ngồi trong lòng cô, rồi cô hỏi cô Hòa:
- Chị sanh con gái, chắc anh Thuần mừng lắm hả?
- Coi bộ không mừng gì.
- Sao vậy? Té ra hai ông bà chưa hết nghi kỵ nhau hay sao?
- Lúc chị lên chơi, nhờ chị khuyên lơn, nên nhà tôi đổi tánh chút đỉnh. Chừng chị về rồi, thì tánh cũ trở lại lần lần, cũng như chị không có nói gì hết.
- Hứ! Anh nầy kỳ dữ không kìa!
- Mấy tháng nay, nhiều khi tôi buồn, tôi muốn lấy xe đi xuống dưới chị đặng xin phép bác mời chị lên ở chơi với tôi lâu lâu. Mà tôi nghĩ bác có một mình chị, nếu chị đi chơi thì bác ở nhà tiu hiu, tại vậy nên tôi muốn mà tôi không dám làm. Chớ chi chị có xe hơi, chị lên xuống thường, thì chị giúp ích cho tôi không biết chừng nào. Xe mới xe cũ ngoài hãng thiếu gì, tôi biểu chị coi chiếc nào vừa ý thì lấy mà dùng. Tại sao chị không chịu không biết.
- Không phải tôi không chịu. Tại má tôi không muốn sắm xe hơi chớ. Hôm chị xuống nhà tôi chơi, chị nói chuyện đó, má tôi trả lời gắt quá, chị không nhớ hay sao? Má tôi nói không phải sợ tốn tiền, ngặt vì đi xe hơi sợ rủi ro quá, nên má tôi không muốn.
- Thiên hạ đi xe hơi hết thảy, có sao đâu mà sợ.
- Mấy bà già nhát lắm. Bận đó chị về rồi tôi đốc hết sức, mà má tôi cũng không chịu.
- Chị lên tôi mừng quá. Mấy tháng nay không gặp được chị tôi buồn dữ, có nhiều chuyện không biết nói với ai.
- Mấy tháng nay mắc giúp má tôi thâu góp lúa ruộng nên không đi đâu được. Mới rảnh mấy bửa nay nên tôi tính chạy lên trước thăm coi chừng nào chị sanh, sau hỏi thăm anh Thuần một vài công chuyện của tôi.
- Chị phải ở chơi với tôi lâu lâu.
- Cha chả, tôi hứa với má tôi ngày mốt tôi sẽ về, ở lâu không tiện.
- Chị viết thơ gởi về xin phép với bác đặng ở chơi. Chị có hứa hễ tôi sanh chị lên ở nuôi tôi một tháng. Hôm xuống dưới nhà tôi cũng đã xin phép bác rồi. Bây giờ chị về có được đâu.
Cô Vân ngồi lặng thinh suy nghĩ.
Cô Hòa nói tiếp:
- Tôi mắc nằm ở đây, mà nhà tôi cứ đi ra hãng, bỏ thằng nhỏ ở nhà bơ vơ, buồn hết sức. Chị ở chơi, đặng ở nhà giùm với thằng nhỏ, cho tôi an lòng một chút. Tôi muốn chị lấy xe chạy về dưới thưa cho bác hay rồi trở lên. Ðây xuống đó, đi ít giờ đồng hồ, chớ xa xôi gì. Chị ở đây chơi, đợi nhà tôi trở lại rước vô trong nhà ăn cơm rồi chị lấy xe chị đi.
Cô Vân là người bặt thiệp, mà nghe mấy lời của cô Hòa như vậy thì bối rối, không biết phải nhứt định lẽ nào. Cô đứng dậy bước lại gần cái nôi mà dòm em nhỏ, tính lập thế suy nghĩ rồi sẽ trã lời.
Bé Hậu đương đứng một bên cô, vụt la lớn: "Ba".
Thuần bước vô phòng, thấy cô Vân thì chưng hửng, nên nói được có hai tiếng: "cô Vân".
Cô Vân chúm chím cười và nói:
- Em mừng cho anh được hạnh phúc hoàn toàn, có con trai con gái đủ hết.
Thuần cũng chúm chím cười, chớ không cám ơn mà cũng không hỏi cô Vân lên hồi nào.
Cô Hòa hỏi chồng:
- Trưa hôm kia sanh rồi, tôi nhắc mình đánh dây thép cho chị Vân hay. Mình có đánh hay không mà chị nói chị không có được dây thép:
Thuần ú ớ đáp:
- Tôi... quên.
Cô Hòa chau mày mà trách chồng:
- Hay dữ! Trí mình mắc tưởng việc gì ở đâu không biết mà tôi cậy có một chút đó cũng không nhớ mà làm!
- Mình biểu đánh dây thép. Tôi nghĩ chuyện không gấp gì nên tôi tính để viết thơ cũng được. Té ra lộn xộn rồi tôi quên lửng. Mà cô Vân đã lên đây rồi thì việc cũng xong.
Cô Vân muốn cho vợ chồng dứt cãi nhau, nên cô nói với Thuần:
- Anh nói phải, việc đã xong rồi thì không cần trách anh làm chi. Anh quên đánh dây thép cho em, thì bất quá anh mất một dịp lãnh lời cám ơn của em mà thôi, chớ không quan hệ chi đó, phải không?
- Cô trách thế nào tôi cũng vâng chịu hết thảy. Mà tôi quên cho cô hay, vậy chớ tại sao cô hay nên lên thăm đây.
- Em với chị Hòa là bạn đồng thinh đồng khí. Bởi vậy chị Hòa có việc thì trái tim của em nó mách cho em hay, chớ không nhờ ai hết. Thôi chuyện đó bỏ đi. Bây giờ em thưa cho anh hay, chị Hòa đã phú cho em trọn quyền lựa tên mà đặt cho em nhỏ. Anh có lời gì ngăn cản xin nói ngay ra.
- Nhà tôi muốn thế nào cũng được, tôi ngăn cản làm chi.
- Nếu vậy anh cũng cho phép em nữa hay sao?
- Tôi cũng cho phép.
- Cám ơn. Theo tục thường hễ con trai thì đặt theo tên cha, còn con gái thì đặt theo tên mẹ. Anh tên Thuần, sanh con trai đặt tên Hậu, thì phải lắm. Vợ tên Hòa, bây giờ chị sanh cón gái, thì đặt nó tên Hảo. Ðặt như vậy thì bên phe nam "Thuần Hậu", bên phe nữ "Hòa Hảo", anh nghĩ thử coi được hay không?
- Ðược lắm, được lắm.
- Còn chị Hòa? Chị chịu hay không?
Cô Hòa gật đầu mà chịu.
Cô Vân lấy làm đắc ý nên cô vui vẻ mà nói:
- Trong gia đình mà được thuần hậu, hòa hảo, thì có chi quý bằng. Sáng mai khai sanh cho em đi.
Con xẩm bước vô tới nói với cô Vân: "Anh kéo xe mượn tôi hỏi cô coi anh phải chờ cô nữa hay là đem đồ vô".
Cô Vân gật đầu biểu phải chờ.
Cô Hòa chưng hửng hỏi cô Vân:
- Chị neo xe nẫy giờ hay sao?
- Phải. Ðể nó chờ...
- Có xe nhà, còn biểu nó chờ làm chi? Trả tiền cho nó đi đi, rồi đi xe hơi mà về trong nhà.
- Tôi còn để va ly trên xe kéo.
- Ủa! Hồi nãy vô trong nhà sao không để va ly ở trỏng, lại chở theo ra đây làm chi?
- Ðể một chút rồi tôi đi nữa.
- Chị đi đâu?
- Tôi đi có chuyện riêng.
- Không được. Dầu có đi đâu thì cũng đem đồ vô trong nhà ăn cơm và nghỉ trưa rồi xế mát lấy xe mà đi, chớ đi đâu bây giờ.
- Cô Vân bợ ngợ, không biết lời gì mà cãi nữa.
- Cô Hòa nói tiếp:
- Chị lên đây thì phải ở tại nhà tôi chớ không được phép ở chỗ khác. Chị ở đặng coi chừng giùm bé Hậu cho tôi chớ.
Cô vừa nói vừa thò tay dưới gối lấy một đồng bạc đưa cho xẩm biểu ra trả tiền xe kéo rồi xách đồ của cô Vân đem qua xe hơi.
Cô Vân nghe giọng buồn của cô Hòa thì động lòng, nên cản không cho con xẩm lấy tiền, rồi bổn thân cô ra đường trả tiền xe kéo và biểu con xẩm xách va ly để lên xe hơi của Thuần.
Lúc ấy, ở trong phòng, cô Hòa nói với Thuần:
- Có chị Vân lên tôi mừng quá. Chị lên thình lình mà thiệt là may. Chị nói chị không dè nên không có nói trước với bác mà ở lâu được. Mình ráng cầm chị ở lại nghe không.
- Mình cầm, chớ tôi làm sao mà cầm cổ được.
- Tôi có nói rồi, mà chị còn dục dặc chưa nhứt định.
- Cổ không nói trước, nếu mình cầm cổ ở lại, sợ dưới bà già cổ trông nhớ.
- Buổi chiều nay mình có rảnh hay không?
- Mình hỏi chi vậy?
- Tôi muốn nếu mình có rảnh thì xế mát mình lấy xe đi với chỉ xuống Kỳ Sơn xin phép với má chỉ đặng cậy chị ở dùm trên nhà mình chơi với tôi, chừng tôi cứng cáp rồi chị sẽ về.
- Tôi đi không tiện.
- Tôi cậy mình việc gì cũng không được hết thảy. Ngộ quá! Không biết tại sao mà không chịu làm cho tôi vui lòng một chút.
Thuần chau mày suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Tôi mắc hẹn lỡ với ông hội đồng dưới Bạc Liêu, buổi chiều nay phải ở nhà đặng nói chuyện với ổng. Thôi để tôi biểu sớp phơ đưa cô Vân về dưới đặng cổ cho bà già cổ hay rồi trở lên được không?
- Nếu mình đi được thì quý hơn. Như mình có việc thì biểu sớp phơ đưa chị đi cũng được.
- Ðể tôi nói với cổ rồi biểu sớp phơ đưa đi.
- Chị có muốn dắt bé Hậu đi theo chơi, thì biểu con xẩm sửa soạn cho em rồi đi với nó.
Cô Hòa thấy cô Vân trở vô liền nói:
- Chị Vân nè, tôi tính để xế mát rồi nhà tôi lấy xe hơi đi với chị về dưới nhà đặng thưa với bác cho phép chị trở lên ở với tôi ít ngày. Rủi nhà tôi mắc việc nên đi không được. Thôi, để sớp phơ đưa chị đi nghe không. Chị dắt bé Hậu đi với chị.
Cô Vân ái ngại đáp:
- Cha chả, lúc nầy tôi có việc, sợ ở chơi với chị không tiện.
- Chị hết thương tôi rồi hay sao?
- Chị hỏi kỳ quá! Sao lại hết thương?
- Chị thương tôi, mà sao tôi muốn có một chút đó, chị lại dục dặc, kiếm thế từ chối? Mà việc đó chị đã có hứa trước với tôi, nên tôi mới dám cậy[1] chớ. Tôi nói thiệt, nếu chị không chịu ở trên nầy ít ngày, trước nói chuyện chơi cho vui, sau coi chừng giùm bé Hậu, thì tình chị em sẽ dứt, bởi vì chị có thương tôi đâu mà tôi dám làm chị em với chị nữa.
- Tôi muốn để tôi thăm chị một chút rồi tôi về; khi nào chị về nhà rồi tôi sẽ lên ở chơi lâu lâu.
- Tôi cần có chị bây giờ đây chớ. Nằm trong nầy buồn quá, phải có chị vô ra nói chuyện chơi tôi mới vui.
Cô Vân ngó ngay Thuần mà hỏi:
- Chị Hòa ép tôi phải ở chơi với chị, mà anh Thuần bằng lòng hay không?
Thuần xây mặt chỗ khác mà đáp:
- Nếu được vậy thì tôi mang ơn cô lắm, sao lại không bằng lòng.
Tiếng chuông nhà thờ đổ vang rân. Cô Hòa nói với chồng:
- Mười hai giờ rồi. Thôi mình rước chị Vân với em về ăn cơm đi kẻo đói bụng. Chị Vân xế mát lấy xe đi với bé Hậu về Kỳ sơn nghe không. Thưa với bác rồi chị trở lên ghé cho tôi hay trước đặng tôi mừng.
Thuần từ giã vợ, dặn người nuôi lo dọn cơm cho vợ ăn, rồi mới ra xe mà về Cây Quéo với cô Vân và bé Hậu.
Bồi bếp dọn cơm rồi Thuần mời cô Vân đi ăn. Trong lúc ăn cơm Thuần ít nói chuyện, mà coi bộ như có việc gì làm cho trí Thuần lo ra. Chừng ăn cơm rồi, Thuần than mệt, nên xin lỗi cô Vân đặng lên lầu mà nghỉ liền. Ðúng hai giờ rưỡi Thuần tính lấy xe mà đi, hứa với cô Vân hễ ra tới hãng sẽ biểu sớp phơ đem xe về liền đặng cô đi Kỳ Sơn với bé Hậu.
Cô Vân hỏi:
- Em đi một lượt với anh, ra hãng anh xuống rồi biểu sớp phơ đưa em đi Kỳ Sơn không được hay sao, nên phải bắt xe chạy ra chạy vô nhiều bận?
- Cô đi bây giờ còn nắng lắm.
- Xe mui mà nắng giống gì, đi sớm đặng về sớm.
- Cô muốn đi một lượt cũng được.
Cô Vân biểu con xẩm thay đồ cho Bé Hậu rồi dắt nhau lên xe mà đi một lượt.
Ðến 6 giờ chiều cô Vân đi Kỳ Sơn và ghé Việt Nam Y Viện, cô Hòa vừa thấy bạn với con bước vô phòng, liền hỏi:
- Chị về Kỳ Sơn mới trở lên phải không?
- Phải. Tôi mới lên tới đây.
- Bác có vui lòng cho phép chị ở trên nầy chơi với tôi không?
- Bà già cho, song dục dặc lắm.
- Tại sao bác dục dặc?
- Má tôi nói chị mắc nằm trong nhà thương, tôi ở nhà một mình với anh Thuần thì coi không được.
- Mấy bà già xưa gắt về phong hoá quá. Con trai với con gái không được trao đồ cho nhau trên tay, không được ngồi chung một chiếc chiếu, không được ăn chung một mâm cơm.
- Theo phong hoá xưa thì vậy đó. Mà ở trong làng phần nhiều họ cũng còn giữ chính chắn lắm chị.
- Chúng ta học theo mới, nên quen theo phong hoá mới, chúng ta không kể những tục xưa nữa. Chị đi một xe, chị ở một nhà với chồng tôi, rồi sao mà khó coi? Chị là bạn thiết của tôi, lại đến ở trong nhà tôi, chồng tôi là người có học thức, dầu cho có máu dê tràn trề trong trái tim đi nữa, cũng không lẽ dám chọc ghẹo chị. Chị có cắt nghĩa cho bác hiểu hay không?
- Có chớ. Má tôi nói như vậy, chớ không có cản.
- Ồ, được... Tôi nói riêng cho chị biết: Tôi năn nĩ xin chị ở trên nầy chơi là có ý muốn chị giảng nghĩa giùm cái đạo làm chồng cho nhà tôi biết mà đổi tánh lại. Chuyến trước chị nói sơ qua mà coi có kết quả bộn. Lần nầy chị ở lâu, chị nói nhiều, chắc nhà tôi hết làm cho tôi cực lòng nữa. Chị ở nhà một mình, chị nói tiện lắm. Xin chị làm ơn ráng nói giùm, mỗi bữa chị nói một chút, chắc nhà tôi nghe.
- Tôi sẽ hết lòng làm cho vừa ý chị.
- Tôi cám ơn lắm. Thôi, chị dắt bé Hậu về trong nhà mà nghỉ. Nhà tôi có ghé hồi nãy, đã về trỏng rồi, chắc đợi chị về ăn cơm.
Cô Vân lại cái nôi mà dòm em nhỏ, rồi dắt bé Hậu ra Cây Quéo.
Thuần mặc đồ mát đi thơ thẩn trong hoa viên, ngó thấy xe cô Vân, lật đật bước ra chào rồi hiệp nhau đi vô nhà.
[1] nhờ, mượn người khác giúp mình